Lễ tân cười toe toét: “Không ạ, em cảm thấy nói chuyện với cô ấy áp lực lắm. Vừa nãy em nghe thấy cô ấy bực mình về công việc với Khúc Nhạc, khí thế ghê gớm lắm. Sao em thấy giống như Khúc Nhạc đang dỗ dành cô ấy vậy. Lần đâu tiên em thấy ông chủ mà lại phải ăn nói nhỏ nhẹ dỗ dành nhân viên.”
Trần Tử San phì cười: “Con bé này trước đây không phải thế đâu, lúc chị mới biết nó thì nó là một cô bé nhu nhược dễ bị ăn hiếp, chẳng trách ai cũng bảo làm ngành này càng ngày càng không giống phụ nữ nữa.”
“Không đâu, chị Tử San, chị rất nữ1tính mà.”
Trần Tử San nghĩ tới gì đó rồi cười cười: “Em đừng nịnh bợ chị. Tính cách của Hàm Như như thế hoàn toàn do Khúc Nhạc tạo thành hết. Nếu không có Khúc Nhạc, con bé cũng chẳng có được ngày hôm nay. Lúc nó giận chỉ có Khúc Nhạc mới dỗ dành được nó thôi.”
“Cô ấy may mắn quá.” Lễ tân hơi ghen tỵ, được nam thần dịu dàng dỗ dành quả thật là hạnh phúc.
“May mắn? Đã bao nhiêu năm rồi, mỗi ngày con bé chỉ ngủ được ba tiếng. Trước giờ, con bé và Khúc Nhạc là hai người đi sớm về muộn nhất. Thú vui lớn nhất của Hàm Như là công việc, gần như dành8tất cả thời gian cho công việc. Mấy ai có thể làm được điều này chứ? Em làm được không? Bọn em chỉ thấy Hàm Như trẻ tuổi, thậm chí còn chưa tốt nghiệp đại học đã có danh tiếng ở Wall Street, vốn không thấy cái giá mà con bé phải trả. Đúng là con bé có thiên phú hơn người, đúng là Khúc Nhạc cưng chiều nó, nhưng em có biết con bé kiếm lời cho Khúc Nhạc bao nhiêu không? Nếu em là ông chủ, có một nhân viên chăm chỉ siêng làm, có năng lực kiếm đống tiền như núi về cho em, thỉnh thoảng cáu kỉnh, em có thể không dỗ dành à?”
Lễ tân bị Trần Tử2San nói đến á khẩu. Nói về tuổi tác, cô bằng tuổi với Khúc Nhạc, lớn hơn Triệu Hàm Như hai tuổi, nhưng lại chênh lệch rất xa.
“Nhân lúc còn trẻ, em hãy phấn đấu đi, đừng để già rồi lại hối hận đấy.” Trần Tử San đẩy mắt kính, cô đã nói hết lời. Vì là đồng hương nên cô mới bằng lòng nhiều lời với cô bé này.
“Chị Tử San, em hiểu rồi.” Lễ tân đỏ mặt đi ra ngoài, hạ quyết tân, nhất định phải chăm chỉ học tập, siêng năng, phấn đấu kiếm về cho mình chỗ đứng be bé.
Lúc đi ngang qua phòng làm việc của Triệu Hàm Như, lễ tân nhìn bóng dáng cô đang làm4việc qua cửa kính. Trên bàn chất đầy văn kiện hồ sơ cao như núi, còn cô thì nghiêm túc xem tư liệu, lúc thì gõ phím, lúc thì gọi điện thoại. Mỗi một hành động đều đầy tự tin, rõ ràng một cô gái nhỏ xinh nhưng khí chất lại mạnh mẽ, cứ như cô ấy mới là nữ hoàng của nơi này. Lễ tân nhìn Triệu Hàm Như bằng ánh mắt đầy hâm mộ, chắc chắn mỗi cô gái đều sẽ sùng bái người như cô, giỏi giang độc lập, luôn tự tin với tương lai của mình.
***
“Cô Triệu, chúng tôi luôn cố gắng giải quyết vấn đề này. Chỉ cần cho chúng tôi thời gian, chúng tôi chắc chắn sẽ cho mỗi cổ đông lời giải thích thỏa mãn…” Người đàn ông trung niên da trắng hơi hói đầu, thành khẩn nói.
Ông nhìn cô gái vẫn còn trẻ này, trong lòng đau khổ. Những quỹ đầu cơ giống như chim ưng cùn, cũng giống sói đói. Trong lòng bọn họ chỉ có ích lợi không có đạo đức, cũng chẳng có lòng thương hại. Ông thật sự không muốn giao tiếp với bọn họ, nhưng lúc này lại phải hạ mình lên tiếng ngon ngọt cầu xin. Dạo gần đây, bọn họ đã bị thị trường tài chính tàn khốc bức đến vực thẳm, thật sự không tài nào có thể thừa nhận hành động bán khống của quỹ đầu cơ điên loạn này.
Mỗi ngày sàn giao dịch mở cửa, cổ phiếu công ty ông bị bán tháo điên cuồng, cảm giác này quá đau khổ. Số cổ phần cô Triệu đang giữ không ít, nếu cô ấy cũng bán đổ bán tháo thì e rằng công ty Leman thật sự phá sản ngay thôi.
Triệu Hàm Như khách sáo bắt tay với ông ta: “Tôi tin các ông, hy vọng các ông cũng tin vào chính mình. Yên tâm đi, tôi sẽ không bỏ đá xuống giếng bán tháo cổ phiếu của các ông vào thời điểm này đâu. Hy vọng các ông nhanh chóng thương lượng được biện pháp giải quyết hay nhất.”
Nhìn bóng dáng Triệu Hàm Như bước đi phóng khoáng, ông cười gượng, cũng không lạc quan cho lắm. Cô Triệu này còn trẻ mà đã ép mấy công ty phá sản rồi. Có câu sói đói ưng cùn này nửa thật nửa giả, chỉ sợ chính họ cũng chẳng phân biệt được.
“Hàm Như, là em sao?”
Một tiếng gọi ngập ngừng làm Triệu Hàm Như vừa bước chân vào cửa sân bay dừng bước.
“Trương Gia?” Thật bất ngờ khi thấy hắn ta ở đây. Không biết ai sai hắn tới tiếp cận cô đây?
Trương Gia hơi lúng túng: “Không ngờ em còn nhớ anh.”
Cô bây giờ đã hoàn toàn khác với mấy năm trước. Dù khuôn mặt không thay đổi nhiều, nhưng mái tóc dài đen mượt mềm mại đã biến thành tóc ngắn già dặn, ánh mắt không chứa đựng sự yêu mến dịu dàng, khóe mắt đuôi mày là sự sắc bén lạnh lùng, có vẻ nghiêm túc không dám đến gần, khiến hắn phải lùi ra sau vài bước.
Triệu Hàm Như cười cười: “Muốn không nhớ anh cũng khó lắm.”
Nụ cười không chứa cảm tình, giọng điệu thẳng thắn đầy thù ghét.
Trương Gia diễn rất nhập vai, ra vẻ không thể chịu được. Đồng nghiệp cùng đi công tác với Triệu Hàm Như nhìn cô lại nhìn Trương Gia với vẻ mặt tò mò nghiên cứu.
Cô nói nhỏ vài câu với bọn họ. Hai người dù có tò mò cũng chỉ đành khẽ gật đầu đi trước.
“Em thay đổi thật nhiều.” Trương Gia hơi bùi ngùi nhìn cô.
Cô bây giờ lạnh lùng cao ngạo như một nữ vương đứng trên mọi người. Vóc dáng của cô rõ ràng vô cùng nhỏ nhắn xinh xắn, nhưng khi đứng trước người cao to như hắn, cô vẫn khiến hắn có cảm giác tự ti.
“Tại sao anh lại xuất hiện ở đây?” Cô hoàn toàn không muốn ôn lại tình cũ với Trương Gia. Cô có thay đổi hay không thì mắc mớ gì tới hắn?
“Anh đi công tác. Em còn hận anh sao?”
“Tôi hận rất nhiều người có thêm hay bớt anh thì cũng chẳng nhằm nhò gì.” Triệu Hàm Như hờ hững nhìn vẻ đau khổ hiện lên trên mặt Trương Gia, cảm thấy vô cùng buồn cười. Trước kia tại sao cô không nhận ra hắn ta là người dối trá như vậy nhỉ.
“Lúc ấy anh cũng không thể làm theo ý mình...” Trương Gia ủ ê định giải thích.
“Cảm ơn cái không thể làm theo ý mình của anh.” Cô gật đầu, giọng điệu còn hơi có vẻ chân thành.
Triệu Hàm Như thật sự nên cảm ơn Trương Gia. Nếu như không có sự tuyệt tình của hắn thì sẽ không có cô thành đạt như bây giờ.
“Trước kia em sẽ không nói mấy lời như thế này.” Trương Gia tỏ vẻ đau lòng nhắm mắt lại, bắt đầu hoài niệm cô gái xinh xắn, đáng yêu, yếu đuối, dễ bị lừa trước đây.
Triệu Hàm Như đã chán ngấy cái vẻ cải lương của Trương Gia: “Anh yên tâm, tôi của quá khứ đã chết lâu rồi. Anh ăn ngay nói thật đi. Rốt cuộc bây giờ anh đang làm việc cho ai?”