Hai y tá rụt bả vai cười trộm, cười đùa kết bạn mà đi. Trước mặt soái ca, ai có thể không si mê?
Trong khoảng thời gian này, ngày nào Triệu Hàm Như cũng ngủ rồi ăn, ăn rồi ngủ, nhìn giống như nuôi heo, nhưng làm sao cũng không mập nổi.
“ọc...” Triệu Hàm Như ghé vào mép giường, ói nhiều đến mức không còn một chút sức lực.
Khúc Nhạc vẻ mặt đau lòng vỗ về lưng của Triệu Hàm Như. Anh không giúp được gì, bác sĩ cũng bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nôn nghén là hiện tượng rất bình thường, thể chất của cô như vậy, ai cũng không giúp được cô.
Khó lắm mới nôn xong, Triệu Hàm Như nhào lên giường, sắc mặt tái nhợt, viền mắt1ngấn nước, nhìn vô cùng đáng thương. “Hai thằng nhóc này quá hành em rồi. Sau khi sinh tụi nó ra, anh phải dạy dỗ một trận ra trò mới được.” Khúc Nhạc tức giận nghiến răng. Chỉ cần vợ của anh hơi nhíu mày, anh đã thấy không nỡ, vậy mà bây giờ lại bị hai đứa trẻ dằn vặt thành cái dạng này. Triệu Hàm Như nhệch môi, thật sự là không có sức để nở một nụ cười với Khúc Nhạc. Cô ăn gì nôn đó, nôn xong thì cả người khó chịu không có tinh thần. “Khi nào tình trạng này mới kết thúc? Tôi xem tài liệu, hiện tượng nôn nghén trong ba tháng đầu là nghiêm trọng nhất. Vì sao cô ấy đã vượt qua ba8tháng rồi, mà còn nghiêm trọng như vậy?” Khúc Nhạc hoàn toàn phát điên.
“Trong ba tháng đầu nghiêm trọng nhất, không có nghĩa là sau đó sẽ không nên nghén, thể chất của mỗi người khác nhau, không có chuyện tuyệt đối.” Bác sĩ mím môi, dè dặt nói. Trong mấy tháng ngắn ngủi, Khúc Nhạc từ người gặp người thích biến thành người gặp người sợ, lúc nào trên người cũng tỏa ra hơi thở hung ác, giống như chỉ cần sơ suất là sẽ mất kiểm soát. Bác sĩ y tá thấy anh liền đi đường vòng, sợ bị anh chụp tới tra hỏi. Hu hu hu, thật là nhớ công tử tốt đẹp kia ở trong quá khứ. Dáng dấp hai người này giống nhau, nhưng tuyệt đối không2phải là cùng một người!
“Cô ấy nôn thành như vậy, làm sao bây giờ?” Khúc Nhạc muốn điên rồi.
“Chúng tôi vẫn luôn truyền dịch dinh dưỡng cho cô ấy, cơ thể mẹ và thai nhi sẽ không có nguy hiểm.” Bác sĩ bất hạnh bị Khúc Nhạc túm lại tới mức nghẹt thở, ai mau tới cứu tôi đi! “Nhưng cô ấy rất khổ sở!” Khúc Nhạc siết tay cắn răng, hoàn toàn không còn phong độ.
“Điều này... chúng tôi cũng không có cách nào...” Bác sĩ lui lại hai bước, vẻ mặt khủng hoảng. Chỉ là nôn nghén, rất bình thường mà, phụ nữ mang thai nào cũng chịu được, sao tới vợ anh lại không chịu được? “Aizz, tôi nói cậu đừng làm khó dễ bác sĩ nữa!” Trình Tử4Ngôn tới thăm vội kéo Khúc Nhạc lại, liên tục xin lỗi bác sĩ, “Thật ngại quá, ngày thường cậu ấy thật sự bình thường, nhưng vừa đụng tới vợ cậu ấy, cậu ấy sẽ mất lý trí, bác sĩ đừng để ý...”
“Cậu làm cái gì vậy hả? Biết rõ nôn nghén là rất bình thường, làm sao lại không khống chế được như thế? Không phải cậu đã tìm rất nhiều chuyên gia hỏi, bọn họ đều nói không có vấn đề rồi sao? Rốt cuộc cậu nổi điên làm gì?” Trình Tử Ngôn chịu không nổi mà nhìn Khúc Nhạc, “Cậu nhìn cậu xem, trong khoảng thời gian này, cậu làm cậu người không ra người, quỷ không ra quỷ, quá không ra gì rồi!”
“Mỗi ngày thấy Hàm Như nôn như vậy mà cái gì tôi cũng không giúp được.” khúc Nhạc vô lực đấm vào tường, “Tôi chưa từng có cảm giác bất lực như thế.”
“Phụ nữ sinh con mà, làm sao cậu giúp được?” Trình Tử Ngôn cảm thấy Khúc Nhạc điên rồi, anh ta bất đắc dĩ nói: “Đến lúc Hàm Như sinh con, lúc đó mới gọi là đau. Nghe nói đau đến mức muốn sống không được, muốn chết không xong. Bây giờ đã như vậy, đến lúc sinh cậu có khẩn trương nhảy lầu không hả?”
Khúc Nhạc không tiếp lời, sắc mặt lại càng thêm tái nhợt.
“Cậu không sao chứ?” Trình Tử Ngôn cảm giác mình thật sự không quen biết đứa em rể này. Phụ nữ sinh con sẽ đau, toàn thế giới đều biết chuyện này, có người đàn ông nào kinh ngạc như Khúc Nhạc? “Sớm biết như vậy tôi sẽ không để cho cô ấy mang thai.” Sắc mặt Khúc Nhạc trắng bệch, vẻ mặt đờ đẫn. Anh không phải nói cho có, mà anh thật sự nghĩ rằng không để cho cô mang thai. Bình thường có rơi một sợi tóc anh cũng không nỡ. Bây giờ mỗi ngày cô phải chịu khổ nhiều như vậy, đến cuối cùng còn phải nhịn đau sinh hai đứa bé. Nỗi đau sinh con này, chỉ tưởng tượng thôi là anh thấy không thể chịu đựng được. Trình Tử Ngôn không chút lưu tình giội nước lã, “Thôi đi, cậu không muốn nhưng cô ấy muốn, ai không biết cô ấy suốt ngày muốn sinh con. Cậu xem cô ấy nôn thành như vậy mà còn cẩn thận che chở con, đây là bản năng trời sinh của người mẹ. Nếu trước đây cậu không đồng ý để cô ấy sinh con, nói không chừng cô ấy sẽ sống cuộc sống khác rồi đấy.”
Ánh mắt Khúc Nhạc hung ác độc địa như muốn ăn thịt người, Trình Tử Ngôn lại không sợ chút nào, “Cậu đừng trừng tối, tuy lời nói của tôi khó nghe, nhưng nó là sự thật. Không tin cậu tự mình đi hỏi Hàm Như đi, xem có phải có ấy muốn như vậy không, chỉ mong cậu đừng bị sốc.” “Hai người các anh đứng ở cửa làm gì vậy?” Triệu Hàm Như vừa lúc kéo cửa ra, vẻ mặt kỳ quái nhìn hai người, hình như bọn họ đứng ngoài cửa được một lúc, không biết vì sao không vào trong, chắc là lại bày trò gì sau lưng cô nữa rồi.
“Sao em lại xuống giường?” Khúc Nhạc vội vã khẩn trương bước lên đỡ Triệu Hàm Như. “Không thể nằm mãi trên giường, nằm đến mức toàn thân cao thấp đầu khớp xương của em đều đau.” Triệu Hàm Như tức giận đẩy tay Khúc Nhạc ra, “Em đâu có yếu như vậy!”
“Anh nói cho em nghe, chồng em vì chuyện em nôn nghén mà đi tìm bác sĩ gây phiền phức một trận, nếu không phải anh đúng lúc đi tới khuyên nhủ, nói không chừng sẽ xảy ra chuyện gì đó.” Trình Tử Ngôn cười to. “Anh đi tìm bác sĩ gây phiền phức làm cái gì?” Triệu Hàm Như nghẹn họng nhìn trân trối, “Anh biết rất rõ ràng nôn nghén là phản ứng tự nhiên, bác sĩ cũng bất lực mà.”
“Anh thấy em khó chịu như vậy, anh muốn biết có biện cách nào để em dễ chịu hơn một chút không.” Khúc Nhạc biết điều nói. “Thôi đi, thái độ vừa rồi của cậu không phải là như vậy.” Trình Tử Ngôn ở một bên không khách khí chút nào phá, “Suýt chút nữa cậu phá hủy luôn phòng làm việc của bác sĩ.”
“Anh không nói lời nào, không ai bảo anh câm.” Khúc Nhạc trừng Trình Tử Ngôn, rất xác định người anh họ này là kẻ gây họa. “Khúc Nhạc, anh thật là... Anh có thể thành thục hơn một chút không?” Triệu Hàm Như tức giận nghiến răng, anh lại đi phòng làm việc của bác sĩ làm ầm ĩ, anh cho rằng anh là ai, tổng tài bá đạo sao? Dù đúng thì cũng không thể ngây thơ như vậy chứ?
“Đúng vậy, em xem, cậu ấy còn uy hiếp anh.” Trình Tử Ngôn thích nhất xem vẻ chịu đựng của Khúc Nhạc, cảnh tượng hiếm thấy này chỉ có thể thấy khi ở trước mặt Triệu Hàm Như, “Vừa rồi cậu ấy còn nói không nên để em mang thai.”
Triệu Hàm Như liếc mắt, “Anh Tử Ngôn, anh đừng tiếp tục gây xích mích nữa, bây giờ khuôn mặt anh ấy còn trắng hơn cả khuôn mặt em lúc vừa nôn xong.”
“Chậc chậc, quả nhiên là vợ ruột, cùi chỏ chính hướng ra ngoài. Được rồi, anh tự làm mình mất mặt rồi.” “Biết là tốt.” Cuối cùng sắc mặt của Khúc Nhạc cũng có chút chuyển biến tốt đẹp, “Em còn khó chịu hơn không? Anh dìu em đi dạo nhé?”
“Không đi, ngồi trên ghế sofa là được.” Triệu Hàm Như có hơi vui vẻ khi nhìn thấy Trình Tử Ngôn, “Hiểm khi anh Tử Ngôn đến đây, em trò chuyện với anh ấy một lát. Em ở mãi trong bệnh viện tới mức sắp chết ngộp rồi.”
“Cái gì gọi là hiếm khi Nếu em bằng lòng, ngày nào anh cũng có thể tới đây, chỉ sợ Khúc Nhạc nhà em trách anh làm phiền em nghỉ ngơi.”
“Lúc anh ấy cố chấp giống hệt như con bò, ai cũng khuyên không được.” Triệu Hàm Như chịu không nổi nói, “Em nằm trên giường bệnh hơn ba tháng, không có bệnh cũng nằm ra bệnh. Với thể trạng của em, lúc đầu có thể về công ty làm việc, nhưng anh ấy lại luôn không đồng ý.”
“Đừng nói lung tung.” Khúc Nhạc đặc biệt kiêng kỵ mấy từ “bệnh”, chết”. Anh lập tức cuống cuồng sửa đúng: “Bây giờ em nên thành như vậy, sao anh có thể yên tâm để em trở về làm việc?” “Anh đồng ý điểm này, có người phụ nữ nào mang thai mà giống như em, sau khi mang thai lại gây thêm? Em vốn hơi gầy, bây giờ gây giống như dân chạy nạn, tứ chi tong teo, cái bụng thì lớn. Chậc chậc, song bào thai có khác, chỉ mới có năm tháng thôi đấy, còn lớn hơn cả người ta bảy tháng nữa.” Vẻ mặt Trình Tử Ngôn hiếu kỳ, Triệu Hàm Như là người đầu tiên bên cạnh anh ta có song bào thai, anh ta thật sự rất hứng thú.
Triệu Hàm Như nhìn tay áo trống rỗng của mình, trong lòng có chút chua xót. Người ta làm mẹ đều ăn uống khỏe mạnh, có thể cung cấp đầy đủ năng lượng mới có thể nuôi dưỡng đứa bé trong bụng. Còn cô ăn gì nôn đó, chỉ có thể dựa vào dịch dinh dưỡng mà sống, không biết như vậy thì đứa bé có bị ảnh hưởng gì không.
Ngẫm lại chỉ thấy cơ thể mình vô dụng, cô thật có lỗi với con, trong lòng cô đau xót, viền mắt phiếm hồng. “Không phải chứ, chỉ vậy là muốn khóc sao?” Trình Tử Ngôn xấu hổ chân tay luống cuống, thảo nào người ta nói phụ nữ mang thai thay đổi thất thường như trời tháng Sáu, nhưng Triệu Hàm Như là nữ ma đầu nổi danh phố Wall, sao lại mang thai rồi trở thành em gái mềm mại thế này?
“Này này này, để anh nói một tin tức cho em vui nhé?” Trình Tử Ngôn vội vã chuyển đề tài, “Trương Gia chết rồi.” “Ồ.” Triệu Hàm Như nghiêm mặt lại, nước trong hốc mắt ngừng trào, vô cùng chuyên chú hỏi: “Chết như thế nào?”
“Khúc Nhạc để Đường Lâm giao Trương Gia cho Tiền Bá Huân. Trong quá trình di chuyển, Trương Gia bị người ta bắn chết.” Trình Tử Ngôn cười có chút giả dối, “Nhất định là diệt khẩu, người sáng suốt đều biết là bọn Đường Đức Quang làm, có điều lần này bọn họ làm rất sạch sẽ, có lẽ không tìm được chứng cứ gì chứng minh là bọn họ làm. Nhưng trước đó Khúc Nhạc đã lấy được lời khai của Trương Gia, điểm này nằm ngoài dự đoán của bọn họ.”
“Ông nội có phản ứng gì?” Đối với kết quả này, Triệu Hàm Như không ngạc nhiên chút nào, ngay cả một tia tâm tình chập chờn cũng không có, phảng phất như đang nghe một tin tức không liên quan gì mình. Trong chuyện này, cô chỉ quan tâm phản ứng của Đường lão.