Thay vì nghĩ những thứ này, còn không bằng quan tâm đến Phó Dẫn Tu nhiều hơn.
Minh Ngữ Đồng nhanh chóng uống hết chén cháo, nói cám ơn với thím Hoắc.
Cô thông minh như vậy, tất nhiên biết dụng ý khi thím Hoắc nói với cô những điều này.
Có lẽ là cô đã quá hờ hững với Phó Dẫn Tu, khiến thím Hoắc không nhìn nổi nữa.
“Thím Hoắc, nếu sau này anh ấy có gạt tôi những chuyện tương tự như thế nữa, thì thím nhất định phải nói với tôi, đừng để anh ấy ngốc nghếch chịu đựng một mình.” Minh Ngữ Đồng nói.
Quả nhiên, thím Hoắc nghe xong, cực kỳ vui vẻ.
“Ôi, vâng!” Thím Hoắc nặng nề gật đầu, “Cô không biết đấy thôi, thật ra cậu chủ cậu ấy... Rất cô đơn. Ba mẹ cậu ấy căn bản không coi cậu ấy là con trai, đề phòng cậu ấy khắp nơi, coi cậu ấy như kẻ địch, còn tìm cách hãm hại cậu ấy nữa.”
“Từ nhỏ cậu chủ đã không thân thiết với ba mẹ cậu ấy, vẫn luôn chịu đựng huấn luyện trong Thorny", trải qua rất nhiều lần sống chết. Ba mẹ cậu ấy đối xử với cậu ấy, như thể cậu chủ không phải là con của bọn họ. Cho dù có trải qua cái nhiệm vụ sống chết gì, bọn họ cũng không quan tâm, hoàn toàn không quan tâm sống chết của cậu chủ.”
“Ngược lại, cậu chủ làm rất tốt, ở trong "Thorny", dựa vào sự đồng nhận và uy tín của mình sau nhiều lần vào sinh ra tử , làm người bên trong Thorny đều tin phục cậu ấy. Ba mẹ cậu ấy lại bắt đầu lo lắng, thấy cậu ấy quá ưu tú, đoạt mất danh tiếng của ba cậu ấy, là muốn cướp Thorny khỏi tay ông ta. Thật ra, cậu chủ chưa từng có cái loại ý nghĩ này.”
“Cậu chủ là con trai độc nhất, nên cậu ấy căn bản không cần làm cái gì, Thorny, Phó gia và tất cả, sớm muộn gì cũng đều là của cậu ấy. Cậu chủ càng không phải cái loại thiếu gia quần áo lụa là, cậu ấy có năng lực, cơ nghiệp của Phó gia ở trong tay cậu ấy sẽ không bị tụt dốc.”
“Nhưng mà, ba mẹ cậu ấy lại không nghĩ như vậy. Đã nhiều năm như vậy, đến giờ chúng tôi vẫn không rõ, rốt cuộc vì sao ba mẹ cậu ấy lại không tin tưởng vào người con trai có năng lực của họ như thế, suốt ngày muốn đối nghịch với cậu chủ.”
“Nếu đổi thành người khác, có đứa con trai xuất sắc như vậy, không phải là nên thấy mừng vì có người kế thừa hay sao? Nhưng mà ba mẹ của cậu chủ, lại bắt đầu chèn ép cậu chủ, hận không thể cậu ấy hại chết ở trong nhiệm vụ.”
Thím Hoắc nói đến chỗ này, vẫn cảm thấy khó tin.
“Những người khác, đều đang suy nghĩ làm thế nào để tiến bộ, nhưng còn cậu chủ, cho tới nay vẫn luôn nghĩ làm thế nào để sống tiếp. Người khác nhìn thành tích của cậu ấy, nhưng không biết rốt cuộc cậu ấy có bao nhiêu khó khắn.” Thím Hoắc nặng nề thở dài, “Cậu chủ có thể có những thứ như ngày hôm nay, đều là dùng mạng đổi về.”
“Thorny quả thật không phải là thứ mà cậu chủ danh chính ngôn thuận kế thừa là có thể lấy được.” Thím Hoắc nói.
Chuyện này, thì Minh Ngữ Đồng biết, chỉ là không biết rõ ràng mà thôi.
“Nhưng nếu như cậu chủ không đoạt lấy, thì sớm muộn gì cũng sẽ bị ba mẹ cậu ấy ép chết, cậu ấy không thể không cướp. Chỉ là bây giờ, ba mẹ cậu ấy vẫn còn đang oán hận cậu ấy, cảm thấy chuyện bọn họ vẫn luôn chèn ép cậu chủ, quả nhiên là lựa chọn chính xác. Thorny bây giờ, không phải bị cậu chủ đoạt mất rồi sao?”
“Nhưng tại sao bọn họ lại không suy nghĩ một chút, nếu như không phải là do bọn họ không ngừng hãm hại, thì làm sao có thể ép cậu chủ đến mức phải đoạt Thorny chứ?” Thím Hoắc nặng nề thở dài, nói với Minh Ngữ Đồng, “Tôi nói với cô những thứ này, chính là nghĩ, cô có thể vì vậy mà càng hiểu cậu chủ hơn một chút.”
“Mấy ngày nay hai người ở chung với nhau, tôi đều để ý, cậu chủ quan tâm cô bao nhiêu, chúng tôi đều thấy được. Cậu ấy chưa từng quan tâm một người nào như thế, quan tâm đến ngay cả bản thân cậu ấy cũng không cần.”
Thím Hoắc dừng một chút, cân nhắc đúng mực, nói: “Nếu như... Nếu như có thể, thì hãy đối xử với cậu chủ tốt hơn một chút.”
Minh Ngữ Đồng rũ mắt xuống, thì ra ngay cả thím Hoắc cũng cảm thấy, cô đối xử không tốt với Phó Dẫn Tu.
“Xin lỗi vì đã tùy tiện nói ra những lời này.” Thím Hoắc nói.
Minh Ngữ Đồng lắc đầu, “Không có, là tôi nên kiểm điểm lại. Bởi vì trước có hiểu lầm với Phó Dẫn Tu, đối xử với quan hệ giữa chúng tôi, vẫn luôn quá mức cẩn thận. Bởi vì thái độ của tôi, nên đã bỏ quên cảm nhận của anh ấy, cái này rất không công bằng với anh ấy, là tôi làm không tốt.”
Minh Ngữ Đồng uống hết bát cháo, đứng lên, “Thím Hoắc, những điều thím nói tôi đều biết, tôi biết nên làm như thế nào.”
Thím Hoắc ngượng ngùng nở nụ cười, “Là tôi nói quá nhiều rồi.”
Minh Ngữ Đồng lắc đầu, “Tôi rất cảm ơn thím có thể nói những thứ này cho tôi biết. Thím mà không nói, thì Phó Dẫn Tu cũng sẽ không nói cho tôi biết, cho dù tôi có hỏi, thì có lẽ anh ấy cũng sẽ không nói.”
“Cô... Cô không trách tôi nhiều chuyện là tốt rồi.” Thím Hoắc nói xong, thì bản thận cũng có chút hối hận, nói quá nhiều.
Cảm thấy chuyện tình cảm, vốn là chuyện giữa hai người Phó Dẫn Tu và Minh Ngữ Đồng.
Bà cảm thấy bất công cho Phó Dẫn Tu, nhưng cái này không có nghĩa là bà có thể mở miệng can thiệp vào.
Lần này, đúng là bà không đúng mực.
Vừa nãy kích động một cái, nên lập tức làm như vậy.
Bây giờ, thím Hoắc rất hối hận.
“Không đâu.” Minh Ngữ Đồng lắc đầu, nhưng thái độ đối với thím Hoắc, lại không thân thiết giống như lúc trước nữa.
Giống như thím Hoắc nghĩ, tình cảm là chuyện cá nhân của hai người Phó Dẫn Tu và Minh Ngữ Đồng, cho dù giữa hai người có thế nào, thì ý tứ trách móc trong lời nói của thím Hoắc đối với thái độ của Minh Ngữ Đồng với Phó Dẫn Tu, chính là thím Hoắc không có chừng mực.
Đúng là Minh Ngữ Đồng yêu thích thím Hoắc, nhưng không có nghĩa là chuyện gì cũng sẽ dễ dàng tha thứ cho bà.
Nếu như lúc này Minh Ngữ Đồng không biểu đạt ra một chút thái độ của mình, để thím Hoắc tập thành thói quen, sau này có chuyện gì cũng muốn đi lên quan tâm, như vậy không phải sẽ loạn sao.
Cũng bởi vì thái độ này của Minh Ngữ Đồng, làm thím Hoắc trở nên căng thẳng, lại càng ghi nhớ hơn, sau này cái gì nên nói, và cái gì không nên nói.
Không thể bởi vì ở bên Phó Dẫn Tu lâu rồi, thì không cần cố kỵ chút nào.
Minh Ngữ Đồng gật đầu nở nụ cười với thím Hoắc, “Thím Hoắc, thím đi nghỉ ngơi sớm một chút đi, đêm nay đã làm phiền thím rồi.”
“Không có việc gì, không có việc gì đâu ạ. Không phiền chút nào.” Thím Hoắc luống cuống nói, có chút không biết nên để hai tay ở chỗ nào.
Thật xấu hổ.
Minh Ngữ Đồng không nói thêm gì nữa làm thím Hoắc có chút lúng túng, rồi trở về phòng ngủ.
Cô quay về giường nằm, nhưng vẫn không hề bình tĩnh.
Trong đầu toàn nghĩ về chuyện của Phó Dẫn Tu.
Thì ra, bấy lâu nay, anh luôn khổ sở như vậy.
Đêm nay anh nói dối, không biết là vì chuyện gì.
Minh Ngữ Đồng không muốn định tội cho anh sớm như vậy, quyết định chờ Phó Dẫn Tu trở về, rồi hỏi một chút xem sao.
Bởi vì bị thím Hoắc nói cho một tăng, những nổi khổ bấy lâu nay của Phó Dẫn Tu, đã chiếm ưu thế ở trong lòng cô, ép chuyện đêm nay xuống.
Làm cô không đoái hoài tới chuyện gì khác.
Cô nhớ tới trước đây Phó Dẫn Tu từng nói, năm đó hai người có hiểu lầm, là vì không có cơ hội gặp mặt, để ba mẹ của Phó Dẫn Tu ở trong đó, bắt được cơ hội truyền đạt tin tức sai lầm.
Mà khi đó, Phó Dẫn Tu sở dĩ không thể trở về đúng lúc, là vì bị thương ở bên ngoài.
Anh chưa từng có nói anh bị thương nặng như thế nào, mà cô cũng chưa từng nghĩ sâu hơn.
Nhưng bây giờ cô nhớ tới, khi đó sau khi Phó Dẫn Tu bị thương, anh lại dưỡng thương ở bên ngoài lâu như vậy.
Có lẽ, khi đó nhất định là bị thương rất nặng.
Nếu không, anh sẽ không để lỡ mất lần sinh con của cô.
Bởi vậy, ngay cả sau khi ngủ nằm mơ, Minh Ngữ Đồng cũng đều mơ tới hình ảnh Phó Dẫn Tu bị hãm hại, không ngừng bị thương ở trong nhiệm vụ.