“Ừm, gặp ác mộng hả?” Khúc Nhạc khẽ dời tầm mắt, đưa ly nước ấm cho cô. Cô nhận lấy, hơi ngượng ngùng cả người cứng đờ, tấm thảm không biết là ai đã1đắp trên vai cô trượt xuống, “Tự nhiên ngủ quên, đánh thức anh hả?” “Ừ, em cọ quậy động tĩnh mạnh quá, đánh thức hết mọi người ở đây rồi đấy.” Ặc… Triệu8Hàm Như nhắm mắt, thật xấu hổ và tức muốn chết, không ngờ tướng ngủ của mình quá tệ đến thế. “Cũng may em dựa vào cửa sổ mà ngọ ngoạy, nếu không người2khác tưởng anh và em đang làm cái gì ấy chứ.” Khúc Nhạc giơ tay bật đèn, cầm quyển sách lên đọc giết thời gian. Cô trừng mắt, tức giận nghiến răng ken két,4tên này đúng là độc miệng điển hình, “Anh đắp thảm cho em?” “Ừ, anh định lấy bao cuốn lấy em, tránh để em vùng vẫy quá mạnh làm người khác tưởng máy bay gặp phải vùng nhiễu động, nhưng rõ ràng có thử cũng vô ích.” Khúc Nhạc đáp, chẳng thèm ngẩng đầu lên. “Khúc Nhạc, sao mỗi lần anh nói chuyện như muốn kiểm tra độ nhẫn nại của em thế hả? Anh có biết em phải phí sức khống chế mình không được hất ly nước này lên đầu anh không hả?” Triệu Hàm Như giận dữ hỏi lại. Nhưng Khúc Nhạc lại khẽ lắc đầu: “Thì ra nói thật lại bị người ta ghét. Em biết khuyết điểm lớn nhất của em là gì không?” “Không muốn biết.” Triệu Hàm Như hừ lạnh, rồi lấy tài liệu trong túi xách ra. “Không ngủ nữa?” Triệu Hàm Như nhìn đồng hồ, thường ngày mình đều dậy vào giờ này, “Không, có một bài luận văn sắp đến hạn nộp rồi, em chưa sửa xong, anh không ngủ sao?” “Hồi nãy ngủ được một lúc, nếu không phải…” “Ngừng!” Triệu Hàm Như ngắt lời Khúc Nhạc ngay, “Ngưng kiểu nói móc người của anh đi, nếu không em thật sự nổi điển lên đấy.” Khúc Nhạc ra vẻ tiếc nuối nhún vai, tiếp tục đọc sách của mình. Triệu Hàm Như lấy bút chọc nhẹ anh, “Anh nói em tính sai cái này, sao em check mấy lần vẫn không thấy vấn đề gì nhỉ.” Cô có thể hoàn thành bài tập lưu loát thế này, ngoài những cố gắng khắc khổ mà mình bỏ ra còn có công lao của vị gia sư pro này, đúng là hoàn hảo không lỗi. Môn nào anh cũng có thể định hướng giúp cô, nắm bắt trọng tâm, kiểm tra bài tập, sửa luận văn, dựa vào điều này bắt cô giúp anh làm free cho anh, cô cũng chịu luôn. “Vấn đề đơn giản thế này mà em cũng không thấy nữa hả?” Anh nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc khó hiểu. “Em thấy rất đơn giản mà, nhưng vấn đề là em vốn không thấy nó có vấn đề đó.” Ánh mắt của Khúc Nhạc quá tổn thương người ta. Khúc Nhạc không thể tin vào mắt mình, “Dễ thế này mà em tính sai hết rồi, còn không thấy nó có vấn đề? Được rồi, vậy chúng ta giảng lại từ đầu…” “Hiểu chưa?” “Hiểu rồi.” Triệu Hàm Như nghe cũng không hoàn toàn hiểu hết, cau mày nhìn chăm chú giấy nháp. Nếu giờ cô mà nói chưa hiểu, không biết có bị anh cười thối mũi không nữa. Lúc anh cười nhạo người khác luôn rất ác liệt. Khúc Nhạc kiên nhẫn nhét bút vào tay cô, “Vậy em nói lại anh nghe xem.” Triệu Hàm Như ngạc nhiên nhìn anh, cô vốn chưa hiểu, còn nói lại cái gì chứ? “Aiz… Anh biết em chưa hiểu mà. Biết thì nói là biết, không biết thì nói không biết. Em thích lịch sử thế, chắc biết câu này của ai nhỉ?” “Biết chứ, đó là thường thức.” Anh nói theo lẽ hiển nhiên: “Đúng đó, công thức này cũng là thường thức đấy.” “Hai cái này có thể đánh đồng à?” “Sao không thể? Em thử nghĩ đến chuyên ngành của em đi, chẳng lẽ cái này không phải là thường thức mà em phải biết hả? Cho anh hỏi, em có IQ không đó?” Triệu Hàm Như buộc phải thừa nhận, anh nói rất đúng. Cô lại thấy nản lòng, ngay cả thường thức cơ bàn này cô đã cảm thấy khó hiểu rồi, với chỉ số IQ của cô có thích hợp đi trên con đường này không? Khúc Nhạc dựa lại gần, viết viết vẽ vẽ mấy cái vào giấy nháp, vẽ rất cụ thể. Triệu Hàm Như suy nghĩ kỳ càng một lúc, rồi gạch thêm vài đường, “Vậy hiểu hơn một chút rồi.” Nhưng Khúc Nhạc vẫn không buông tha cho, viết lên giấy mấy câu, “Thế anh ra đề cho em làm thử xem. Anh ra điều kiện rồi đó, em tính đi.” Ra đề ngay tại chỗ luôn hả? Không ngờ anh lại hăng hái thế. Triệu Hàm Như nhăn mặt nghiêm túc tính toán như học sinh tiểu học nằm sấp lên bàn làm bài, khó có cơ hội thế này lắm. Phần lớn ở trong trường thầy giáo lên lớp giảng bài xong, hết giờ là đi rồi, nên cô vốn chẳng có cơ hội tìm người hỏi mấy chỗ không rõ. Dù có người bằng lòng dạy cô nhưng chắc gì họ sẽ nghiêm túc tỉ mỉ như Khúc Nhạc. Khúc Nhạc tựa lưng ra sau ghế, nhìn gương mặt nghiêng túc của cô. Vài sợi tóc hơi rũ xuống thoắt ẩn thoắt hiện bên má cô, ngón tay anh khẽ động, kiềm chế suy nghĩ muốn vén tóc giúp cô… “Tính như vậy đúng không?” Triệu Hàm Như bất chợt quay sang hỏi Khúc Nhạc, khiến anh giật mình. Khúc Nhạc khẽ thu ánh mắt chuyên chú lại, vẻ mặt tỉnh bơ: “Đưa anh xem.” Triệu Hàm Như vừa mới đưa tờ giấy cho anh thì chợt mất thăng bằng, ngã thẳng vào ngực anh. Sợi tóc cô thoáng lướt qua cánh tay anh, mặt dán vào ngực anh, cả hai đều đờ người ra. Khúc Nhạc lập tức cảm thấy dường như nơi mềm mại nhất trong tim bị cái gì đó đụng mạnh vào. Anh chợt có cảm giác hoảng hốt vô cớ rồi lại không muốn buông tay. Triệu Hàm Như ngượng ngùng, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi anh.” Cùng lúc đó giọng nói ngọt ngào của tiếp viên hàng không vang lên: “Xin hành khách chú ý, máy bay gặp luồng áp suất khí quyển thay đổi, mời các vị về chỗ ngồi và thắt đai an toàn cẩn thận.” Vẻ mặt Khúc Nhạc hơi hoảng hốt. Triệu Hàm Như lập tức rời khỏi vòng tay của anh, ngồi thẳng lại, tò mò nhìn ra cửa sở. Máy bay vẫn rung lắc, bên ngoài tối om, ngoài cánh máy bay lắc lư kịch liệt thì không thấy gì cả. Mọi người đang ngủ say thì nhốn nháo tỉnh giấc. Máy bay như chiếc thuyền nhỏ trong đại dương mênh mông, lắc lư dữ dội vật lộn với sóng gió. Máy bay rung lắc là chuyện thường rồi, nhưng tình huống dữ dội thế này lại rất hiếm. Hành khách bắt đầu bàn tán xôn xao, xen lẫn tiếng khóc của bọn trẻ, khoang máy bay trở nên hỗn loạn. “Hình như luồng khí quyển này rất mạnh.” Triệu Hàm Như nhỏ giọng nói, nhưng mặt lại chẳng hề sợ hãi. Khúc Nhạc tắt đèn đọc sách, rõ ràng trong tình trạng lắc lư thế này không hợp để đọc sách, nên nhìn ra cửa sổ theo tầm mắt cô: “Em không sợ?” Trong màn đêm đen thăm thẳm, cửa kính hiện lên bóng dáng hai người. Triệu Hàm Như nhìn chăm chú cảnh ngoài cửa sổ như đang nghĩ gì đó, nghe Khúc Nhạc hỏi thì khẽ mỉm cười đáp: “Có gì đáng sợ chứ?” Tầm mắt hai người giao nhau ở ảnh chiếu lên cửa sổ. Khuôn mặt cô thon gọn, đôi mắt lại sáng như sao. Trong phút chốc, Khúc Nhạc không không phân biệt được đó là ngôi sao trên bầy trời hay đôi mắt cô nữa. Triệu Hàm Như giơ tay ngăn tầm mắt Khúc Nhạc hiện lên trong cửa kính, anh nghiêng nghiêng đầu khó hiểu. Ngay sau đó, anh thấy cô hiện vẻ mặt chẳng hề để ý trong gương, “Dù sao em cũng chẳng có vướng bận gì.”