Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1301: Nam cảnh hành đi vào, bước thẳng về phía trình dĩ an.

Trình Dĩ An quay đầu nhìn cô ta với vẻ mặt mỉa mai, “Liên quan gì đến cô?”

“Tôi chỉ hỏi thôi.” Đối phương cứng miệng nói.

“Tôi vẫn nói câu đó thôi, liên quan gì đến cô?”

“Tôi tò mò không được à? Đều là bạn học, tôi đến chứng thực thì làm sao?”

“Sao tôi phải thỏa mãn sự tò mò của cô?” Trình Dĩ An cảm thấy buồn cười, “Cô có quan hệ gì với tôi hả? Cô hỏi cái gì thì tôi nhất định phải trả lời, phải thỏa mãn sự hiếu kỳ của cô hay sao?”

“Cô!” Mặt đối phương biến sắc, sa sầm lại, “Tôi chỉ hỏi cô một câu, phải thì phải, không phải thì thôi, cô có thái độ gì đây?”

“Thái độ của tôi làm sao? Tôi không quen cô. Cô hùng hùng hổ hổ đến hỏi tôi chuyện của Nam Cảnh Hành. Nhưng tôi có qua lại với Nam Cảnh Hành không thì liên quan gì đến cô? Tôi không nhất thiết, cũng không có nghĩa vụ báo cáo đời tư của tôi với cô, vậy mà cô lại tức giận. Chuyện này thật buồn cười.” Trình Dĩ An cười lạnh lùng nói.

Đối phương tức đến mức méo mặt, nhìn Trình Dĩ An với ánh mắt không phục, rồi đột nhiên hừ lạnh một tiếng, “Cô nói đi nói lại mấy câu này chính là không muốn nói thật. Hay là thật ra cô không hề có quan hệ gì với Nam Cảnh Hành, tất cả đều là lời đồn thôi?”

Câu này vừa thốt ra, vài người tỏ vẻ mờ mịt.Trong giảng đường rộng lớn này có không ít người đã chứng kiến chuyện xảy ra ở quảng trường. Bọn họ tận tai nghe thấy Nam Cảnh Hành thừa nhận. Chuyện hai người yêu đương không phải do Trình Dĩ An tự mình nói ra mà là Nam Cảnh Hành nói, căn bản không thể giả được.

“Vậy thì lại có liên quan gì đến cô?” Trình Dĩ An nói nhấn mạnh vào chữ “lại”.

“Tôi vẫn nói y như vậy, đời sống tình cảm của tôi thế nào, không liên quan đến cô, tôi không có nghĩa vụ báo cáo với cô.”

Nữ sinh kia cười khẩy, “Tôi thấy cô chính đang lừa gạt mọi người cho nên mới không dám thừa nhận, sợ thừa nhận rồi sẽ bị làm bẽ mặt, nhưng không thừa nhận rồi lại cảm thấy mất mặt.”

Trình Dĩ An nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng, cười nhạt; “Cô thật buồn cười.”

Nói xong, cô gập sách lại, định đổi chỗ ngồi.

Trình Dĩ An đang chuẩn bị đứng dậy thì đột nhiên có một người đàn ông đi vào cửa giảng đường.

Không phải anh đã đi rồi sao?

Sao lại quay lại rồi?

Sau đó, Nam Cảnh Hành vào trong, đi thẳng đến chỗ Trình Dĩ An.

Trong giảng đường, có rất nhiều người không biết Nam Cảnh Hành, còn những người vừa rối gặp anh ở quảng trường thấy anh vào liền thì thầm to nhỏ thân phận của anh.

Nữ sinh vừa rồi chất vấn Trình Dĩ An nói dối, đương nhiên cũng nghe thấy lời bàn tán của những sinh viên khác, biết được người đến chính là Nam Cảnh Hành. Cô ta cắn răng, cảm thấy không ổn.

Trình Dĩ An lúc này chỉ đành ngồi yên không động đậy. Cô nhìn chằm chằm Nam Cảnh Hành đang đi đến bên cạnh hàng ghế của cô. Nhưng Trình Dĩ An ngồi tít bên trong, bên ngoài đã có người ngồi kín, Nam Cảnh Hành không còn cách nào đi vào.

Cô đang định đứng dậy thì đã nghe thấy Nam Cảnh Hành gọi: “Dĩ An.”

Anh chưa từng gọi cô như vậy.

Mặc dù biết chắc là anh đang diễn kịch nhưng cô vẫn không nhịn được đỏ mặt.

Mọi ánh mắt trong giảng đường đều đổ dồn về phía hai người. Nữ sinh ban đầu còn đang chất vấn Trình Dĩ An không nói gì nữa, mặt lúc xanh lúc trắng. Cô ta vừa mới nghi ngờ Trình Dĩ An xong đã bị đích thân Nam Cảnh Hành làm cho bẽ mặt.

Không ngờ Trình Dĩ An lại thực sự qua lại với Nam Cảnh Hành!

Nhìn thái độ của Nam Cảnh Hành, có thể thấy quan hệ của họ còn rất thân thiết.

Những câu chất vấn của cô ta lập tức trở nên thật buồn cười.

Mặt Trình Dĩ An đỏ như trái cà chua, vội vàng đứng dậy, nói xin lỗi với những người ngồi cùng hàng ghế. Những sinh viên ngồi cùng hàng ghế với cô đều đứng dậy, nhường đường đủ để cho cô đi qua.

Nam Cảnh Hành vẫn luôn nhìn chăm chú vào cô.

Bị Nam Cảnh Hành nhìn như vậy, cộng thêm ánh mắt của cả giảng đường đều dồn về phía mình, Trình Dĩ An cảm thấy rất ngượng ngùng, ngay cả việc đi lách ra ngoài cũng cực kỳ mất tự nhiên, còn mấy lần va vào góc bàn, bị đau nhưng cô vẫn cô nhịn không biểu hiện ra ngoài.

Cô cảm thấy hàng ghế hôm nay trở nên dài dằng dặc.

Khó khăn lắm cô mới đi ra ngoài được, còn bị biết bao người nhìn chăm chú.

Trình Dĩ An định kéo Nam Cảnh Hành ra ngoài nói chuyện, ai ngờ anh lại mở miệng trước, “Đây là bánh điểm tâm thím Dương chuẩn bị cho em. Thím ấy thấy sáng em ăn ít nên bảo tôi mang đến. Vừa rồi xuống xe, tôi quên mất phải đưa cho em.”

Nam Cảnh Hành đưa hộp bánh cho Trình Dĩ An, “Đây đều là thím Dương đích thân làm cho em, thím làm điểm tâm truyền thống là số một đấy, cực kỳ ngon.”

Trình Dĩ An nhận lấy chiếc hộp, “Giúp tôi cảm ơn thím Dương, làm phiền thím ấy quá.”

Bản thân Trình Dĩ An còn chưa phản ứng gì thì những người khác đã ồn ào như chợ vỡ.

Từ lời nói của anh có thể dễ dàng nghe ra buổi sáng Trình Dĩ An ở cùng Nam Cảnh Hành.

Còn thím Dương kia chắc là giúp việc trong nhà anh.

Hai người này vậy mà đã sống với nhau rồi!

Phải thừa nhận rằng sinh viên ưu tú của đại học B có khả năng suy luận thật lợi hại. Chỉ một lát đã đoán ra chân tướng sự thật.

Trình Dĩ An cầm hộp bánh rồi nhưng Nam Cảnh Hành lại không có ý rời đi.

Cô đang định hỏi anh còn có chuyện gì nữa, ai ngờ Nam Cảnh Hành đột nhiên đặt tay lên đùi cô. Chính là chỗ vừa rồi cô bị va vào bàn, sát với bắp đùi gần xương hông.

Trình Dĩ An hoảng hốt, vô thức lùi về phía sau nhưng vẫn không trốn được.