Hôm nay Yến Kinh Hồng không mặc triều phục mà mặc một chiếc trường bào màu ánh trăng, ngắm nghía trước gương một lúc lâu, sau khi cảm thấy chắc chắn mình vô cùng tuấn tú đẹp trai rồi mới choàng thêm chiếc áo khoác lông cáo rồi đi ra ngoài.
Vừa ra cửa, nàng lại sững người, một vị1mỹ nam tuyệt sắc đang đứng thẳng trước cửa, trên người là tấm áo bào màu tím nhạt, thanh nhã như mây, quanh eo là đai ngọc màu vàng, so với dáng vẻ như tiên giáng trần trước đây, thì ngày hôm nay nhìn hắn lại thêm rất nhiều phần cao quý ung dung. Dưới rèm mi vừa dài8vừa cong kia lại lộ một đôi ngươi màu đen nháy, đây là…
Nam Cung Cẩm đứng ngẩn ra, người này thực sự là Bách Lý Kinh Hồng sao? Sao con ngươi mắt lại đổi màu rồi?
“Để mắt màu bạc thì sẽ có người nhận ra ta.” Hắn thản nhiên nói, coi như giải thích.
Lúc này Nam Cung Cẩm mới2hiểu ra, cười gật đầu ra vẻ đã hiểu, thầm nghĩ chắc hẳn hôm nay tên này đổi y phục kiểu khác cũng là để che mắt thế gian đây.
“Tướng gia, xe ngựa đã sẵn sàng rồi, ngài có đi luôn không?” Quản gia bước vào bẩm báo.
Nam Cung Cẩm gật đầu, đi cùng Bách Lý Kinh Hồng ra4ngoài, nhưng sắc mặt của quản giá đứng sau lưng họ từ đầu đến cuối đều mang vẻ quái dị, trước giờ đều là các đại thần đưa phu nhân của mình đi dự yến ngắm hoa, nhưng Tướng gia nhà họ lại ngược lại, đưa một người đàn ông đi mà hoàn toàn không tránh né chút nào, cứ như sợ người ta không biết mình đoạn tụ vậy. Thế nhưng lão cũng chỉ dám nghĩ trong lòng, không dám nói với Tướng gia.
Chiếc xe ngựa chậm rãi khởi hành, trên xe ngựa là Bách Lý Kinh Hồng và Nam Cung Cẩm, nhưng trên cả quãng đường, Nam Cung Cẩm đều lén lút nhìn sắc mặt người nào đó. Lại nói, hôm qua sau khi tên này hờn dỗi xong, đến tối lại còn chặn mình ngoài cửa. Tuy nói là nàng cũng không dám to gan ngủ cùng hắn nữa, nhưng đang yên đang lành bị chặn ngoài cửa, trong lòng vẫn không thể thoải mái được, đúng không? Hơn nữa, hắn có phải đàn ông không thế, có cần hờn dỗi đến mức này không? Có cần không? Hả?!
Thấy nàng dè dè dặt dặt nhìn mình, hắn cũng không vạch trần nàng, chỉ nhắm mắt như đang suy nghĩ chuyện gì đó. Dáng vẻ thâm trầm này khiến Nam Cung Cẩm càng thấp thỏm hơn, mông bất giác xoay tới xoay lui trên ghế, hoàn toàn hiểu rõ ý nghĩa của câu thành ngữ “đứng ngồi không yên”, một lúc lâu sau mới ấp ấp úng úng nói: “Tình yêu à, chàng vẫn còn giận sao?”
Đương nhiên, lại không nghe thấy câu trả lời.
Nam Cung Cẩm lặng lẽ nuốt nước miếng một cái, nói tiếp: “Ta đã đưa chàng đi theo rồi, giờ cả thiên hạ đều biết ông đây đoạn tụ, chàng vẫn không thể tha thứ cho lỗi lầm nhỏ xíu xíu của ta ngày hôm qua sao?”
Nàng nói xong, đối phương vẫn quyết tâm giữ im lặng đến cùng.
Mẹ kiếp! Ngày xưa lần đầu tiên đi làm nhiệm vụ giết người cũng không thấp thỏm như hôm nay, tên này quả không hổ là làm Hoàng đế mà, rất biết cách nắm bắt lòng người, biết đè nén bầu không khí, lại biết khống chế áp lực vô hình, đương nhiên, nếu người phải chịu áp lực vô hình đó không phải nàng thì càng tốt! Cô nàng nào đó đưa tay chỉ lên trời ra vẻ thề thốt: “Ta biết sai thật rồi mà, đã nói không có lần sau, thì tuyệt đối sẽ không mà!”
“Ừ.” Lần này không ngờ lại nghe thấy hắn đáp lại nàng một tiếng.
Vì thế, trong lòng Nam Cung Cẩm thoáng tìm được chút không khí, sau đó tiếp tục cố gắng: “Vậy… vậy hôm nay ta có thể đến ngủ ở phòng chàng nhỉ?” Tuy nói là nàng không hề muốn ngủ cùng hắn gì gì đó gì gì đó, nhưng tự dưng bị người yêu mình chặn ngoài cửa, đúng là cực kỳ nhức trứng ấy chứ!
Cùng lúc câu nói này vừa vang lên, rèm xe ngựa lại bị vén ra! Không chỉ người đánh xe sững sờ, mà rất nhiều các đại thần vừa tới cửa hoàng cung cũng đều sững sờ, rốt cuộc là ai có vinh hạnh đến mức này, được Thừa tướng đại nhân vỗ về cưng nựng như thế?! Nghĩ vậy, không ít các vị đại thần nhiều chuyện và nhóm cáo mệnh phu nhân đều vươn dài cổ nhìn vào trong xe ngựa.
Một vạch đen sổ thẳng xuống sau gáy Nam Cung Cẩm, cả quãng đường nàng chỉ lo dỗ dành cái tên đàn ông hờn dỗi nào đó, lại không để ý đã đến cửa hoàng cung mất rồi, nhưng nàng có thể dám khẳng định một trăm phần trăm rằng, chắc chắn tên kia biết rõ đã đến cửa hoàng cung, nên mới cố tình đáp lại mình một câu, khiến cho nàng nói ra câu nói vừa rồi! Lần này dù nàng có nhảy xuống sông Hoàng Phố cũng không rửa sạch được. Ngay cả tên Mị Văn Dạ, người vừa bị đồn là ngã ngựa gẫy chân, đứng cách đó không xa cũng kiễng chân nhìn về phía bên này, dường như hiện giờ eo hắn ta không hề mỏi, lưng không hề đau, và chân cũng chẳng hề bị gãy vậy, toàn thân đều có vẻ nhẹ nhàng thoải mái, chỉ còn lại đúng vẻ nhiệt tình hóng chuyện mà thôi.
Bách Lý Kinh Hồng chậm rãi mở mắt, nhìn Mị Văn Dạ đang ngong ngóng chờ đợi ở cách đó không xa cũng biết mục đích của mình hôm nay đã đạt được rồi. Mấy gã đó, muốn uống rượu còn không biết tự đi mà uống sao? Gọi Cẩm Nhi đi cùng làm cái gì? Hắn muốn khiến tất cả đám đàn ông đó biết rằng, không cần biết Cẩm Nhi là nam hay là nữ, thì cũng chỉ có mình mới là người đàn ông của nàng, cũng chỉ có duy nhất chính mình mới được nàng yêu thương, gửi gắm, lại là người duy nhất có thể khiến nàng nhún nhường khuyên bảo dỗ dành như vậy.
Hắn thì vui vẻ, còn Nam Cung Cẩm thì không vui nổi! Sau chuyện ngày hôm nay, đồng bào cả nước thậm chí cả người nước khác cũng đều biết, người được gọi là mỹ tướng đệ nhất thiên hạ kia, chỉ là một tên đoạn tụ nịnh nọt đàn ông không ai bì nổi mà thôi! Nhìn Bách Lý Kinh Hồng ung dung chậm rãi đứng lên, dáng vẻ tao nhã thanh cao, trong mắt còn có chút đắc ý như có như không kia, Nam Cung Cẩm lập tức quyết định đã không làm thì thôi, làm thì phải làm tới cùng. Nàng đưa tay kéo vạt áo trước ngực tên chết tiệt nào đó, cắn mạnh vào đôi môi mỏng như cánh hoa của hắn. Đoạn tụ thì đoạn tụ, dù có đoạn tụ, ông đây cũng phải cho cả thiên hạ này biết, ông đây mới là người nằm trên!
“Ồ!” Bốn phía xung quanh đều vang lên tiếng hít khí lạnh, ôm hôn giữa đường, lại còn ngay trước cửa hoàng cung, Thừa tướng đại nhân cũng cởi mở quá, lại còn là hai gã đàn ông nữa chứ?!!!
Đám Mị Văn Dạ và Lãnh Vũ Tàn vốn trợn trừng mắt không dám tin, sau đó bỗng ôm bụng cười to, tên tiểu tử Yến Kinh Hồng này, càng ngày càng mặt trơ trán bóng!
Nàng vừa hôn xong, cứ tưởng hắn sẽ tức giận, ai ngờ hắn lại vui vẻ nhoẻn miệng cười, tiếng cười êm tai như khúc nhạc tiên mờ mờ ảo ảo, lại vừa giống tiếng nước suối vỗ vào đá, trong trẻo, tinh khiết, thánh thót chảy vào tim người ta, mang theo chút cảm giác lành lạnh, thanh nhã, chỉ nghe âm thanh này thôi, cũng đã cảm thấy người này chỉ trên trời mới có!
Giờ thì mọi người ở bên ngoài xe ngựa càng tò mò hơn, cổ càng vươn ra dài hơn, vô cùng thắc mắc không hiểu rốt cuộc người đàn ông đó như thế nào mà có thể khiến Thừa tướng đại nhân đối nghịch với Hoàng thượng vì hắn? Hoàn toàn không đơn giản! Chắc chắn là phong thái nổi bật, xinh đẹp hơn hẳn người thường. Trong đầu họ đã bắt đầu phác họa một người đàn ông dáng vẻ hồ ly tinh, khúm na khúm núm, đuôi mắt đầy vẻ quyến rũ, cùng đôi mắt hoa đào câu hồn đoạt phách…
Nghe tiếng hắn cười, Nam Cung Cẩm mới biết mình lại vừa bị lừa tiếp, mà còn bị con hồ ly bụng dạ đen tối này gài bẫy đến tột cùng nữa chứ! Nàng bực tức hất tung màn xe lên, lại nhìn thấy ngay những đôi mắt tò mò nhiều chuyện, một vạch đen chảy xuống trước trán, nhảy ra khỏi xe ngựa. Nhưng khi nàng vừa xuống xe xong, người còn lại trên xe cũng lập tức xuống theo. Hắn vừa lộ diện, mọi người bên dưới đều không kìm được, khẽ hít một hơi lạnh! Ngay cả đám Mị Văn Dạ đã từng nhìn thấy hắn, lúc này nhìn thấy trọn vẹn dung mạo của hắn cũng không thể không ngẩn người.
Dáng người cao to, chiếc áo choàng màu tím nhạt ôm lấy cơ thể, đai lưng ngọc điểm sắc vàng lóa mắt quấn quanh eo, gương mặt như kiệt tác của trời cao, ngũ quan tinh xảo, đẹp không tì vết. Đôi ngươi màu đen không chút cảm xúc, không vương bụi trần mà giống tiên nhân thoát tục hơn, quanh thân lại như bao bọc bởi luồng khí không muốn người lạ tiếp cận. Nhìn hắn, trong lòng mọi người đều không thể không liên tưởng đến một câu - thanh cao ngạo mạn! Toàn thân hắn như bông tuyết liên trên núi tuyết, đẹp đến cô quạnh, đẹp đến thần thánh, đẹp đến kinh tâm động phách! Nhưng vẻ đẹp đó, lại chỉ có thể đứng từ xa chiêm ngưỡng, không thể lại gần.
Từng bước từng bước, hắn nhẹ nhàng đi từ trên xe ngựa xuống, từng động tác đều lộ rõ vẻ thanh cao, quý phái. Một người đàn ông thế này mà cam tâm làm nam sủng sao? So với hình tượng hồ ly tinh vừa tự khắc họa trong lòng, mọi người nhất thời cảm thấy tam quan vỡ nát, khí tiết mất sạch.
Thấy bao nhiêu người ở đây đều nhìn chằm chằm người đàn ông nhà mình, trong lòng Nam Cung Cẩm vừa thấy đắc ý, lại cũng cảm thấy vô cùng bất mãn. Nàng không thích người của nàng bị đám người kia nhìn ngó một chút nào cả. Nàng vô cùng ngang ngược ôm lấy eo Bách Lý Kinh Hồng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi thẳng vào trong hoàng cung, như muốn biểu thị mình mới là ‘công’ vậy, nhưng bàn tay đặt ở eo hắn lại không hề quên cấu hắn mấy cái thật mạnh để tỏ rõ sự bất mãn trong lòng mình! Cái tên chết tiệt này, hôm nay dám gài bẫy mình thê thảm như thế!!!
Cảm nhận được cái cấu không chút lưu tình ở eo, Bách Lý Kinh Hồng không hề tức giận mà tâm trạng lại còn thấy vui hơn.
Cho đến khi bóng hai người biến mất hoàn toàn khỏi tầm mắt, đám người đang đứng ngơ ra ngoài cổng hoàng cung mới hồi thần lại, trong lòng vừa thầm than Thừa tướng thật có phúc, lại không quên nghĩ rằng… có một người đàn ông ưu tú không thua gì Hoàng thượng bằng lòng để mình nằm trên, thì làm gì có ai tình nguyện hạ mình để nằm dưới thân Hoàng thượng nữa chứ! Ban đầu đám người vốn đầy đố kỵ, khinh bỉ, chê bai Yến Kinh Hồng, lúc này đều biến thành cảm thông vô hạn, Thừa tướng đại nhân, ngài nhớ bảo vệ hoa cúc của ngài cẩn thận nhé! Tuyệt đối đừng để Hoàng thượng chiếm đoạt, nếu không, mỹ nhân băng giá kia sẽ đau lòng mất!
Yến Kinh Hồng đã đi khuất khỏi tầm mắt mọi người hoàn toàn không biết mình đang yên đang lành lại được mọi người cầu nguyện cho như vậy, chỉ thấy bất chợt lạnh run người một chút.
“Lạnh à?” Hắn khẽ quay sang nhìn nàng, tuy là quan tâm nhưng sắc mặt rất lãnh đạm, có vẻ vẫn còn tức giận vì chuyện hôm qua.
Nam Cung Cẩm lắc đầu, ý là mình không lạnh. Nhưng nàng có thể nói là đứng cạnh cái núi băng này, nàng cảm thấy cực kỳ cực kỳ lạnh lẽo không? Nàng cúi đầu nhỏ giọng nói: “Phải thế nào thì chàng mới không tức giận nữa chứ?!” Hôm qua nàng đã hầu hạ hắn như hầu đại gia rồi, hôm nay còn mất mặt trước mặt bao nhiêu người, rốt cuộc tên này muốn thế nào đây?!
Năm chữ lãnh lãnh đạm đạm vang lên trong không trung, khiến Nam Cung Cẩm tức đến cắn răng cắn lợi - “Xem biểu hiện của nàng.”
Còn muốn nàng biểu hiện nữa à?! Cơn giận như bùng lên tận đỉnh đầu nàng, nhưng nghĩ đến chuyện mình có lỗi với hắn trước, nàng lại chỉ có thể nén giận xuống, không nói được câu nào! Chỉ ra ngoài uống chén rượu, nói vài câu chuyện thôi mà, mẹ kiếp, hắn có cần phải đến mức này không?!
Trong khi mải bực bội, hai người đã được đám thái giám dẫn lỗi vào rừng mai rồi. Yến tiệc ngắm hoa, chẳng qua chỉ là ngắm mẫu đơn vào mùa xuân, ngắm sen mùa hè, ngắm cúc mùa thu, ngắm mai mùa đông mà thôi. Hoa mai vừa nở rộ, mờ mờ ảo ảo, lác đác có những cánh hoa bay lượn trên không trung, giống như một cơn mưa cánh hoa vậy, đột ngột rơi xuống khiến Nam Cung Cẩm thoáng thất thần. Người bên cạnh nhìn thấy nàng thế này, biết ngay là nàng lại nhớ đến chuyện gì đó, trái tim chợt thấy chua chát, khẽ đưa tay sang ôm nhẹ lấy eo nàng, rất nhẹ, vừa như an ủi, lại vừa như đánh thức nàng.
Nam Cung Cẩm hồi thần lại, khẽ mỉm cười với hắn, trong lòng lại thấy hơi áy náy, tuy tình cảm của nàng dành cho Quân Lâm Uyên không phải là tình yêu nam nữ, nhưng đứng cạnh hắn mà lại nghĩ đến một người đàn ông khác tới mức thất thần, thì thực sự cũng hơi quá đáng. Trong lúc còn đang mải tự trách, bên tai lại vang lên giọng nói thản nhiên của hắn: “Không sao.”
Ý hắn muốn nói với nàng rằng, hắn không giận nàng, không để ý chuyện nàng vừa thất thần! Không sao cả! Nhưng Nam Cung Cẩm lại biết rằng, không phải hắn thực sự không để ý, mà chỉ vì muốn nàng yên tâm thôi. Tên ngốc này, ngốc đến mức khiến người ta đau lòng, ngốc đến mức khiến người ta không biết phải làm sao, ngốc đến mức… khiến người ta càng quý trọng hơn! Nghĩ vậy, nàng siết chặt tay hắn hơn một chút, như lẳng lặng nói cho hắn biết sự quan tâm của mình.
Vừa vào sâu trong rừng mai, từ đằng xa đã nhìn thấy cảnh ca múa thanh bình, Mộ Dung Thiên Thu ngồi trên ghế chủ vị, mỹ nữ giai nhân hầu hạ xung quanh, thi thoảng bước lên rót rượu cho hắn. Mà cách đó không xa, nhóm vũ cơ xinh đẹp uyển chuyển cũng đang bay múa trên không trung, tất cả đều mặc những bộ y phục rất mỏng manh, hở hang, cứ như không hề thấy lạnh trong ngày đông giá rét này vậy, thân hình yểu điệu nảy nở tạo rất nhiều các tư thế mê người, tất cả đều như muốn nói cho người đời biết đây đều là báu vật thế gian vậy. Ngay cả Nam Cung Cẩm là phụ nữ mà cũng không thể không trầm trồ. Nàng quay đầu liếc nhìn Bách Lý Kinh Hồng, lại thấy ánh mắt hắn xuyên qua đám vũ cơ, nhìn Mộ Dung Thiên Thu với vẻ hơi khiêu khích. Một vạch đen sổ thẳng xuống sau gáy Nam Cung Cẩm, tên này có còn là đàn ông nữa không? Bao nhiêu mỹ nhân quyến rũ thế này không nhìn, lại đi nhìn một gã đàn ông như Mộ Dung Thiên Thu là sao?!
Nhưng đám tiểu thái giám đưa họ đến đây xong lại ôm trái tim tan vỡ, vội vội vàng vàng lui xuống. Lại nói, từ sau khi họ biến thành nửa nam nửa nữ thế này, thi thoảng họ cũng mơ tưởng đến phụ nữ, nhưng chỉ có thể nghĩ thôi, chứ không thể thỏa mãn cả tâm hồn và thể xác. Có điều hôm nay nhìn thấy bầu không khí ấm áp như có như không giữa Thừa tướng đại nhân và nam sủng của ngài ấy, họ lại chợt nhận ra rằng, đàn ông với nhau cũng có thể có tình yêu đích thực, thì ra đoạn tụ lại là một chuyện tươi đẹp và khiến người ta động lòng như thế!
Nam Cung Cẩm và Bách Lý Kinh Hồng hoàn toàn không biết ngày hôm nay, các hành động thân mật của hai người đã đặt một nền móng cống hiến to lớn cho sự phát triển của ‘sự nghiệp’ đam mỹ ở Tây Võ, tỉ lệ thái giám dụ dỗ thị vệ trong hoàng cung cũng tăng lên đến hơn 70%! Đã không dám đi quyến rũ Hoàng thượng, lẽ nào còn không dám quyến rũ thị vệ sao? Chuyện này cũng có tác dụng thúc đẩy sự nghiệp dụ dỗ quan hệ đồng tính trong hoàng cung lên mức cao nhất, đương nhiên, cũng khiến cho đám thị vệ kinh tởm đến mức không nuốt nổi cơm, giúp hoàng cung Tây Võ tiết kiệm được một khoản chi phí lương thực thực phẩm cực lớn, những chuyện này về sau lại nói tiếp!
Khóe môi Mộ Dung Thiên Thu vốn luôn nở nụ cười âm u, vừa nhìn thấy tên nhóc thối Yến Kinh Hồng kia lại dám đưa đàn ông đến đây, nụ cười âm u chậm rãi nhuốm thêm vẻ tàn độc. Đột ngột đứng dậy làm các mỹ nhân bên cạnh giật nảy người, còn tưởng mình mắc lỗi gì, vội vàng bước lên trước một bước, nhưng lại bị Mộ Dung Thiên Thu đạp mạnh một cước không chút thương hoa tiếc ngọc, mỹ nhân kia đau mà không dám ho he kêu tiếng nào.
Mộ Dung Thiên Thu bước vài bước lớn đến trước mặt Nam Cung Cẩm và Bách Lý Kinh Hồng, nhìn chằm chằm Bách Lý Kinh Hồng một lúc lâu mới chợt nhận ra hôm nay người đàn ông này có gì đó khác khác, không chỉ là đổi phong cách y phục, mà ngay cả màu mắt cũng khác, lẽ nào ngày đó mình nhìn thấy tròng mắt màu bạc chỉ là nhìn nhầm thôi sao?
Nam Cung Cẩm đang muốn hành lễ, Mộ Dung Thiên Thu lại lên tiếng trước: “Yến khanh, sao trẫm thấy người họ hàng xa này của khanh có vẻ không giống mấy ngày trước nhỉ?”
Ặc, chuyện này phải giải thích thế nào đây? Chẳng lẽ lại nói là vì một mục đích chưa biết nào đó nên Bách Lý Kinh Hồng mới dùng thứ gì đó để giấu đi màu sắc vốn có của con ngươi à? Nam Cung Cẩm im lặng một lúc lâu mới đáp: “Khởi bẩm Hoàng thượng, thực ra hắn không phải là người mà ngài gặp ngày hôm trước, mà là huynh trưởng song sinh của người hôm trước ạ!”
“…” Mộ Dung Thiên Thu cảm thấy khóe môi mình không thể không run lên. Có một người đàn ông hào hoa phong nhã bậc này xuất hiện trên đời cũng đã là sự ưu ái của trời cao rồi, vậy mà còn có huynh trưởng song sinh nữa sao? Tên Yến Kinh Hồng này coi hắn là kẻ ngốc chắc?! Sắc mặt hắn sa sầm xuống vài phần, lại nói tiếp: “Vậy đệ đệ song sinh của hắn đâu?”
Để xem tiểu tử này chống chế kiểu gì!
Nào ngờ vừa hỏi câu này, tiểu tử trước mặt hắn lại lộ ra vẻ tự hào, hoàn toàn không chút khó xử, thậm chí còn mỉm cười ngượng ngịu và xót xa, nói: “Đệ đệ song sinh của hắn à… Ai dà, khởi bẩm Hoàng thượng, tất cả đều là do lúc trên giường thần mạnh mẽ quá, nên không được mấy ngày, hắn đã không chịu nổi thế công mãnh liệt của thần mà hương tiêu ngọc vẫn rồi ạ!”
“…” Mộ Dung Thiên Thu trợn mắt kinh ngạc, nhìn tên nhóc gầy còm nhỏ bé trước mặt từ trên xuống dưới vài lần, y thực sự có thể mạnh mẽ ở trên giường được sao?!
Đám đại thần đi vào sau cũng đều sững sờ! Tất cả đều kích động đến mức quên cả hành lễ với Mộ Dung Thiên Thu!
Thì ra trên thế gian này vẫn còn một người đàn ông khác xuất sắc như người đàn ông này, nhưng lại bị Thừa tướng đại nhân của họ giày vò đến chết rồi sao?! Thế mà Thừa tướng đại nhân còn ngẩng cao đầu, vô cùng kiêu ngạo nói ra nữa, chẳng lẽ ngài ấy không cảm thấy ngại ngùng chút nào sao?!
Ngay cả Bách Lý Kinh Hồng cũng không kìm được, ho khẽ mấy tiếng, ho xong, sắc mặt hơi sa sầm xuống.
Thấy vẻ mặt của Mộ Dung Thiên Thu và Bách Lý Kinh Hồng đều không đẹp đẽ gì, Nam Cung Cẩm vội bổ sung thêm: “Nhưng Hoàng thượng đừng lo, thần cũng không để hắn phải chết oan uổng, thần đã gửi rất nhiều tiền bạc đến nhà hắn để bồi thường rồi, chắc chắn cha mẹ hắn sẽ tha thứ cho sự vô ý của thần, thậm chí còn phái một vị biểu huynh khác từ phương xa tới đây để xoa dịu sự cô đơn của thần nữa!”
Nhưng càng nói, nàng lại cảm thấy ánh mắt của người nào đó đứng cạnh mình càng lúc càng lạnh, sau gáy ướt đẫm mồ hôi, nói: “Còn nữa, vị biểu huynh ở xa tới này của thần rất khỏe mạnh, xương cốt rắn chắc, năng lực trên mọi phương diện đều vô cùng mạnh mẽ, chưa biết chừng ngay cả thần vô ý chết trên giường, thì hắn cũng sẽ không có chuyện gì đâu!”
Nói xong câu này, luồng hơi lạnh trên người Bách Lý Kinh Hồng mới giảm đi một chút. Nhưng đám đại thần đang hoảng loạn kia thì không thể nào giấu được cảm giác thống khổ của mình nữa, chuyện này rõ ràng là chuyện đồi phong bại tục đến cùng cực, đâu phải là chuyện mà một vị quý nhân như Thừa tướng đại nhân nên nói ra miệng chứ? Thế này có khác gì đám du thủ du thực ngoài đường đâu? Họ rất muốn bịt tai bịt mắt mình lại, tự thôi miên mình rằng họ không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì hết, nên họ cũng hoàn toàn không biết gì hết!!!
Mộ Dung Thiên Thu có cảm giác như đầu óc của mình vừa bị một trận lũ lớn càn quét qua, đôi ngươi màu xanh lục ánh lên tia sáng kỳ dị nhìn chằm chằm Yến Kinh Hồng một lúc lâu, phải tầm một tách trà sau cũng không tìm được giọng nói của mình! Dù có bịa chuyện cũng đâu cần bịa đặt đến mức lộ liễu, mất hết luân thường thế này chứ? Hắn nhìn sang Bách Lý Kinh Hồng một lúc lâu, cuối cùng mới phun được ra một câu: “Thật đáng tiếc cho đệ đệ song sinh của ngươi!”
Hắn ta nói câu này ra, nếu theo lễ tiết, thì dù là thật lòng hay tỏ vẻ, Bách Lý Kinh Hồng cũng nên nói vài câu khách sáo, nhưng hắn lại vẫn vô cùng kiêu ngạo, im lặng không nói gì.
Nam Cung Cẩm vội nói: “Hoàng thượng, hai huynh đệ nhà hắn đều giống tính nhau, rất nhát gan, lại không thích nói chuyện với người lạ, thế nên có chuyện gì, ngài cứ nói với thần là được rồi!”
Thấy y bảo vệ hắn như vậy, trong mắt Mộ Dung Thiên Thu thoáng bùng lên lửa giận, đang muốn bùng phát lại nghe tiếng cung nhân hô to: “Liệt Vương gia tới!”
Vừa nghe tiếng hô, Nam Cung Cẩm giật thót mình. Từ sau khi mình tới Tây Võ, Lãnh Tử Hàn cũng đi theo, nhưng lạ một nỗi, tay này cứ làm như không quen biết mình vậy, cũng không có hành động gì sau lưng, lại luôn bảo vệ mình như vô tình lại như cố ý, nhưng bề ngoài thì tỏ ra muốn thử trò đoạn tụ một chút như Mộ Dung Thiên Thu. Có điều, đây cũng không phải trọng điểm, mà trọng điểm là Mộ Dung Thiên Thu không nhận ra Bách Lý Kinh Hồng, còn Lãnh Tử Hàn chắc chắn sẽ nhận ra!!!
Quả không sai, khi chiếc áo bào đen của Mộ Dung Thiên Liệt xuất hiện, vẫn phong thái ngông cuồng bất kham, mấy sợi tóc đen xõa xuống cạnh mặt như bộc lộ hết vẻ cô độc quyến rũ, vẫn nụ cười tà ác trên đôi môi mỏng, chậm rãi bước vào trong. Thế nhưng, khi nhìn thấy Bách Lý Kinh Hồng, đồng tử đen như mực thoáng co lại một chút, đáy mắt thoáng có ẩn ý sâu xa, Bách Lý Kinh Hồng cũng đến rồi, mấy hôm nay ngoài phố đang thi nhau lan truyền tin về nam sủng của Thừa tướng đại nhân, hẳn cũng là hắn phải không?!
Vậy mà, dưới ánh mắt căng thẳng của Nam Cung Cẩm, đáy mắt Lãnh Tử Hàn thoáng hiện lên nụ cười như có như không, nhìn Hoàng huynh rồi lại nhìn Bách Lý Kinh Hồng, trong đầu chợt xuất hiện câu nói “Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi”! Không biết liệu mình có phải là ngư ông không đây!
Khi nhìn thấy Lãnh Tử Hàn, ánh mắt Bách Lý Kinh Hồng hơi lạnh xuống, hắn hoàn toàn không biết Lãnh Tử Hàn lại là Liệt Vương gia của Tây Võ, nhưng điều này cũng nói rõ rằng - cả Thượng Quan Cẩn Duệ và Lãnh Tử Hàn đều biết Cẩm Nhi ở đây, chỉ mình hắn là không biết! Vừa nghĩ vậy, trong tim hắn lập tức rối bời đan xen đủ các cảm xúc chua chát, ánh mắt nhìn Nam Cung Cẩm cũng biến đổi rất kỳ quái.
Nam Cung Cẩm còn chưa hề biết chút chuyện nhỏ này thì đã bị hắn ngầm ghi sổ nợ rồi, nàng còn đang mải mừng thầm vì Lãnh Tử Hàn nhận ra Bách Lý Kinh Hồng mà không nói thẳng ra, huynh ấy đúng là người tốt!
Ngự sử đại nhân vẫn đang đóng cửa ở nhà tĩnh tâm, nhưng hành vi của Nam Cung Cẩm hôm nay cũng đã khiến các vị bô lão bảo thủ bất mãn, Thái phó vốn là nguyên lão ba triều, cũng là thầy giáo của Mộ Dung Thiên Thu lập tức lên tiếng: “Hoàng thượng, từ xưa tới nay, yến tiệc ngắm hoa trong hoàng cung đều là đưa phu nhân của mình tới tham dự, nhưng Thừa tướng lại đưa nam sủng của mình đến, thật đúng là không coi ngài ra gì, rõ ràng y ỷ được sủng ái mà kiêu ngạo, lão thần cho rằng, Hoàng thượng tuyệt đối không thể nhân nhượng, nếu không sẽ chỉ cổ súy cho y mà thôi!”
Nếu bình thường có người vạch tội Yến Kinh Hồng thế này, chắc chắn Mộ Dung Thiên Thu sẽ làm bộ làm tịch trách móc một chút, nhưng hôm nay Bách Lý Kinh Hồng cũng ở đây, Mộ Dung Thiên Thu nghĩ một chút, lại nhìn Yến Kinh Hồng như cười như không: “Yến khanh, không phải là trẫm không bảo vệ khanh, mà quả thật khanh cũng hơi quá đáng, chuyện gì cũng nên có chừng có mực thôi, không thể ỷ vào việc được trẫm sủng ái mà coi trời bằng vung được!” Nói cách khác, là khanh mau mau đuổi hắn đi đi, trẫm không muốn nhìn thấy hắn!
Sủng ái??! Khóe môi Nam Cung Cẩm khẽ run lên, khom người nói: “Khởi bẩm Hoàng thượng, thật ra thần đã có ý định cưới hắn làm vợ, phu nhân của thần cũng nói nàng ấy không để ý! Còn nữa, Hoàng thượng, đối với thần tử, ngài nên dùng từ ‘tin sủng’ chứ không phải ‘sủng ái’ ạ!” Nàng rất nghiêm túc uốn nắn lại cách dùng từ không phù hợp của hắn ta.
Lúc này, Mộ Dung Thiên Thu lại là người run run khóe môi, nhìn Bách Lý Kinh Hồng bằng ánh mắt cực kỳ kỳ quái một lúc lâu, đàn ông gả đi làm vợ đàn ông sao? Buồn cười nhất là vợ cả của tên tiểu tử Yến Kinh Hồng này còn không thèm để ý, chuyện này chẳng phải là chuyện lạ thế kỷ hay sao?! Nhưng hồi chuông cảnh giác trong lòng hắn ta lại không khỏi vang lên, hai người này đã phát triển đến mức như vậy rồi, nếu mình không dùng thủ đoạn cao cường một chút, chỉ sợ sẽ thua thật mất!
Thái phó nhất thời không biết phải nói gì, nam sủng tự dưng biến thành vị hôn thê, lão còn có thể nói gì được nữa?
“Được rồi, các vị ái khanh ngồi đi!” Sau khi cân nhắc Mộ Dung Thiên Thu cũng không rối rắm nữa, giọng nói âm u vang lên, sau đó bước mấy bước dài đến bên vương tọa của mình, ngồi xuống.
Chúng đại thần cũng vội vàng ngồi vào vị trí của mình, Bách Lý Kinh Hồng ngồi cạnh Nam Cung Cẩm. Bữa tiệc hôm nay được bày trong rừng mai, thi thoảng lại có những cánh hoa mai nhẹ nhàng bay xuống, rơi lên người quan khách đang ngồi dưới tán cây, các vũ cơ cũng tiếp tục ca múa giữa đại điện, thực sự khiến người ta cảm thấy thoải mái, thư giãn.
Ở xa xa có một bức bình phong gỗ rất to, bên trên thêu một cây mai đỏ, thế hiên ngang ngạo nghễ, mà mọi người đều biết rõ, đằng sau bức bình phong là các vị Công chúa trong Hoàng thất đến tuổi cưới gả. Nói thẳng ra, mỗi buổi tiệc ngắm hoa hàng năm cũng đều là buổi coi mắt trá hình, có rất nhiều công tử, tiểu thư, nhưng nhân vật chủ đạo nhất vẫn là các vị Công chúa nấp sau bức bình phong chọn phò mã kia.
Vì thế, các vị công tử ca đều ra sức thể hiện dáng vẻ anh tuấn tài năng nhất của mình ra, chỉ riêng đám Mị Văn Dạ là vẫn giữ thái độ bàng quan, cưới một cô Công chúa về, một bước lên mây thật đấy, nhưng lại không bao giờ được đi uống rượu hoa nữa, vụ làm ăn này không có lãi! Còn Mạnh Hạo Nhiên thì cảm thấy nên dựa vào thực lực của bản thân để giành quyền lực hơn là dựa vào hôn nhân, thế nên cũng không ham hố gì chuyện làm phò mã.
“Hoàng hậu nương nương giá đáo!” Lại một tiếng hô the thé vang lên.
“Chúng thần cung nghênh hoàng hậu nương nương. Nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!” Các vị đại thần đều đứng dậy hành lễ.
Từ đằng xa, người phụ nữ đội mũ phượng xinh đẹp đoan trang đi cùng một nhóm thiên kim thế gia tới, trên môi nàng khẽ mỉm cười, chậm rãi bước vào rừng mai. Chờ nàng tới nơi, giọng nói lạnh lùng của Mộ Dung Thiên Thu mới vang lên: “Hoàng hậu cao giá quá, còn đến muộn hơn cả trẫm!”
Phượng Ức Tuyết, Hoàng hậu Tây Võ, xuất thân từ danh gia vọng tộc, quả nhiên xứng danh là một trong tam đại mỹ nhân Tây Võ. Nghe thấy Mộ Dung Thiên Thu trách móc, nụ cười trên mặt nàng hơi cứng lại một chút, nhưng cũng không bộc lộ ra, nhẹ nhàng quỳ xuống: “Thần thiếp có lỗi! Xin Hoàng thượng thứ lỗi!”
Mọi người ở đây đều biết rõ ràng Hoàng thượng cố tình gây sự, yến tiệc ngắm hoa hàng năm, bao giờ Hoàng hậu cũng là người xuất hiện muộn nhất vì thiên kim các thế gia đều sẽ đến cung Phượng Nghi bái kiến trước. Chờ mọi người đến hết rồi, Hoàng hậu mới có thể cùng đưa họ đến đây. Thế nhưng hôm nay Hoàng thượng lại trách móc nàng, chứng tỏ rằng chẳng vì lý do gì khác, mà chỉ đơn giản là Hoàng đế của họ chướng mắt Hoàng hậu mà thôi!
Tất nhiên là Mộ Dung Thiên Thu chướng mắt Phượng Ức Tuyết. Hắn nghĩ mãi không ra, không hiểu từ lúc nào mà tên tiểu tử Yến Kinh Hồng kia đã móc nối được với Phượng Ức Tuyết, vài lần mình suýt đắc thủ rồi, đều bị Phượng Ức Tuyết phá hoại. Nếu không vì Phượng Ức Tuyết cứ liên tục “tình cờ” xuất hiện, thì bé con kia làm sao có thể chạy thoát được lòng bàn tay mình chứ? Hắn lãnh đạm nói: “Đứng lên đi!”
“Tạ ơn Hoàng thượng!” Phượng Ức Tuyết đứng dậy, mỗi cái nhấc tay nhấc chân đều không làm mất phong độ của bậc mẫu nghi thiên hạ, nhẹ nhàng bước đến ngồi xuống cạnh Mộ Dung Thiên Thu, sau đó mới nói với chúng đại thần: “Các đại nhân bình thân!”
Chúng đại thần đều đứng dậy, nhưng ánh mắt nhìn nàng lại đầy vẻ thông cảm, vì tình cảnh tự dưng bị gây chuyện thế này cũng không phải chỉ mới xảy ra lần một lần hai.
Các thiên kim thế gia cũng ngồi sang một bên, tiếng ca múa lại cất lên, bầu không khí mới dịu đi một chút. Nam Cung Cẩm và Phượng Ức Tuyết thoáng chạm mắt nhau một chút, sau đó đều quay ra xem biểu diễn như không có chuyện gì xảy ra.
Bỗng nhiên, Mộ Dung Thiên Thu lại lên tiếng: “Yến khanh, trong đám vũ cơ này, có ai lọt được vào mắt khanh không?” Vừa nói, hắn lại vừa nhìn Bách Lý Kinh Hồng với vẻ khiêu khích.
Nghe hắn hỏi, ánh mắt đám vũ cơ đều sáng rực lên, nếu có thể bám được vào Thừa tượng đại nhân, bỏ đi tiện tịch, thì sẽ không cần phải nghĩ mọi cách để làm vui lòng đàn ông như bây giờ nữa. Nghĩ vậy, ánh mắt họ nhìn về phía Nam Cung Cẩm lại càng nhiệt tình hơn. Thấy cả đám con gái nhìn mình bằng ánh mắt rực lửa, Nam Cung Cẩm hoàn toàn không có chút cảm xúc gì, ngược lại còn rợn hết cả người: “Tạ ơn ý tốt của Hoàng thượng, bình thường thần cũng không có thói quen thưởng thức ca múa!”
“Ồ? Thì ra Thừa tướng đại nhân không thích xem ca múa!” Mộ Dung Thiên Thu làm ra vẻ ngạc nhiên, sau đó giọng nói lại lạnh hẳn xuống, “Nếu Yến khanh đã không thích xem, vậy đưa hết đám vũ cơ này đến quân doanh cho trẫm!”
Vừa nghe câu này, đám vũ cơ đều nhũn người, vội vàng quỳ xuống cầu xin: “Hoàng thượng tha mạng! Hoàng thượng…” Bị đưa ra quân doanh thì làm gì còn đường sống nữa?!
Lời khẩn cầu của mỹ nhân hoàn toàn không làm sắc mặt Mộ Dung Thiên Thu dịu đi, hắn cúi đầu uống rượu như không có chuyện gì xảy ra, sau đó lại nhướng mắt nhìn về phía Yến Kinh Hồng như khiêu khích.
Đám vũ cơ thấy cầu xin Hoàng thượng không có tác dụng gì, tất cả đều hướng mắt về phía Yến Kinh Hồng: “Thừa tướng đại nhân, Thừa tướng đại nhân, xin ngài cứu chúng thiếp đi!” Dáng vẻ các mỹ nhân đều vô cùng đáng thương, khiến các vị đại thần ở đây không kìm lòng nổi, ôi, nhiều mỹ nhân thế này, tiếc quá!
“Hoàng thượng, cần gì phải đưa họ đến quân doanh chứ? Bao nhiêu mỹ nhân như hoa thế này mà đưa đến quân doanh, chẳng phải là lãng phí hay sao?” Yến Kinh Hồng nói.
Các vũ cơ cảm thấy như túm được cây cỏ cứu mạng, vội vàng nhìn chằm chằm Thừa tướng.
Mộ Dung Thiên Thu như cười như không, hỏi: “Vậy Yến khanh thấy nên làm thế nào đây?”
“Thần cho rằng nên đưa họ đến Lộ Thủy Tình Duyên, thanh lâu lớn nhất kinh thành, để cho càng nhiều người trong thiên hạ có thể thưởng thức được điệu múa của họ, lại thúc đẩy được nền kinh tế nước nhà phát triển hơn, như vậy chẳng phải quá tuyệt vời hay sao?” Yến Kinh Hồng chậm rãi nói ra suy tính của mình.
Giờ thì đám vũ cơ mới biết thế nào gọi là ‘vừa thoát đầm rồng lại vào hang cọp’, quân doanh và kỹ viện, có gì khác nhau đâu? Thừa tướng và Hoàng thượng đều không phải là người tốt!
Họ thì thấy không có gì khác nhau, nhưng Nam Cung Cẩm lại thấy hai giải pháp này khác nhau rất nhiều, Lộ Thủy Tình Duyên là thanh lâu của nàng, nếu bình thường có cả một đám mỹ nhân thế này kiếm tiền giúp nàng, chẳng phải là quá hạnh phúc hay sao? Đừng trách nàng không có sự cảm thông, thế gian này vốn dĩ là mạnh được yếu thua, không có năng lực để nắm giữ vận mệnh của chính mình, để người khác quyết định sinh tử thì cũng không thể trách ai được!
Mộ Dung Thiên Thu nghe thấy y lên tiếng còn tưởng y muốn cầu xin, như vậy mình có thể thuận thế nhét vài ả vũ cơ vào phủ Thừa tướng để làm gã đàn ông kia tức chết. Ai ngờ tên nhóc kia lại đề xuất ý kiến như vậy, có gì khác ý định đưa người ra quân doanh của mình đâu cơ chứ? Nếu đã không có gì khác… vị Hoàng đế nào đó đen mặt phân phó: “Vậy làm theo ý Thừa tướng đi!”
Ngay sau đó, đám vũ cơ đều không cam tâm tình nguyện, bị thị vệ lôi xuống.
Một lát sau, Mộ Dung Thiên Thu lại lên tiếng: “Yến khanh, hôm qua trẫm có được một miếng ngọc ấm, thể chất của khanh vốn hơi lạnh, trẫm tặng khanh miếng ngọc đó nhé?”
Ai nói thể chất của nàng lạnh? Toàn phét lác! Nhưng nàng lại nghĩ đến một người có thể chất lạnh, vì thế vui vẻ đứng dậy cúi người nói: “Thần tạ ơn Hoàng thượng!”
Mặt nàng thoáng nở nụ cười, xinh đẹp như hoa đào tháng ba, lại càng khiến cả rừng hoa mai nở rộ này như rạng rỡ hơn. Dáng vẻ vui ra mặt này khiến tâm trạng của Mộ Dung Thiên Thu tốt hẳn lên, phất tay ra hiệu cho thái giám tổng quản sau lưng mình dâng miếng ngọc ấm lên, vẻ mặt Yến Kinh Hồng như thể sợ hãi vì được sủng ái, nhận lấy miếng ngọc kia!
Nhưng người bên cạnh nàng lại như cầm không chắc chiếc ly trong tay, rượu đổ ra đầy bàn. Chiếc ly rơi cạch xuống mặt bàn. Ánh mắt của mọi người đều bị thu hút về phía này. Nam Cung Cẩm cũng chỉ đành coi như hắn cầm không chắc, vội vàng tạ lỗi: “Nội tử không cẩn thận, làm các vị đại nhân giật mình, thật lòng xin lỗi các vị!”
“Thừa tướng đại nhân khách sáo quá!” Chúng đại thần đều lên tiếng.
Nam Cung Cẩm không hiểu vì sao Bách Lý Kinh Hồng phản ứng như thế, nhưng Mộ Dung Thiên Thu lại hiểu rõ, nụ cười trong mắt càng sâu hơn, nhưng vừa nghe thấy tiếng ‘nội tử’ của Yến Kinh Hồng, đôi mắt xanh ngọc chợt lóe lên tia sáng lạnh, vẻ tàn nhẫn lại càng dầy thêm.
Các vị công tử tiểu thư không rảnh để ý đến họ, tất cả đều nhìn quanh bốn phía, hy vọng có thể nhìn trúng ai đó, đương nhiên, tốt nhất là người mà mình vừa ý cũng vừa ý mình mới không uổng phí buổi tiệc ngắm hoa và phong cảnh tươi đẹp ở đây. Hoàng thượng và Thừa tướng thì thôi đừng mơ nữa, đến cả Hoàng hậu của mình mà Hoàng thượng còn moi móc gây sự, tốt nhất họ cũng không nên nhập cung tìm đường chết làm gì, nhưng Thừa tướng… khụ khụ, nói mình vừa ý Thừa tướng, chẳng phải là ngang nhiên đối đầu với Hoàng thượng hay sao?
Đại đa số ánh mắt của các cô nương đều hướng về ba vị Lãnh Tử Hàn, Mị Văn Dạ, Lãnh Vũ Tàn, thật ra trừ Thừa tướng đại nhân, Hoàng thượng, cùng với ba vị kia, thì người đàn ông bên cạnh Thừa tướng đại nhân và Mạnh Hạo Nhiên cũng rất khá. Nhưng người nào đó lại có thân phận nam sủng khiến người khác khó mà chấp nhận nổi, còn Mạnh Hạo Nhiên thì lúc nào cũng mang vẻ mặt ngây ngô đầu gỗ, hoàn toàn không hiểu chuyện tình duyên, rõ ràng không so được với đám Mị Văn Dạ, thế nên làm gì có ai muốn để ý đến hắn ta nữa chứ?
Ngay cả ánh mắt của các Công chúa ngồi phía sau tấm bình phong cũng xoay quanh mấy người thanh niên xuất sắc đó, chỉ duy nhất một người là luôn nhìn chằm chằm về phía Nam Cung Cẩm, ánh mắt đầy vẻ si mê, cứ như phải nhìn xuyên được qua mới cam lòng vậy.
Nam Cung Cẩm luôn có cảm giác từ sau khi bước vào hoàng cung, tâm trạng của Bách Lý Kinh Hồng có gì đó không ổn lắm, nàng quay đầu đang định hỏi hắn mấy câu thì tên Mộ Dung Thiên Thu phiền nhiễu như ruồi nhặng kia lại lên tiếng trước: “Yến khanh, khanh thấy hoa mai trong khu vườn này nở có đẹp không?”
Khóe môi nàng hơi run lên, nàng thực sự không hiểu nổi, ở đây có biết bao nhiêu người, vì sao Mộ Dung Thiên Thu cứ phải nhằm vào nàng mà hỏi chứ? Hoa nở có đẹp hay không, chẳng lẽ hắn không thể tự cảm nhận được à?! Nàng nghiến răng đáp: “Đẹp ạ!”
“Vậy sau khi buổi tiệc kết thúc, trẫm cho khanh bứng hết cây mai trong vườn này về tướng phủ được không?” Mộ Dung Thiên Thu nhìn Nam Cung Cẩm, khóe môi khẽ cười đầy vẻ sủng ái, nói.
“…” Không nhầm chứ? Cả một rừng mai to thế này, nếu đưa vào phủ của mình thì có mà nổ vườn à?! “Hoàng thượng, trong phủ của thần đã có hoa mai rồi, tuy không đẹp bằng mai của hoàng cung, nhưng cũng tạm chấp nhận được. Hơn nữa, phủ Thừa tướng không rộng như hoàng cung, không chứa được hết số cây này đâu ạ!”
“Vậy, chi bằng Yến khanh chuyển vào hoàng cung ở đi?” Hắn gợi ý.
Nghe câu này, chúng đại thần đều cúi gằm đầu tự thôi miên mình, mình không nghe thấy gì hết, mình không nhìn thấy gì hết, mình không biết gì hết!
Chuyển vào trong hoàng cung, để từ sáng đến tối đều phải đối mặt với sự tỏ tình, gạ gẫm, uy hiếp đoạn tụ chết tiệt của ngươi sao?! “Hoàng thượng, làm sao thần có thể vào hoàng cung được ạ? Chuyện này mà truyền ra ngoài, thì dân chúng sẽ cho rằng thần coi trời bằng vung mất, xin Hoàng thượng đừng trêu chọc thần nữa!”
Mộ Dung Thiên Thu cũng không tức giận, chỉ khẽ cười, hắn vốn cũng đã lường trước y sẽ từ chối rồi! “Nếu vậy, truyền ý chỉ của trẫm, cải tạo lại phủ Thừa tướng, xây rộng gấp đôi. Như thế là đủ để trồng chỗ cây này rồi! Cũng coi như cảm tạ Thừa tướng đã giúp trẫm tìm cách giải quyết nạn tuyết lở!”
Ngay lập tức, những ánh mắt ghen tị, đố kỵ, hâm mộ của chúng đại thần đều bắn về phía Yến Kinh Hồng. Phải biết rằng nhà cửa của các đại thần rộng chật thế nào cũng đều có quy định rõ ràng hết rồi, vậy mà Hoàng thượng còn muốn mở rộng nhà y ra gấp đôi, bảo họ không ghen tị cũng khó!!!
“Hoàng thượng, chuyện này…” Hắn làm thế chẳng phải muốn đẩy mình ra hứng bão hay sao? Nhất định phải từ chối dứt khoát!
“Yến khanh lo lắng chuyện tiền bạc à? Nếu đã là do trẫm muốn cảm ơn Yến khanh, thì đương nhiên phải dùng bạc trong quốc khố rồi!” Mộ Dung Thiên Thu cũng biết ít nhiều tính keo kiệt của tên tiểu tử này.
Hừ! Xem ra muốn từ chối cũng không được, vậy đành coi như có miếng bánh từ trên trời rơi xuống thôi, đến khi mình rời khỏi đây, bán quách phủ Thừa tướng đi, còn có thể kiếm được một khoản tiền lớn nữa chứ! “Vậy thần đa tạ Hoàng thượng!” Nhưng sao nàng cứ cảm thấy mục đích của Mộ Dung Thiên Thu không đơn giản như vậy nhỉ? Nghĩ vậy, đáy mắt nàng chợt sâu hơn.
Mà Bách Lý Kinh Hồng ngồi bên cạnh nàng nghe thấy vậy, liền liếc nhìn Mộ Dung Thiên Thu một cái, trong mắt thoáng có vẻ hiểu rõ ý đồ của hắn ta, còn xen chút khó chịu, bất an.
Mộ Dung Thiên Thu hoàn toàn không ngờ rằng, ngay cả Yến Kinh Hồng cũng không hiểu được mục đích của mình, thế mà lại bị gã nam sủng của Yến Kinh Hồng nhìn thấu trước. Trong lòng hắn ta không thấy bực bội, ngược lại còn cười sung sướng hơn, không kìm được, quay sang nhìn Lãnh Tử Hàn: “Liệt, đệ cũng không còn nhỏ tuổi nữa, hôm nay nhân dịp các vị thiên kim thế gia đều tề tụ ở đây, nếu đệ vừa ý ai, trẫm sẽ tứ hôn cho đệ!” Phải giải quyết tên tiểu tử này trước rồi tính sau!
Nghe hắn nói vậy, các cô gái đều đắm đuối nhìn về phía Lãnh Tử Hàn, Liệt Vương gia không chỉ đẹp trai mà thân phận lại cao quý, thu hút người khác nhất là khí chất huyền bí của ngài ấy. Nếu có thể làm Vương phi của một người đàn ông như vậy, thì dù có phải chết họ cũng cam lòng!
Lãnh Tử Hàn đặt ly rượu của mình xuống, đảo mắt một vòng, giọng nói khàn khàn vang lên: “Ở đây âu cũng toàn là hạng son phấn tầm thường, chỉ có người hào hoa phong nhã như Thừa tướng mới có thể chiếm được trái tim của thần đề!”
“Phụt…” Nam Cung Cẩm phun ngay ngụm rượu trong miệng ra ngoài!