“Vì thế mới nói, thứ của mình rồi sẽ là của mình, thứ không phải của mình thì chớ ép làm gì... Khúc Nhạc, anh đừng cảm thấy tiếc nuối...” “Anh có gì để tiếc nuối chứ?” Khúc Nhạc lườm cô. Cô thất tình thì mắc mớ gì tới anh. “Tiếc nuối việc anh chưa từng yêu đương đó. Lớn bằng chừng này rồi mà còn chưa từng yêu đương...” Triệu Hàm Như cười cợt nhả. E là ngay cả bản thân cô cũng1không ngờ sau khi cô uống rượu sẽ trở nên thiếu nghiêm túc như vậy. “Không phải em say rồi à? Sao mà nhớ kỹ câu này vậy?” Khúc Nhạc quả thật sắp phát rồ rồi. Cô rõ ràng đã say mèm rồi mà sao vẫn cứ xoắn lấy câu đấy không chịu tha vậy. Huống hồ anh vẫn chưa tới hai mốt tuổi, mới lớn là bao chứ? “Tới đây tới đây, em cho anh biết…” Triệu Hàm Như thần bí vẫy tay với8anh. Anh tỏ vẻ không kiên nhẫn, nhưng vẫn là bất giác xích lại gần cô. Nhưng ai ngờ cô lại ôm lấy cổ anh, không nói gì, chỉ in môi mình lên môi anh. Khúc Nhạc trợn mắt, cứ như bị điện giật, đầu óc lập tức trống rỗng. Môi của cô lóng ngóng nhẹ nhàng ma sát trên môi anh. Lúc anh vẫn còn chưa kịp hoàn hồn thì cô đã vội vàng rời đi. “Haiz, thì ra đây chính2là nụ hôn đầu, cũng chỉ có vậy thôi...” Triệu Hàm Như liếm môi một cái, còn điếc không sợ súng đổ thêm dầu vào lửa: “Trong tiểu thuyết lúc nào cũng miêu tả nụ hôn đầu thần thánh đẹp đẽ thế nào... Toàn xạo... Hoàn toàn chẳng có cảm giác gì...” Hoàn toàn chẳng có cảm giác gì sao? Có những chuyện có thể nhịn, có những chuyện không thể! Nếu anh buông tha cho cô thì anh không phải đàn ông nữa.4 Không cần biết bình thường anh lạnh lùng cao ngạo khó gần thế nào, lúc này cũng lập tức hóa sói già. Ánh mắt của Triệu Hàm Như vẫn mơ màng như cũ. Khoảnh khắc bỗng nhiên bị Khúc Nhạc kéo vào lòng, mặt cô vẫn còn ngơ ngác, từng lợn tóc dài rơi trên áo sơ mi của anh, mang hơi thở ngọt ngào và mê hoặc của thiếu nữ. Ánh mắt anh chăm chú nóng rực. Cô bị anh nhìn đến mức bất mãn duỗi tay ra tính che ánh mắt của anh: “Đừng nhìn em như vậy...” Nhưng cô còn chưa nói hết, Khúc Nhạc đã kéo tay cô ra, nhắm ngay môi cô hôn xuống đó. Môi cô thoang thoảng hương rượu, lại có cả mùi hương ngọt ngào của thiếu nữ khiến Khúc Nhạc say đắm. Cô gái mình mong nhớ ngày đêm nằm ngoan ngoãn trong lòng, khiến anh như tan chảy. Triệu Hàm Như gầy đến mức vòng eo nhỏ chưa đầy một nắm tay, có thể thấy rõ gân xanh nhỏ xinh trên cổ. Cô thiếu nữ mảnh mai như vậy khiến anh hận không thể nhào nặn cô vào trong thân thể của mình. Cảm giác của Triệu Hàm Như không được tốt đẹp như vậy. Cồn trong dạ dày cô lại tác quái, cô vẫn luôn cảm thấy khó chịu buồn nôn khủng khiếp, bây giờ lại có thứ trơn ướt làm loạn trong miệng cô, kinh khủng nhất là cô sắp nghẹt thở rồi... Khúc Nhạc khẽ nhíu mày, cô thiếu nữ giãy giụa làm cắt ngang sự ngọt ngào mà anh còn chưa kịp hưởng thụ hết. Triệu Hàm Như dồn hết sức lực toàn thân, giãy ra khỏi sự kìm kẹp của anh. Khúc Nhạc còn chưa kịp tỏ ra không vui vì bị cắt ngang thì đã bị cô “ọe” một cái rồi nôn khắp người. Dù cho Khúc Nhạc có loạn tình thế nào thì cũng phải tỉnh táo lại, trợn tròn mắt nhìn hiện trường tai nạn. Trên tay, trước ngực áo sơmi, trên ghế sofa và cả trên thảm, tất cả đều có bãi nôn của cô, còn bản thân cô thì vẫn sạch sẽ. Triệu Hàm Như bình an vô sự nằm ườn ra lưng ghế sofa: “Haiz, thật là khó chịu, cho em chút nước đi...” Sắc mặt của Khúc Nhạc đen sì: “Quả thật là kiếp trước anh mắc nợ em mà!” Anh tự nhận tính tình của mình không tệ, nhưng thời điểm này, kể cả có là nam thần cũng không thể duy trì mặt nạ cao ngạo lạnh lùng. Anh nghiến răng nghiến lợi ném cô lên giường rồi bắt đầu giặt quần áo, đổi ga ghế sofa. Cả phòng ngập tràn mùi chua của bãi nôn, khiến người có bệnh thích sạch sẽ như anh vô cùng suy sụp. Triệu Hàm Như thì hay rồi, lẩm bẩm vài câu, trở mình mấy cái trên giường rồi lại ngủ thiếp đi. Khúc Nhạc mệt phờ người đi ra từ phòng tắm, cảnh mỹ nhân ngủ xuân không chút hình tượng liền đập vào mắt anh. Vừa bị cô nôn đầy người, nên kể cả dung mạo của cô có khuynh quốc khuynh thành thế nào thì Khúc Nhạc cũng không thể có chút dục vọng nào, chỉ lườm cô một cái rồi quay người bật máy tính lên. Thời gian vừa qua, bọn họ vẫn luôn theo dõi hợp đồng tương lai của dầu khí, không có xu hướng tăng mạnh, chỉ có một vài biến động nhỏ. Cho dù ít nhiều chịu ảnh hưởng từ tiết lộ của Bryant, nhưng cả anh và cô đều tin chắc giá dầu đang bị đánh giá thấp. Giá tăng lại bình thường chỉ là chuyện sớm hay muộn, bởi vậy vẫn phải thừa dịp mua vào nhiều hơn. Ừm… còn cả mấy cái hợp đồng tương lai này có thể dẹp kho rồi. Mặc dù kiếm được chưa nhiều, nhưng đây đã là mức cực hạn anh dự đoán rồi... Khúc Nhạc chăm chú thao tác máy tính, mấy biểu đồ cùng hiện lên, tiện cho anh có thể xem xét tình hình giao dịch của hợp đồng tương lai bất cứ lúc nào. Có lẽ là do cơ địa, cồn khiến đầu óc của anh tỉnh táo hơn, cảm xúc cũng hưng phấn hơn. Cô gái trên giường đang nằm ôm chăn ngủ say, đôi chân dài trắng mịn quyến rũ thò ra ngoài. Khúc Nhạc chột dạ tỏ ra như không, nhìn từ chân lên mặt của cô, không ngờ lại phát hiện vẻ mặt của cô đang đau khổ, hình như cô đang gặp ác mộng. Tình huống này giống hệt cái đêm trên máy bay. Khúc Nhạc khẽ nhíu mày, kim đồng hồ sắp chỉ ba giờ sáng. Chắc không đúng giờ vậy chứ? Chẳng lẽ là đêm nào cô cũng gặp ác mộng nên tỉnh dậy vào ba giờ sáng à? Ngay cả uống say cũng không ngoại lệ? Khúc Nhạc trợn mắt, không thể tưởng tượng nổi. Hiếm khi nổi tâm tư đùa ác, anh tắt đèn nằm cạnh cô, lần này kiểu gì cũng phải dọa cô một chút mới được. Triệu Hàm Như vẫn còn giãy giụa trong cơn ác mộng, thở hổn hển, trằn trọc trên giường, cơ thể mềm mại ấm áp cách lớp chăn mỏng không ngừng mơn trớn anh, nhiệt độ cơ thể thiếu nữ truyền đến người anh. Trong bóng tối, tất cả giác quan trở nên vô cùng mẫn cảm. Người Khúc Nhạc nóng như thiêu như đốt, vội né sang bên cạnh, cơ thể lại không khống chế nổi có phản ứng. Anh chửi thầm một tiếng, không hiểu mình nổi khùng gì nữa, lại đi so đo với ma men? Cuối cùng người khó chịu chẳng phải vẫn là anh sao? *** Triệu Hàm Như giãy giụa mở mắt ra, mơ màng nhìn trần nhà rồi lại lập tức đau đầu nhắm hai mắt lại. Tối hôm qua là lần đầu tiên cô uống rượu, không ngờ say rượu lại khó chịu như vậy. Cô ngồi dậy day day huyệt Thái Dương, lúc này mới phát hiện bên cạnh mình còn một người đang nằm, không khỏi giật mình vội vàng bật đèn lên. Thì ra là Khúc Nhạc! Triệu Hàm Như trợn mắt, tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Hình như bọn uống rượu, sau đó là... Nôn... Sau nữa thì không nhớ rõ... Bọn họ sẽ không… Triệu Hàm Như nghiêng đầu nghĩ ngợi, cảm thấy khả năng đó không lớn. Với cách làm người của anh thì tuyệt đối sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn đâu, có lẽ anh cũng uống say thôi. Nhưng Triệu Hàm Như vẫn cảm thấy tình cảnh này có hơi xấu hổ. Nếu cứ chờ anh tỉnh lại chỉ e hai người còn lúng túng hơn, vẫn nên té trước rồi nói sau. “Em định cứ đi như vậy à?” Nhìn xem cô rón rén xuống giường chuẩn bị chuồn, Khúc Nhạc đột nhiên ngồi dậy, nhìn cô với vẻ âm u. Cô gái nhỏ đáng ghét nào đó quả nhiên định phủi mông, không chịu trách nhiệm như anh đoán.