Đông Lăng, Ngự thư phòng.
Hoàng Phủ Dạ cầm một cây quạt cán vàng, phe phẩy rất phong lưu, dung nhan còn diễm lệ hơn nữ giới vài phần kia hàm chứa nụ cười xinh đẹp, giọng nói tao nhã lại gợi cảm vang lên: “Hoàng huynh, huynh thực sự muốn đưa thần đệ cùng đi Bắc1Minh sao? Việc quốc sự giao cho Thượng Quan Cẩn Duệ huynh cũng yên tâm được à?” Ngược lại Hoàng Phủ Dạ hắn lại thấy không yên tâm.
Đôi môi mỏng của vị đế vương lạnh lùng ngạo mạn nhếch lên cười lạnh, con ngươi màu tím đậm cũng tối đi, nhưng ngự bút trong tay lại8không hề ngừng lại, giọng nói lạnh như băng tuyết vang lên: “Bắc Minh, trẫm nhất định phải đi. Quân Lâm Uyên đã đến thăm Đông Lăng, tuy cũng chẳng biết được nhiều nội tình gì, nhưng rốt cuộc cũng biết một biết hai. Người ta nói có đi mà không có lại là thất lễ,2đương nhiên trẫm cũng phải đi một chuyến xem thực hư ra sao!”
“Nếu vậy, thần đệ lại cho rằng Hoàng huynh có thể đích thân đi Bắc Minh, để thần đệ tạm thời lo liệu việc quốc sự, giao Đông Lăng cho con hồ ly Thượng Quan Cẩn Duệ kia, sau này thực sự không nói4chính xác được sự tình sẽ biến thành thế nào nữa!” Từ sau khi Tô Niệm Hoa thất thế, Thượng Quan Cẩn Duệ càng làm cho họ khó hiểu hơn. Bọn họ đã dùng mọi cách nhưng không thể thấu hiểu hoàn toàn rốt cuộc con hổ cười đó có ý đồ gì, càng không thể dụ hắn lộ ra chút sơ hở nào. Trong tình huống này, Hoàng huynh lại giao quốc sự cho hắn tạm quản lý, chưa biết chừng lại thành dẫn sói vào nhà!
Nghe hắn nói vậy, Hoàng Phủ Hoài Hàn cười nhạt, cây bút lông sói trong tay bất giác gãy đôi, trầm giọng nói: “Thứ trẫm muốn, là động thái khác thường của hắn! Chỉ cần hắn dám hành động, trẫm ắt sẽ khiến hắn chết không có chỗ chôn!” Cứ thăm dò nhau như vậy, với sự cẩn thận của Thượng Quan Cẩn Duệ, chắc chắn họ sẽ không thu hoạch được gì, vậy nên Hoàng Phủ Hoài Hàn hắn mới phải sắp đặt một phen, mở rộng lưới ra, sau đó ném hết quốc sự cho Thượng Quan Cẩn Duệ. Nếu hắn ta thực sự có ý đồ khác, ắt sẽ không bỏ qua cơ hội tuyệt hảo này. Mà chỉ cần hắn ta hành động, bản thân mình hoàn toàn có thể đẩy hắn ta xuống địa ngục!
“Nhưng mà Hoàng huynh, Thượng Quan Cẩn Duệ liệu có mắc bẫy không?” Con hồ ly đó thực sự rất giảo hoạt!
Hoàng Phủ Hoài Hàn cười lạnh: “Có mắc bẫy hay không, thì chúng ta cũng đâu tổn hại gì, đúng không?” Hắn cũng không nghĩ rằng Thượng Quan Cẩn Duệ sẽ bị dẫn dụ ra, nhưng thử một chút cũng chẳng mất gì.
Nghe vậy, Hoàng Phủ Dạ khẽ cười: “Hoàng huynh tính toán chu toàn cả rồi, là thần đệ lo nhiều quá.”
Tiếng nói vừa dứt, trong phòng chợt yên lặng hẳn, Hoàng Phủ Dạ nhìn ra ngoài cửa sổ, con ngươi tím nhạt thoáng ánh lên tia sáng u buồn, bầu không khí trầm hẳn xuống.
Thấy sắc mặt hắn hơi là lạ, ánh mắt Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh đi, trong lòng cũng quặn đau, cất tiếng nói như không mấy bận tâm: “Đang nghĩ đến nàng sao?” Hắn ta cũng nhận được tin báo nàng gặp sự cố, bây giờ đang không có tung tích gì, hắn ta cũng lặng lẽ phái người đi tìm, nhưng hoàn toàn không có tin gì hết.
Hoàng Phủ Dạ thoáng ngẩn người, quay sang nhìn Hoàng huynh nhà mình một cái, trong mắt ẩn chứa tia sáng lạ thường. Trước đây mỗi khi nhắc đến nàng, Hoàng huynh đều hận đến nghiến răng nghiến lợi gọi nàng là “cô gái chết tiệt đó”, sao hôm nay cứ thấy là lạ nhỉ?! Sau khi nhìn kỹ Hoàng huynh nhà mình một lúc lâu, thấy ánh mắt bối rối của Hoàng Phủ Hoài Hàn liếc sang chỗ khác, hắn mới giả vờ cười nhẹ nhõm: “Đúng thế, Hoàng huynh cũng hiểu rõ tâm tư của thần đệ mà…” Nói tới đây hắn không nói nữa, không có tin tức gì của nàng, hắn sao có thể không lo?!
Hoàng Phủ Hoài Hàn lại chợt cười, cũng không luẩn quẩn nhiều vấn đề này, chỉ lạnh nhạt nói một câu không biết là an ủi hay than thở: “Nói thật ra, mọi người trong hoàng thất Đông Lăng ta cũng phải cảm ơn người con gái đó. Nếu không có nàng, thì vị thân vương ưu tú nhất Đông Lăng ta bây giờ vẫn còn là Dạ Vương đêm đêm ngủ thanh lâu, vung tiền như rác vì mỹ nhân rồi!” Từ sau khi Dạ thích cô gái đó, đệ ấy lại học được cách giữ thân sạch sẽ!
“Hoàng huynh!” Hoàng Phủ Dạ đen mặt kêu lên, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vẻ xấu hổ như con rắn vừa bị đánh đúng vào chỗ bảy tấc vậy. Sống đến tuổi này rồi hắn cũng chưa từng thấy Hoàng huynh nói đùa bao giờ, nhưng vừa nói đùa lại đi châm biếm chính mình, làm sao hắn không xấu hổ chứ?
Thấy hắn xù lông nhím, khóe môi lạnh băng của Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng khẽ nhếch lên, sau đó cầm quốc thư đưa cho Tiểu Lâm tử: “Phái người đưa tới Bắc Minh đi!”
“Vâng!” Tiểu Lâm tử lĩnh mệnh rồi lui ra.
…
Phủ Tả tướng.
Một ông già đứng trước mặt Thượng Quan Cẩn Duệ: “Thiếu chủ, Hoàng Phủ Hoài Hàn và Hoàng Phủ Dạ đi Bắc Minh, đây chính là cơ hội tuyệt hảo cho chúng ta, chúng ta có nên…”
Một tấm bình phong giấy dựng thẳng, người đàn ông mặc xiêm y màu lam, gài ngọc quan màu lục trên đầu, một tay cầm bút, một tay vắt sau lưng, đứng múa bút trước bình phong. Mực đen phóng ra, hình thành những nét vẽ tinh tế, rừng trúc bằng mực đen trùng trùng điệp điệp, từng phiến lá nhỏ gắn trên ngọn trúc cũng như có khí phách, nhìn tưởng rất mong manh, thật ra lại ẩn chứa sức mạnh phi thường. Nghe tiếng nói vang lên bên tai, hắn vẫn lẳng lặng vẽ từng nét, như không hề có ý muốn trả lời ông cụ kia.
“Thiếu chủ!” Ông cụ cho rằng hắn không nghe rõ, lại lên tiếng nhắc nhở.
Ông vừa dứt lời, một cô gái mặc áo gấm màu tím nhạt bước ra, dung nhan khuynh thành, trên nét mặt hiện rõ sự trí tuệ và hào khí, không ai khác ngoài Mộc Nguyệt Kỳ. Nàng nhìn ông cụ kia, cười nói: “Ý của Tướng gia đã rất rõ ràng rồi. Hoàng Phủ Hoài Hàn không phải kẻ ngốc, hắn và Hoàng Phủ Dạ đi Bắc Minh không phải là thời cơ tốt nhất cho chúng ta, ngược lại còn là một tấm lưới chờ chúng ta sa vào. Nếu không, dù có cần phải đi thì hắn đi một mình là được, mang theo Hoàng Phủ Dạ làm gì?! Còn nữa, dù hai người họ đều đi thì để một người có chút mưu lược như Hoàng Phủ Kình Thương bảo vệ Đông Lăng vài ngày cũng không sao. Nhưng Hoàng Phủ Hoài Hàn lại giao quốc sự cho Tướng gia, chẳng lẽ với hắn, huynh đệ ruột thịt còn không đáng tin bằng Tướng gia sao?”
Vừa nghe câu này, Thượng Quan Cẩn Duệ thoáng quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt như hơi tán thưởng, còn có chút cảm giác như gặp được tri kỷ. Ông cụ nghe vậy cũng nghẹn lời, vừa rồi khi nghe tin này, ông vô cùng vui vẻ, hoàn toàn không nghĩ được nhiều như thế. Mà khiến ông càng xấu hổ hơn đó là sống đến chừng tuổi này rồi nhưng mưu lược thậm chí còn chẳng bằng một tiểu cô nương hai mươi tuổi đầu, thật đúng là… ôi… Vừa xấu hổ, ông vừa vội vàng nói: “Thiếu chủ, thuộc hạ hiểu rõ rồi, thuộc hạ lui trước!”
“Ừ!” Hắn đáp lời, rồi lại tiếp tục với bức tranh mặc trúc của mình. Bỗng nhiên, giọng nói chợt vang lên, vô cùng nhã nhặn, du dương: “Mộc cô nương, Mộc Tướng quân cả đời là trung thần, tại hạ thực sự không muốn làm tổn hại thanh danh của cô nương.” Nếu Mộc Nguyệt Kỳ đứng về phía hắn, ắt sẽ hủy hoại cái danh trung thần lương tướng của Mộc gia.
“Trong lòng Mộc Nguyệt Kỳ, Tướng gia là quan trọng nhất. Chỉ cần là thứ mà Tướng gia quan tâm, ta sẽ giúp chàng bảo vệ. Chỉ cần là thứ mà Tướng gia muốn, ta sẽ giúp chàng giành lấy!” Nàng cất lời nói lên suy nghĩ trong lòng mình, trên nét mặt không hề có chút e thẹn của các cô nương.
Thượng Quan Cẩn Duệ hơi dừng bút, trong mắt thoáng ánh lên vẻ cảm động, lại nói: “Không đáng.”
“Có đáng hay không, trong lòng Mộc Nguyệt Kỳ tự biết! Ta chỉ muốn hỏi Tướng gia một câu, chàng… yêu nàng ấy sao?” Nàng biết không nên hỏi, thậm chí nàng cũng biết đáp án đã vô cùng rõ ràng rồi, nhưng nàng vẫn không kìm được bật ra câu hỏi này.
Yêu? Yêu à?! Thượng Quan Cẩn Duệ cũng thoáng trầm tư một chút, một lát sau mới đáp: “Yêu hay không yêu, ta cũng không biết. Chỉ là, nàng là trách nhiệm của ta.” Từ khoảnh khắc nhìn thấy nàng, cũng từ khoảnh khắc nàng trở thành vị hôn thê của mình, nàng đã trở thành trách nhiệm của hắn, dù là yêu hay không yêu, dù nàng có gả cho hắn hay không, thì hắn cũng không thể chối bỏ trách nhiệm này.
Mộc Nguyệt Kỳ lại chợt cười, từ trước tới giờ, hắn coi trọng nhất là hai chữ ‘trách nhiệm’. Đó cũng là điểm khiến nàng thích nhất ở hắn. Nhưng mà, Tướng gia, liệu có lúc nào Mộc Nguyệt Kỳ cũng có thể trở thành trách nhiệm của chàng không?
…
Ra khỏi cung điện, Tô Cẩm Bình đi theo cung nữ kia, đến một đoạn đường, cô nàng nào đó ra vẻ tươi cười hỏi: “Cô có biết chỗ Hoàng thượng tắm ở đâu không?”
Cung nữ quay lại nhìn nàng không hiểu: “Cô hỏi chỗ Hoàng thượng tắm làm gì?”
“Vì nhiệm vụ mà Hoàng thượng giao cho ta là đi cọ rửa dục dũng* của ngài ấy mà!” Dục dũng cũng là ngự dũng! Tuy nàng biết tên mỹ nhân rắn rết đó không dễ qua mặt như vậy, nhưng nàng cũng cần thời gian điều đình mới nghĩ ra kế sách cao siêu hơn được đúng không?
*Thùng tắm.
“Hả? Không phải Hoàng thượng sai ta đưa cô đến…” nhà xí sao?
Không chờ cô ta nói xong, Tô Cẩm Bình đã tỏ vẻ như ‘chắc chắn là cô nhầm rồi’, nhíu mày phẩy tay, hai lông mày nhíu chặt đến mức kẹp chết một con ruồi: “Ôi dào, chắc chắn cô nghe nhầm rồi, mấy hôm trước Hoàng thượng đã bàn bạc kỹ càng với ta, là dục dũng, tuyệt đối không phải là cái ở trong nhà xí kia đâu!”
Thấy nàng chắc chắn như vậy, cung nữ nhất thời không biết thật giả thế nào, nhíu mày do dự. Cô ta không nghĩ mình nghe nhầm, nhưng làm gì có ai to gan đến mức cố tình xuyên tạc lời của Hoàng thượng chứ? Thế nên cô gái này hẳn cũng không có gan làm thế đâu, trừ khi nàng không muốn sống nữa.
Thấy cô ta do dự một lúc lâu, Tô Cẩm Bình mới vội khơi cho lửa to thêm: “Nhanh lên chút đi, nếu cô còn chần chừ nữa, đến lúc Hoàng thượng muốn tắm rửa, mà dục dũng còn chưa được cọ xong, thì ai chịu trách nhiệm?” Thật ra là nàng nói hươu nói vượn, nghĩ mà xem, bây giờ đang là buổi sáng sớm, người cổ đại làm gì có ai ăn no rỗi việc lại đi tắm buổi sáng?
Nhưng cung nữ kia cũng vô cùng hoảng sợ, Hoàng thượng có bệnh cuồng sạch sẽ rất nghiêm trọng, một ngày tắm rửa không biết bao nhiêu lần, chưa biết chừng một khắc sau lại muốn tắm nữa! Nghĩ vậy, cô ta vội vội vàng vàng đưa Tô Cẩm Bình đến phòng tắm ngự dụng - điện Long Trạch, vừa tới cửa cô ta liền nói: “Đến rồi, cô ở đây nhé.”
Nói xong cô ta lập tức quay người đi ngay, chắc hẳn là muốn quay về vị trí để phục mệnh.
Trên mặt Tô Cẩm Bình hiện lên nụ cười gian xảo, đẩy cửa bước vào.
Vừa vào trong, đập vào tầm mắt là một tấm bình phong, trên bình phong đặt một chậu quân tử lan, cao quý, rất có phong thái quân tử. Mỹ nhân rắn rết ấy mà, đúng là rất cao quý, nhưng nàng không hề cảm thấy có chút phong thái quân tử nào hết, thật sự nghĩ không ra vì sao hắn lại thích loài hoa này.
Nghe tiếng nước truyền tới từ bên kia bức bình phong, chắc có người đang cọ rửa phòng tắm, Tô Cẩm Bình liền cười càng rạng rỡ hơn, vòng qua bình phong ra phía sau, thấy một suối nước nóng, trong phòng còn có làn khói mờ mờ ảo ảo y như cảnh trong mơ, mấy người cung nữ đang cọ rửa trên mặt đất, nghe tiếng bước chân của Tô Cẩm Bình liền ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi: “Cô là ai?”
“Ta à?” Ánh mắt đảo một vòng, nàng không muốn làm việc, thế nên không thể nói là mình tới để cọ rửa phòng tắm được, vậy thì… “Còn cần phải hỏi sao? Ta là người được Hoàng thượng phái tới trông chừng các ngươi!”
Cái gì?! Mấy cung nữ đều kinh hãi, lập tức quay sang nhìn nhau, đang yên đang lành Hoàng thượng lại phái người đến giám sát họ làm gì?
Dường như Tô Cẩm Bình hiểu sự nghi hoặc của họ, hắng giọng rất điệu bộ, nói: “Chuyện là thế này, hôm nay Hoàng thượng rất tức giận, nói rằng gần đây buồng tắm không sạch sẽ, có thể là do các cô lười biếng không cọ rửa, nên mới phái ta đến giám sát các cô, để xem các cô có lười biếng hay không!” Hình như các nữ quan đều nói với cung nữ hạ đẳng như thế này nhỉ?
Cung nữ vừa nghe mấy lời này, mặt liền trắng bệch ra, làm sao còn nghĩ được xem Tô Cẩm Bình nói thật hay giả! Hơn nữa, ai cũng biết tính cách của Hoàng thượng rồi, tàn nhẫn không ai bì kịp, buồn vui thất thường, dù có to gan đến mấy cũng không có ai dám truyền thánh chỉ giả! Họ vội cúi đầu khúm núm: “Cô cô yên tâm, chúng ta sẽ lập tức cọ rửa sạch sẽ!” Bình thường họ đã không dám qua loa, giờ lại càng cẩn thận hơn.
Ha, tùy tùy tiện tiện nói mấy câu mà nàng đã thăng cấp lên thành cô cô rồi cơ à?! Tô Cẩm Bình cười tủm tỉm đi qua, nhìn thấy một đĩa trái cây cách đó không xa, liền ngang nhiên cầm một quả táo lên cắn, phát ra những tiếng “răng rắc” giòn tan. Họ rất muốn nhắc nàng đó là đồ ăn của Hoàng thượng, nhưng chỉ lo mình mà nói, cô gái này sẽ lấy việc chung trả thù riêng, vu cáo bừa bãi với Hoàng thượng, nên họ đành phải nhịn xuống.
…
Trong Ngự thư phòng, Quân Lâm Uyên đang xử lý chính sự, nhìn thấy quốc thư từ Đông Lăng gửi tới, hắn không khỏi buồn cười. Hoàng Phủ Hoài Hàn và Hoàng Phủ Dạ muốn đến Bắc Minh, hẳn là để thăm dò thực hư Bắc Minh hắn ra sao phải không? Nhưng, điều hắn quan tâm cũng không phải điều đó, mà là… nếu để Hoàng Phủ Hoài Hàn nhìn thấy Tô Cẩm Bình đã khiến hắn ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, có phải sẽ rất thú vị không? Nghĩ vậy, hắn liền nhấc bút: “Hoài Hàn huynh có thể đến đây, lòng trẫm vô cùng vui mừng, sẽ dọn sẵn phòng ốc tiếp đón…”
Còn đang viết, cung nữ đưa Tô Cẩm Bình đi cọ rửa ‘dục dũng’ kia đã trở lại: “Hoàng thượng, nô tỳ đã đưa cô nương kia đi…”
Còn chưa dứt lời, Quân Lâm Uyên đã cắt đứt: “Nàng ngoan ngoan ngoãn ngoãn làm việc sao?” Hắn ngước mắt nhìn cô ta, trong mắt hiện lên vẻ ngẫm nghĩ, nếu như nàng thực sự bằng lòng đi cọ rửa ngự dũng cho hắn thật, thì đúng là hắn đã coi trọng nàng! Giữ lại, cũng chẳng có giá trị gì!
“Dạ?” Cung nữ kia kinh hãi vội quỳ xuống, “Hoàng thượng, nô tỳ đưa nàng tới đó rồi đi ngay nên không biết nàng có…”
“Lui ra đi.” Hắn không tức giận, nốt ruồi son nơi mi tâm tỏa sáng như trăm hoa đua nở, giành hết mọi sắc màu của thế gian, thể hiện cho mọi người thấy tâm trạng hắn hiện giờ không tệ lắm.
Cung nữ kia không ngờ mình còn giữ được cái mạng này, vội vàng run cầm cập đứng dậy lui ra ngoài.
Cung nữ ra ngoài rồi, gã thái giám bên cạnh len lén quan sát sắc mặt đế vương, càng không hiểu nổi suy nghĩ của hắn.
Quân Lâm Uyên hạ bút rất nhanh, trên môi vẫn giữ nguyên nụ cười ôn hòa. Viết xong chữ cuối cùng, hắn đặt bút xuống rồi đi ra cửa. Hắn rất muốn tự đi nhìn xem cô gái kia có làm cho hắn thất vọng hay không!
Thái giám vội vàng muốn đuổi theo, nhưng vì đứng không vững lại bất ngờ va vào nghiên mực trên ngự án. Nước mực bắn vào tay áo bào màu bạc của Quân Lâm Uyên. Quân Lâm Uyên nhíu mày lộ vẻ căm ghét, nhưng cũng không nổi giận.
“Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng thứ tội! Nô tài, nô tài…” Cũng may chỉ là nước mực văng lên người Hoàng thượng, vẫn còn có chút đường sống, chứ nếu là gã bất cẩn va phải Hoàng thượng, thì chỉ còn duy nhất một con đường chết!
“Nếu còn có lần sau, trẫm sẽ lấy mạng ngươi.” Giọng nói vô cùng lạnh lẽo, nếu không phải vì tên nô tài này đã hầu hạ mình lâu cũng không gây ra lỗi lớn gì, thì hắn tuyệt đối không tha cho gã.
Gã thái giám kia vội dập đầu kêu cồng cộc: “Hoàng thượng tha mạng, nô tài không dám nữa!”
Nhìn vết mực trên y phục, hắn cũng chẳng còn tâm trạng đi nhìn xem Tô Cẩm Bình đang làm gì nữa, liền phất tay áo bào nói: “Đi chuẩn bị đi, trẫm muốn tắm!”
“Vâng!”…
…
Điện Long Trạch.
Tô Cẩm Bình vui vẻ ngồi ăn hết một quả táo, lại ăn hết một quả lê, con ngươi đảo một vòng, thừa lúc chúng cung nữ không để ý liền lén ném cả lõi táo lẫn lõi lê xuống bể tắm, không phải Quân Lâm Uyên cuồng sạch sao, để hắn từ nay về sau mỗi ngày phải ngâm mình với mấy cái lõi này đi!
Nàng vươn móng vuốt ra, đang định nhón lấy quả đào kia, chợt nghe một loạt tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, còn có một giọng nói lanh lảnh vang lên: “Hoàng thượng giá lâm!”
Cái gì? Quân Lâm Uyên tới à?! Tô Cẩm Bình sợ đến mức ba hồn bay mất bảy phách, vội nhảy dựng lên, nhìn quanh nhìn quẩn một vòng. Trong này chỉ có một cái bể tắm và một cái ghế quý phi phủ da điêu. Nàng phi thân lên chạy về phía cái ghế quý phi kia, sau đó dưới ánh mắt vô cùng kinh ngạc của chúng cung nữ, nàng nấp xuống phía sau ghế, mắt mở lớn, ngừng thở theo dõi động tĩnh ngoài cửa, trong lòng không ngừng oán hận, đầu óc tên Quân Lâm Uyên bị bệnh à?! Sáng bảnh mắt tắm rửa cái gì?!
“Kẹt” một tiếng, cửa mở ra. Chúng cung nữ mang tâm trạng sợ hãi thấp thỏm quỳ xuống đất, trong đầu vang lên câu nói ban nãy của Tô Cẩm Bình --- Hoàng thượng rất bất mãn vì họ không cọ rửa phòng tắm sạch sẽ. Còn nữa, có ai có thể nói cho họ biết, vì sao Hoàng thượng vừa tới, cô gái kia lại phải nấp như thế không? Chẳng lẽ…
Còn đang mải nghĩ ngợi, Quân Lâm Uyên đã bước vào, trường bào màu ánh trăng vung lên, quả nhiên mang theo khí chất cao quý của quân tử lan.
“Nô tỳ bái kiến Hoàng thượng!” Chúng cung nữ đồng loạt hô to, trong lòng cũng đều băn khoăn một điều, có nên nói cho Hoàng thượng biết chuyện cô gái kỳ quái kia không?
“Lui ra đi!” Giọng nói êm ái lại mang theo vẻ lạnh lùng vang lên. Giờ thì đừng nói là hít thở, ngay cả tiếng tim đập Tô Cẩm Bình cũng mong nó biến mất luôn đi. Chân nàng như nhũn ra, hắn như vậy không giống là đã biết nàng đang ở đây. Đã vậy thì càng không thể để hắn biết được, nếu không, nàng xong đời mất!
“Vâng!” Hoàng thượng tắm rửa đều không cần bất cứ kẻ nào hầu hạ.
Chờ mọi người đi hết, đầu Tô Cẩm Bình chợt nhảy lên một cái, chẳng lẽ tiếp theo sẽ phải diễn màn sói nữ háo sắc rình xem mỹ nam tắm sao?! Nghĩ vậy, nàng vội vàng lắc đầu rồi cúi thấp đầu xuống hơn nữa, bên tai vang lên tiếng cởi quần áo sột soạt, sau đó là tiếng nước róc rách, xem ra tên kia đã vào bể tắm.
Lúc này Tô Cẩm Bình mới dần yên lòng hơn, chỉ cần nấp kín một chút thì sẽ không có vấn đề gì cả.
Quân Lâm Uyên ngâm nước kỳ cọ cơ thể mình. Thật ra thì cũng chẳng có gì cần phải kỳ cọ, nhưng không hiểu sao hắn cứ cảm thấy bẩn thỉu, nước nóng giống như có tác dụng tĩnh tâm khiến tâm trạng của hắn dần bình tĩnh lại. Bỗng nhiên, chân hắn đạp phải thứ gì đó cứng cứng! Hắn nhíu mày, cúi xuống nhặt thứ kia lên…
Một giây, hai giây, ba giây sau, nốt ruồi son ở mi tâm chợt đỏ tươi như máu, tia sáng lạnh nơi đáy mắt cũng như biến thành trăm ngàn con dao nhỏ muốn xẻ thịt lột da người khác ra!
Nghe tiếng động trong ao chợt yên tĩnh, trong lòng Tô Cẩm Bình thoáng có dự cảm không lành, lẳng lặng ngẩng đầu lên nhìn ra bên ngoài. Vừa thấy lõi táo trong tay hắn, nàng như có cảm giác trời đất đảo điên, chỉ muốn tát mạnh cho mình vài cái! Nàng chỉ vì sự vui vẻ nhất thời thôi, ai ngờ người này lại đến tắm đúng lúc thế chứ?!
Ngay sau đó, hắn nhanh chóng lao từ dưới bể tắm lên, Tô Cẩm Bình vội nhắm mắt lại để tránh nhìn thấy thứ không nên thấy. Quân Lâm Uyên lấy y phục bên cạnh phủ lên người rồi quỳ sụp xuống nôn thốc nôn tháo: “Người đâu!” Hắn quát to lên một tiếng, giọng nói còn kinh khủng hơn khi Hoàng Phủ Hoài Hàn phát hỏa!
Chúng hạ nhân lập tức chạy vào. Tô Cẩm Bình cũng rất tỉnh táo nhận ra lần này mình thảm rồi. Cả đám cung nữ kia đều biết chính nàng ăn quả táo đó!
“Hoàng thượng, ngài…” Nhìn hắn nôn đến tối tăm mù mịt, sắc mặt trắng bệch ra, mọi người đều không hiểu sao cả.
Nhưng khi mấy cung nữ nhìn thấy lõi táo trên mặt đất thì chợt hiểu ra một chút, trên mặt lõi táo kia có dính nước, chẳng lẽ…
“Chém hết những người cọ rửa điện Long Trạch hôm nay cho trẫm!” Lửa giận của đế vương bốc lên tận chín tầng trời.
“Hoàng thượng tha mạng, không phải do chúng nô tỳ làm, là…” Nói rồi cô ta chỉ về phía Tô Cẩm Bình.
Tô Cẩm Bình nhanh chóng đứng bật dậy nói: “Hoàng thượng, ta biết đầu sỏ là ai, chính là do ông trời làm đấy ạ!”
Nghe giọng nói quen thuộc vang lên, Quân Lâm Uyên quay lại, nhíu mày, sao nàng lại ở đây?! Hơn nữa, nàng ở đây nhưng vì sao vừa rồi hắn không hề cảm nhận được?!
“Hoàng thượng, nô tỳ từng nghe người ta nói, nếu có ai đó đang tắm mà giẫm phải lõi táo, thần táo sẽ phù hộ người đó bình an cả đời, thế nên nô tỳ mới to gan đoán rằng đây đều là chuyện tốt của ông trời làm ra! Hơn nữa, ngài hẳn nên cảm thấy vui vẻ vì ngài được thần táo phù hộ rồi!” Người ta nói bịa chuyện là cả một nghệ thuật, dù nàng cũng tự biết rằng, chắc chắn hắn không tin, nhưng tốt xấu gì cũng còn có một con đường sống, cũng tốt hơn là chờ người ta tố cáo mình rồi kéo thẳng ra ngoài chém đầu đúng không?
Cái gì?! Trong lòng đám cung nữ đầy dấu chấm than và vạch đen nhìn nàng, đây là ý trời á?! Lại còn thần táo nữa?! Đây rõ ràng là chuyện tốt do nàng ăn táo xong gây ra mà?!
Nghe nàng nói xong, nhìn tình trạng xung quanh, Quân Lâm Uyên cũng đoán ngay được ra chuyện là do chính cô gái này làm, môi cong lên nở nụ cười rạng rỡ xinh đẹp động lòng người, nốt ruồi son ở mi tâm đỏ như tứa máu khiến người ta không dám nhìn lâu, quay đầu lớn tiếng quát đám cung nữ kia: “Dọn dẹp sạch sẽ nơi này cho trẫm rồi cút ngay đi!”
“Vâng!” Sau một loạt động tác nhanh gọn, cả điện lập tức không dính một hạt bụi nhỏ nào, đám hạ nhân cũng vội vàng lui ra ngoài.
Lúc này, trên người Quân Lâm Uyên chỉ khoác một tấm xiêm y, bên hông đeo thắt lưng lụa lỏng lẻo, rất giống với áo khoác tắm của hiện đại, hai vạt áo hơi hé mở để lộ ra làn da trắng nõn trong veo và cái chân thon dài đẹp đẽ, nhưng hiện giờ Tô Cẩm Bình không còn chút tâm trạng nào mà thưởng thức mỹ nam nữa, trong lòng đang gióng lên hồi chuông cảnh báo mãnh liệt, vì nàng biết rõ, chỉ cần không cẩn thận một chút thôi, mạng nàng sẽ bay theo mây gió ngay!
Vị đế vương mang nét mặt khiến người ra run sợ, bước vài bước tới trước mặt nàng, ánh mắt vô cùng tàn nhẫn, môi nhếch lên nụ cười tàn ác: “Tô Cẩm Bình, lá gan của ngươi thật sự rất lớn!!!”
“Khụ khụ… đều giống nhau, giống nhau cả mà!” Nàng đáp rất khiêm tốn, nhưng trong lòng lại chảy dài nước mắt, sao lại xui xẻo thế cơ chứ, cả một cái bể tắm rộng thênh thang như vậy, vì cái lông gì mà hắn lại đạp đúng cái lõi táo nhỏ xíu kia chứ?! Thật ra mấy lời nàng nói lúc nãy cũng đâu có sai, việc này thực sự do ông trời làm mà, vì ông trời luôn luôn đối nghịch với nàng, nên mới xảy ra chuyện đấy chứ!
Giống nhau à?! Quân Lâm Uyên đưa tay ra, một luồng khí dâng lên đầu ngón tay, có vẻ chuẩn bị ra tay, Tô Cẩm Bình nhanh tay nhanh mắt túm ngay lấy tay hắn: “Hoàng thượng, có phải tay ngài khó chịu không? Nô tỳ xoa bóp giúp ngài nhé!”
Khóe môi giật giật, mi tâm nảy lên, một cảm giác buồn nôn quen thuộc lại kéo về, đôi mắt xếch khẽ nheo lại, nhìn vẻ mặt nịnh bợ trước mặt mình, căm ghét rụt tay lại. Nhưng kỳ lạ là, vừa rồi trong lòng hắn còn ngập tràn sự phẫn nộ, sự kích động muốn đánh bay cô gái này đi chợt tiêu tan đi không ít.
Nhìn hắn rụt tay lại, Tô Cẩm Bình vội lên tiếng: “Hoàng thượng, ngài cố tình đi tới bên tiểu nhân như vậy chắc là mệt lắm đúng không? Nào nào nào, ngài mau ngồi xuống đi, để nô tỳ quạt quạt cho ngài mát mẻ!” Không để hắn kịp nói gì, nàng đã kéo hắn đến bên ghế, ấn xuống một cái, cầm cây quạt bên cạnh lên, nịnh nọt phe phẩy, trong lòng không ngừng kêu than, ngươi tha cho ta đi, tha cho ta đi! Van xin ngươi đấy!!!
Nhiệt độ trong phòng tắm rất cao, hơn nữa lòng Quân Lâm Uyên ngập tràn lửa giận, đúng là trên trán cũng lấm tấm mồ hôi, quạt vừa quạt được vài cái, cơn giận của hắn cũng bay đi ít nhiều.
Thấy hắn không nói gì, Tô Cẩm Bình đoán hắn đang thầm cân nhắc xem rốt cuộc nên xử lý nàng thế nào, nàng cũng rất lo sợ, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Được rồi, nói gì thì cũng bị vạch trần, chỉ có nịnh bợ là không: “Hoàng thượng, thật ra từ trước tới giờ tiểu nhân luôn vô cùng sùng bái ngài, thật đấy! Nhờ có ngài thống trị mà Bắc Minh mới có thể phồn vinh thịnh vượng như thế, Hoàng đế của các quốc gia khác có thúc ngựa cũng không đuổi kịp sự trí tuệ và sáng suốt của ngài! Được phụng dưỡng một vị Hoàng đế bệ hạ sáng suốt như vậy đúng là phúc tu tám kiếp của tiểu nhân…” Phúc cái con mẹ gì mà phúc!!!
Bây giờ phải phát hành khúc nịnh bợ!!!
Tô Cẩm Bình nhanh tay quạt quạt, mồm cũng không ngừng nói nói, khen Quân Lâm Uyên như là đấng minh quân vạn năm khó có được một người, chỉ có ở trên trời không có ở chốn nhân gian, hoàn toàn là vị đế vương của thiên cổ!
Vị Hoàng đế nào đó nghe mấy lời nịnh nọt trái lòng ấy, không hiểu sao cũng hơi đắc ý, vẻ tàn khốc trong đôi mắt hẹp dài tiêu tan đi ít nhiều. Tô Cẩm Bình, khi ngươi đối đầu với trẫm ở Đông Lăng, chắc sẽ không ngờ tới có ngày ngươi lại phải vứt bỏ thể diện để nịnh nọt trẫm thế này đúng không?
Thấy sắc mặt hắn có vẻ dịu đi, Tô Cẩm Bình hớn ha hớn hở, bỗng như cảm thấy vô số các mầm cây đang nảy lên từ mặt thảo nguyên rộng lớn, tóm lại là dạt dào sức sống! Vì vậy, mấy lời nịnh nọt lại càng trở nên trơn tru hơn: “Ngài không chỉ vô cùng sáng suốt uy phong, mà còn rất tuấn tú phóng khoáng, phong lưu rộng lượng, không biết đã quyến rũ biết bao nhiêu giai nhân xinh đẹp xiêu lòng! Ngài biết không, bây giờ rất nhiều cô nương đều thích mặc y phục màu trắng, đó là do quá ái mộ ngài, thấy ngài mặc nên cũng mặc theo! Còn nữa, vẫn còn có rất nhiều tham quan ô lại tồn tại, sở dĩ bọn họ làm nhiều chuyện trời đất không dung như vậy, thật ra là vì muốn có một ngày ngài tự tay xử lý bọn họ, để bọn họ được chiêm ngưỡng phong thái như thần tiên của ngài. Trong lòng họ thầm mong ngài tức giận vì họ, là vì muốn được lưu lại chút ấn tượng nhỏ nhoi trong cõi lòng thánh thiện của ngài…”
Nàng nói cứ như chính mình là những tham quan ô lại kia, hiểu thấu hết những suy nghĩ trong lòng họ vậy.
“Ngài có biết vì sao chậu quân tử lan kia lại đẹp như vậy không? Nếu ngài cho rằng đó là nhờ tay nghề của thợ làm vườn thì ngài hoàn toàn sai lầm rồi! Đó đều là do khí chất cao quý ngập tràn của ngài ngấm vào nó, nên nó mới đẹp đến lạ thường như thế!”
“Còn nữa, còn nữa…”
Bây giờ là bản giao hưởng nịnh bợ!
Cho đến khi cô nàng nào đó nói đến mức miệng đắng lưỡi khô, ngay cả vì sao hoa kia đỏ, vì sao lá kia xanh mà nàng cũng có thể liên hệ tới Quân Lâm Uyên, rốt cuộc Quân Lâm Uyên cũng ngả thân thể cao quý của hắn xuống dựa vào tháp quý phi, đầu ngón tay móc sợi dây lưng lụa bên hông lên: “Nói xong chưa?”
“Nói xong…” Từ ‘rồi’ còn chưa kịp thoát ra khỏi miệng, ánh mắt hắn đã lạnh đi vài phần, nàng vội vàng sửa lại, “Nói xong à? Làm sao có thể nói xong được?! Hoàng thượng, dù có nói ba ngày ba đêm à không, bảy ngày bảy đêm cũng không hết được ưu điểm của ngài! Sự tôn kính và sùng bái vô bờ bến của tiểu nhân dành cho ngài thì dù nói cả năm cũng không thể hiện trọn vẹn được…” Nói đến đây, giọng nói của nàng chợt trở nên ai oán hơn: “Ngài thực sự nhẫn tâm xử lý một người sùng bái ngài như vậy sao?” Dứt câu, nàng còn đưa tay lên ra vẻ lau giọt nước mắt mà không hề tồn tại chút xíu nào.
Quân Lâm Uyên cười lạnh, ngước mắt nhìn nàng: “Vậy ngươi nói xem, vì sao trẫm phải xử lý ngươi?” Không phải lõi táo đó là do ‘ông trời’ làm sao? Cuối cùng nàng cũng tỉnh ngộ, cũng biết bản thân đáng bị xử lý à?
Vừa nghe hắn hỏi, Tô Cẩm Bình lập tức thuận theo sườn núi mà trượt xuống: “Ngay cả Hoàng thượng cũng không biết vì sao phải xử lý tiểu nhân, chứng tỏ rằng tiểu nhân không đáng bị xử lý một chút nào hết. Ôi, tiểu nhân đúng là quá ngu ngốc, sao lại không nghĩ tới điều này chứ, chỉ cần Hoàng thượng vẫn còn chút lý trí và sự thông minh, chắc chắn sẽ không xử lý một người chân thành như tiểu nhân đây, vậy mà tiểu nhân còn sợ bóng sợ gió mất bao nhiêu lâu!”
“…” Quân Lâm Uyên thề, cuộc đời này hắn chưa từng gặp một người con gái nào tự biên tự diễn giỏi như nàng! Có điều, hôm nay được nàng nịnh bợ nhiều như vậy, tuy rằng hắn không tin một chữ nào mấy lời nàng nói, nhưng ít nhiều cũng xả được chút tức giận!
Thấy hắn không có vẻ muốn xử lý mình nữa, Tô Cẩm Bình thở phào một hơi nhẹ nhõm, nhưng lại nhanh mồm nhanh miệng, lỡ phán thêm một câu: “Hoàng thượng, một thời gian không gặp ngài, tiểu nhân phát hiện ra ngài trở nên tuấn tú phóng khoáng hơn nhiều!”
“Một thời gian không gặp à?” Đôi mắt xếch đầy vẻ lạnh lùng còn có chút vui sướng khi thấy nàng lỡ lời.
Ặc, sao nàng lại quên mất chứ, bây giờ nàng còn đang mất trí nhớ, làm sao có thể nói là một thời gian không gặp được?! Mắt nàng đảo vài vòng, ra vẻ tiếc nuối nói: “Đúng thế ạ, đã tròn hai ngày nô tỳ không nhìn thấy ngài rồi, một ngày không gặp như xa cách ba mùa thu, ta thế này đâu phải chỉ là một thời gian không gặp ngài đâu, mà rõ ràng là…” Nói tới đây, nàng ngừng tay nhìn hắn, sau đó học theo ngữ điệu của người Nhật nói tiếng Trung, phát âm từng từ từng từ một: “Rõ ràng là - rất - rất nhiều - thời gian!”
Khóe miệng vị Hoàng đế nào đó lại khẽ giật giật lên, đó là khẩu âm của nước nào? Hắn hơi quay đầu đi, giọng nói du dương lại lạnh lẽo vang lên: “Tô Cẩm Bình, vậy ngươi có thể giải thích cho trẫm biết, vì sao rõ ràng trẫm ra lệnh cho ngươi đi cọ rửa ngự dũng, mà ngươi lại ở đây không?”
Tô Cẩm Bình nhanh chóng quay sang hoang mang chỉ vào cái bể tắm kia: “Đó không phải là dục dũng sao?! À, đúng rồi, đó không phải dũng, mà là dục trì!” Câu này nói rõ cho đối phương biết, ta chỉ hiểu sai thôi mà! Hơn nữa, dục dũng với ngự dũng chả đồng âm còn gì?!
*Dũng = thùng, trì = ao/ bể.
Hắn không tin cô nàng này không biết từ nào mới là ‘ngự dũng’!!! “Tô Cẩm Bình, ngươi…”
“Hoàng thượng, quân vô hí ngôn!!! Ngài sai nô tỳ đi cọ rửa ngự dũng, nô tỳ đã tới đây rồi, ngài mà đổi ý chứng tỏ ngài…”
Hắn nheo mắt lại, đáy mắt lạnh như con rắn Nhãn kính vương đang chờ thời cơ tấn công vậy: “Tô Cẩm Bình, hình như ngươi quên mất lời trẫm rồi nhỉ. Trẫm đã từng nói, trẫm không thích có kẻ cò kè với trẫm, ngươi đừng thử khiêu chiến với sự nhẫn nại của trẫm!”
Nàng ném cây quạt ‘soạt’ một tiếng xuống đất, quay đầu đi thẳng: “Hoàng thượng, tiểu nhân xin cáo lui, bây giờ tiểu nhân phải đi cọ rửa ngự dũng đây!”
Nhìn theo bóng người vội vàng chạy đi của nàng, mi tâm của Quân Lâm Uyên bỗng nảy lên mấy cái, cô gái này mà ngoan ngoãn thế sao?! Chờ khi tiếng đóng cửa vang lên, hắn cúi đầu nhìn cây quạt dưới chân, trên khuôn mặt xinh đẹp bỗng hiện lên một nụ cười nhạt rất khó hiểu. Hắn sai hạ nhân chuẩn bị nước một lần nữa, tắm rửa cơ thể hơn mười lần thật sạch sẽ, cảm giác buồn nôn vừa rồi mới vơi đi một chút, mặc lại y phục rồi bước ra khỏi điện Long Trạch.
Bên ngoài điện Long Trạch là ngự hoa viên, từ rất xa, Quân Lâm Uyên đã nhìn thấy một đám hạ nhân túm tụm lại đi về phía bên kia, không bao lâu sau còn có một ngự y cũng chạy qua đó. Một dự cảm không hay nảy lên trong đầu hắn. Hắn quay sang nói: “Đi xem có chuyện gì xảy ra!”
“Vâng!” Một tiểu thái giám nhanh chân chạy đi, không mất nhiều thời gian đã quay lại, sắc mặt vô cùng quái dị, “Hoàng thượng, là… là… Điệp phi, Vân phi và Mộng phi đang đánh nhau, để tranh giành… khụ khụ, một cái thùng cứt, à không, không… là ngự dũng của ngài. Vân phi không cẩn thận cào vào mặt Điệp phi, hiện giờ thái y đang khám ạ!”
Nói xong, gã cũng thầm toát mồ hôi lạnh, một cái thùng cứt à?! Đúng là gã chán sống nên mới nói bậy như thế, nhưng ở trên cái đó, thực sự có một tờ giấy, bên trên viết hai chữ ‘thùng cứt’ mà!
Hắn lẳng lặng nghiến răng ken két, ánh sáng khó hiểu nơi đáy mắt càng lạnh hơn! Quả nhiên lại là chuyện tốt của cô nàng kia gây ra đây mà. Tuy rằng nếu ngược lại nàng đi cọ rửa ngự dũng thật, thì hắn nhất định sẽ giết nàng vì thất vọng. Nhưng khi nghe mấy chuyện hay ho nàng gây ra, cảm giác muốn giết người của hắn cũng chẳng hề giảm đi chút nào, thậm chí còn nồng nặc hơn!!!
Môi hắn cong lên cười nhạt, thực sự vô cùng xinh đẹp, sau đó nhấc chân đi về phía ngự hoa viên! Đến giữa vườn, từ rất xa hắn đã nhìn thấy cô gái kia ngồi vô cùng thảnh thơi, mà ngự dũng của hắn thì đang được Mộng phi cọ rửa một cách cực kỳ vui sướng. Thái y đang băng bó vết thương cho Điệp phi, Điệp phi lại tức giận mắng chửi Vân phi không ngừng. Cũng không biết có phải Vân phi sợ hãi hay không mà đứng yên bên cạnh không dám lên tiếng.
Khi hắn xuất hiện ở nơi này, mọi người đều quỳ xuống: “Thần thiếp/cựu thần/nô tỳ/nô tài tham kiến Hoàng thượng!” Tô Cẩm Bình đương nhiên cũng ngoan ngoan ngoãn ngoãn quỳ theo.
Mọi người hành lễ xong cũng không nghe thấy Quân Lâm Uyên đáp lời, bầu không khí nhất thời lạnh đi. Mộng phi lặng lẽ ngẩng đầu liếc nhìn Quân Lâm Uyên, ánh mắt chứa đựng tình cảm nồng đậm, còn có chút như muốn giành công.
Ánh mắt tàn độc bắn về phía Tô Cẩm Bình, sau đó lạnh lùng nói: “Ai có thể nói cho trẫm biết, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra không?” Đặc biệt là khi nhìn thấy bên cạnh băng ghế Tô Cẩm Bình vừa ngồi có một tờ giấy Tuyên Thành trắng toát, bên trên viết hai chữ to - thùng cứt, còn vẽ thêm hình ảnh ngự dũng gì gì đó, ánh mắt hắn càng sẫm lại.
Mộng phi lên tiếng nói: “Hoàng thượng, cung tỳ này nói rằng, chỉ cần cọ rửa ngự dũng cho ngài, ngài sẽ sẵn lòng yêu thương chiều chuộng, thế nên thần thiếp mới…”
Chuyện xảy ra là thế này, khi Tô Cẩm Bình ra khỏi điện Long Trạch liền tùy tiện tìm một hạ nhân, khiêm tốn thỉnh giáo người ta xem chữ thùng cứt viết như thế nào, sau đó phao tin ra là hôm nay ở ngự hoa viên sẽ đột ngột thông báo một sự kiện trọng đại về Hoàng thượng. Sau đó nàng lôi một băng ghế ra ngồi làm Khương thái công, chờ đám người kia tình nguyện làm cá cắn câu! Quả nhiên, không bao lâu sau đã có ba con cá ngu ngốc kéo tới, sau đó nàng mới nhặt một cành cây chỉ vào bức tranh thùng cứt kia hỏi: “Các vị nương nương có biết đây là cái gì không? Đây là thùng cứt, nhưng không phải thùng cứt bình thường mà là ngự dũng Hoàng thượng dùng để đại tiểu tiện! Hôm qua khi ta đi ngang qua Ngự thư phòng, từng nghe Hoàng thượng cảm thán rằng, ngài ấy vẫn chưa lập hậu là vì trong hậu cung này không có một người phụ nữ nào thật lòng yêu ngài. Nếu trong đám phi tần hậu cung, có một người phụ nữ nào tình nguyện cọ rửa ngự dũng vì ngài ấy, ngài ấy chắc chắn sẽ nguyện trọn đời trọn kiếp chỉ một mình người đó, mãi mãi không thay lòng!”
Nói xong, nàng ngồi chờ phản ứng của họ. Điệp phi và Vân phi đều hơi do dự, thứ nhất là lo mấy lời nàng nói là giả, nhưng lại nghĩ chẳng lẽ có người to gan đến mức mượn danh nghĩa Hoàng thượng để trêu chọc ba vị sủng phi sao? Vậy nên cũng có thể tin được. Thứ hai, dù đây là sự thực, thì tốt xấu gì họ cũng là Hoàng phi, làm sao có thể làm mấy chuyện buồn nôn đó được chứ?! Nhưng cuối cùng, Mộng phi cắn răng xông lên trước, bất luận là thật hay giả, chỉ cần có một chút hy vọng được Hoàng thượng để tâm thì nàng ta cũng không buông tha. Nàng ta vừa xông lên, có người thứ nhất sẽ có người thứ hai, sự nghi ngờ trong lòng hai người kia cũng không còn nữa, cùng nhau lao tới nhà xí ngự dụng để tranh giành ngự dũng, sau đó đánh nhau tơi bời đến ngươi chết ta sống. Rồi sau nữa, Vân phi bất cẩn làm Điệp phi bị thương, cha của Điệp phi là Uy Vũ đại tướng quân, cực kỳ nóng tính. Xuất thân của Vân phi không bằng nàng ta, lo nàng ta bị thương sẽ có chuyện gì, vì vậy mới… ‘thuận lợi’ cho Mộng phi.
Quân Lâm Uyên căm ghét nhíu mày, ánh mắt nhìn Mộng phi như nhìn thứ gì đó vô cùng buồn nôn, lạnh lùng đảo qua ngự dũng đã được cọ rửa sạch sẽ không còn một chút cáu bẩn nào. Hắn lại quét mắt nhìn Tô Cẩm Bình, cười lạnh hỏi: “Tô Cẩm Bình, ngươi có thể nói cho trẫm biết, trẫm nói câu đó bao giờ không? Tốt nhất là ngươi nên nói cho rõ ràng, tội khi quân hay truyền thánh chỉ giả đều là tội chết!!!”