Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1217: Anh không phải là kiểu mặt dày như vậy!

“Em không đánh anh, anh xem như em đồng ý rồi nhé.” Trán Minh Ngữ Tiền dán vào trán cô, nhẹ nhàng nói.

Nghê Nhã Lâm mặt đỏ bừng, định nói không đánh anh không phải vì tay cô bị anh nắm lấy rồi sao? Nhưng cô lại không nói gì, vì trong lòng cô đã chấp nhận anh.

Nếu không, sao lại để ý đến anh như vậy?

Vì chuyện anh đến mà căng thẳng, vì cách cư xử của anh mà nổi giận.

Thấy cô đỏ mặt không nói gì, khóe môi Minh Ngữ Tiền cong cong, lại hôn lên môi cô.

“Nhã Lâm?” Minh Ngữ Tiền gọi, “Nhã Nhã, Lâm Lâm?”

Nghê Nhã Lâm không vui nhéo anh một cái, “Sến quá!”

“Sau này Tưởng Lộ Liêm còn bám lấy em thì phải báo tên anh ra, nói em đã là bạn gái của anh rồi.” Minh Ngữ Tiền vui mừng khôn xiết, cuối cùng cũng buông tay cô ra. Hai tay anh ôm chặt lấy eo cô, kéo cô vào lòng.

“Trước đó anh nói anh từng quen không ít người. Hiện giờ thủ đoạn trêu chọc con gái của anh giỏi như vậy, đều là kinh nghiệm sao?”

Minh Ngữ Tiền: “...”

Anh đúng là lỡ miệng rồi.

“Chuyện trước kia đều không quan trọng.” Minh Ngữ Tiền lập tức nói, “Dù sao thì sau này anh chỉ có mình em thôi!”

Nghê Nhã Lâm hừ hai tiếng, nghĩ đến kinh nghiệm tình trường trước kia của anh rất phong phú, cô có chút không thoải mái. So với anh thì cô thật sự quá non nớt.

“Vậy thì sau này anh phải đối tốt với em. Trong lòng chỉ được nhớ tới em, chỉ có một mình em.”

“Ừ. Thật ra trước em thì anh đã độc thân rất lâu.”

“Chuyện trước kia em không truy cứu nữa, anh không cần giải thích với em. Nhưng sau này đừng để một cô bạn gái cũ của anh, hay là một cô gái vẫn chưa chia tay dứt khoát xuất hiện trước mặt em, bảo em là người thứ ba.”

“Không đâu.” Minh Ngữ Tiền khẳng định chắc chắn, “Anh đã lâu không qua lại với ai rồi, sẽ không có chuyện đó đâu.”

Ngược lại cô vẫn còn bị Tưởng Lộ Liêm bám lấy.

Nghê Nhã Lâm nhăn nhăn mũi: “Em cảm thấy mình thật thiệt thòi!”

Minh Ngữ Tiền rất thích dáng vẻ không chút che giấu của cô, mỉm cười ôm cô lên, “Ừ, là em thiệt thỏi, nên anh nhất định sẽ đối tốt với em, sẽ không để em hối hận, sẽ không để cho em cơ hội cảm thấy người đàn ông khác tốt hơn anh.”

Minh Ngữ Tiền ôm cô chặt hơn, gọi cô từng tiếng, “Nhã Lâm, Nhã Nhã… Gọi Nhã Nhã đi, gọi nhiều rồi sẽ giống như nha nha, giống như trẻ con, nghe rất gần gũi.”

Minh Ngữ Tiền đột nhiên nhấc Nghê Nhã Lâm lên cao, dán chặt cô vào tường, hôn lên môi cô. Sau đó cô được anh bế đến sofa.

Lúc này, anh đang ngồi trên sofa trong phòng khách nhà Nghê Nhã Lâm, ôm cô trong lòng, vô cùng mãn nguyện. Hai người không ai nói gì, Minh Ngữ Tiền liên tục cúi đầu xuống, hôn lên trán, ấn đường, má, mũi và miệng Nghê Nhã Lâm.

Nghê Nhã Lâm bị anh hôn đến mức mặt nóng bừng, màu đỏ trên mặt vẫn chưa tan đi, sau cùng dứt khoát úp mặt vào trong lòng anh. Cô phát hiện, ngoài trừ môi anh liên tục hôn lên mặt cô thì anh không còn hành động nào khác. Cô mỉm cười, trong lòng vô cùng ấm áp. Vì trong lòng anh có cô, tôn trọng cô, nên mới không có hành động quá đáng.

Nghê Nhã Lâm nắm lấy áo Minh Ngữ Tiền, đột nhiên lên tiếng, “Minh Ngữ Tiền.”

Minh Ngữ Tiền nâng mặt cô lên, trầm giọng nói: “Gọi anh là gì?”

Nghê Nhã Lâm mỉm cười ngọt ngào, đầu lưỡi cong cong, có chút không quen gọi anh: “Ngữ Tiền.”

“Em muốn nói gì?” Minh Ngữ Tiền lại hỏi, ôm lấy eo cô, ngón tay vẽ vòng tròn trên hõm eo cô.

Minh Ngữ Tiền im lặng chờ đợi, qua một hồi, Nghê Nhã Lâm mới hít một hơi thật sâu, lấy dũng khí nói: “Anh và Tưởng Lộ Liêm không giống nhau.”

Minh Ngữ Tiền nhíu mày, “Đương nhiên anh không giống anh ta, anh không phải là kiểu mặt dày như vậy.”