Xe chạy thẳng về nhà họ Triệu, chàng trai hơi bất ngờ. Ở trung tâm thành phố mà có được tòa biệt thự xa hoa thế này, xem ra gia thế nhà cô gái này rất hùng hậu. Một thiên kim tiểu thư lại khóc lóc om sòm nơi ven đường, lẽ nào thất tình?
Chàng trai cố đè nén cảm giác buồn bã không tên này, mở cửa xe đỡ cô xuống. Một quý bà quần áo lụa là đứng ở cửa nhìn họ với1vẻ mặt không chút cảm xúc.
“Mẹ…” Triệu Hàm Như hoảng hốt cúi đầu.
Chàng trai giao Triệu Hàm Như cho quý bà đó, vờ như không nhìn thấy ánh mắt chế giễu của bà, chỉ khẽ gật đầu, rồi lên xe không chần chừ lưỡng lự.
“Ấy, tiền!” Lúc này Triệu Hàm Như mới chợt nhớ ra, quơ quơ tay với taxi: “Khoan đã, tôi chưa trả tiền cho anh!”
Taxi không dừng lại, chạy vút đi, chỉ để lại bụi đất mịt mù.
Triệu Hàm Như thất hồn8lạc phách quay lại, liền trông thấy ánh mắt khinh thường của người phụ nữ kia. Bấy giờ Triệu Hàm Như mới giật mình nhận ra người đứng ở cửa không phải mẹ cô - Tống Du, mà là dì út thường xỉa xói cô, cũng là em gái sinh đôi với mẹ cô - Tống Cẩn.
“Quả là cô con gái hiếu thảo, ngay cả mẹ ruột cũng nhầm.” Tống Cẩn chẳng ưa cô, mỗi lần gặp là lại luôn tìm nhược điểm trách mắng2cô một trận.
“Dì út.” Cô nhẹ giọng chào, rồi cúi gằm mặt bước vào cửa.
“Cuối cùng cũng dứt ra, về nhà rồi sao? Ba cô gặp chuyện lớn, cô còn nhởn nhơ ra ngoài hẹn hò với người ta sao?”
Triệu Hàm Như muốn cãi lại, nhưng vẫn không tìm được câu nào để cãi, dù sao thì quả thật cô cũng đã ra ngoài tìm Trương Gia.
Trương Gia… Mắt cô lại đong đầy nước mắt, hóa ra những điều tốt đẹp đó đều là giả.
“Tối4qua nhận được điện thoại của mẹ cô, tôi đã lập tức mua vé máy bay trở về, 14 tiếng đồng hồ ngồi máy bay, đến bây giờ còn chưa hết lệch múi giờ, vậy mà cô thì nghe nói ngủ đến giữa trưa mới dậy, vừa ăn cơm xong đã ung dung ra ngoài hẹn hò, hóa ra người đang bị nhốt tại Cục Công an không phải ba ruột của cô đúng không?” Tống Cẩn chẳng ưa gì Triệu Hàm Như được nuông chiều từ nhỏ, hễ có cơ hội là châm chọc mỉa mai. Nhìn điệu bộ im lìm của cô là bà lại càng giận điên lên.
“Tống Cẩn, em về rồi à! Chỗ bạn em sao rồi?” Tống Du tiều tụy lái xe về, thấy em gái đang đưa lưng về mình, còn chưa kịp hỏi về chuyến bay đường dài thì đã vội vàng hỏi chuyện.
“Không ổn lắm, bạn em đang hỏi.” Tống Cẩn tức giận đáp.
“Hàm Như, con sao thế?” Thấy băng vải quấn trên chân con gái, gương mặt sưng đỏ, trên mặt còn hiện hai dấu tay rõ ràng, Tống Du đau lòng ôm con gái, ánh mắt ác liệt, “Ai bắt nạt con?”
Triệu Hàm Như vùi đầu vào lòng mẹ không đáp, chỉ lặng lẽ rơi nước mắt.
“Lại nữa.” Tống Cẩn trừng mắt, “Cô lại tỏ vẻ bánh bèo điềm đạm đáng yêu này cho ai xem hả? Chẳng lẽ muốn đẩy trách nhiệm của tên bắt nạt cô cho tôi hả?”
“Cháu không phải bánh bèo!” Triệu Hàm Như bị chọc tức. Triệu Tuyết Như nói thế, Tống Cẩn cũng nói thế, nhưng quả thật cô không giả vờ đơn thuần, đáng thương mà!
“Em tranh hơn tranh thua với trẻ con làm gì chứ? Sao hai dì cháu mỗi lần gặp mặt là lại cãi nhau thế hả?” Tống Du bất đắc dĩ.
Trong mắt bà, con gái mình là bé gái đáng yêu ngoan ngoãn nhất thế gian. Bà không rõ tại sao đứa em gái mạnh mẽ của bà luôn ghét con bé đến thế, có lẽ do trời sinh nó không thích trẻ con.
Tống Cẩn cao giọng, hơi the thé, “Trẻ con hả, nó đã 16 tuổi rồi, chẳng phải sắp học đại học rồi sao? Chị có nhớ lúc chúng ta 16 tuổi đang làm gì không? Lúc 13 tuổi, chúng ta khuyên ba mẹ mở cửa hàng. Ba mẹ nhu nhược hướng nội, từ nhập hàng đến kinh doanh đều do hai đứa trẻ mười mấy tuổi chúng ta làm hết. Lúc 16 tuổi, chúng ta vẫn có thể thi đậu đại học trọng điểm. Nhưng bây giờ, chị xem chị dạy con gái thành cái gì rồi? Chuyện công ty nó chẳng biết cái gì, chỉ biết vui vẻ ra ngoài yêu đương, buồn thì ở nhà khóc lóc, chẳng hiểu việc đời. Chẳng lẽ chị định dỗ dành nó cả đời?”
Tống Cẩn lại chỉ vào đại sảnh vẫn chưa dọn dẹp tàn cuộc buổi tiệc từ hôm qua, “Chị coi coi đây là cái gì? Lâu đài? Chị thật sự coi nó như công chúa? Công chúa là có thể vô ưu vô lo sống trong lâu đài cả đời chắc? Công chúa nước ngoài còn ăn phải táo độc, công chúa Trung Quốc phải hòa thân nơi biên cương xa xôi đấy! Em thật không ngờ chị lại dạy được một đứa con gái vô trách nhiệm không thể gánh vác như vậy! Chị thế này không phải thương yêu nó, mà là làm hại nó. Bây giờ nó biến thành đứa đầu óc vô dụng thế này, chị không thể trốn trách trách nhiệm được!”
Tình cảm giữa Tống Du và em gái luôn thân thiết, nên bà cũng không giận vì em mình nói chuyện chua chát. Huống chi bà biết rõ em gái bà tuy nói khó nghe nhưng rất có lý. Mấy hôm nay, bà rất hối hận vì đã dạy dỗ Triệu Hàm Như trở nên ngây thơ vô hại thế này, rốt cuộc là sai rồi sao?
Nhưng khi trông thấy vẻ mặt tủi thân của con gái, bà lại mềm lòng, “Hoàn cảnh khác nhau thôi, khi đó nhà chúng ta nghèo khó, muốn đi học thì phải trả giá. Giờ chị với ba nó chỉ có đứa con gái này, luôn muốn cố gắng dành mọi thứ tốt nhất cho con thôi.”
“Anh chị cưng chiều kiểu này sẽ hại nó! Nhà người khác cũng có công ty bề thế, cũng là con gái một, nhưng từ trước tới nay chưa thấy ai cưng chiều con đến mức này. Người ta lúc nhỏ đã theo cha mẹ học quản lý, học kinh doanh, học đầu tư. Chị hỏi thử Triệu Hàm Như nhà chị xem nó học được gì? Biết đi dạo phố quẹt thẻ, nói chuyện yêu đương, vui thì làm nũng, buồn thì khóc sướt mướt. Giờ càng hay hơn, chị cho nó học lịch sử. Anh chị chưa từng nghĩ còn công ty thì làm thế nào sao? Chính vì anh chị không có người nối nghiệp nên Triệu Minh Vĩ mới dòm ngó sản nghiệp của anh chị đấy. Chị thử đặt tay lên ngực hỏi mình đi, Triệu Hàm Như nếu có được đôi chút năng lực như chị em mình năm đó, thì Triệu Minh Vĩ và mấy tên tay sai của hắn có kiêu ngạo thế không? Đám cổ đông trong công ty có đồng loạt chạy theo Triệu Minh Vĩ không? Chuyện hôm qua sẽ xảy ra chắc?” Tống Cẩn nghiêm khắc lên án.
Sắc mặt Tống Du tái xanh, nhìn con gái sợ hãi rụt rè vì dì út nổi nóng mà chỉ nhắm mắt lại. Bà biết em gái nói đúng lắm, là bà hại con gái, hại cả nhà mình.
“Chị biết chị sai rồi, em không cần nói đến những chuyện khác nữa. Bất kể sau này có kịp bù đắp sai lầm hay không, bây giờ điều quan trọng nhất chính là vượt qua ải khó khăn này đã, nên chị mới phải gọi em về. Nếu anh chị xảy ra chuyện, chị sẽ gửi gắm nó cho em.” Tống Du nặng nề nói.
“Em có nghĩa vụ gì mà phải nhận lấy đống tạp nham của chị chứ?” Tống Cẩn trừng mắt, vẻ mặt khinh khỉnh.
“Chị em cả đời, chị chưa từng xin em điều gì. Chị chỉ có một đứa con gái thôi, trừ em ra, chị không tin ai được cả.” Tống Du luôn mạnh mẽ là thế mà giờ đây vẻ mặt cũng đau thương. Chỉ khi ở trước mặt người thân gần gũi nhất, bà mới lộ vẻ yếu đuối, khiến Tống Cẩn hơi mất tự nhiên.
“Việc cũng chưa đến mức không thể cứu chữa. Những người đó không tìm chị, chứng tỏ bọn họ không có chứng cứ bất lợi gì cho chị cả. Chỉ cần chị còn ở đây, dù anh rể không ra được thì nhà chị vẫn có thể vực dậy được.”
Chị em với nhau, Tống Cẩn rất hiểu bản lĩnh của chị mình, dù là năng lực hay sự mạnh mẽ thì Tống Du hơn bà ấy rất nhiều.