Nhất Sinh Nhất Thế - Tiếu Hồng Trần

Chương 109: Cái gọi là ‘tranh giành người yêu’!

Nghe tiếng nói ngoài cửa, trong lòng Tô Cẩm Bình vô cùng rối rắm, thật ra nàng có thể chạy ra ngoài nói đỡ cho tên kia, nhưng nhớ tới điều kiện mình đã đồng ý với Lãnh Tử Hàn vì bạc, nên chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trong phòng mình, buồn bực vẽ vòng tròn.

Linh Nhi và Dĩ Mạch đều lắc đầu chán nản, cô nương thật sự rất… Ôi! Chẳng lẽ đối với nàng, ngoài bạc ra sẽ1chẳng có gì khác sao?

Khi Bách Lý Kinh Hồng quay về phủ Tam Hoàng tử, chúng ám vệ đều ngạc nhiên, sao lại về nhanh thế? Sẽ không phát hỏa nữa chứ? Điện hạ phát hỏa, không phải là lửa công khai, mà là lửa ngầm, nên mới khiến người khác cảm thấy vô cùng thâm trầm, cực kỳ sợ hãi. Nhưng, kỳ lạ là, Bách Lý Kinh Hồng về xong, sắc mặt vẫn lãnh đạm, hình như không hề tức8giận chút nào cả, chỉ chầm chậm sải bước, thong thả đi vào thư phòng của mình như bình thường.

Nhìn bóng lưng hắn, Phong cảm thấy da đầu tê rần: “Huynh nghĩ điện hạ làm sao vậy? Lẽ ra phải vô cùng tức giận quay về chứ?”

Tu nghĩ một lúc lâu, kết luận: “Chắc điện hạ tức đến chết lặng rồi!”

Diệt lườm hai người một cái, đi vào thư phòng theo Bách Lý Kinh Hồng. Sao thế được, dáng vẻ của2điện hạ, chắc chắn là nghĩ ra đối sách rồi! Thấy Diệt đi vào, hai người bọn họ cũng vào theo: “Điện hạ, ngài đã có cách rồi sao?” Ngài mau mau hạ lệnh đi, lần trước đánh nhau ngang tay với bốn đại hộ pháp Ma Giáo, nhưng đối với bọn họ mà nói, ngang tay đã là một sự nhục nhã! Vì thế, hiện giờ bọn họ vô cùng mong chờ điện hạ nhà mình có diệu kế tuyệt4hảo để hạ gục trực diện Lãnh Tử Hàn!

“Phóng hỏa!” Hai chữ lạnh tanh, trong giọng điệu còn có chút đắc ý. Trên đời này, không có chuyện gì có thể ngăn cản được Bách Lý Kinh Hồng hắn, gần quan được ban lộc à, chẳng lẽ trong thiên hạ này chỉ mình Lãnh Tử Hàn hắn biết sao?

“Dạ? Phóng Hỏa ạ? Thiêu chết Lãnh Tử Hàn sao?” Phong còn chưa kịp hiểu ra.

Bách Lý Kinh Hồng nghe vậy liền quay sang thờ ơ nhìn hắn ta, trong mắt còn có chút ghét bỏ không dễ phát hiện ra, đúng thế, là ghét, ghét sự thiếu thông minh của hắn ta: “Nếu như, đốt tới phòng của nàng thì làm sao?”

“Vậy ngài định?” Không đốt phòng Lãnh Tử Hàn, chẳng lẽ tự đốt nhà bọn họ sao?

Có điều…

“Đốt phủ Tam Hoàng tử.” Hắn nhẹ nhàng nói.

“Cái gì cơ?!” Cằm mọi người đều rơi xuống đất, không phải điện hạ giận đến phát điên rồi chứ? Vì sao đang yên đang lành lại tự đốt nhà mình?

“Làm theo bản cung nói!” Hắn thản nhiên phân phó, sau đó sai Hủy thu dọn mấy thứ quan trọng trong thư phòng, rồi đi ra ngoài trước.

Mấy đại ám vệ giật giật khóe môi, tuy cảm thấy vô cùng hoang đường, nhưng cũng đành nghe lệnh. Diệt vận chuyển hết những thứ đáng giá trong phủ Hoàng tử đến Dạ Mạc sơn trang, sau đó châm lửa trong viện của mình! Lửa bốc lên, chẳng bao lâu sau liền nhuộm đỏ nửa bầu trời đêm. Mấy ám vệ đứng cạnh nhau, nhìn ngọn lửa bốc tận trời, một lúc lâu sau cũng không nghĩ ra điện hạ đang tính toán gì.

Mặt Phong đờ đẫn: “Các huynh thấy, đốt phủ Hoàng tử rồi, chúng ta sẽ ngủ ở đâu?”

“Ha ha, chuyện này không phải rất đơn giản sao? Vừa rồi khi thu dọn đồ đạc, ta đã quấn chăn đệm của mình ra rồi, lát nữa chúng ta trải ra đất ngủ!” Diệt nói.

Tu quát to: “Khốn kiếp! Sao huynh quấn chăn đệm theo mà không bảo ta với? Huynh có chăn đệm còn trải ra đất được, ta thì ngủ ở đâu?”

Hủy vẫn im lặng từ nãy đến giờ, nhanh chóng phân tích mấy lời điện hạ nói hôm nay, thêm câu hỏi của Phong ban nãy, trong đầu hắn ta đã có câu trả lời. Nghĩ xong, hắn ta ôm kiếm trong tay mình, quay người đi.

Diệt nhìn theo bóng lưng của hắn ta, nói: “Thủ lĩnh, có phải huynh biết điện hạ tính toán gì rồi không?”

Hắn ta dừng bước, đầu không quay lại, đáp: “Phủ Hoàng tử cháy rồi, điện hạ sẽ ở đâu?”

“Dạ Mạc sơn trang!” Tu ngốc nghếch nói, nói xong, chính hắn ta cũng cảm thấy câu nói của mình ngu đến cùng cực, điện hạ đốt một căn nhà của chính mình rồi đi ở căn nhà khác, không phải là có bệnh sao?

Nhưng Diệt lại sáng suốt hơn, lập tức phản ứng: “Chẳng lẽ điện hạ muốn… Nhưng nếu thế, có phải là rất…” không biết xấu hổ sao?

Phong cũng hiểu ra, hít sâu một hơi, vỗ vai huynh đệ của mình, nói: “So với nương tử, thể diện có là gì chứ!”

Lúc này, giọng nói lạnh băng của Hủy vang lên: “Không đơn giản như các đệ nghĩ!” Kế này của điện hạ, mục đích tưởng như chỉ có một, nhưng hắn ta theo điện hạ lâu như vậy, đương nhiên biết tính cách của điện hạ, tâm tư ngài ấy trước giờ đều ngoắt ngoéo đến mười tám vòng, kế này kết hợp với kế kia, trong xử lý công việc cũng vậy, nếu mất đi hạt vừng thì cũng phải kiếm về quả dưa hấu, vì thế… tuyệt đối không thể đơn giản như vậy! Nếu hắn ta đoán không nhầm, điện hạ còn có một ý nghĩ khác trong đầu…

“Không đơn giản như vậy?” Đã phức tạp thế rồi còn đơn giản gì nữa? Có phải tâm tư điện hạ quá thâm sâu rồi không?

“Thủ lĩnh, huynh nghĩ điện hạ còn có ý gì nữa?”

“Tự nghĩ đi.” Hắn ta để lại ba chữ rồi đi thẳng, không quay đầu lại.

Tự nghĩ à? Ba người run khóe miệng nhìn theo bóng lưng hắn ta…

Nửa canh giờ sau, Phong nhìn phủ Hoàng tử đã bị thiêu cháy gần hết, nói: “Tâm tư của điện hạ thật khó đoán!”

“Tâm tư của thủ lĩnh có thể đoán được tâm tư của điện hạ cũng rất khó đoán!” Diệt cảm thán.

Tu kết luận: “Thế nên huynh ấy mới là thủ lĩnh!” Chúng ta có phải đâu.

“Đừng vội, ngày mai sẽ biết ngay thôi!” Diệt an ủi huynh đệ và chính mình như thế.



Sáng sớm hôm sau, khắp kinh thành đều biết phủ Tam Hoàng tử gặp hỏa hoạn, có thể nói là bốc ngùn ngụt lên tận trời, không còn một cọng cỏ nào. Ngọn lửa nhuộm đỏ nửa bầu trời, cho đến tận lúc Kinh triệu phủ doãn dẫn người tới cứu hỏa mới không hại đến các nhà xung quanh! Nhưng đến hừng đông, cả phủ Tam Hoàng tử đã bị cháy sạch sẽ!

Kinh triệu phủ doãn vô cùng xấu hổ, đứng trước mặt Bách Lý Kinh Hồng: “Điện hạ, hạ quan bất tài, xin điện hạ thứ tội!”

“Về đi.” Hắn nhẹ nhàng nói, nhìn phủ Hoàng tử trước mặt mình bị cháy thành đống gạch vụn, trong mắt hắn lại thoáng có ý cười, khiến Kinh triệu phủ doãn đứng bên cạnh còn nghĩ mình hoa mắt. Làm gì có ai còn lộ ra được sắc mặt cao hứng khi nhà mình bị đốt cháy như thế chứ? Nhưng dù thế nào, đây cũng không phải chuyện mình có thể nói nhiều, nên ông khẽ gật đầu rồi quay về.

Khi Tô Cẩm Bình nghe được tin này, Bách Lý Kinh Hồng đã đến tận cửa. Tề Quốc công phái người đến mời nàng ra ngoài, nàng liền vội vội vàng vàng đi ra. Vừa tới cửa, có người đã đứng dựa vào bức tường bên cạnh cửa chờ sẵn, hiển nhiên là Lãnh Tử Hàn. Đôi mắt đen láy như giấu tia sáng lạnh: “Tiểu Cẩm, hôm qua nàng nhận lời với ta thế nào?”

“Hôm qua ta có nhận lời gì sao?” Tô Cẩm Bình giả ngu.

Lãnh Tử Hàn bó tay: “Ta đã đổi hết bạc thành ngân phiếu tặng cho nàng, nàng muốn đổi ý sao?” Hắn không ngờ nha đầu này hôm nay lại thất hứa với hắn.

“Đâu có đổi ý, ta đã nhận lời huynh sẽ không gặp chàng ba ngày. Nhưng đâu có quy định rõ là ba ngày nào. Hôm qua là một ngày rồi, còn hai ngày nữa sau này từ từ sắp xếp đi!” Tô Cẩm Bình cười vô cùng gian trá.

Khuôn mặt quyến rũ phóng đãng của Lãnh Tử Hàn nhất thời cứng lại, trong đầu xuất hiện hai chữ rất to - gian thương! Nếu nha đầu này mà đi kinh doanh, chắc chắn sẽ thành gian thương!!!

“Được rồi, ta ra ngoài trước đây!” Tô Cẩm Bình nói rồi vòng qua người hắn ta, đi về phía chính sảnh. Đêm qua phủ Tam Hoàng tử bị cháy, không biết hắn có sao không.

Ánh mắt Lãnh Tử Hàn càng lạnh hơn, ngừng một chút rồi đi cùng Tô Cẩm Bình. Tuy là tức giận, nhưng cũng không thể để Bách Lý Kinh Hồng chiếm lợi thế được! Cứ đứng đây không phải là tự tạo cơ hội cho đối phương sao?

Vào chính sảnh, nhìn người đang ngồi thưởng thức trà không có vẻ gì không ổn, cũng không có dấu hiệu bị thương, sự lo lắng trong lòng Tô Cẩm Bình mới vơi đi. Mà lúc này, Tề Quốc công và Bách Lý Kinh Hồng đã bàn bạc xong xuôi, vừa nhìn thấy Tô Cẩm Bình liền cười nói: “Cẩm Nhi, cháu đến đúng lúc lắm, phủ Tam Hoàng tử bị cháy rồi, hiện giờ điện hạ không có chỗ ở, lại nói, hôn sự của hai cháu đã được định đoạt, nơi này cũng coi như nhà thông gia của Tam Hoàng tử, vì thế, ta thu xếp để Tam Hoàng tử ở cạnh phòng cháu!”

Nói xong, trong lòng Tề Quốc công cũng thầm toát mồ hôi, làm gì có Hoàng tử nào đến ở nhờ nhà thần tử đâu chứ, thậm chí từ xưa đến nay cũng chưa bao giờ có chuyện Hoàng tử đến ở nhờ nhà nhạc phụ, thế mà giờ một vị Hoàng tử lại đến ở nhờ nhà cữu cữu của vị hôn thê, ngay cả ông cũng thấy hoang đường. Nhưng người ta là Hoàng tử một nước đã đề nghị với mình như vậy, ông làm sao nỡ từ chối chứ?

“Cái gì ạ?” Không nhầm chứ? Một Lãnh Tử Hàn ở ngay bên cạnh đã đủ phiền nàng lắm rồi, giờ người này cũng tới nữa, sau này bọn họ có đánh nhau mỗi ngày hay không thì chỉ có trời mới biết được! Hơn nữa, hai người này đánh nhau đâu phải là đơn đấu đâu, mà là quần ẩu, sức phá hoại cực kỳ kinh khủng!

“Nếu Cẩm Nhi không muốn cũng không sao. Bản cung tới khách điếm ở là được.” Hắn nhẹ nhàng liếc nhìn nàng một cái, trong đáy mắt toát ra vẻ tủi thân, làm như không cố ý muốn để Tô Cẩm Bình nhìn thấy, thoạt nhìn y như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi ngoài đường, vô cùng đáng thương.

Vì thế, Tô Cẩm Bình lại rất không tiến bộ, bị xúc động bởi ánh mắt của hắn, đang định lên tiếng thu lại lời nói của mình, giọng nói từ tính của Lãnh Tử Hàn đã vang lên: “Ý này của Tam Hoàng tử cũng không tồi, nên đi khách điếm ở thì hơn, dù sao ở nơi này có nhiều chuyện không tiện, cũng ảnh hưởng không nhỏ tới khuê danh của Tiểu Cẩm. Nếu kinh tế của Tam Hoàng tử hơi khó khăn, tại hạ tình nguyện xuất tiền mua một tòa nhà ở ngoài cho điện hạ, cũng tránh để người khác lời qua tiếng lại!”

Hôm nay vừa nghe nói phủ Tam Hoàng tử bị cháy, hắn ta mới hiểu rõ hoàn toàn câu nói mà tối hôm qua Bách Lý Kinh Hồng nói là có ý gì, gần quan được ban lộc, hắn cũng biết?! Thế nên liền chạy về tự đốt nhà mình, rồi mặt dày mày dạn chạy tới xin ở nhờ sao? Vậy mà hắn cũng nghĩ ra được, không hổ là người làm chính trị, trong lòng ngoắt ngoéo tới ti tỉ vòng, người bình thường hoàn toàn không hiểu nổi!

Hắn ta vừa nói vậy, không khí như đông cứng lại. Bách Lý Kinh Hồng lãnh đạm đáp: “Chẳng lẽ, các hạ nghĩ bản cung không có một chút bạc đó sao?”

“Nếu đã vậy, điện hạ hẳn là nên…” tự mình ra mua nhà mà ở, chạy tới đây làm gì?

Nhưng đúng lúc này, lão phu nhân bước tới, người còn chưa xuất hiện, giọng nói đã vang lên: “Nghe nói Tam Hoàng tử điện hạ tới à?” Giọng nói chứa đầy vẻ mừng rỡ.

“Vâng ạ, mẫu thân!” Tề Quốc công đứng dậy đáp.

“Vân Vương phi.” Hắn nhẹ nhàng lên tiếng như chào hỏi, nhưng vẫn hơi bất mãn với người này. Hắn vẫn chưa quên chuyện đối phương muốn tác hợp Cẩm Nhi với Bách Lý Nghị đâu.

Lão phu nhân lại không để ý nhiều như vậy, chỉ cười nói: “Đúng là bậy thật, nhà đang yên đang lành sao lại cháy chứ, nếu điện hạ không chê thì cứ ở lại đây đi, hơn nữa, hôn kỳ của ngài và Cẩm Nhi cũng sắp tới rồi, bồi đắp tình cảm nhiều nhiều một chút cũng tốt hơn. Có điều chỉ sợ không tránh khỏi lời ong tiếng ve bên ngoài…”

“Mẫu thân, người của Vân gia ta từ xưa đến nay luôn làm việc đàng hoàng chính trực, sao phải sợ người ta đặt điều nói này nói kia. Hơn nữa, hôn sự của Cẩm Nhi và Tam Hoàng tử đã được ấn định rồi, ai muốn nói cứ để họ nói, chỉ cần họ dám quyết tâm đối đầu với Vân gia ta đến cùng!” Tề Quốc công là một người con hiếu thảo đúng tiêu chuẩn, cũng là người có tính cách rất cứng rắn, cực kỳ bao che khuyết điểm, không chấp nhận người khác đặt điều nói xấu phủ Tề Quốc công.

Lão phu nhân nghe vậy cũng gật đầu: “Nói rất đúng, người của phủ Tề Quốc công ta từ trước đến giờ vốn quang minh lỗi lạc, sao phải sợ người ta nói bóng nói gió chứ!” Trừ con bé Tử Y không nên thân kia, cùng với con bé Vân Lam để người ngoài mê hoặc, những người khác đều chưa từng gây chuyện gì bên ngoài.

Tô Cẩm Bình ngậm miệng, đứng bên cạnh chờ kết luận cuối cùng của họ. Thật ra nàng rất hiểu, tuy lão phu nhân đối xử với nàng không tồi, nhưng trong nhà này, những chuyện lớn giống như vậy thì tạm thời bà không có quyền quyết định.

Đột nhiên, Lãnh Tử Hàn lại lên tiếng: “Đúng vậy, làm bậy kiểu gì mà đang yên đang lành, người ta không đốt ở đâu lại chạy đến đốt phủ Tam Hoàng tử chứ?!” Giọng nói mang đầy vẻ công kích vang lên, trong đó chứa đầy sự châm chọc và vô cùng khinh bỉ của hắn ta dành cho Bách Lý Kinh Hồng, người đàn ông này thật sự quá đê tiện, bụng dạ lại đen tối tới cùng cực.

“Vấn đề này, chẳng lẽ các hạ không biết rõ sao?” Hắn thản nhiên hỏi lại, trong đáy mắt thoáng xuất hiện nụ cười không dễ phát hiện ra, nhìn Lãnh Tử Hàn chằm chằm.

Lời này có hai ý, ý thứ nhất, chính là đêm qua Bách Lý Kinh Hồng đã nói với Lãnh Tử Hàn rằng mình cũng sẽ tới đây ở, vì thế vấn đề này hẳn Lãnh Tử Hàn phải hiểu rõ. Mà ý thứ hai à… là ngang nhiên đổ vấy cho Lãnh Tử Hàn đốt nhà mình để Tô Cẩm Bình biết!!!

Quả nhiên, vừa nghe hắn nói vậy, ánh mắt nghi hoặc của Tô Cẩm Bình liền quét về phía Lãnh Tử Hàn, hai người này vừa gặp nhau đã đánh đến chết đi sống lại, nói chuyện cũng châm châm chọc chọc khắp nơi, chẳng lẽ chuyện này đúng là chuyện tốt do Lãnh Tử Hàn làm sao?

Lãnh Tử Hàn ức chế!!! Làm giáo chủ Ma Giáo bao nhiêu năm nay, tới bây giờ đều là hắn ta hãm hại người khác, đã bao giờ bị người khác hãm hại đâu, nhìn ánh mắt của Tô Cẩm Bình, hắn ta chỉ cảm thấy cơn giận bốc lên tận trời: “Tam Hoàng tử điện hạ, đều là đàn ông cả, việc gì phải nói bóng nói gió đặt điều nói xấu tại hạ?”

“Ta có sao?” Hắn thản nhiên đáp lại, trên mặt đầy vẻ thờ ơ không bận tâm.

Lần này Lãnh Tử Hàn suýt thì tức đến nghẹn thở, hóa ra bây giờ người ta còn chơi trò giả ngu cho qua chuyện nữa, Bách Lý Kinh Hồng hắn coi như chỉ có ý đầu tiên, tức là chính mình biết rõ việc này từ đầu tới cuối, nhưng hắn lại thành công trong việc khiến tiểu Cẩm nghĩ rằng việc này là do hắn ta làm! Đấy, ánh mắt hoài nghi và không vui của Tô Cẩm Bình đã hướng về phía hắn ta rồi đấy. Nhưng hắn ta còn có thể nói gì được? Hắn ta có thể nói rằng Bách Lý Kinh Hồng nói sai sao? Đúng là hắn ta biết chuyện gì xảy ra, nhưng mà… Trong khoảnh khắc, hắn ta bỗng kích động đến mức muốn chửi bậy!!! Nhìn người đàn ông như tiên giáng trần cách xa trần thế đang ngồi không xa kia, hắn ta thật sự không thể tưởng tượng được vì sao một người có bề ngoài như vậy lại có thể có bụng dạ đen tối như thế! Hắn ta nghiến răng nghiến lợi cười lạnh một tiếng: “Tam Hoàng tử đại tài, tại hạ bái phục!”

Giờ thì đến kẻ ngốc cũng cảm nhận được mùi thuốc nổ giữa hai người này, lão phu nhân và Tề Quốc công nhìn hai bên, thật sự không rõ vì sao hai người này phải tranh cãi gay gắt như vậy, về lý thuyết mà nói, quan hệ của em rể và anh vợ cũng đâu phải là khó xử lý đâu, nhưng tình hình giương cung bạt kiếm thế này là sao?!

Giọng nói kinh ngạc của lão phu nhân vang lên: “Không phải hai người là hảo hữu tri kỷ à? Sao nói chuyện cứ công kích nhau vậy, bà già ta nghe cũng thấy không quen!”

Hảo hữu tri kỷ?! Nghe câu này, trong mắt hai người đàn ông đều bùng lên ngọn lửa không nhỏ, hai người bọn họ giống hảo hữu tri kỷ chỗ nào? Lúc này Tô Cẩm Bình mới ngại ngùng nói: “Ngoại tổ mẫu, bà không biết rồi, tính cách của hai người bọn họ là vậy đấy ạ, bình thường nói chuyện cũng quen như thế rồi, đây là cách quan hệ đặc biệt của họ ạ!” Vừa nói nàng vừa nháy mắt với hai người kia, trong mắt đầy vẻ uy hiếp.

“À, vậy sao?” Lão phu nhân vẫn hơi hoài nghi.

Hai người nhận được ánh mắt ra hiệu của Tô Cẩm Bình, thầm hừ lạnh trong lòng rồi gật đầu với lão phu nhân: “Đúng thế ạ.”

“Thì ra là vậy, ta đã nghĩ mà, sao nhìn không giống hảo hữu tri kỷ chút nào, ngược lại còn như kẻ thù ấy! Có điều, nếu hai người các cháu đã là hảo hữu tri kỷ, người ngoài có nói gì thì chúng ta cũng có thể nói là Tam Hoàng tử điện hạ đến ở tạm nhà của hảo hữu, cách nói này cũng được phải không?” Nói xong, lão phu nhân cũng cảm thấy sự lo lắng tan đi một chút.

Vì thế, chuyện này cứ được quyết định như vậy! Mà cũng đến lúc này, Phong và Tu theo điện hạ tới đây mới hiểu được lời nói của thủ lĩnh tối hôm qua có ý gì, mục đích đầu tiên là muốn vào phủ ở, không thể để Lãnh Tử Hàn chiếm chút ưu thế nào! Mục đích thứ hai là mượn việc phóng hỏa phủ Tam Hoàng tử để giá họa cho Lãnh Tử Hàn, vừa nói qua nói lại một hai câu, ánh mắt nghi hoặc không thiện cảm của Hoàng tử phi đã thường xuyên đảo về phía Lãnh Tử Hàn rồi, khiến bọn họ không thể không than thầm trong lòng, hay cho một chiêu giết người không thấy máu!

Không bao lâu sau, lão phu nhân lại nói tiếp: “Mải bàn chuyện mà quên cả giờ cơm, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm, Tam Hoàng tử phải chịu thiệt thòi dùng cơm cùng chúng ta rồi!” Bình thường Tô Cẩm Bình đều ăn cơm trong phòng mình, nhưng lúc nào lão phu nhân cao hứng cũng sẽ gọi mọi người trong nhà cùng ăn cơm.

“Người một nhà, không cần khách sáo!” Hắn nhẹ nhàng nói bảy chữ này, trên mặt vẫn không có chút cảm xúc nào, nhưng lại khiến lão phu nhân và Tề Quốc công thoáng liếc nhìn nhau, trong mắt hai người đều mang theo ý cười. Xem ra Tam Hoàng tử vô cùng thích Cẩm Nhi, làm gì có ai trong hoàng tộc cưới cháu gái ngoại của thần tử mà gọi thần tử là người một nhà chứ? Điều này hiển nhiên đã làm bọn họ rất vui mừng, cũng cảm thấy thân thiện hơn với Bách Lý Kinh Hồng không ít.

Lãnh Tử Hàn đứng bên cạnh hừ lạnh một tiếng, vô cùng khinh bỉ, ánh mắt trào phúng cũng chưa từng rời khỏi người tên tiểu nhân đê tiện kia!

Tề Quốc công cũng như vừa bị kinh ngạc, nói: “Điện hạ coi trọng, chúng ta đi ăn cơm thôi, mời điện hạ!” Dứt lời, ông liền đưa mọi người đi về phía phòng khách.

Mọi người trong nhà chia ra mấy bàn ăn. Một bên là lão phu nhân, Tề Quốc công, Trần thị, cùng hai vị cữu cữu, cữu mẫu của Tô Cẩm Bình, bên kia là nhóm các thiếu gia và tiểu thư.

Có điều, ở trong nhà, Tô Cẩm Bình được lão phu nhân đặc biệt sủng ái, nên mới được ngồi cùng bàn với lão phu nhân, đương nhiên Lãnh Tử Hàn cũng vậy. Thân phận của Tam Hoàng tử cao quý, vốn phải ngồi riêng một bàn để Tề Quốc công hầu chuyện, nhưng Tề Quốc công còn chưa kịp nói gì, hắn đã đi tới ngồi xuống bên cạnh Tô Cẩm Bình, Lãnh Tử Hàn cũng không khách khí, ngồi xuống phía bên kia của Tô Cẩm Bình.

Vì vậy, sau khi Tô Cẩm Bình an vị, khóe môi nàng run lên, liếc mắt nhìn hai người bên cạnh mình, nhất thời cảm thấy da đầu như tê dại, không phải vì lý do gì khác, mà chỉ lo là hai người này ăn uống một hồi không hợp mắt lại quyết sống mái với nhau, mình ngồi giữa bọn họ, rất có khả năng sẽ trở thành vật hy sinh trong trận chiến của họ!

Các cô nương Vân gia đều thường quay đầu sang nhìn lén hai người kia. Tuy Tam Hoàng tử đã có hôn ước với Thượng Quan Cẩm, nhưng các nàng cũng có thể trở thành trắc phi. Mà Thượng Quan Hàn là biểu huynh của các nàng, không chỉ xuất sắc tuyệt trần, lại chưa vợ, làm sao trong lòng các nàng có thể không nảy mầm xuân cơ chứ? Có điều, nhìn cả nửa ngày cũng không thấy hai người kia liếc mắt nhìn mình lấy một cái, tất cả đều hơi chán nản. Vân Tử Y hôm nay lại ngoan ngoãn lạ thường, cúi đầu ăn cơm, không biết đang nghĩ gì.

Mọi người ăn uống, Lãnh Tử Hàn cứ chút chút lại gắp thức ăn cho Tô Cẩm Bình, diễn vai “ca ca tốt” một cách cực kỳ hoàn hảo, lão phu nhân nhìn thấy cũng rất vui mừng.

Còn Bách Lý Kinh Hồng, vì tính cách vốn đạm mạc nên mãi cũng chẳng có hành động gì, chỉ lẳng lặng ăn cơm của mình, phong thái vô cùng tao nhã. Hắn liếc nhìn thấy Lãnh Tử Hàn liên tục gắp đồ ăn cho Tô Cẩm Bình, ban đầu Tô Cẩm Bình khẽ nhíu mày, cuối cùng cũng đều ăn hết, đôi mắt sáng đẹp bất giác bùng lên ngọn lửa không dễ phát hiện ra.

Đương nhiên Tô Cẩm Bình có thể cảm nhận được ánh mắt không tốt của người nào đó, nhưng hiện giờ Lãnh Tử Hàn đang dùng thân phận ca ca để gắp thức ăn cho nàng, nàng cũng không thể không ăn được, đúng không? Đang nghĩ ngợi, Lãnh Tử Hàn lại gắp cho nàng một miếng thịt bò nữa. Rốt cuộc người nào đó đang tắm trong hũ dấm chua cũng không thể chịu được nữa, liền đưa đũa ra, gắp miếng thịt bò trong bát Tô Cẩm Bình vứt sang một bên, sau đó, dưới ánh mắt tức giận của Lãnh Tử Hàn, hắn thản nhiên nói mấy chữ: “Ăn thịt bò nhiều, nóng.”

Hắn vừa dứt lời, Lãnh Tử Hàn lại bật cười, sau đó gắp một gắp rau vào bát Tô Cẩm Bình, Bách Lý Kinh Hồng lại không thèm để tâm, đưa đũa mình sang gắp ra, vứt sang bên cạnh: “Không có dinh dưỡng.”

Một giọt mồ hôi lớn chảy xuống trán Tô Cẩm Bình, hai người này… khụ khụ!

Lãnh Tử Hàn lại cười lạnh, đôi mắt đen như mực cũng xuất hiện sát ý rất rõ ràng! Nhưng, hắn ta kìm nén xuống, lẳng lặng gắp một miếng cá đặt vào bát Tô Cẩm Bình, Bách Lý Kinh Hồng đang định đưa đũa lại gần, lại bị một đôi đũa khác chặn lại, giọng nói từ tính vang lên: “Không biết Tam Hoàng tử điện hạ còn gì chỉ giáo với miếng cá này?”

“Xương, nếu nàng bị hóc, các hạ định làm thế nào?” Nói xong, đũa của hắn lại vòng qua đũa của Lãnh Tử Hàn, đối phó với miếng cá kia.

Nghe hắn nói vậy, mọi người đều quay sang nhìn nhau, như ý của Tam Hoàng tử, có phải là cả bàn thức ăn này không ăn được thứ gì không? Lãnh Tử Hàn tức đến bật cười: “Sao hả? Tam Hoàng tử đã không muốn gắp thức ăn cho Tiểu Cẩm, còn không cho người khác gắp sao?”

Hắn ta vừa dứt lời, bàn tay đang định gắp miếng cá kia ra của Bách Lý Kinh Hồng chợt khựng lại, trong mắt hiện rõ vẻ rối rắm, bảo hắn gắp đồ ăn cho nàng, không phải là không muốn, mà là… không quen, thật sự không quen làm mấy chuyện như vậy… Có vẻ Lãnh Tử Hàn đã đoán trước chắc chắn hắn không gắp thức ăn cho Tô Cẩm Bình, hơi đắc ý nhìn hắn, Bách Lý Kinh Hồng à, không phải luôn ra vẻ thanh cao sao? Lãnh Tử Hàn ta đây sẽ khiến cho hắn thanh cao thỏa thích thì thôi, chờ hắn thanh cao xong, Tiểu Cẩm đã là của mình từ lâu!!!

Nghe đoạn đối thoại khiến người ta ngại ngùng này, nếu không phải vì bụng còn chưa ăn no, thì Tô Cẩm Bình đã ném đũa chạy đi luôn cho xong rồi. Có điều, không thể phủ nhận rằng, nghe câu nói cuối cùng của Lãnh Tử Hàn, trong lòng nàng ít nhiều cũng có chút mất mát, mong chờ cái tên kiêu ngạo này gắp thức ăn cho mình, thì thà mong mặt trời mọc ở hướng Tây còn thiết thực hơn.

Bách Lý Kinh Hồng trầm mặc một lúc lâu sau, liền rụt đũa về, gặp một miếng cá to đặt vào bát mình, khiến Lãnh Tử Hàn suýt phì cười thành tiếng. Nhưng mà, sau khi gạt hết sạch xương cá ra xong, hắn lại gắp đặt vào bát Tô Cẩm Bình. Nhân tiện gắp luôn miếng cá còn xương mà Lãnh Tử Hàn gắp kia vứt ra ngoài, sau đó làm như không có chuyện gì xảy ra, quay đi tiếp tục ăn cơm của mình, thoạt nhìn không có gì kỳ quái, nhưng Tô Cẩm Bình lại tinh mắt phát hiện ra bên tai hắn đỏ lên.

Tô Cẩm Bình ngẩn người nhìn miếng cá trong bát mình, trong đầu hiện lên mấy chữ rất không hợp thời - được sủng ái mà kinh sợ!

Lần này đến lượt Lãnh Tử Hàn tức tối, nhưng suy nghĩ mãi cũng chẳng tìm được lý do gì để gắp miếng cá đã gạt hết xương kia ra khỏi bát của Tô Cẩm Bình. Cho đến ngày hôm nay hắn ta mới biết, bản thân mình tự xưng là Giáo chủ Ma Giáo, đại ma đầu thiên hạ đệ nhất, vẫn còn quang minh lỗi lạc đến cỡ nào khi đối đầu với tên tiểu nhân đê tiện mang khuôn mặt thần tiên này!!!

Đang lúc yên lặng, bỗng có hạ nhân tới bẩm báo: “Đại nhân, vài ngày trước sau khi Đại công tử Mộ Dung gia đón thánh chỉ, liền nôn ra máu, phủ Trấn Quốc công tìm rất nhiều danh y cũng không có chuyển biến gì, hôm nay nghe nói lại nôn ra một chậu máu rất lớn, nói chưa biết chừng, chỉ e…”

“Đó cũng là quả báo của hắn ta!!!” Lão phu nhân nghiến răng nói, Mộ Dung Phong và Vân Lam lại gây ra chuyện như vậy, không chỉ ném đi thể diện của riêng Mộ Dung gia hắn ta, mà Vân gia cũng mất hết mặt mũi. Nếu không phải vì lão Nhị không làm quan, thì không biết nha đầu không biết trời cao đất dày Vân Lam kia còn liên lụy Vân gia đến mức nào nữa!

Trần thị khẽ nhíu mày: “Mẫu thân, nếu Mộ Dung Phong không qua được hạn này, gả Lam Nhi qua đó không phải là lỡ dở con bé sao?”

“Lỡ dở cái gì? Hiện giờ con bé đã là tàn hoa bại liễu rồi, con còn hy vọng có người khác muốn cưới con bé sao? Một cô nương khuê các mà lại không biết giữ gìn như vậy, dù có chết cũng khó tiêu tan được nỗi hận trong lòng ta đây! Cái thứ không biết xấu hổ, gả con bé sang Mộ Dung gia xung hỉ đi, gọi là xung hỉ cũng là coi trọng nó rồi!” Rõ ràng lão phu nhân rất giận dữ.

Từ sau khi xảy ra chuyện đó, lão phu nhân nói không muốn nhìn thấy mấy thứ thương phong bại tục, nên Vân Lam vẫn bị nhốt trong phòng mình, trừ mỗi ngày tới quỳ ở từ đường ba canh giờ thì không được đi đâu khác, vì thế hôm nay ăn cơm cũng không có mặt Vân Lam. Cha của Vân Lam ngồi ở chỗ của mình, cúi đầu ăn cơm, không nói một lời, còn Mộ Dung thị đỏ bừng hai mắt, dù sao cũng là con gái của mình, dù có sai trái nhiều hơn nữa, thì bị nói thành thế này trong lòng bà cũng có chút oán giận. Bà ta đặt đũa xuống, nói: “Mẫu thân, con ăn no rồi, cơ thể con không được thoải mái lắm, con lui trước ạ.”

“Ừ!” Hiển nhiên là vì chuyện của Vân Lam nên lão phu nhân cũng chẳng muốn nhìn thấy Mộ Dung thị.

Nghe mấy lời qua lại này, Tô Cẩm Bình thoáng toát mồ hôi lạnh, may mà tối hôm trước bị Lãnh Tử Hàn cắt ngang, nếu không, nàng và tên kiêu ngạo kia mà xảy ra chuyện gì đó, chỉ e lão phu nhân cũng sẽ không hòa nhã gì với nàng. Cắm cúi ăn một lúc, nàng chợt ngẩng đầu nói với Tề Quốc công: “Cữu cữu, người nghĩ, nếu các đại phu đều bó tay không có cách nào, liệu mạng của Mộ Dung Phong còn cứu được không?”

“E là phải tìm thần y. Mỗi đại thần y đều có một đệ tử chân truyền, kế thừa y bát của mình, chỉ tiếc là tới thế hệ này, không biết vì sao lão thân y lại chọn Bắc Minh hoàng làm đồ đệ, truyền hết tất cả y học tuyệt thế của mình cho hắn ta. Mà mấy năm trước lão thần y đã qua đời rồi, dù sao Bắc Minh hoàng cũng là Hoàng đế, mời hắn ta cứu người còn khó hơn lên trời. Dù Mộ Dung gia là họ hàng của hắn ta, nhưng ta nghĩ, hắn ta sẽ không hạ mình tới cứu người. Nếu Bắc Minh hoàng không cứu, vậy thì khó nói, phải chờ xem số mệnh của Mộ Dung Phong thôi.” Tề Quốc công nói hết những gì mình biết ra.

Với sự hiểu biết của Tô Cẩm Bình dành cho tên mỹ nhân rắn rết kia, thì bản thân hắn ta ghét nhất là những kẻ vô dụng, Mộ Dung Phong bị gài bẫy đến mức đó, còn tự mình tức giận đến ngã bệnh, thì chắc chắn Quân Lâm Uyên còn không thèm liếc nhìn lấy một cái chứ đừng nói là cứu giúp. Vì vậy, trên mặt Tô Cẩm Bình liền nở nụ cười sung sướng, bước thứ hai trong kế hoạch báo thù của mình cũng thành công! Nôn ra máu à, sẽ có lúc cả nhà các ngươi đều nôn ra máu, ngày luyện binh của Cấm vệ quân kinh thành sắp tới rồi, ngày Mộ Dung gia bị diệt cũng không còn xa.

“Tiểu Cẩm, ăn cơm xong đưa ca ca đi du hồ được không?” Lãnh Tử Hàn quay đầu sang nhìn Tô Cẩm Bình cười.

Vì thế, một ánh mắt lạnh như băng lại quét về phía nàng, cô nàng nào đó nhất thời cảm thấy từng đợt khí lạnh toát tỏa ra, cười gượng nói: “Du hồ ạ? À ha ha… Muội không thích du hồ, nếu chết đuối thì không hay đâu!”

Hắn ta nói du hồ, chứ có phải là “bơi*” trong hồ đâu???

*Từ ‘du - 游’ vừa có nghĩa là bơi lội, vừa có nghĩa là du ngoạn, dạo chơi.

“Cẩm Nhi phải đi đạp thanh với ta.” Hắn thản nhiên nói, muốn đập nát ý đồ của Lãnh Tử Hàn từ trong trứng nước.

Sau đó, hắn nhẹ nhàng đưa mắt nhìn Tô Cẩm Bình, trong đáy mắt còn mang theo vẻ ai oán, vì thế, cô nàng nào đó hoàn toàn không có sức kháng cự với ánh mắt này, liền vừa cầm đũa và cơm, vừa gật đầu.

“Ta cũng muốn đi!” Lãnh Tử Hàn lên tiếng, ánh mắt liếc ngang Bách Lý Kinh Hồng.

Hắn lãnh đạm quay sang nhìn hắn ta, đôi mắt xám bạc như ánh trăng say lòng người mang theo vẻ ghét bỏ, nói: “Bản cung và Cẩm Nhi đi đạp thanh, các hạ không cảm thấy nếu mình đi theo thì thật quá không tâm lý sao?”

Mọi người trên bàn cơm lại quay sang nhìn nhau, lão phu nhân ho khan một tiếng, cũng cảm thấy Lãnh Tử Hàn đi theo không ổn lắm, đang định lên tiếng, giọng nói của Lãnh Tử Hàn lại vang lên trước: “Cô nam quả nữ ra ngoài du ngoạn cũng không ổn lắm, dù là vợ chồng chưa cưới, cũng cần kiêng dè một chút thì hơn. Tiểu Cẩm còn chưa gả cho Tam Hoàng tử, nếu trước khi đại hôn Tam Hoàng tử lại bất hạnh gặp phải chuyện bất trắc gì đó, thì sau này Tiểu Cẩm thành thân sao được? Vì thế, người làm ca ca như ta đây vẫn nên đi theo thì tốt hơn, Tiểu Cẩm còn nhỏ tuổi, lỡ bị người nào đó mê hoặc lại làm ra chuyện gì không hợp lễ giáo!!!” Hắn ta sẽ cố gắng để Bách Lý Kinh Hồng “gặp chuyện bất trắc” trước đại hôn!!!

“Khụ khụ…” Tề Quốc công ho khan trước, trong lòng cũng thật sự không biết nói gì với cháu ngoại trai của mình, nói cái gì cũng tùy tiện, còn nguyền rủa đối phương gặp chuyện bất trắc ngay trước mặt người ta, không phải là quá đáng sao…

“Bản cung không gây thù chuốc oán với ai, sao lại gặp bất trắc chứ? Ngược lại, các hạ hẳn là nên cẩn thận một chút mới đúng, cuộc đời Cẩm Nhi thích nhất là bạc, nếu đại ca bất hạnh qua đời, còn phải tốn tiền lo liệu tang lễ, chắc chắn Cẩm Nhi sẽ đau lòng lắm.” Giọng nói lạnh tanh vang lên, trong ngữ điệu chứa đầy đao thương, hắn cũng không hy vọng người đàn ông chướng mắt này sống lâu thêm một ngày nào cả!

Mấy lời này khiến Tô Cẩm Bình không kìm được liền quay sang nhìn hắn một cái, xem ra hôm nay người này bị chọc tức không nhẹ rồi, hoàn toàn lật ngược lại hình tượng vốn có của hắn!!!

“Khụ khụ khụ…” Giờ thì mọi người trên bàn đều ho khan, lão phu nhân sặc đến đỏ bừng mặt, rốt cuộc hai người này là thế nào? Thật sự là hảo hữu tri kỷ sao? Hảo hữu tri kỷ mà nguyền rủa đối phương như vậy sao?! Khó khăn lắm mới thuận khí được, bà liền lên tiếng: “Hàn Nhi nói cũng có lý, cô nam quả nữ xuất môn dễ khiến mọi người đặt điều nói xấu, hơn nữa Hàn Nhi tới Nam Nhạc chưa bao lâu, cũng nên ra ngoài du ngoạn một chút, vậy thì cùng đi cả đi!”

Lãnh Tử Hàn nghe vậy liền mừng rỡ, gắp thức ăn vào bát lão phu nhân: “Ngoại tổ mẫu, người ăn cái này đi!” Gọi xong một tiếng, hắn ta lại chợt cảm thấy tiếng gọi “ngoại tổ mẫu” này thật ra còn rất gần gũi với Tiểu Cẩm, có cảm giác như cháu rể lại mặt vậy. Vì thế, dưới ánh mắt chăm chú như muốn giết người của người nào đó, Lãnh Tử Hàn lại cao giọng gọi mấy tiếng “cữu cữu”, “cữu mẫu”, gắp thức ăn cho hết mọi người. Gắp xong, hắn ta còn khiêu khích quay sang nhìn Bách Lý Kinh Hồng một cái.

Sau gáy Tô Cẩm Bình chảy xuống một giọt mồ hôi rất lớn, cúi đầu, cố gắng không để ý đến màn đối chọi gay gắt của hai người họ. Bách Lý Kinh Hồng đặt đũa xuống, lãnh đạm nói: “Ta no rồi”, sau đó đứng dậy đi ra hậu viện.

Vì thế, Tô Cẩm Bình biết lần này lớn chuyện, đang định đứng dậy đi theo hắn, lại nghe Lãnh Tử Hàn nói: “Tiểu Cẩm, quan tâm đến hắn làm cái gì? Hắn no rồi, chúng ta còn chưa no, ăn tiếp đi!”

Lão phu nhân cũng quan tâm nói: “Đúng thế, Cẩm Nhi à, cháu đã ăn được mấy miếng đâu, chỉ toàn nói chuyện thôi, ăn no rồi đi tìm Tam Hoàng tử sau!”

Vì thế, trong tâm trạng vô cùng dằn vặt, Tô Cẩm Bình vội vàng ăn cho xong, Lãnh Tử Hàn ở bên cạnh khẽ cười nhìn nàng, trận chiến hôm nay quả thật đã chứng minh địa vị của Bách Lý Kinh Hồng trong lòng nàng nặng hơn mình rất nhiều, nhưng mà… vẫn còn nhiều thời gian!!!

Sau khi ăn xong, Tô Cẩm Bình đặt đũa xuống, vội vàng chạy về hậu viện, một cảm giác áy náy tội lỗi nồng đậm quanh quẩn trong lòng nàng. Nàng biết trong lòng hắn chắc chắn không thoải mái, nếu đổi lại là nàng, đặt mình vào vị trí của hắn, thì chắc đã phát hỏa từ lâu rồi, thế nên, bây giờ nàng phải nhanh chóng đi an ủi xoa dịu hắn một chút thì hơn.

Bước vào phòng, nàng thấy ngay người kia đang ngồi trong phòng, khẽ nhắm hai mắt như đang dưỡng thần, mà vị chua chua lại tràn ngập khắp cả căn phòng, hun người ta đến không thể thở nổi.

“Tiểu Hồng Hồng à…” Giọng điệu dỗ dành vang lên, khụ khụ… còn có cả phần chột dạ nữa.

Đương nhiên, không có tiếng trả lời.

“Tiểu Hồng Hồng yêu quý?” Không ngừng cố gắng.

Có điều, vẫn không nghe thấy ai đáp lời.

Nàng lê bước đến ngồi trước mặt hắn, chống cằm nhìn gương mặt tuyệt mỹ của hắn, cắn môi dưới, nói gì cũng không dám, trong lòng như treo đến mười lăm thùng nước, bất an!!!

“Ăn no chưa?” Hắn nhẹ nhàng mở mắt ra nhìn nàng.

Hả… “No… no rồi!” Đừng nhìn ta bằng ánh mắt này được không, vô cùng khủng hoảng!!!

“Đồ ăn hắn gắp, có ngon không?” Lại một câu hỏi nữa, trên mặt không có biểu cảm gì nhưng Tô Cẩm Bình lại cảm thấy nhiệt độ quanh mình giảm thêm vài độ nữa.

Nàng vội lắc đầu, nịnh nọt nói: “Chàng gắp ăn ngon hơn!” Ông trời ơi, năm đó khi nàng ám sát tổng thống nước X cũng không căng thẳng thế này, khí chất của người này quá mạnh mẽ, áp lực!!!

Nghe nàng nói vậy, không khí xung quanh mới dịu đi một chút. Trong đôi mắt xám bạc thoáng xuất hiện nụ cười giảo hoạt, gọi mấy câu “Ngoại tổ mẫu”, “Cữu cữu”, “Cữu mẫu” đâu phải bản lĩnh gì chứ, nếu Bách Lý Kinh Hồng hắn muốn, hắn cũng có thể gọi như thế được, nhưng sau khi đặt đũa xuống, Cẩm Nhi tình nguyện đi theo mới là bản lĩnh của hắn! Như vậy, hiện giờ trong lòng gã đàn ông kia hẳn cũng rất chua nhỉ?!

“Đúng rồi, phủ Tam Hoàng tử cháy là thế nào?” Hôm nay trong đại sảnh, nghe hai người họ nói vậy, nàng cảm thấy kỳ dị lạ thường, từ trong ra ngoài đều lộ ra vẻ kỳ quái.

Hắn nghe vậy, chỉ khẽ nhắm mắt lại như không muốn nói đến điều gì, nhưng lại vô tình lộ ra lửa giận.

Nhìn dáng vẻ như bùng cháy của hắn, Tô Cẩm Bình đoán: “Chẳng lẽ thật sự do Lãnh Tử Hàn phái người làm sao?”

“Không phải.” Hắn mở mắt ra, sau đó nhẹ nhàng đáp, giọng nói rất khác thường, như có chút uất ức, lại như có chút căm hờn không biết trút vào đâu, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

Vì vậy, Tô Cẩm Bình hung hăng nghiến răng: “Quả nhiên là Lãnh Tử Hàn đáng chết kia mà, chẳng lẽ hắn không biết tiền của phủ Tam Hoàng tử đều là tiền của bà đây sao chứ? Hắn đốt biết bao nhiêu bạc của ta thế này!!! Không được, ta phải đi tìm hắn!”

Nàng vừa dứt lời, cổ tay lại bị người ta kéo lại, nhìn nàng nói: “Thật sự không phải mà.” Ánh mắt lại lóe lên một chút.

Ánh mắt này vừa xuất hiện, Bách Lý Kinh Hồng lập tức biến thành người đáng thương có nỗi khổ mà phải nuốt vào lòng, còn Lãnh Tử Hàn chính là đại ma đầu ức hiếp người khác! Điều này càng làm suy nghĩ muốn tính sổ hắn ta trong đầu Tô Cẩm Bình càng trở nên kiên định hơn: “Không được, ta phải tính sổ với hắn, ta không nuốt trôi cục tức này được!”

“Đừng nói chuyện với hắn, ta không thích!!!” Giọng điệu lãnh đạm, nhưng từ ngữ đầy vẻ ghen tuông! Hơn nữa, không để cho Lãnh Tử Hàn có cơ hội giải thích không phải sẽ tốt hơn sao?

“Được!” Tô Cẩm Bình đồng ý rất dứt khoát, trong mắt bùng lên ngọn lửa, đốt mất bao nhiêu bạc của nàng, Lãnh Tử Hàn, lần này huynh đùa hơi quá rồi!!! Hiện giờ, ngoài việc muốn đánh hắn ta vài cái ra, trong lòng nàng đã không còn muốn nói gì với hắn ta nữa!

Mải tức giận, nàng lại không nhìn thấy vẻ giảo hoạt thoáng qua trong mắt người nào đó. Hắn đâu có nói sai, đúng không?

Chờ đến khi Tô Cẩm Bình có vẻ bình tĩnh hơn một chút, hắn bỗng nhẹ nhàng nói: “Ta ghen.”

À… “Ta biết!” Chuyện rõ như ban ngày rồi còn nói với nàng làm gì?

Hắn đưa tay kéo nàng vào lòng: “Vì thế, nàng phải bồi thường.” Sắc mặt không đổi, ánh mắt sáng rực.

“Chàng muốn ta bồi thường thế nào?” Da đầu hơi run lên.

Một nụ hôn triền miên lưu luyến ập tới: “Tiếp tục chuyện… tối hôm trước còn chưa làm xong…”