Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1325: Tối qua anh không ngủ được.

“Em... anh...” Trình Dĩ An đột nhiên không biết nên nói gì, đầu lưỡi như líu lại.

“Nhìn thấy anh nên vui quá, không nói nên lời nữa sao?” Nam Cảnh Hành mỉm cười hỏi.

“Sao anh... đến sớm vậy?” Trình Dĩ An hỏi.

“Tối qua sau khi trở về, anh không ngủ được” Nam Cảnh Hành mỉm cười nói, “Luôn cảm thấy thời gian trôi qua quá chậm, muốn nhanh đến trời sáng để đến gặp em nên sáng sớm đã thức dậy. Tối qua em ngủ có ngon không?”

“Cũng... cũng tạm” Trình Dĩ An chột dạ gật đầu.

Nhung Nam Cảnh Hành nhìn thấy quần thâm dưới mắt cô, liền biết rõ tối qua chắc chắn cô cũng không nghỉ ngơi tốt, bị những lời của anh ảnh hưởng nên mới có hai quầng thâm rõ rệt như vậy. Anh không vạch trần cổ mà cúi đầu nhìn mấy phần đồ ăn sáng trong tay cô.

“Em mua cho cả bạn cùng phòng a?”

Trình Dĩ An gật đầu, Nam Cảnh Hành đưa tay đón lấy tất cả mấy túi thức ăn đó.

“Anh cũng chưa ăn sáng” Nam Cảnh Hành đột nhiên nói một câu.

Trình Dĩ An chớp chớp mắt, vậy thì sao chứ?

“Lát nữa em đưa đồ ăn sáng cho các bạn cùng phòng, chúng ta tìm một chỗ khác ăn sáng đi” Nam Cảnh Hành nói.

Hai người đi đến trước cổng ký túc xá.

“Em đưa mấy món này lên trên xong sẽ xuống ngay, nhanh lắm” Trình Dĩ An nói, đón lấy mấy túi đồ ăn sáng từ tay Nam Cảnh Hành rồi vội vã xách vào trong.

Vừa vào phòng, bọn người Trịnh Lệ Hoa quả nhiên đã thức dậy, lúc này đang chuẩn bị.

“Đây là bữa sáng cho bọn mình sao?” Tôn Thư Vân kinh ngạc hỏi.

Trình Dĩ An gật đầu, “Tớ đoán các cậu chắc cũng phải dậy rất sớm nên sẵn tiện đã mua một chút để ăn sáng cho các cậu.”

“Thật cảm ơn cậu!” Trịnh Lệ Hoa chạy đến ôm Trình Dĩ An, “Bọn tớ vốn còn định đợi cậu trở về cùng đến nhà ăn, không ngờ cậu đã mua về rồi”

Mạch Mộng Hàm đi lấy hộp cơm, chuẩn bị cho bữa sáng vào,

Trình Dĩ An ngượng ngùng nói: “Nam Cảnh Hành đến rồi, tớ cũng không biết anh ấy lại đến sớm như vậy?

Nhìn số bữa sáng cô mua về, rõ ràng đã tính luôn phần của mình vào đó. Các bạn của cô nhìn thấy, cũng không để tâm xua xua tay nói, “Quen rồi quen rồi, cậu mau đi đi”

Trình Dĩ An mỉm cười, thay bộ đồ thể thao ra rồi rời khỏi. Cố ra khỏi tòa ký túc xá, nhìn thấy Nam Cảnh Hành đang đợi ở đó, còn phải chịu đủ mọi ánh mắt hiếu kỳ bát quái của học sinh qua lại.

“Xin lỗi, để anh đợi lâu rồi” Trình Dĩ An ngượng ngùng nói.

“Cũng không lâu lắm. Buổi sáng em muốn ăn món gì?”

“Sữa đậu nành và bánh quẩy” Trình Dĩ An vô thức đáp.

Cô thật sự muốn ăn những món đó, vừa rồi lúc mua ở nhà ăn đã ngửi thấy mùi bánh quẩy thơm giòn, vốn đã thấy rất đói bụng.

Nam Cảnh Hành mỉm cười, “Vậy thì đến nhà ăn”

Trình Dĩ An sao có thể bảo anh đến nhà ăn chứ, nơi đó có nhiều học sinh như vậy, anh đến đó ngồi, cho dù chẳng có ai dám đến gần nhưng anh vẫn bị rất nhiều ánh mắt bao vây.

“Không cần không cần, ở nhà ăn không tiện lắm” Trình Dĩ An nói, lại cảm thấy hình như có gì đó không đúng, vội bổ sung, “Ở đó đồng người lắm”

Hình như càng không đúng rồi.

Cô chán nản mím môi, dứt khoát không nói nữa.

Nam Cảnh Hành mỉm cười, “Anh biết rồi, vậy chúng ta ra ngoài tìm một chỗ ăn vậy.”