Nhất Sinh Nhất Thế - Tiếu Hồng Trần

Chương 245: THỜI ĐẠI NÀO CŨNG CÓ THỨ SINH VẬT TÊN LÀ “KỸ NỮ TRÀ XANH*”!

* Kỹ nữ trà xanh: Là một cách gọi khá phổ biến trên mạng của Trung Quốc hiện giờ, nói nôm na là để chỉ những cô gái vô liêm sỉ thích tán tỉnh người yêu/chồng của người khác nhưng lúc nào cũng tỏ1ra mình vô tội, ngây thơ, thánh thiện v.v… Cô gái vừa nói xong, các Tướng quân đều trở nên vô cùng lúng túng!
Mặc dù bọn họ đều cho rằng yêu cầu của cô gái này có phần trơ trẽn, nhưng câu cô8ta nói lại không sai, tính mạng của Hoàng thượng quả thật quan trọng hơn so với một chức phi nhiều!
Nam Cung Cẩm quay đầu nhìn lướt qua Bách Lý Kinh Hồng vẫn chưa tỉnh lại trong thùng tắm, rồi quay đầy nhìn2cô gái kia: “Ngươi tên gì?” “Mai Lương Hinh.” Rõ ràng là một cô gái nông thôn, thế mà lúc này lại tỏ ra dáng vẻ cao ngạo, cứ như thể trời sinh ra cô ta là để làm phi làm hậu vậy. Thái4độ vênh váo, đắc ý này khiến cho các Tướng quân có chút nhíu mày. Vô lương tâm** ư? Nam Cung Cẩm gật đầu cười nhẹ: “Tên rất hay! Tốt thôi!” ** 梅凉馨 – Mai Lương Hinh và 没良心 – vô lương tâm có phiên âm gần giống nhau.
Hai mắt Mai Lương Hinh tỏa sáng, tràn ngập mong đợi nhìn Nam Cung Cẩm, nàng nói như thế có phải là đáp ứng hay không? Nhưng nụ cười của Nam Cung Cẩm chỉ duy trì vẻn vẹn trong nháy mắt, rồi lập tức biến mất, nàng cười lạnh nhìn cô ta:
“Vô lương tâm, ngươi nên suy nghĩ cho rõ ràng. Người cứu mạng Hoàng thượng, không phải là ngươi, mà là bản cung! Không có bản cung, ai cũng không cứu được hắn!” Nàng nói xong, Mai Lương Hinh liền biết Nam Cung Cẩm không có ý để cô ta làm phi, nhưng cô ta cũng chưa từ bỏ ý định, mà lớn tiếng nói: “Nhưng nếu không có ta cứu Hoàng thượng từ trong đống tuyết ra, thì dù ngươi có bản lĩnh thông thiên, cũng không cứu được Hoàng thượng!” “Ồ? Có thật là ngươi cứu Hoàng thượng từ trong đống tuyết ra không?” Nam Cung Cẩm cười mà như không cười nhìn cô ta, cô ta cho là nàng không trông thấy cô nắm chặt tay trong nháy mắt lúc đó sao? Lập tức, ánh mắt hoài nghi của các Tướng quân đều nhìn về Mai Lương Hinh, nhất thời cũng không rõ lời này của Hoàng hậu có ý gì. Vẻ mặt Mai Lương Hinh liền cứng đờ, trên mặt hiện lên sự bối rối rõ ràng, nhưng rất nhanh, cô ta lại cưỡng chế bản thân bình tĩnh lại, cắn răng nói: “Không phải ta moi ra, chẳng lẽ là ngươi moi ra sao?” Lúc này Hiên Viên Dĩ Mạch cũng đến, vừa đến đã nghe thấy có người nói chuyện lỗ mãng với Nam Cung Cẩm, cũng chẳng cần biết cô ta là ai, nhanh chóng đi tới trước mặt cô ta, bàn tay hung hăng tát vào mặt cô ta! Một tiếng bốp vang lên, khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc! “Ngươi là cái thứ gì, dám nói chuyện như thế với Hoàng hậu nương nương!” Là tỷ muội tốt kiêm thị tỳ thiếp thân của Nam Cung Cẩm, đương nhiên cô phải toàn lực bảo vệ. Cái tát này, khiến cho Mai Lương Hinh bị hất văng xuống mặt đất, cô ta ôm mặt không dám tin nhìn Hiên Viên Dĩ Mạch: “Ta cứu Hoàng thượng, ngươi lại dám đánh ta? Ngươi phải hiểu rõ, ta là ân nhân cứu mạng Hoàng thượng đấy!” Cô ta nói xong, Hiên Viên Dĩ Mạch liền sửng sốt, cô ta cứu được Hoàng thượng ư? Chuyện này… Lần này, ánh mắt không đồng tình của các Tướng quân lại đổ dồn vào Hiên Viên Dĩ Mạch, cũng có người bắt đầu len lén dùng ánh mắt không vui nhìn Nam Cung Cẩm, thị tỳ của Hoàng hậu nương nương ra tay, tính ra cũng chẳng khác gì chính Hoàng hậu nương nương ra tay. Cho dù nói thế nào, cô ta cũng là người cứu Hoàng thượng, dù Hoàng hậu có không thích vì người ta muốn làm phi, thì cũng không nên cho người đánh người ta chứ! Mà lúc này, Mộc Nguyệt Kỳ phong trần mệt mỏi cũng đến! Vừa đúng lúc thấy một màn này, cuối cùng vẫn là nàng thông minh bình tĩnh, biết được rằng hiện nay Nam Cung Cẩm không nên nói gì, mà Hiên Viên Dĩ Mạch lại quá xúc động, mưu trí không đủ, nàng liền lạnh giọng nói: “Ngay cả trong luật pháp triều đình ta, thì dù là người có ân cứu mạng Hoàng thượng cũng không được phép bất kính với Hoàng hậu như thế?” Câu này, liền khiến ánh mắt không đồng tình của các tướng sĩ đang nhìn Nam Cung Cẩm cũng dừng lại. Đúng thế, sao bọn họ lại quên chứ, kể cả cô gái này có cứu được Hoàng thượng thì sao? Pháp lệnh thiên triều có ghi rõ ràng, Hoàng hậu tôn quý, không thể xâm phạm, cho dù là cứu được Hoàng thượng, khi chưa được Hoàng thượng ban cho vinh hạnh và ưu đãi đặc biệt, thì cô ta không thể xem thường Hoàng hậu như thế này! Mộc Nguyệt Kỳ vừa cười vừa đi tới bên cạnh Nam Cung Cẩm, nói tiếp: “Hoàng hậu nương nương, nói ngài bao nhiêu lần rồi, luôn luôn không tỏ vẻ Hoàng hậu, mới khiến cho một cô gái nông thôn thế này leo lên đầu ngài hô mưa gọi gió! Làm Hoàng hậu, phải có dáng vẻ của Hoàng hậu, không như thế, người khác sẽ không biết thế nào là tôn ti trật tự!” Câu này nàng nói, chính xác là để bảo vệ Nam Cung Cẩm. Những Tướng quân kia, cũng không tự chủ được mà đứng ở bên Nam Cung Cẩm, quả thật như thế, cô gái Mai Lương Hinh này cũng đúng là hơi tùy tiện, thấy Hoàng hậu cũng không hành lễ, những Tướng quân bọn hắn còn không dám ngẩng đầu nhìn thẳng phượng nhan, cô ta lại năm lần bảy lượt nhìn thẳng Hoàng hậu mà nói chuyện, đây không phải là quá to gan hay sao! Nếu như người khác làm Hoàng hậu, chỉ sợ đã sớm dạy cho cô ta một bài học, ít nhất đấy cũng là tội đại bất kính, một cái tát đã là nhẹ nhàng với cô ta rồi! Còn cô gái vốn đang cố tỏ vẻ đáng thương khóc lóc trên mặt đất kia, thấy Mộc Nguyệt Kỳ nhẹ nhàng nói mấy câu, đã có thể hóa giải những vấn đề này, cũng khiến cho các Tướng quân vốn đang nhìn cô ta đồng tình, thì nay biến thành ánh mắt xem thường, tự làm tự chịu, nên đành phải vuốt nước mắt ngồi dậy, rồi ra vẻ đáng thương mà quỳ xuống trước mặt Nam Cung Cẩm: “Hoàng hậu nương nương, dân nữ biết sai rồi, dân nữ cũng không dám tiếp tục bất kính với ngài, dân nữ biết sai rồi!” Đúng, cô ta chỉ là một cô nương trong thôn trong núi, nhưng cứ một khoảng thời gian, sẽ lại rời khỏi núi đến các trấn bên ngoài vui chơi. Cũng đã nghe không ít chuyện nói về việc Hoàng thượng quý trọng Hoàng hậu như thế nào, mà Hoàng hậu xuất thân danh gia vọng tộc, dạng con gái nông thôn như nàng tuyệt đối không thể so được! Cho nên hiện nay cách tốt nhất là phải ra vẻ yếu đuối, quy phục, để Hoàng hậu lơ là với cô ta đã, còn về sau… Bộ dạng nước mắt nước mũi của cô ta nhìn cũng rất đáng thương! Thêm vào đó, dung mạo của cô ta cũng như đóa phù dung thấm sương mai nữa, nên càng có thể khơi dậy lòng thương xót của đàn ông, mà không ngờ là trong ổ gà cũng có thể nở phượng hoàng, đây đúng là cốt cách mỹ nhân! Nam Cung Cẩm thấy bộ dáng khóc chết đi sống lại như thế, liền cảm thấy khóe miệng co quắp một chút! Trong đầu nàng lúc này bỗng hiện lên một dấu hỏi chấm cực to, chẳng lẽ đây chính là loại kỹ nữ trà xanh trong truyền thuyết? Loại người này so những người ngang ngược khác, còn buồn nôn và khó đối phó hơn nhiều! Bây giờ cô ta khóc như thế, lại thêm những ánh mắt của các Tướng quân kia, nhìn như thể nàng không tha thứ cho cô ta, chính là phạm sai lầm to lớn vậy. Thế nên, Nam Cung Cẩm cũng chỉ có thể vuốt vuốt cái trán đau nhức của bản thân mà ra vẻ rộng lượng: “Được rồi! Đứng lên đi, bản cung tha thứ cho ngươi!” Nàng vừa nói xong, mọi người đều nhìn Nam Cung Cẩm vô cùng tán thưởng, trong lòng bọn họ thầm tán thưởng Hoàng hậu nương nương hiền lành, rộng lượng! Mai Lương Hinh khóc xong thì đứng dậy, bày ra dáng vẻ nhu nhu nhược nhược, khác một trời một vực với vẻ vênh vang đắc ý vì bản thân cứu được Bách Lý Kinh Hồng lúc trước! Thượng Quan Cẩn Duệ có chút bất đắc dĩ mỉm cười nói: “Cẩm Cẩm, muội đi nghỉ ngơi trước đi, thân thể của muội không chịu được mệt mỏi nữa đâu.” Hắn thấy, dạng đàn bà thế này mặc dù khó chơi, nhưng chỉ cần Bách Lý Kinh Hồng không động tâm, cũng không có gì phải lo lắng. Nam Cung Cẩm gật đầu, hiện giờ nàng có cảm giác đến mắt cũng không mở ra được, hận không thể nằm luôn xuống đất mà ngủ một giấc! Thật sự là không có tâm trạng mà nói những chuyện này, nhất là cô gái này căn bản chính là loại người khiến người ta buồn nôn tới cực điểm, chỉ nhìn thoáng qua cô ta đã thấy đau đầu rồi! Giả vờ giả vịt cũng phải cố mà làm cho giống một chút chứ! Nhưng Mai Lương Hinh lại không muốn để nàng đi, cô ta nhanh chóng bước đến trước người Nam Cung Cẩm, không buông tha cho nàng mà nói: “Hoàng hậu nương nương, ta không quan tâm chức phi lớn hay nhỏ, chỉ cần có thể vào cung làm phi để rạng rỡ tổ tông là đủ rồi! Nếu ngài không thể quyết định, vậy thì chờ Hoàng thượng tỉnh lại, để Hoàng thượng quyết định. Dân nữ tin rằng Hoàng thượng nhất định không phải là người vong ân bội nghĩa!” Ha ha! Không đáp ứng cho cô ta là phi tử chính là vong ân bội nghĩa sao? Bây giờ Nam Cung Cẩm thực sự thấy buồn cười, mà còn là vô cùng buồn cười! Trên thế giới này thật đúng là loại người cực phẩm nào cũng có thể có được, cũng không biết cô ta lấy tự tin ở đâu ra, mà có thể chắc chắn Bách Lý Kinh Hồng tỉnh lại nhất định sẽ đồng ý cưới cô ta chứ, chỉ bằng dung mạo của cô ta sao? Bàn về sắc đẹp, bộ đôi mỹ nữ đẹp nhất thiên hạ Mộc Nguyệt Kỳ và Mộ Dung Song hắn còn không thèm nhìn nhiều thêm chút nào, hình dáng cô ta thế này tính là cái shit gì? Hiên Viên Dĩ Mạch cũng tức giận đến bộ ngực phập phồng kịch liệt, thật muốn xông tới dạy cho cô ta một bài học, nhưng lại nhớ vừa nãy bản thân suýt nữa khiến cho Hoàng hậu thành mục tiêu công kích, cho nên bây giờ cô cố gắng kiềm chế mà đứng im. “Ý ngươi là, Hoàng thượng không thể không cưới ngươi sao?” Trong lòng Nam Cung Cẩm cũng tức giận, nếu không phải thấy Bách Lý Kinh Hồng còn đang hôn mê, nàng thật sự chỉ muốn xông lên mà tát mạnh cho cô ta mấy cái! Đồ vô dụng, gặp tuyết lở đã đành rồi, thế mà còn bị một ả kỹ nữ trà xanh cứu, khiến cho nàng ấm ức thêm thế này! Giọng điệu của Mai Lương Hinh lại không tự chủ được mà cứng rắn cường ngạnh hơn, cô ta nói: “Ta cứu được Hoàng thượng, chẳng lẽ hắn không nên cưới ta sao?” Lời này của cô ta khiến cho không ít Tướng quân căm ghét mà nhíu mày! Mà sắc mặt của Mộc Nguyệt Kỳ và Hiên Viên Dĩ Mạch thì càng không cần phải nói, Mộc Nguyệt Kỳ ở bên Thượng Quan Cẩn Duệ bốn năm cũng chưa từng nói rõ ràng như thế, mà cô ta lại có thể ỷ vào việc cứu được Bách Lý Kinh Hồng một mạng, như thể người trong thiên hạ đều phải nhìn sắc mặt cô ta mà làm việc, cô ta nói cái gì thì chính là như thế vậy! Nam Cung Cẩm cười lạnh một tiếng, cũng lười giữ thể diện cho cô ta! Vốn là vì dù sao cô ta cũng đã đưa Bách Lý Kinh Hồng từ trong núi tuyết ra ngoài, nên cũng muốn cho cô ta chút thể diện, nhưng biểu hiện của cô ta rõ ràng không cần đến cái thể diện đó, điều này đã làm tan biến lòng kiên nhẫn của Nam Cung Cẩm! “Lúc đó ngươi nói là ngươi cứu Hoàng thượng và con ngựa trong đống tuyết ra đúng không?” “Đúng!” Mai Lương Hinh vô cùng ngạo nghễ gật đầu! Nam Cung Cẩm cũng cười nhẹ gật đầu rồi nói: “Bởi vì ngươi cứu được Hoàng thượng, cho nên ngươi muốn gả cho Hoàng thượng, phải không?” “Phải!” Trong lòng Mai Lương Hinh bỗng nhiên có cảm giác rất quái dị, nhất là trông thấy vẻ mặt cười cười của đối phương, không biết vì sao cô ta lại có cảm giác âm trầm. “Vậy thì được rồi! Con ngựa kia cũng là ngươi cứu được, ngươi gả cho nó là tốt rồi!” Nam Cung Cẩm nói không chút khách khí, trong nháy mắt vẻ mặt cũng lạnh xuống! Kiếp trước nghe nói trên thế gian này, khó đối phó và cũng buồn nôn nhất là hạng kỹ nữ trà xanh này, không ngờ cuối cùng cũng gặp được, ha ha, vậy thì để cho nàng kiến thức một chút kỹ nữ trà xanh trong truyền thuyết này đến cùng có bao nhiêu lợi hại! … Nàng vừa dứt lời, tất cả mọi người đều không biết nói gì, khóe miệng còn thoáng có cảm giác run rẩy! Mai Lương Hinh hoàn toàn bị câu nói ấy làm cho á khẩu, khuôn mặt chết lặng đến cứng đờ! Ngơ ngác nhìn Nam Cung Cẩm, không ngờ là nàng có thể nói ra câu như thế, tiếp theo cô ta phải ứng đối thế nào? Chẳng lẽ nói con ngựa kia không cho được cô ta cuộc sống mà cô ta muốn hay sao, cho nên chỉ có thể gả cho Hoàng thượng, không thể gả cho con ngựa kia? Đấy là lời trong lòng cô ta muốn nói, nhưng nếu nói những lời này ra ngoài, sẽ chỉ khiến bản thân vướng vào hoàn cảnh xấu hổ mà thôi! Thượng Quan Cẩn Duệ che miệng ho khan vài tiếng, bỗng cảm thấy dở khóc dở cười, nãy giờ thấy nha đầu này nhịn mãi không nói gì, hắn còn tưởng là lần này nàng hiền lành cho qua, không ngờ nha đầu vẫn là loại không nói ra thì thôi, chứ mở mồm ra là tức chết người khác không đền mạng! “Được rồi, mang cho vị cô nương này nghìn lượng vàng, nếu như cô ta nguyện ý nhận, thì nhận xong rồi đi, nếu như không nguyện ý, coi như xong! Đương nhiên, nếu như cô ta muốn gả cho ngự mã của Hoàng thượng, bản cung rất nguyện ý làm chủ hôn cho hôn lễ của bọn họ. Vả lại, còn nữa, vị cô nương này thân là con dân Nam Nhạc, nghĩ cách cứu viện Hoàng thượng cũng là chuyện nên làm, nếu cô ta nguyện ý không cần hồi báo, kính dâng nỗ lực vô điều kiện, bản cung cũng vô cùng cao hứng, tin tưởng rằng Hoàng thượng cũng sẽ vô cùng vui mừng!” Nam Cung Cẩm ra vẻ ung dung rộng rãi mà chậm rãi nói. Các vị Tướng quân nghe, đầu tiên là vì câu gả cô ta cho ngự mã, trong lòng đã buồn cười một trận, rồi nghe câu sau, mới cảm thấy không đúng, đúng thế, sao bọn họ không để ý đến một vấn đề, đó là chuyện con dân Nam Nhạc cứu Hoàng thượng không phải là bổn phận sao? Sao cô gái này còn có nhiều yêu cầu như thế? Trước đây ai mà cứu được Hoàng thượng, Hoàng thượng muốn thưởng, đối phương còn từ chối đủ kiểu, cô gái này là thế nào vậy? Hoàng hậu đã đáp ứng nghìn lượng vàng, cô ta còn nhất định muốn làm phi! Nghĩ thế, tất cả mọi người đều không đồng tình nhìn Mai Lương Hinh, chẳng lẽ cứu Hoàng thượng không phải là bổn phận của cô ta sao? Cô ta còn già mồm cái gì nữa! Mai Lương Hinh thấy bản thân có vẻ đã trở thành mục tiêu công kích, cũng cảm thấy rõ ràng mình hơi quá đáng một chút, nhưng cơ hội đổi đời tốt thế này, cô ta nằm mơ cũng không nghĩ sẽ tới lượt mình, cho nên sao có thể nguyện ý từ bỏ? Cô ta cắn răng, siết chặt nắm đấm, cảm thấy mặt mình nóng bừng như có lửa đốt, nhưng cô ta vẫn nói: “Ta muốn chờ chính miệng Hoàng thượng nói, hình như Hoàng hậu không thể quyết định thay Hoàng thượng được mà?” Nói xong, cô ta quay đầu nhìn Bách Lý Kinh Hồng một chút, thấy đối phương đang ngâm mình trong thùng tắm, nước thuốc màu đen ngập toàn thân hắn, còn có tầng tầng lớp lớp sương mù bốc lên từ trong đó, mơ hồ thấy được khuôn mặt tuyệt đẹp của hắn, cảnh tượng đó lại càng tôn thêm khí chất tiên nhân của hắn, chỉ một cái liếc mắt, cũng làm cho tim người ta hoảng hốt ngừng đập! Trong lòng cô ta nghĩ, một người như thế, dù không phải là Hoàng thượng, cô ta cũng nguyện ý từ bỏ tất cả để làm người phụ nữ của hắn! Nam Cung Cẩm cười lạnh, nhìn lướt qua các Tướng quân: “Các ngươi nói cho cô ta biết, bản cung có thể quyết định thay Hoàng thượng hay không?” Những Tướng quân này nhớ tới lời Hoàng thượng từng nói, Hoàng hậu, chẳng khác nào là hắn. Thế nên liền cùng nhau gật đầu, thực ra kể cả Hoàng thượng chưa từng nói như thế, thì bọn họ cũng sẽ gật đầu, bởi vì bọn họ thật sự cảm thấy dạng con gái như thế này, đúng là không xứng với Hoàng thượng, còn không xứng để Hoàng thượng nhìn nhiều thêm một cái! Thật sự là không biết xấu hổ, biết rõ hiện nay Hoàng thượng đang không mặc quần áo ngâm mình trong thùng tắm, mặc dù nước thuốc kia che kín toàn bộ thân thể, không thấy được gì, nhưng cô ta không hề e dè nhìn thẳng vào… Cô ta như thế, khiến cho bọn họ còn không thể chấp nhận được, chứ đừng nói đến Hoàng thượng! Mai Lương Hinh không cam lòng nhíu mày, còn muốn nói gì đó, nhưng Nam Cung Cẩm đã không để cô ta có cơ hội nói chuyện, thản nhiên nói: “Dĩ Mạch, đỡ bản cung đi nghỉ ngơi! Khâu Tướng quân đưa vị cô nương này lui xuống đi!” “Vâng!” Hiên Viên Dĩ Mạch nhanh chóng gật đầu, sau đó bước tới dìu nàng đi. Đến giờ các Tướng quân mới nhớ ra tình trạng cơ thể của Hoàng hậu bây giờ thật không ổn, vội vàng tránh ra nhường đường cho nàng, Khâu Lăng An cũng liên tục gật đầu đồng ý, để nàng đi nghỉ ngơi. Thượng Quan Cẩn Duệ và Mộc Nguyệt Kỳ vuốt vuốt mi tâm đau nhức của mình, cũng tự đi nghỉ ngơi, những ngày này, bọn họ cũng thực sự quá mệt mỏi rồi! Hiện nay chỉ còn lại một Tướng quân và Mai Lương Hinh đang đứng ở đây, Khâu Lăng An đi tới phía trước nói: “Cô nương, ngài lấy nghìn lượng vàng hay là ngân phiếu?” Đây dù sao cũng coi như là ân nhân cứu mạng của Hoàng thượng, cho nên giọng điệu của hắn vô cùng khách khí. Mai Lương Hinh dậm chân một cái rồi nói: “Ta không muốn tiền, ta muốn chờ Hoàng thượng tỉnh lại…” “Cô nương, bản Tướng quân khuyên ngươi nên nhận tiền, ý chỉ Hoàng hậu nương nương đã hạ, bây giờ nhất định ngài phải đi. So với việc không nhận được gì, còn không bằng nhận nghìn lượng vàng, ngài thấy đúng không?” Thực ra Khâu Lăng An không hề muốn cho cô ta một chút tiền nào cả, nhưng dù sao cô ta cũng cứu được Hoàng thượng, nếu không ban thưởng gì bị truyền ra ngoài thì sẽ bất lợi với thanh danh của Nam Nhạc bọn họ. Mai Lương Hinh đứng tại chỗ cắn răng trầm ngâm thật lâu, khoản tiền kia cũng là một khoản tiền vô cùng lớn! Có đồ cưới như thế, cũng là người đã từng cứu Hoàng thượng, cô ta nhất định có thể tìm được một nhà chồng không tệ, nhưng so với vào cung làm phi, thì cho dù tìm được một nhà chồng tốt cũng không hề có sức hút nào với cô ta! Trong đầu cô ta nhanh chóng suy nghĩ, nghĩ ra một ý, liền tỏ vẻ mất mát mà nói: “Hoàng hậu nương nương nói rất đúng, thân là con dân Nam Nhạc, việc cứu Hoàng thượng cũng là bổn phận của ta, không nên tham lam mưu đồ tiền bạc gì! Đã không thể gả cho Hoàng thượng, ta cũng không cầu gì khác, ta đi về trước, làm phiền Tướng quân rồi!” Thái độ ôn nhu và sự hối tiếc này, thêm vào đó là biểu hiện không cần tiền bạc của cô ta, khiến cho vốn các Tướng quân đang cảm thấy khinh thường, cũng thoáng thay đổi một chút! Giọng điệu của Khâu Lăng An cũng hòa hoãn hơn không ít: “Đã nói như thế, vậy mời cô nương đi!” “Ừm!” Mai Lương Hinh gật đầu, theo hắn đi ra ngoài. Tham gia nhóm đọc truyện Nhất sinh nhất thế: Tiếu hồng trần và cùng thảo luận ngay hôm nay: https://bit.ly/2o0Ls5J