Kẻ thù của kẻ thù chính là bạn.
Đường YY vẻ mặt phấn khích lôi kéo bọn họ nói không ngừng: “Chị Hàm Như, trước đó em đã đọc bài phỏng vấn chị trên tạp chí rồi, thật là siêu cấp sùng bái chị! Còn cả mấy tấm ảnh chị chụp với anh rể nữa, siêu ngọt ngào luôn. Nữ sinh lớp em đều yêu bọn chị đến chết đi được ấy! Không ngờ hôm nay lại được tận mắt nhìn thấy người thật ngoài đời, em thật là vui quá đi mất! Mọi người đều nói bình thường em tiêu tiền vung tay quá trán, cho nên người nghèo nhất cả nhà chính là em. Chị Hàm Như, chị dạy em biến đá thành vàng như thế nào nha, em muốn khiến mọi người phải nhìn1với con mắt khác...”
Cô bé vẫn là sinh viên đại học, cũng là được người nhà thiên kiều vạn chủng nuôi lớn, nhưng trên người cô bé lại không có vẻ kiêu căng như Đường Bình Bình, mà lại tràn đầy sức sống của người trẻ tuổi, rất dễ dàng lan tỏa cho người bên cạnh, khiến người ta không kiếm được mà thích cô bé thoạt nhìn đơn thuần đáng yêu này.
“Nào có khoa trương biển đá thành vàng được, nếu em không ghét thì lần sau chị có thể giúp em quản lý tài sản.” Đối mặt với thiện ý của người khác, cô không có lý do gì không tiếp nhận.
“Quá tốt luôn, vậy chẳng phải là em sắp thành tiểu phú bà rồi sao! Xem bọn họ còn dám cười em không...”8Đường YY thè lưỡi, vô cùng xinh xắn đáng yêu, nhưng trong mắt Đường Đức Quang lại vô cùng buồn nôn. Bệnh thiên vị của ông cụ quá nặng rồi, con gái ông ta rõ ràng không hề thua kém hai đứa con gái thảo mai này, nhưng lại chỉ có thể bị đưa ra nước ngoài.
“Anh nghe nói công ty đầu tư của Hàm Như chỉ tiếp nhận khách hàng cao cấp thôi, vốn đầu vào thấp nhất cũng phải mười triệu USD, em xác định em có thể lấy ra nhiều tiền như vậy sao?” Một người đàn ông tuần lãng cười giễu nói, nhưng trong ánh mắt lại mang theo vẻ cưng chiều.
“Đây là con Cả của chú Tư cháu, Đường Lâm, là anh họ của cháu.” Đường Đức Quang nắm thật chặt2chén rượu, đốt ngón tay đã lộ ra gân xanh nhưng trên mặt lại vẫn mang theo nụ cười hòa ái mà giới thiệu, hiển nhiên đã điều chỉnh được tâm trạng của mình rồi.
Triệu Hàm Như khẽ gật đầu với Đường Lâm, thái độ lãnh đạm. Đường Lâm lại trò chuyện thêm vài câu với Khúc Nhạc. Đường gia và Khúc gia là có quan hệ rất tốt, mặc dù Khúc Nhạc đã ở nước ngoài nhiều năm, nhưng anh vẫn quen biết người của Đường gia.
“Miệng Lâm ca độc lắm, chị Hàm Như không cần để ý đến anh ấy đâu!” Đường YY ôm cánh tay Triệu Hàm Như tựa như rất thân quen mà cười duyên nói, hiển nhiên là quan hệ với Đường Lâm rất tốt, hai người mới có thể đùa4giỡn thân mật như thế.
Khúc Nhạc hơi nghiêng đầu liếc nhìn Triệu Hàm Như, dùng ánh mắt nhắc nhở cô, Đường lão Tam và Đường lão Tứ là một đám, chỉ sợ hiện tại đã đang chuẩn bị dùng bọn họ để khiêu khích Đường lão Đại rồi, đừng bị sự ngây thơ lúc này của Đường YY làm mê muội.
Triệu Hàm Như đáp lại anh bằng ánh mắt ngầm hiểu. Đối với sự nhiệt tình của Đường Y Y, hai người đều cười nhưng không nói, để tùy cô bé lôi kéo nói không ngừng: “Từ nhỏ em đã cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng tiền tiêu vặt của em và bọn họ đều nhiều như nhau, nhưng tại sao bọn họ ai cũng có thể mua nhiều đồ ăn như vậy, còn em lần cũng chỉ có thể trơ mắt thèm thuồng. Em cũng chẳng hiểu tiền đã bị tiêu vào đâu hết rồi nữa, cứ như tiền tự mọc cánh bay đi vậy...”
“Em có mà là không có khái niệm tiền bạc ấy, đừng gây phiền phức thêm nữa.” Tình Tử Ngôn vút qua, trực tiếp kéo tay Đường YY lại: “Tất cả mọi người đều đang chờ uống rượu với bọn họ mà em cứ lôi kéo bọn họ như thế, bọn anh cũng chờ đến sốt ruột rồi đây.”
“Vừa nãy ông nội đã dặn rồi, không được để chị và anh rể uống rượu!” Đường YY nhảy lên tránh thoát, kêu lên kiểu con nít: “Rượu của bọn anh tối nay, em sẽ uống thay bọn họ!”
Triệu Hàm Như lập tức phải nhìn cô bé với con mắt khác, hoàn toàn không ngờ cô nhóc lại hào khí như thế, còn Trinh Tử Ngôn lại bị tức điên lên, đàn ông đàn ang đầy nhà, cũng không tới lượt tiểu nha đầu như vậy uống thay vì nịnh bợ Triệu Hàm Như mà mức độ không có tiết tháo của cô bé đã đến vô cực rồi sao?
Đường Đức Quang mặt sa sầm, Đường YY thực sự làm quá lố rồi đấy, với thân phận của ông ta, chẳng lẽ còn phải tiếp tục ở đây làm bậy với bọn họ sao? “Bác Tiền, chúng ta cứ ở đây mãi, bọn trẻ cũng không vui đâu, vậy thì cứ để kệ bọn nó chơi đi, uống thêm vài chén là cũng đã quen rồi, chúng ta đừng ở đây là vướng mắt nữa.” Đường Đức Quang cười nói. Tiền Bá Huân thản nhiên nhìn ông ta một cái: “Nếu cậu có chuyện gì thì cứ đi trước đi, ở đây có tôi là được rồi.”
“Ôi, bác Tiền, cháu không có ý đó, cháu chỉ sợ bọn nhỏ không được tự nhiên thôi...” Đường Đức Quang bị Tiền Bá Huân làm nghẹn lời, vẻ mặt lúng túng giải thích.
Tiền Bá Huân không thèm đáp lại ông ta, chỉ là tiếp tục tận chức tận trách dẫn Triệu Hàm Như và Khúc Nhạc đi giới thiệu với mọi người: “Chú Ba cháu đang chỉ huy buổi diễn tập cho bộ đội, cho nên không thể về kịp được, đây là chú Tư của cháu, Đức Hằng, quan hệ giữa hai anh em bọn họ là tốt nhất...” Đường Đức Quang như bị người ta tận lực gạt sang một bên, ánh mắt vô cùng u ám. Nếu không phải ông ta có thói quen đóng vai một người đàn ông chín chắn, nhân hậu khoan dung, e rằng ông ta đã sớm trở mặt tại trận rồi.
“Bác Tiền, tất cả mọi người bề bộn nhiều việc, bác giới thiệu từng người một như thế thì phải giới thiệu đến ngày tháng năm nào ạ? Cháu thấy hay là chi không bác cứ về trước nghỉ ngơi đi, để đám trẻ tự làm quen với nhau còn nhanh hơn đó ạ.” Đường Đức Quang cũng không phải tứ cố vô thân, đồng minh của ông ta, Đường lão Ngũ Đường Đức Mậu, giọng hơi trào phúng lên tiếng.
“Ngũ thiếu gia, đây là ý của lão gia.” Trên mặt Tiền Bá Huân mang nụ cười nhàn nhạt thận trọng. “Bác đừng cầm lông gà mà kêu lệnh tiễn.” Một giọng nói còn phách lối hơn truyền đến, người nói chuyện là một người đàn ông chừng hơn ba mươi tuổi, vẻ mặt kiêu căng: “Lão gia nói để bác dẫn người đi làm quen, nhưng bác đã hỏi ý tiểu gia tôi chưa, đừng có thơm thổi gì cũng đều dẫn đến trước mặt tôi, tôi mắc ói.” Trên mặt Đường Đức Quang và mấy người cùng phe đều lộ ra vẻ vui mừng, người đàn ông khó trị nhất nhà này đã nói ra lời bọn họ muốn nói mà không dám nói.
Tiền Bá Huân lại không buồn không vui liếc mắt nhìn anh ta, rồi quay sang giải thích với Triều Hàm Như: “Đây là chú Mười Ba của cháu, Đường Đức Cẩm.”
Thì ra đây chính là con út của Đường lão.
Cô âm thầm đánh giá người đàn ông tính cách lộ liễu này, bởi vì tuổi già mới sinh con nên người chú này xem ra chỉ lớn hơn cô chừng mười tuổi. Chỉ e người cả nhà đều cực kỳ chiều chuộng anh ta nên mới tạo thành cho anh ta tính cách kiêu ngạo ngang ngược như vậy. Trước giới thiệu của Tiền Bá Huân, Đường Đức Cẩm chỉ hừ lạnh một tiếng rồi bỗng nhiên đứng dậy, không chút do dự xoay người rời đi, hoàn toàn không có ý định cho bọn họ chút mặt mũi nào: “Đừng gọi tôi là chú, tôi không gánh nổi!”
Triệu Hàm Như cũng cảm thấy chán ngấy. Cô vốn hoàn toàn không hề muốn dính líu quan hệ với những người của Đường gia, bây giờ ngược lại cứ như bố cô trèo lên vậy. Chẳng lẽ cô còn phải nhìn sắc mặt của bọn họ mà sống ư? Trước kia, khi còn ở Triệu gia, cô vốn đã kiêu ngạo rồi, bây giờ vẫn ngông nghênh không thay đổi.
“Tiền gia gia, nếu bạn cháu khiến người ta buồn nôn như thế, vậy cháu cũng không tiện ở đây nữa.” Nụ cười mỉm trên mặt cô vô cùng xa cách: “Nói một tiếng với ông nội giúp cháu, bọn cháu đi trước đây, cảm ơn.”
“Đi thôi.” Khúc Nhạc cũng đã sớm mang áo khoác của cô tới, nhẹ nhàng khoác lên người cô. Lúc này, sắc mặt Tiền Bá Huân mới hơi biển sắc: “Tiểu thư Hàm Như, cô gia, hai người...”
“Tiền gia gia, cháu biết rất khó cho ông, nhưng Đường lão sẽ không trách ông đâu.” Khúc Nhạc ôm vai Triệu Hàm Như, thái độ nói chuyện chân thành khẩn, nghiêm túc.
“ y...” Tiền Bá Huân muốn giải thích lại thôi.
Đạo đức của thanh niên bây giờ thật là...” Đường Đức Mậu mang vẻ khinh bỉ và đùa cợt, có phần hả hê: “Tưởng rằng mình là nhân vật thật rồi à? Không chịu nổi chút ấm ức nào ư?”
“Thật đúng là bị chú nói trúng rồi, cháu không thể chịu nổi dù chỉ là một chút xíu ấm ức đó.” Triệu Hàm Như ngoái lại cười: “Cháu cực khổ cố gắng nhiều năm như vậy, cũng không phải vì tới đây chịu oan ức.”
“Tiền gia gia, ổng biết tính cách của cháu rồi đó, những cái khác cháu đều có thể nhịn được, nhưng nếu Hàm Như bị uất ức thì cháu sẽ không kiềm chế nổi bản thân đâu. Vì tránh để chọc giận ông cụ, bọn cháu vẫn nên về trước thì hơn.” Khúc Nhạc ánh mắt lạnh lùng, giọng nói mơ hồ mang theo vẻ giận dữ.
Tiền Bá Huân sững sờ, vẻ mặt ý xấu hổ, hai bên trán toát ra tầng mồ hôi mỏng.
Nhìn bóng lưng Triệu Hàm Như và Khúc Nhạc không chút do dự rời đi, mấy người trẻ tuổi đều trợn trừng hết cả mắt lên.
“Đệt, ngầu quá đi!”
“Thần tượng quá đi!” Trên mặt Đường YY ngập vẻ sùng bái. Bố cô hận Đường Đức Quang là sự thật, nhưng cô bé sùng bái Triệu Hàm Như cũng là sự thật, không hề có chút ý định lợi dụng cô nào hết. Hôm nay nhìn thấy Triệu Hàm Như, mới biết được thậm chí cô còn ngầu hơn cả trên báo với tạp chí miêu tả!
Nhất là thái độ một lời không hợp, vung tay rời đi vừa rồi của cô, quả thực là hết sảy.
Còn cả Khúc Nhạc nữa, rõ ràng những trưởng bối ở đây có quyền lực rất lớn, nhưng anh vẫn cam tâm tình nguyện, bất chấp sự nguy hiểm của bọn họ mà đắc tội, đứng về phía cô, làm việc nghĩa không chùn bước như vậy, quả là tình yêu đích thực mà!
Cho dù Đường YY cô là cục cưng của Đường gia, cô vẫn thường phải chịu ấm ức mà rớt nước mắt. Ngay cả chị họ Đường Bình Bình Dương ngạnh nhất nhà mới vừa rồi gây ầm ĩ trước mặt mọi người còn bị lôi ra ngoài, chỉ có một mình Triệu Hàm Như dám vào lúc bị người khác gây ấm ức cho mình liền nói chính là không chịu nổi dù chỉ là một chút ấm ức, không hề lưu luyến mà quay đầu bước đi.
Tại sao cô lại có năng lực như vậy? Chính là bởi vì người ta là Triệu chục tỷ đó, người ta hoàn toàn không thèm mấy hạt gạo lọt sàng của Đường gia, nếu đã không thèm thì cần gì phải chịu ấm ức?
Giờ khắc này, cuối cùng cô cũng hiểu được thế nào là cơ sở hạ tầng* quyết định kiến trúc thượng tầng, quả là chân lý bất biến từ cổ chí kim, một người nếu ngay cả bản thân mình còn nuôi không sống thì còn nói gì đến tự tôn tự ái?
* Cơ sở hạ tầng: Thuật ngữ trong triết học, tiếng Trung là cơ sở kinh tế nhưng tiếng Việt là cơ sở hạ tầng. Cô đã quyết định rồi! Đường Y Y dùng sức siết chặt nắm đấm, bản thân nhất định phải cố gắng kiếm tiền, rất có niềm tim không làm được Đường chục tỷ, thì cũng làm Đường một tỷ. Trình Tử Ngôn nhìn hai người bọn họ thật sự quay đầu rời đi, vẻ mặt cũng vô cùng bối rối, cuối cùng vẫn khẽ cắn môi đuổi theo. “Hai người các các cậu đi phóng khoáng thật đấy, nếu để ông cụ biết, chắc chắn sẽ đại nộ đó.” Trình Tử Ngôn vẻ mặt bất đắc dĩ nói. “Dù ông có nổi giận thì cũng sẽ không nổi giận với em đâu nhỉ?” Triệu Hàm Như mỉm cười. Cô chính là muốn làm lớn chuyện này, bằng không thật sự là cô nuốt không trôi cục tức này.