Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1186: Tôi từng là giáp một của ba cậu. (5)

“Đợi sau khi xác định mới nói với con.” Đối với việc Phó Nhân Kiệt và Đổng Thu Thực không phải ông bà nội của cậu nhóc, dù sao cũng phải cho Tiểu Cảnh Thời biết. Bởi vì một khi xác định rõ, Phó Dẫn Tu chắc chắn sẽ không buông tha cho họ.

Tiểu Cảnh Thời lờ mờ gật đầu, nói: “Vậy ba không sao chứ?”

“Mẹ đi xem thử, con ăn trước đi, bảo thím Hoắc giúp con hâm nóng cơm lại một chút.”

Tiểu Cảnh Thời gật đầu, nói: “Con đợi ba mẹ.”

Minh Ngữ Đồng suy nghĩ một lúc, sợ Tiểu Cảnh Thời không đợi được, liền nói: “Hay là con ăn chút gì đó lót dạ đi, đợi ba ra rồi con cùng ba ăn thêm một chút nhé.”

Tiểu Cảnh Thời bĩu môi hất cằm, “Đâu phải con muốn ăn cùng ba chứ!”

“Được, được, được, vậy xem như ăn cùng mẹ.” Minh Ngữ Đồng véo chóp mũi của cậu, “Được không?”

“Dạ, vì con muốn ăn với mẹ thôi.” Tiểu Cảnh Thời ra sức gật đầu.

Minh Ngữ Đồng xoa xoa đầu cậu, mỉm cười.

Thằng nhóc này, tính tình giống hệ ba mình, chỉ giỏi nói ngang.

Minh Ngữ Đồng tiện tay đặt túi xách lên sofa, sau đó bước đến trước cửa phòng sách của Phó Dẫn Tu. Cô gõ cửa hai cái, không nghe anh Tu trả lời. Còn tưởng lúc này Phó Dẫn Tu không muốn bị làm phiền, nhưng không ngờ, lúc cô đang định đi, cánh cửa trước mặt lại mở ra. Nhìn thấy dáng vẻ kinh ngạc của cô, Phó Dẫn Tu bật cười, kéo cô vào trong.

“Lo anh ở đây suy nghĩ lung tung à?”

Minh Ngữ Đồng gật đầu, “Anh về đến nhà liền vào đây, cơm cũng không ăn. Huống hồ chuyện này quả thật quá nghiêm trọng.”

“Cũng không đến nỗi.” Phó Dẫn Tu đưa Minh Ngữ Đồng đến bên sô pha ngồi xuống.

“Em không cần lo lắng cho anh, anh chỉ vào đây ra thêm vài mệnh lệnh, nghĩ lại vẫn còn một chút thiếu sót.” Phó Dẫn Tu giải thích, “Chứ không phải đau buồn.”

“Từ lúc anh bắt đầu hiểu chuyện, ba…” Phó Dẫn Tu dừng lại một chút, chữa lại, “Thái độ của Phó Nhân Kiệt và Đổng Thu Thực đối với anh, anh sớm đã quen rồi. Anh cũng từng nghĩ họ là ba mẹ của anh, sao lại chán ghét anh như vậy? Bây giờ biết được anh không phải là con của họ, ngược lại có một cảm giác, như thế mới đúng, cảm thấy tất cả đều bình thường rồi. Hơn nữa, anh cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, anh không phải con trai của hai người đó, nếu như vậy, anh muốn giải quyết họ thế nào cũng không còn bất kỳ ràng buộc gì nữa.”

“Anh đã tin những lời Phó Nguyên nói rồi sao?”

Phó Dẫn Tu gật đầu, “Tuy vẫn phải cho người kiểm chứng, nhưng trong lòng anh thì đã tin rồi, cũng nguyện ý để tin. Nói ra buồn cười, bây giờ anh cảm thấy, bất luận anh là con của ai, chỉ cần không phải là con của Phó Nhân Kiệt và Đổng Thu Thực là được.”

“Còn về Phó Anh Kiệt, cho dù ông ấy thật sự là ba ruột của anh, nói thật, anh cũng không có bất kỳ cảm giác gì. Dù sao từ lúc chào đời anh cũng chưa từng nhìn thấy ông ấy. Thậm chí chưa từng nghe nói về chuyện của ông ấy. Anh biết Phó Nhân Kiệt có một người anh trai, nhưng ông ấy gần như là cấm kỵ trong Thorny”, bị tất cả mọi người lãng quên, trước giờ chưa từng có người bàn luận bất kỳ chuyện gì liên quan đến ông ấy.”

“Thế nên, anh đối với ông ấy hoàn toàn xa lạ, thậm chí cả việc thông qua miêu tả để tưởng tượng ra dáng vẻ của ông ấy cũng không làm được. Đối với cái chết của ông ấy, đối với sự tồn tại của ông ấy, đối với việc ông ấy là ba ruột của anh, anh đều không có một chút kích động nào. Chuyện anh có thể làm chắc chỉ là báo thù cho ông ấy.”

Phó Dẫn Tu không dám chạm vào Minh Ngữ Đồng, kèm theo một chút dè dặt, hỏi: “Em có cảm thấy anh như vậy, có chút vô tình không?”

Minh Ngữ Đồng lắc đầu, “Vì những chuyện đó đối với anh mà nói, quả thật hoàn toàn xa lạ. Em cũng rất mừng vì Phó Nhân Kiệt và Đổng Thu Thực vốn không phải ba mẹ ruột của anh, như vậy anh sẽ không bị họ làm tổn thương nữa, cũng sẽ không chịu nhiều ràng buộc như vậy nữa.”

“Nếu lời Phó Nguyên là thật, vậy sau này anh chỉ còn có em và Cảnh Thời thôi.”

“Có mẹ con em vẫn chưa đủ sao?” Minh Ngữ Đồng mỉm cười hỏi.

Phó Dẫn Tu cười, ánh mắt cũng dịu dàng, “Đủ, đủ rồi.”

“Anh đã dặn dò xong hết chưa?”

“Đều đã sắp xếp xong cả rồi.”

“Vậy cùng ra ngoài ăn cơm đi, Cảnh Thời cũng rất lo lắng cho anh đó.”

Phó Dẫn Tu vô cùng nghi ngờ nhíu mày, Minh Ngữ Đồng vỗ vào vai anh, “Anh thế này là biểu cảm gì vậy chứ? Cảnh Thời lo lắng cho anh, lẽ nào rất kỳ lạ sao?”

“Tiểu tử đó lại lo lắng cho anh sao?” Phó Dẫn Tu lắc đầu, tỏ ý không tin.

Minh Ngữ Đồng kéo anh ra ngoài, “Anh và con trai đúng là giống hệt nhau, chỉ giỏi nói ngang.”

Lúc họ ăn cơm, bác sĩ Lạc đến. Đã cho người lấy máu của Đổng Thu Thực và Phó Nhân Kiệt, bác sĩ Lạc đến để lấy máu của Phó Dẫn Tu.

Buổi tối, Phó Dẫn Tu nhận được điện thoại của bác sĩ Lạc. Báo cáo xét nghiệm quả thật đã chứng minh, Phó Dẫn Tu vốn không phải con trai của Phó Nhân Kiệt và Đổng Thu Thực. Nhưng Phó Dẫn Tu và Phó Nhân Kiệt quả thật có quan hệ thân thuộc. Chuyện này đối với những lời Phó Nguyên nói quả thật rất trùng khớp.

Minh Ngữ Đồng căng thẳng chờ đợi, “Kết quả thế nào rồi?”

“Phó Nguyên không hề nói dối, anh quả thật không phải con trai của Phó Nhân Kiệt và Đổng Thu Thực, nhưng anh và Phó Nhân Kiệt có quan hệ thân thuộc. Vậy, ngoại trừ Phó Anh Kiệt, chắc cũng không còn khả năng nào khác.”

Phó Dẫn Tu nói xong, liền có chút trầm mặc. Tuy lúc anh chào đời, Phó Anh Kiệt đã bị hại, anh đối với ông ấy vốn không có ấn tượng gì. Nhưng đó cũng là ba ruột của anh, hơn nữa còn bị Phó Nhân Kiệt hại chết. Anh còn gọi Phó Nhân Kiệt và Đổng Thu Thực hơn ba mươi năm là ba mẹ. Bây giờ biết được chân tướng, trong lòng sao có thể không khó chịu chứ?

Lúc này, anh đột nhiên được ôm lấy bằng sức lực rất chặt bởi một cơ thể mềm mại, làm anh thấy rất yên tâm. Phó Dẫn Tu không nói tiếng nào ôm lấy Minh Ngữ Đồng, gối đầu lên vai cô.