Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1203: Nhìn thấy sở điềm, mạc cảnh thịnh nở nụ cười

“Anh sống chết bám lấy nhưng cô ấy lại chẳng đồng ý, nếu anh đã tự tin như vậy thì tôi càng tự tin hơn. Trước kia tôi chưa muốn đính ước sớm nên chưa tìm một người bạn gái cố định. Khi tôi chưa xác định được thì sẽ không đi lừa gạt tình cảm của những cô gái thật lòng. Khi tôi đã có lòng tin về tình cảm của mình thì tôi sẽ không nuốt lời.” Minh Ngữ Tiền nói, “Hôm nay tôi đã nói rõ ràng hết với anh rồi, tôi thích Nhã Lâm và sẽ theo đuổi cô ấy. Anh đừng ở đây mà kì kèo với tôi, đừng mong nói vài lời thì tôi sẽ bỏ cuộc. Chúng ta đều quang minh chính đại, đối với đối thủ như anh, tôi vẫn rất có lòng tin.”

Minh Ngữ Tiền nói xong thì bỏ đi vào trong. Lần này Tưởng Lộ Liêm không cản anh nữa.

***

Sở Điềm được Sở Chiêu Dương đưa về nhà, không có Cố Niệm, Sở Chiêu Dương lẻ loi một mình. Nhưng rất may Sở Chiêu Dương không trở về trạng thái ban đầu. Anh hiện giờ vẫn tiếp tục giao lưu với thế giới bên ngoài, quan trọng hơn là anh vẫn đang tìm Cố Niệm.

Bọn người Hàn Trác Lệ hôm nay đều đến, chỉ có Mạc Cảnh Thịnh là đi công tác nên không kịp trở về.

Sở Chiêu Dương đưa Sở Điềm về đến dưới chung cư của cô. Sở Điềm tạm biệt anh rồi đi thang máy lên tầng 12. Vừa ra khỏi cửa thang máy thì thấy có người đi tới đi lui ở hành lang, còn có tiếng ồn ào thu dọn đồ đạc. Sở Điềm đi đến trước cửa nhà mình thì thấy trước cửa hàng xóm đang chất một đống thùng giấy.

Cô đang lấy thẻ định mở cửa thì quay hỏi một người đàn ông đang bận bịu chuyển đồ: “Mọi người đang chuyển nhà sao?”

“Đúng vậy.” Anh ta gật đầu, đứng dậy lấy khăn trên cổ lau mồ hôi, nói, “Khách hàng nói hôm nay anh ấy không trở về được nên chúng tôi dọn đồ qua trước, tạm thời để ở hành lang, mong cô thông cảm. Vị khách hàng đó nói đợi anh ấy trở về sẽ xin lỗi cô.”

“Không cần đâu, đừng để cản đường đi là được. Nhưng không thể để quá lâu, tôi thì không bận tâm nhưng quản lý chung cư sẽ cho người đến dọn dẹp đấy.”

“Vâng, vậy không sao, khách hàng nói ngày mai anh ấy sẽ về thu dọn mọi thứ.”

Sở Điềm mỉm cười gật đầu rồi bước vào cửa. Tối nay cô phải trực đêm, khi sắp đến giờ thì cô xuất phát đi đến bệnh viện. Vì chung cư cô ở rất gần bệnh viện nên cô đi bộ. Đèn xanh cho người đi bộ sáng lên, Sở Điềm nhanh chóng đi qua đường.

Cô không nhìn thấy trong một chiếc Q7 đang dừng đèn đỏ, Mạc Cảnh Thịnh tì vào vô lăng, ánh mắt lướt qua người cô. Thấy Sở Điềm chạy từng bước nhỏ qua đường, Mạc Cảnh Thịnh nở nụ cười. Đèn xanh sáng lên, anh đạp ga, chạy vào bãi đậu xe dưới hầm của chung cư mà Sở Điềm vừa đi ra.

***

Sở Điềm trực cả đêm, đến sáng sớm thì đổi ca, trở về nhà. Cô thật sự vô cùng mệt mỏi. Hôm qua vì tham gia hôn lễ, lại làm phù dâu nên đã rất mệt. Buổi chiều về nhà chỉ ngủ bù được một chút. Lúc này cô mắt không mở nổi, dường như sắp vừa đi vừa ngủ.

Khó khăn lắm mới lê bước được về tới nhà, cô thay đồ rồi đi ngủ. Cô ngủ rất ngon, vừa chạm gối là ngủ ngay, không biết bản thân đã ngủ bao lâu, trong lúc mơ màng thì nghe thấy tiếng chuông cửa.