Chào Buổi Sáng: Ông Xã Cool Ngầu

Chương 1151: Ngài phó nói

“Hay là chúng ta trao đổi đi? Em cho anh, anh cho lại em?” Phó Dẫn Tu nói.

Minh Ngữ Đồng liếc nhìn anh.

Như vậy, có khác gì so với tặng cho cô?

Tài sản của cô chỉ là một phần rất nhỏ của Minh gia và một số do cô tự mình kiếm được. Nhưng của Phó Dẫn Tu lại rất lớn.

“Anh đùa thôi, đùa thôi.” Phó Dẫn Tu vội nói, “Cứ làm theo lời em đi.”

Minh Ngữ Đồng bật cười.

***

Khi bọn họ đến nơi thì Cục dân chính đã bắt đầu vào làm. Hai người cùng đi chụp ảnh. Đối với chuyện này, Tiểu Cảnh Thời có chút ý kiến, tại sao lúc chụp ảnh cậu lại không được lên hình?

“Là ba mẹ đăng ký kết hôn, liên quan gì đến con?”

“Nhưng chúng ta là người một nhà mà, sao lại không liên quan?”

Lời của Tiểu Cảnh Thời đã nhắc nhở Minh Ngữ Đồng.

Cô kéo kéo cổ áo Phó Dẫn Tu, nói: “Khi nào rảnh rỗi chúng ta chụp ảnh gia đình treo trong nhà đi. Có anh, có em, có Cảnh Thời nữa.”

Đối với yêu cầu của Minh Ngữ Đồng, Phó Dẫn Tu không có ý kiến, lập tức gật đầu “Ừ”.

Lần này nghe có phần mình, Tiểu Cảnh Thời rất hài lòng.

Sau khi Phó Dẫn Tu và Minh Ngữ Đồng lấy được giấy đăng kí kết hôn, Tiểu Cảnh Thời cũng hiếu kỳ thò đầu qua xem.

“Chẳng có gì đặc biệt cả!” Tiểu Cảnh Thời thất vọng nói.

“Vốn chẳng có gì đặc biệt mà, thế con nghĩ ra sao?”

“Chỉ là một tờ giấy thôi mà.” Minh Ngữ Đồng mỉm cười nói.

“Đi thôi, về Dự Viên.” Phó Dẫn Tu nắm lấy tay Minh Ngữ Đồng.

Từ giờ phút này, bọn họ thật sự đã trở thành người một nhà rồi.

Đến cửa Cục dân chính, Phó Dẫn Tu đột nhiên dừng lại, nói: “Em và Cảnh Thời đợi ở đây đi, anh đi lấy xe.”

Minh Ngữ Đồng nói: “Chúng ta đi cùng đi, đường cũng không xa mà.”

“Nếu em đã gả cho anh thì hãy để anh có cơ hội chiều chuộng em đi, có được không?”

Tiểu Cảnh Thời chớp mắt mấy cái, cậu biết ba muốn đi một mình là vì muốn cho Đồng Đồng sự bất ngờ. Cậu ôm miệng lén bật cười rồi vội vàng kiềm lại, sợ Đồng Đồng nghi ngờ.

Minh Ngữ Đồng không hề nghi ngờ mà đứng đợi ở cửa. Nhưng đợi cả buổi mà chưa thấy anh trở ra, cô mới nhìn đồng hồ: “Sao còn chưa quay lại nhỉ?”

Tiểu Cảnh Thời đang định kéo dài thời gian giúp Phó Dẫn Tu thì đột nhiên nhìn thấy một cô gái khoảng 20 tuổi trên tay cầm một đóa hoa hồng chạy đến.

“Xin hỏi cô là Phó phu nhân phải không?”

Tiểu Cảnh Thời đứng bên cạnh mỉm cười.

Minh Ngữ Đồng chỉ gật đầu.

Đối phương mỉm cười, đưa đóa hoa hồng cho cô, “Chúc cô tân hôn vui vẻ, ngài Phó nói cảm ơn cô đã gả cho anh ấy.”

Minh Ngữ Đồng ngẩn ngơ cầm lấy hoa hồng, mở miệng hỏi: “Đây là…”

Nhưng chưa đợi cô nói xong thì đối phương đã bỏ đi.

Cô gái đó vừa đi thì lại có một cậu nhóc dáng vẻ giống như Tiểu Cảnh Thời lúc hai tuổi chạy đến.

Cậu nhóc mập mạp tròn trịa, chạy từ xa đến, giống như một quả bóng đang di chuyển. Trên cánh tay mập nhỏ cầm theo một đóa hoa hồng đỏ.

“Xin hỏi cô là Phó phu nhân phải không ạ?”

“Đúng rồi con.”

Cậu nhóc vui vẻ giơ tay lên cao, sau đó ra sức nhón chân đưa đóa hoa hồng đến trước mặt cô, “Chúc Phó phu nhân có tình yêu hạnh phúc... trăm năm hòa hợp.”

Minh Ngữ Đồng cầm lấy hoa hồng, “Cô cảm ơn con.”

Cậu nhóc vui vẻ nhoẻn miệng chạy đi.

Cách đó không xa có một người phụ nữ đang đứng mỉm cười, chẳng lâu sau cậu nhóc sà vào lòng cô ấy, cùng mẹ rời đi.

Tiếp theo đó lại hết người này đến người kia với độ tuổi khác nhau, dáng vẻ khác nhau thi nhau chạy đến.

“Đồng Đồng, mẹ nhìn bên đó kìa!” Tiểu Cảnh Thời giơ tay chỉ vào một tòa nhà đối diện cách đó không xa.

Trên thân tòa nhà có đính một màn hình lớn, nếu có ngày lễ quan trọng hay thi đấu gì đó đều được mang ra sử dụng. Nhưng hôm nay chẳng phải ngày đặc biệt gì mà màn hình lớn đó lại được mở. Trên màn hình còn liên tục hiện ra chữ: “Phó phu nhân, cảm ơn em đã gả cho anh.”

Minh Ngữ Đồng sững sờ, quên mất cả phản ứng. Người đàn ông này chuẩn bị từ khi nào thế?

Rõ ràng từ hôm qua đến giờ anh luôn ở cạnh cô mà.

Chữ trên màn hình vẫn chuyển động liên tục, đằng xa có một chị kia vẫy tay với cô, “Ngài Phó nói anh ấy sẽ đối xử tốt với cô cả đời.”

Sau đó có một bác cũng hét lên, “Ngài Phó nói có thể lấy được cô là may mắn lớn nhất trong đời cậu ấy.”