Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1211: Phải nghe lời điềm điềm (2)

Sở Điềm đang nỗ lực không để tâm đến cách xưng hô đó.

Có lẽ Mạc Cảnh Thịnh chỉ thuận miệng nói ra, nếu cô để tâm, vậy là tự mình đa tình rồi.

“Bác, bác cứ yên tâm đi, con sẽ ở đây chơi với Điềm Điềm.” Mạc Cẩm Tây nói.

Sở Điềm cười thầm, chơi với cô nữa chứ, rốt cuộc là ai lo cho ai đây?

Mạc Cảnh Thịnh mỉm cười, “Được rồi, bác tin con, bác đi đây.”

Sở Điềm nghĩ đến chuyện hôm qua anh vừa dọn đến, liền hỏi: “Anh ăn sáng chưa?”

Mạc Cảnh Thịnh mỉm cười nói: “Đến nhà ăn ở Cục cảnh sát mua đại chút đồ ăn là được.”

Sở Điềm cảm thấy bản thân mình thật ngốc, đối diện nhà bọn họ là bệnh viện và cục cảnh sát, cạnh bệnh viện có rất nhiều quầy thức ăn, Mạc Cảnh Thịnh nhắm mắt cũng có thể tìm thấy chỗ ăn sáng.

Cô đúng là hỏi chuyện dư thừa.

Mạc Cảnh Thịnh giơ tay nhìn đồng hồ, nói: “Anh đi đây, chiều sẽ tranh thủ về sớm.”

Giọng điệu nói chuyện như đang dặn dò vợ mình.

Sở Điềm cảm thấy, nhất định là bản thân đang hiểu lầm. Nếu không phải có Mạc Cẩm Tây ở đây, cô thật sự muốn tát vào mặt mình, để mình tỉnh táo lại. Cô bình thường không phải là người tơ tưởng suy nghĩ lung tung, sao đối diện với Mạc Cảnh Thịnh, cô lại như vậy chứ?

Cô không biết rằng, sau khi Mạc Cảnh Thịnh bước vào thang máy thì nụ cười trên môi anh vẫn không hề ngừng lại. Những lời nói lúc nãy của anh là anh cố ý. Mượn lời của Mạc Cẩm Tây, thuận miệng gọi cô là Điềm Điềm. Sau đó thì bảo cô đợi anh xong việc trở về, giống như một cô vợ.

Vẫn chưa theo đuổi được người ta, bản thân có thể tự hoang tưởng trước được mà đúng không?

***

Mạc Cảnh Thịnh rời khỏi, Sở Điềm nhìn Mạc Cẩm Tây, không thể nào trở về phòng tiếp tục ngủ nữa. Cô đi rửa mặt thay đồ rồi chuẩn bị bữa sáng cho cậu.

Sở Điềm lấy trứng ra khuấy lên. Cắt viền bánh mì, sau đó cắt đôi thành hình tam giác, nhúng vào sữa, rồi phết mứt lên, sau cùng thì bọc bên ngoài một lớp trứng, bỏ vào chảo chiên lên. Dưa leo, xà lách, và một số trái cây trộn lên làm salad. Viền bánh mì còn lại cũng không lãng phí, bỏ vào bếp nướng lên, chưa đến một phút thì viền bánh mì đã được nướng như bánh quy. Cô lấy hai cái đĩa ra, một đĩa đựng sốt salad một đĩa đựng mứt. Sau cùng thì làm nóng hai cốc sữa. Tổng cộng thời gian chỉ vài phút, sau đó thì bưng hết thức ăn ra bàn. Đều là những thứ rất đơn giản nhưng lại vô cùng phong phú, dinh dưỡng cũng đầy đủ.

Mạc Cẩm Tây lấy điện thoại ra, chụp một tấm gửi cho Mạc Cảnh Thịnh. Mạc Cảnh Thịnh đang mua cháo và bánh bao ở nhà ăn, nhận được tấm ảnh Mạc Cẩm Tây gửi tới, anh nhìn ảnh rồi nhìn sang bánh bao và cháo trên tay mình, đột nhiên không muốn ăn nữa.

***

Trong nhà Sở Điềm không có đồ gì thích hợp để Mạc Cẩm Tây chơi, sợ Mạc Cẩm Tây ở nhà buồn chán, cô quyết định dẫn cậu đến trung tâm thương mại.

Trong trung tâm thương mại có khu trò chơi trong nhà, bên trong không chỉ có những trò cần nhét xu như bắn súng, đua xe, ném bóng rổ, gắp thú, còn có những máy trò chơi chiến đấu. Có cả những trò dùng vé để chơi như tìm bảo vật, thoát khỏi mật thất. Còn có ngựa cỡ 1:1, trước mặt là màn hình 3D, cưỡi lên thì sẽ khởi động trò chơi, giống hệt như thật. Còn có tàu lượn siêu tốc 4D trong nhà, game VR, rất phong phú.

Sở Điềm hỏi Mạc Cẩm Tây có muốn chơi hay không, Mạc Cẩm Tây lập tức nói muốn.

“Lúc trước dì Minh có dẫn con và Cảnh Thời đến đây chơi một lần, nhưng quá đông nên xếp phải xếp hàng rất lâu, vẫn còn nhiều trò con chưa được chơi, lần này phải tranh thủ mới được.” Mạc Cẩm Tây hào hứng nói.

“Vậy đợi Cảnh Thời trở về, chúng ta hẹn cậu ấy cùng chơi nhé.” Sở Điềm dẫn cậu đi vào thang máy, nói.

“Thật không? Cảnh Thời phải đi cùng ba mẹ cậu ấy tận nửa tháng hơn mới trở về. Điềm Điềm có dẫn bọn con đi cùng không?”

Sở Điềm: “...”

Ý của cô là bảo Mạc Cảnh Thịnh đưa đi.

Nhưng đối diện với ánh mắt của Mạc Cẩm Tây, Sở Điềm thật sự không thể từ chối, cô liền gật đầu, “Đương nhiên rồi.”

Mạc Cẩm Tây vô cùng hào hứng.

Sở Điềm dẫn Mạc Cẩm Tây lên xe rồi gọi điện thoại cho Mạc Cảnh Thịnh. Mạc Cảnh Thịnh đang họp với cấp dưới, gấp rút bị gọi trở về là vì ngày mai có lãnh đạo đến, cần bọn họ phải chỉnh lý lại những vụ án lớn mấy năm gần đây họ giải quyết, để lãnh đạo thấy được thành quả của bọn họ. Nghe thấy chuyện này, Mạc Cảnh Thịnh không vui cho lắm. Anh cực kỳ ghét những chuyện đối phó thế này, vì cảm thấy nó rất tốn thời gian.

Mạc Cảnh Thịnh vốn không thích làm chuyện như vậy, lại thêm chuyện khó khăn lắm mới được nghỉ ngơi, đang muốn vun đắp tình cảm với Sở Điềm.