Cuối cùng, tự giác hảo tâm không có hảo báo, Nhậm Hoài Quân hậm hực bỏ đi. Hai mẹ con Dư Sinh thất hồn lạc phách về nhà nghỉ ngơi. Triệu Hàm Như ở lại cùng Tạ Doãn, “Rốt cuộc em và luật sư Nhậm là sao? Vì sao em ghim ông ta khắp nơi như vậy?”
“Em chướng mắt bộ dáng sứ giả chính nghĩa của ông ta, ông ta không hề suy nghĩ đến cảm nhận của Dư Sinh và Dư Úc mà tự quyết định mọi chuyện. Ông ta cho rằng ông ta là ai? Thượng đế sao? Em chướng mắt!” Vừa nhắc tới Nhậm Hoài Quân, Tạ Doãn liền khinh thường.
Triệu Hàm Như có hơi ngạc nhiên. Cô trợ lý chững chạc của cô rất ít khi thể hiện yêu ghét1với một người. Cô ấy theo cô đã nhiều năm, gặp đủ loại người khốn kiếp, nhưng lúc nào cũng nói năng thận trọng, không đánh giá chủ quan. Vậy mà cô ấy lại có thành kiến với một người nhiệt tình như Nhậm Hoài Quân, chắc chắn là không đơn giản như cô ấy nói.
“Nói thật đi, rốt cuộc em và ông ta có mâu thuẫn gì? Không phải là chị muốn nghe chuyện riêng của em, nhưng em và Nhậm Hoài Quân đều đang làm việc cho chị, chị không mong hai người có hiểu lầm hoặc mâu thuẫn gì đó. Nếu thật sự có mâu thuẫn thì không thể điều hòa, thì chị phải biết được nguyên nhân, mới có thể sắp xếp công việc giữa hai người.” Thái độ của8Triệu Hàm Như vô cùng cứng rắn, Tạ Doãn không nói rõ ràng, cô sẽ không bỏ qua.
Chỉ cần Triệu Hàm Như bày ra dáng vẻ làm việc, Tạ Doãn liền không thể từ chối. Tạ Doãn siết chặt tay, nhíu chặt mày, hiển nhiên lời nói của Hàm Như đã làm cô khó xử.
Dáng vẻ xoắn xuýt của Tạ Doãn nhìn rất đáng thương, nhưng Hàm Như lại rất kiên định. Dù trước nay Tạ Doãn vẫn luôn rất trung thành, thì cô cũng không thể chịu đựng việc Tạ Doãn tiếp tục giấu giếm. “Nhậm Hoài Quân là ba ruột của em.” Tạ Doãn im lặng thật lâu mới hạ quyết tâm, cắn răng nói câu này.
Triệu Hàm Như mở to hai mắt, ngạc nhiên tới mức suýt ngã xuống ghế, “Em2nói cái gì?” Triệu Hàm Như muốn giữ tỉnh táo, nhưng lại không nhịn được mà nhăn nhó hỏi: “Nhậm Hoài Quân là ba ruột của em?” “Chỉ là cha ruột trên mặt sinh học mà thôi, ông ta không hề biết sự tồn tại của em, càng không có làm nghĩa vụ của một người cha.” Tạ Doãn cắn răng nghiến lợi nói.
Lúc này Triệu Hàm Như mới biết tại sao lúc nãy Tạ Doãn lại soi mói Nhậm Hoài Quân như vậy. Không làm hết nghĩa vụ với con gái ruột của mình, mà lại hết lòng quan tâm chăm sóc con gái của bạn cũ. Đổi lại là cô, cô cũng sẽ thấy không cân bằng.
“Ông ta không biết sự tồn tại của em, sao em lại biết ông ta là4cha em?” Triệu Hàm Như cố gắng để bản thân tỉnh táo lại, chuyện này cũng quá ly kỳ, quá trùng hợp rồi, thế giới lớn như vậy, làm sao hai người họ lại là cha con ruột?
“Chị nhớ trong laptop của em có ảnh chụp ba mẹ em?” Triệu Hàm Như từng thấy ảnh nền laptop của Tạ Doãn, đó là ảnh hai người trung niên dịu dàng hiền lành, cô ấy từng nói đó là ba mẹ của cô ấy.
“Bọn họ không phải ba mẹ ruột của em, mà là dì dượng của em. Mẹ em bị bệnh qua đời lúc em mười ba tuổi, vợ chồng dì nhận nuôi em.” Tạ Doãn hờ hững nói, “Nhậm Hoài Quân là mối tình đầu của mẹ, mẹ em dồn hết tình cảm vào ông ta, nhưng ông ta chỉ vui đùa với mẹ em. Sau khi bọn họ chia tay, mẹ em trở lại thành phố quê mẹ, không yêu đương kết hôn với ai, một mình sinh em ra, nuôi em lớn. Mẹ chưa từng nhắc tới cha ruột em trước mặt em, nhưng lại cho em xem ảnh chụp chung của bọn họ.”
Triệu Hàm Như vẫn còn nghi ngờ, ảnh chụp chung không thể nói rõ được điều gì, nói không chừng mẹ của Tạ Doãn đối với Nhậm Hoài Quân tương tư thành bệnh, đơn phương coi Nhậm Hoài Quân là cha ruột của Tạ Doãn, Nhậm Hoài Quân chỉ gánh tội thay. Cô không dám tin tưởng Nhậm Hoài Quân và Tạ Doãn là cha con, bởi vì bề ngoài của bọn họ không hề giống nhau.
“Sau khi em về nước, em biết luật sư trong nước của chị là người trong hình của mẹ em. Vì chứng thực lời mẹ em nói, em đã lấy ly giấy ông ta uống nước làm xét nghiệp quan hệ cha con.” Trên mặt Tạ Doãn có tức giận và mờ mịt, “Thật ra em chưa từng nghĩ muốn nhận ông ta. Không biết tại sao khi đó em không khống chế được mình, quỷ thần xui khiến làm xét nghiệm, từ đó tâm lý của em bị vướng lại. Em biết em mất đi bình tĩnh và lý trí khi làm việc cùng ông ta, nhưng thật sự em không giữ bình thường được. Boss, xin lỗi, em phụ lòng bồi dưỡng của chị, em lựa chọn từ chức.”
“Không nghiêm trọng như em nói.” Triệu Hàm Như thờ ơ phất phất tay, “Bởi vì em và Nhậm Hoài Quân là cha con, nên chị phải để cấp dưới đắc lực của chị nghỉ việc sao? Em tưởng chị điên rồi à? Hai người đều là người chị tin tưởng nhất, chị sẽ không để em đi. Đứng ở góc độ bạn bè, chị cảm thấy nếu em không bỏ qua được khúc mắc này, thì em hãy nói chuyện rõ ràng với Nhậm Hoài Quân, coi như đòi công đạo cho mẹ em. Đã nhiều năm như vậy, ngay cả sự tồn tại của em mà ông ta cũng không biết, thì làm sao thấy tội lỗi được?”
“Em tuyệt đối sẽ không nói với ông ta. Em không quen biết ông ta, em chỉ cảm thấy không cam lòng cho mẹ em. Thấy dáng vẻ giả mù sa mưa của ông ta, em liền tức điên lên.” Tính tình Tạ Doãn rất bướng bỉnh.
“Rầm!” một tiếng, cửa bị đẩy ra. Nhậm Hoài Quân sắc mặt tái nhợt đứng ở cửa, không dám tin nhìn Tạ Doãn, ai cũng không biết ông ta đứng đó đã bao lâu, lại nghe được bao nhiêu.
“Luật sư Nhậm, sao chú lại ở đây?” Triệu Hàm Như nhìn chằm chằm Nhậm Hoài Quân, vẻ mặt không vui. Dù nói thế nào thì Tạ Doãn cũng đã theo có nhiều năm, nếu cô ấy không muốn nhận Nhậm Hoài Quân làm cha, thì cô sẽ hết sức ủng hộ cô ấy. Có điều, không ngờ Nhậm Hoài Quân còn chưa đi. Nhìn bộ dáng đó của ông ta, hình như đã nghe hết tất cả.
“Chú quên một phần văn kiện nên quay lại lấy. Chú không có ý nghe lén.” Nhậm Hoài Quân cố gắng giữ tỉnh táo để giải thích, “Cháu Triệu, cháu có thể để chú và Tạ Doãn nói chuyện riêng không?” “Tôi và ông không có gì để nói!” Triệu Hàm Như còn chưa kịp nói cái gì, Tạ Doãn đã kích động đứng lên. “Chú muốn hỏi chuyện của mẹ cháu...” Nhậm Hoài Quân gần như cầu xin nhìn Tạ Doãn. Tuy cô ấy không nhắc tới mẹ mình, nhưng ông ta đã mơ hồ đoán được mẹ cô ấy là ai. “Ông không xứng hỏi!” Trong mắt Tạ Doãn cháy lên lửa giận.
Thanh quan khó quản việc nhà, cha con người ta nhận nhau, không có chuyện của Triệu Hàm Như cô. Cô rất thức thời yên lặng đứng dậy rời đi, chuyện phát triển đến bước này, dù là ai nhúng tay vào cũng không có tác dụng, chỉ có thể để người trong cuộc giải quyết.
Chuyện xảy ra ngày hôm nay làm cho cô cảm thấy rất huyền huyễn ly kỳ. Nhậm Hoài Quân quen biết mẹ của Dư Sinh, Tạ Doãn là con gái của Nhậm Hoài Quân. Từng chuyện từng chuyện đều có thể khiến cô bật cười. Thế giới này cũng quá nhỏ rồi, đi một vòng lớn, mới phát hiện mình luôn ở trong vòng.
Cô đi dạo một mình trên đường phổ thủ đô, trong lòng có cảm giác vô cùng kỳ diệu, muốn nói hết điều mình nghĩ với người mình tin tưởng nhất. Nơi này cách văn phòng cao ốc tập đoàn Hồng Hải không xa, cô gọi điện thoại cho Khúc Nhạc, “Em đi đón anh tan làm được không?” Khúc Nhạc đang họp, nhìn đồng hồ đeo tay, khuôn mặt căng cứng hiện lên ý cười, “Được, anh chờ em.” Trong ánh mắt nhiều chuyện của cả phòng họp, anh như không có chuyện gì xảy ra để điện thoại xuống, lạnh nhạt nói: “Mười phút sau kết thúc cuộc họp.” Cái gì? Chuyện bọn họ thảo luận nửa ngày cũng không có kết quả, bây giờ phải quyết định trong vòng mười phút? Cũng quá qua loa rồi!
Tất cả mọi người đều thầm trừng mắt. Nhìn khuôn mặt của Khúc Nhạc đột nhiên dịu dàng, dáng vẻ trở nên hàm xuân, mọi người liền biết người vừa gọi điện thoại tới là Triệu Hàm Như. Tám chín phần mười là vị lão đại này muốn chạy về làm tôi tớ cho vợ, nên mới vội vã kết thúc cuộc họp. Một mình Triệu Hàm Như đi trên con đường náo nhiệt. Đã lâu rồi cô không đi vòng vo như thế. Tâm nguyện báo thù cho ba mẹ đã hoàn thành rồi, cả người cô trở nên nhẹ nhõm, bắt đầu tính đến cuộc sống tương lai.
Sau này cô không muốn đặt quá nhiều lực chú ý vào công việc, nếu có thể trở lại trường học học ngành lịch sử cổ thích thì tốt rồi. Mấy ngày nay, cô thường trò chuyện với tiểu quỷ Dư Ức. Thằng bé rất thông minh, hiểu biết về lịch sử còn nhiều hơn cả người trưởng thành bình thường. Nghe cậu nói lên một ít quan điểm mới của mình, cô có thêm được linh cảm, gợi lên tâm tư nghiên cứu lịch sử. Tuy cậu còn nhỏ tuổi, nhưng nói chuyện rất có đạo lý. Cậu nói cuộc sống chỉ có một lần, ngắn ngủi đến mức đáng thương, cho nên phải lựa chọn chuyện mình thích nhất mà làm, nếu bỏ qua thì thật là đáng tiếc. Ngẫm lại thì thấy có đạo lý thật. “Cẩn thận!”
Cô đang suy nghĩ miên man, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng quát to. Giây tiếp theo, cô cảm thấy trời đất xoay người, cả người văng mạnh ra ngoài. Có điều, cô không có đau đớn như trong dự đoán. Cô cố gắng lắc lắc đầu, hình như còn chưa tỉnh táo. Nghĩ lại vừa rồi đầu xe tải lao về phía cô, cô không tự chủ được run lên. “Boss, chị không có sao chứ?” Nữ vệ sĩ mới tới làm việc ân cần đỡ Triệu Hàm Như ngồi dậy. Lúc này Triệu Hàm Như mới phát hiện mình vẫn còn ngồi trên người người ta, lúc nãy có cô ấy che chở, thảo nào cô không hề thấy đau. “Không sao, không sao...” Triệu Hàm Như khoát tay áo, lúc này mới dời mắt nhìn sang “hiện trường tai nạn xe cộ“. Một chiếc xe buýt không khống chế được lao về phía lối đi bộ, đúng lúc đâm thẳng vào cổ. Nếu không phải có hai vệ sĩ thân thủ nhanh nhẹn đi gần cô, thì e rằng cô đã bị nghiền thành thịt nát.
Trùng hợp nhất là cô là người bị hại duy nhất.