Em ngồi đi đã,“ Anh nói, sau đó sải bước đi vào phòng vệ sinh.
Cổ Niệm lập tức nghĩ đến anh đi làm gì, trên mặt càng nóng hon.
Một lát sau, phục vụ gõ cửa hỏi có thể mang thức ăn lên được chưa, nhận được lời khăng định của Cô Niệm liên nôi đuôi mà vào, bày từng đĩa từng đĩa thức ăn tinh xảo lên, hơn nữa còn giới thiệu từng món cho Cổ Niệm.
Sau khi phục vụ rời đi một lúc, Sở Chiêu Dương mới trở lại.
Cổ Niệm cũng không biết có thể nói cái gì với Sở Chiêu Dương, hai bên không phải quá hiêu biêt, cô cũng không phải là người giỏi tìm đề tài.
Cô lúng túng cắn đũa, nửa ngày mới tìm được một câu hỏi: “Chuyện Hứa Thành Nghị... anh không phải là trực tiêp đi tìm Cục trưởng của bọn em chứ.”
Sở Chiêu Dương thờ ơ “ừ” một tiếng.
Mặc dù sớm có suy đoán, nhưng nghe chính miệng anh thừa nhận, Cổ Niệm vẫn có loại cảm giác rảt kỳ diệu, khóe miệng có chút không không chê được cong lên.
Anh ấy chuyện bé xé ra to như vậy, trực tiếp bóc trần chuyện này đến chỗ Cục trưởng. Nhưng vừa nghỉ những gì anh làm đều là vì cô, trong lòng liên ngọt ngào ảm áp. “Em còn tưởng anh sẽ đi tìm Mạc Cảnh Thịnh.” Cổ Niệm ngượng ngùng nói. “Cục trưởng lớn hơn.” Sở Chiêu Dương thẳng thừng nói.
Cổ Niệm: “...”
Lý do này thật đúng là... đặc biệt đơn giản thô bạo.
Âm nhạc vang lên, Cổ Niệm cũng bớt căng thẳng, cắn đũa hỏi: “Ản cơm xong chúng ta đi đâu?”
Sở Chiêu Dương nghĩ đến người ở trong bóng tối theo dõi mình, anh không muốn để cho Cô Niệm lo lăng, liên không định nói với cô, chỉ nói: “An cơm xong kêu Hà Hạo Nhiên đưa em về trước.”
Cô Niệm ngây ra: “Anh còn có việc à?”
Sở Chiêu Dương không lên tiếng, lòng Cổ Niệm trầm xuống buông đũa.
“Sở Chiêu Dương, ạnh cảm thấy ở chung một chỗ với em khiến chọ anh mất thể diện, hay là cảm thây em không xứng với anh, cho nên phải giâu giêm như vậy?” Cổ Niệm lăng lặng hỏi. “Không có.” Sở Chiêu Dương cau mày nói, sao cô lại nghĩ như thế? “Em trước giờ chưa từng nghĩ đến việc đặc biệt đi công bố chuyện tình yêu hay gì cả, chỉ là muôn thuận theo tự nhiên, không cản cỏ ý đi nói cho người khác biêt, nhưng cũng có thể thoải mái công khai ở bên nhau. Hoá ra, anh không nghĩ như thê.” Cô Niệm cúi đầu nói, cảm đũa lên, vùi đâu ra sức nhét đổ vào miệng.
Sở Chiêu Dương nhìn bộ dạng đột nhiên biển thành ủ rũ của cô, cả người đều khó chịu.
Anh hơi ngập ngừng rồi nói: “Anh không muốn giấu... mà là gần đây không quá tiện.”
Cổ Niệm ngừng một lát, bởi vì có chút ủy khuất nên mắt hơi đỏ, không dám ngẩng đầu nhìn Sở Chiêu Dương, cô cúi đâu hỏi: “Vậy là có chuyện gì?”
Sở Chiêu Dương giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Anh sẽ xử lý tốt.”
Không phải là không tin anh, chỉ là Cổ Niệm cảm thấy, nếu như có chuyện gì dù cô không giúp được nhưng cô vân muôn nghe anh nói một chút.
Mà Sở Chiêu Dương rõ ràng không muốn để cho cô nhúng tay.
Cũng đúng, hai người vừa mới ở bên nhau, có lẽ còn chưa tới mức không có gì giấu nhau, huông chi anh lại là một người ít nói.
Cổ Niệm cũng lo lắng mình hỏi nhiều, liên quan đến công việc cơ mật của anh thì không hay. Vì vậy, cô liên nhịn không hỏi nữa.
Nhưng bởi vì sự việc này, bầu không khí không được tốt như trước nữa.
Sở Chiêu Dương vốn không phải người nói nhiều, Cổ Niệm không vui, bữa cơm này ăn vô cùng nhạt nhẽo.
Hai người lần đầu tiên hẹn hò hình như không thuận lợi lắm.
“Để anh kêu Hà Hạo Nhiên đưa em về trước.” Lúc gần đi, Sở Chiêu Dương lên tiêng phá vỡ sự im lặng.
Cổ Niệm gật đầu rồi nhìn Sở Chiêu Dương, nói: “Sở Chiêu Dương, sau này có chuyện gì, nêu như có thể thì hãy nói với em đi.”
Sở Chiêu Dương ngây ra, gật gật đầu.
Mở cửa, Hà Hạo Nhiên đã chờ ở bên ngoài. Thấy bầu không khí giữa Cổ Niệm và Sở Chiêu Dương không thân mật như tình nhân bình thường cho lăm, cậu ta liên oán thảm, với tính cách của Sở Chiêu Dương, ngược lại cũng khó mà tưởng tượng ra dáng vẻ thân mật. Cổ Niệm lại quay đầu nhìn Sở Chiêu Dương, nói: “Em đi đây.” Sở Chiêu Dương gật đầu: “Ủ.”
Nhìn bóng lưng Cổ Niệm và Hà Hạo Nhiên cùng nhau rời đi, Sở Chiêu Dương nhíu mày, muôn mở miệng muôn gọi cô nhưng đên cuổi đành nhịn lại.
Cổ Niệm lên xe, Hà Hạo Nhiên lái xe, chậm rãi rời khỏi Hồng Đinh. Xuyên qua kính chiêu hậu nhìn Cô Niệm, cậu ta thây cô có vẻ tâm sự nặng nê, lại nghĩ đên lúc trên đường đên đây, tâm tình của Cổ Niệm cũng không tính là vui.
“Cô Cố, cô cãi nhau với tổng giám đốc sao?” Hà Hạo Nhiên hỏi.
“Không có.” Cổ Niệm lắc đầu, cụp mắt cắn môi suy nghĩ một chút mới hỏi: “Gần đây anh ấy xảy ra chuyện gì sao?”
Sau đó, Cổ Niệm lại lập tức bổ sung: “Nếu như là cơ mật không thể nói thì bỏ đi.”
Hà Hạo Nhiên không phải Sở Chiêu Dương, có không ít kinh nghiệm yêu đương, lúc này liên rõ Cô Niệm vì sao mà tâm tình không tôt.
“Thật ra thì cũng không phải là không thể nói, chỉ là tổng giám đốc lo chọ sự an toàn của cô nên mới làm như vậy, nhưng anh ây lại sợ cô lo lăng nên mới giảu.” Hà Hạo Nhiên nói, tôc độ xe chậm lại.
“Chuyện gì thế?” Cố Niệm nghe mà tim cũng hồi hộp theo. “Chuyện tập kích Sở. Thiên vẫn chưa xong, chúng tôi phát hiện còn có một nhóm người ở trong bóng tôi theo dõi, mục tiêu có thể là người thân thiêt với tông giám đồc. Cho nên tông giám đôc mới sợ quan hệ của hai người lộ ra, sẽ có người ra tay với cô.” Hà Hạo Nhiên giải thích.
Cổ Niệm nghĩ đến tối nay là lần đầu tiên hẹn hò với Sở Chiêu Dương, nhưng cả bữa cơm lại không nói được mây cầu, cỏ không nhịn được tự trách mình.
Tính tình của Sở Chiêu Dương thế nào cô còn không hiểu sao? Anh là một người không thích nói chuyện, không thích giải thích. Anh không nói, cô nói nhiêu chút là được rỏi.
Sợ cô gặp nguy hiểm, vậy anh thì sao?
Nguy hiểm như vậy mà anh còn mạo hiểm hẹn cô làm gì? Giải thích với cô một chút, tránh khoảng thời gian này không phải là tôt sao?
“Anh ấy nói lúc này không tiện, tức là qua một thời gian ngắn sẽ có kết quả sao?” Cổ Niệm hỏi. “Chúng tôi chuẩn bị tổ chức một bữa tiệc thông báo thuốc mới, cho nên chúng tôi suy đoán, đôi phương có thể sẽ ra tay vào lúc đó. Tông giám đôc đã liên lạc khắp nơi, trong buổi tiệc thông báo, anh.ây sẽ phái cảnh sát cải trang vào. Bây giờ còn đang trong đoạn chuẩn bị, anh ảy hăn cũng muôn nhanh nói với cô.” Hà Hạo Nhiên giải thích.
Cổ Niệm nghĩ, nhiệm vụ lần này có lẽ sẽ rơi vào đội ba các cô.
Giống như lần trước bảo vệ Sở Chiêu Dương vậy, cô không có cách nào ngồi đợi kêt quả. Đên lúc đó, cô nhảt định phải chủ động xin đi.
“Trợ lý Hà, anh đưa tôi về Hồng Đình đi.” Cổ Niệm đột nhiên nói. Hà Hạo Nhiên nghi ngờ nhìn cô, Cổ Niệm liền giải thích: “Tôi quay lại nói mấy câu với anh ảy, rồi lại đi. Chúng tôi sẽ không đi chung, sẽ không thêm phiên toái cho
anh ây.”
Hà Hạo Nhiên biết Cổ Niệm không phải là tức giận liền cao hứng đáp ứng quay đầu trở về Hông Đình.
***
Sở Chiêu Dương đang ngồi thấp thỏm trên ghế sô pha, anh hình như làm cho bạn gái tức giận rỏi, phải làm sao đây?
Cổ Niệm giận dỗi muốn chia tay anh thì làm thể nào?
Sở Chiêu Dương phiền não đứng dậy đi tới đi lui.
Cửa phòng đột nhiện bị đẩy ra, Sở Chiêu Dương cau mày nhìn qua, rõ ràng đã dặn dò không cho ai quầy rẩy rỏi mà,
Kết quả liền thấy Cổ Niệm vốn đã phải rời đi giờ lại bằng xương bằng thịt đứng trước mặt anh.
Cửa chỉ có một mình Cổ Niệm, Hà Hạo Nhiên biết điều không cùng qua đây.
Sở Chiêu Dương cũng không thèm hỏi cô tại sao trở lại, bước qua kéo cổ vào lòng rồi hôn cỏ.
“Anh tưởng em tức giận rồi.” Sở Chiêu Dương chặn lấy môi cô nói.
“Em rất tức giận, anh gặp nguy hiểm cũng không nói cho em biết.” Cổ Niệm đẩm anh một cái, “Còn phải để em biết từ chỗ người khác.”
Sở Chiêu Dương buồn bực: “Hà Hạo Nhiên nói?”
“Anh ấy tưởng chúng ta cãi nhau.” Cổ Niệm phồng má, “Có điều quả thật cũng coi là cải nhau.”
“Vậy bây giờ thì sao?” Sở Chiêu Dương không xác định nhìn cô, “Làm hoà rồi chứ?”
“Làm hoà rồi.” Cổ Niệm gật đầu, không nhịn được cười với anh.
Sở Chiêu Dương lộ rõ biểu tình thở phảo nhẹ nhõm, Cổ Niệm lại sừng sộ lên: “Nhưng sau này không được như vậy nữa, em sẽ rất tức giận, rât tức giận.”
“EOuroc.”
“Đây là chuyện liên quan đến em, anh có thể trực tiếp nói với em, nếu không em sẽ hiêu lâm.” Cô Niệm nói.
“Được.”
“Sau này trừ phi là cơ mật của công ty các anh, loại chuyện giống như thế này không được giâu em, để em cùng chia sẻ với anh.”
“Được.”
“Để không quấy rầy kế hoạch của anh, trước buổi tiệc thông báo, hay là chúng ta đừng gặp nhau nữa.” Cổ Niệm nói.
Sở Chiêu Dương: “... “Lần này sao không nói được nữa đi?” Cổ Niệm nhướn mày, cười gian xảo.
Sở Chiêu Dương: “...