Cho nên tối nay, bọn họ ngoài chịu đựng ra, thì vẫn là chịu đựng.
“Vốn đang chuẩn bị đi đón hai người, ai ngờ ông ngoại vậy mà lại kêu Tiền gia gia đích thân đi đón, thể diện lớn lắm đó nha.” Bọn họ vừa tới Đường gia, Trình Tử Ngôn liền cho bọn họ một cái ôm rất khoa trương, cười vô cùng lớn tiếng và hào sảng. “Cứ như sợ người khác không biết quan hệ giữa bọn họ ấy, diễn xuất thật là lố.” Ở góc hẻo lánh truyền đến tiếng bàn tán rầm rầm. “Trình Tử Ngôn đúng là càng ngày càng hèn, một đứa là con vợ bé, một đứa là con hoang lưu lạc ở bên1ngoài, vậy mà cũng đáng để anh ta hạ mình lấy lòng như thế.”
“Anh ta là hiểu được nhìn mặt mà nói chuyện, nếu không làm sao ông lại ưu ái một mình anh ta như vậy chứ? Anh ta biết ông coi trọng hai người này, đương nhiên là phải bắt quàng làm họ rồi.” “Vậy sao anh không qua lấy lòng đi?” “Anh vẫn còn chưa hèn như vậy.” Gần như đi tới chỗ nào cũng đều có thể nghe được mấy lời bàn tán xì xào như thế, nhưng nếu chăm chú nhìn sang thì ai nấy cũng đều mang nụ cười thân thiện, thoạt nhìn dường như thật sự như người một nhà.
Triệu Hàm Như thấy buồn cười, chẳng8lẽ sau này có phải coi những kẻ hai mặt này như người nhà ư? “Có phải là không chịu nổi đúng không? Hết cách rồi, gia đại nghiệp đại, người lại đông, xuất hiện kiểu chuyện này là rất bình thường. Cho nên nói sinh ít con, trồng nhiều cây*, quả là vẫn rất có đạo lý.” Trình Tử Ngôn cười bất đắc dĩ với bọn họ.
*1 câu nói bên Trung, câu đầy đủ: Muốn giàu thì sinh ít con, trồng nhiều cây.
Cô cười nhìn Trình Tử Ngôn: “Xem ra quan hệ của anh với những người ở Đường gia cũng kém quá, bọn em đây là đang bị em liên lụy đấy nhỉ?”
“Em cũng coi quá thường anh rồi đấy, mấy2người vừa rồi là người của Đường Đức Quang, nói chuyện đương nhiên là âm dương quái khí. Đi, anh dẫn hai người đi gặp...” Trình Tử Ngôn mới nói được một nửa đã bị người khác chặn đường. “Anh họ Tử Ngôn, đã lâu không gặp.” Người đàn ông phong độ trí thức đầy mình cười ôn hòa, chu đáo chào hỏi: “Khúc tổng, chúng ta cũng một thời gian không gặp rồi, vị này chính là em họ Hàm Như của tôi đây à? Chúng ta lần đầu gặp mặt, anh là anh họ của em, Đường Bình Chi.”
Thái độ của Đường Bình Chi thật sự là quá tốt, biết rõ anh ta là đối thủ của Trình Tử Ngôn nhưng4cô vẫn không thể nào nảy sinh sự phản cảm với anh ta. Cô mỉm cười gật đầu với anh ta: “Anh họ Bình Chi, chào anh. Em đã từng đọc cuốn sách về chế độ tài chính của nhà Minh do anh viết, rất hay.”
Đường Bình Chi hơi bất ngờ: “Đó là luận văn tiến sĩ của anh, không ngờ thật sự sẽ có người đọc, xem ra em rất có hứng thú với lịch sử nhỉ?” Triệu Hàm Như gật đầu: “Đúng vậy. Chuyên ngành em vốn định học là lịch sử mà.” “Vậy thật là đáng tiếc, trên đời lại thiếu đi một nhà sử học xuất sắc rồi.” Đường Bình Chi tiếc hận nói. Còn nguyên nhân cô không học nữa thì mọi người đều biết, anh ta vẫn chưa ngu đến nỗi hỏi đến ngọn ngành. “Không những thiếu đi một nhà sử học xuất sắc là Hàm Như, mà Bình Chi cậu không tiếp tục nghiên cứu lịch sử nữa cũng khiến người ta rất tiếc.” Thấy bọn họ trò chuyện nhiệt tình, Trình Tử Ngôn không cam lòng chịu ăn bơ. Anh bỏ lỡ cơ hội cơ mà đâm thọc Đường Bình Chi một câu.
Đường Bình Chị lại không hề ngang ngược: “Không còn cách nào khác, đời người ngắn ngủi mà lắm khổ đau, luôn phải đem thời gian ở trên chuyện mình cảm thấy hứng thú nhất, mà chuyện cảm thấy hứng thú ở mỗi giai đoạn đều có điểm khác biệt. Bây giờ em chỉ là vừa đúng lúc mất đi hứng thú với nghiên cứu lịch sử thôi, cứ cố chấp tiếp tục cũng không thể làm một nhà sử học xuất sắc được, không bằng đổi một con đường khác, thay đổi tâm tình. Nói không chừng lại có thể nhìn thấy phong cảnh còn đẹp hơn, có khi còn đột nhiên nghĩ thông suốt những chuyện trước đó không nghĩ ra, quyết định lại nghiên cứu trở về lịch sử, cái gì cũng không biết mới cùng thú vị. Có đúng không, Hàm Như?”
Triệu Hàm Như gật đầu mỉm cười. Lời này của Đường Bình Chi vô cùng văn vẻ mà uyển chuyển, Tình Tử Ngốn bị chặn họng, á khẩu không đáp lại được, quả nhiên là một đối thủ không thể khinh thường
Trình Tử Ngôn tỏ ra tức giận: “Anh cũng chỉ là tiện mồm nói một câu mà có thể khiến cậu thao thao bất tuyệt cả tràng như thế, quả nhiên không hổ là người làm nghiên cứu học thuật, trình độ lý luận thật là khiến người ta khâm phục.”
“Nếu anh thật sự khâm phục thì đừng nói nhăng nói cuội ở đây nữa.” Đường Bình Bình đột nhiên qua đây, vẻ mặt khinh thường nhìn Trình Tử Ngôn, ngay sau đó trực tiếp chuyển hướng sang Khúc Nhạc, “Khúc Nhạc, thật là khéo quá, chúng ta lại gặp nhau rồi.” “Không có gì khéo hết, tôi theo vợ về nhà ngoại thôi, gặp được người nhà của cô ấy không phải là chuyện rất bình thường hay sao?” Khúc Nhạc lạnh nhạt nói.
Đường Bình Bình cau mày, hiển nhiên bị từ “người nhà” mà anh nói khiến cho buồn nôn. Cô ta không thèm làm người nhà với đứa con hoang Triệu Hàm Như này đâu.
“Hàm Như, đây là em gái anh, Đường Bình Bình, theo tuổi tác thì nó phải gọi em là em họ.” Đường Bình Chi chủ động giới thiệu, dáng vẻ nói chuyện của anh ta rất ôn hòa, nhưng ánh mắt nhìn Đường Bình Bình lại mang theo chút cảnh cáo.
Đường Bình Bình vẫn luôn sợ người anh này, đành phải bất đắc dĩ trầm giọng nói một tiếng: “Em họ.”
“Trước đó lúc ở thành phố C, tôi đã từng gặp mặt chị họ một lần, có điều tuy chị ta là anh em ruột với anh họ Bình Chi đây nhưng nhìn rất khác nhau đấy.” Triệu Hàm Như nói không chút khách khí. Đường Bình Bình không ưa cô, cô còn không ưa Đường Bình Bình hơn, lại thêm chuyện cô ta chàng ghẹo Khúc Nhạc, cô liền không nuốt nổi cơn giận này.
Đường Bình Chi làm như không phát hiện ra vẻ oán trách của của cô, vẫn vô cười cùng ôn hòa như cũ: “Vậy thì quả là có duyên rồi. Bình Bình từ nhỏ đã bị mọi người trong nhà nuông chiều thành hư, tính cách lỗ mãng, nhưng mà lòng dạ lại không xấu, nếu có chỗ nào đắc tội với em thì mong em bỏ qua cho.”
Đã đến mức ở ngay trước mặt tôi, trắng trợn mồi chài chồng của tôi, thị uy với tôi mà lòng dạ còn chưa đủ xấu ư? Đã thấy người ta nói láo nhưng chưa từng thấy ai như thế nói dối không chớp mắt như thế, Triệu Hàm Như không nói ra miệng nhưng trên mặt lại hiện lên vài phần khinh thường và khiêu khích, Đường Bình Bình thấy vậy, trong lòng tức giận.
“Ánh mắt của cô là sao? Không phục phải không? Đừng quên, tôi là chị họ của cô đó, có biết thế nào là kính trên nhường dưới không? Không biết là phải tôn trọng bậc anh chị à?” Đường Bình Bình quả thật đã bị chiều thành hư, vừa kích đã giận. “Lời này thú vị đấy, trước giờ cô cũng chưa bao giờ tôn trọng người làm anh họ là tôi đây mà. Chính cô cũng không biết kính trên nhường dưới thì dựa vào cái gì mà đòi Hàm Như phải như vậy? Hôm nay coi như tôi đã được mở mang kiến thức, cái gì gọi là với người thí nghiệm, với mình thì dễ rồi. Bình Chi, anh nói xem có đúng hay không?” Trình Tử Ngôn mặc dù ăn nói không hoa mỹ bằng Đường Bình Chi, nhưng để đánh bại vị đại tiểu thư Đường Bình Bình bá đạo có thừa mà lòng dạ chưa đủ này thì vẫn là chuyện dễ như trở bàn tay.
Đường Bình Chi khẽ nhíu mày. Anh ta vốn định để Đường Bình Bình khiêu khích Triệu Hàm Như, kết quả ba người đám Triệu Hàm Như lại bày ra dáng vẻ an nhàn, không hề bị mắc lừa, ngược lại còn khiêu khích đủ đường với Đường Bình Bình, đánh cho Đường Bình Bình nổi giận đùng đùng mất hết phong độ, nếu để ông cụ nhìn thấy thì sẽ khó tránh khỏi sẽ thiên vị.
Ai ngờ sợ điều gì thì điều đó liền xảy ra.
“Hàm Như, Khúc Nhạc, đến đây, cùng nhau ăn cơm nào, ngồi cạnh ông đi.” Đường lão vừa mới làm việc xong liền quay lại, không hề chào hỏi mọi người mà đi thẳng về phía Triệu Hàm Như.
Động thái lần này của ông không nghi ngờ gì nữa, chính là đang tuyên bố với mọi người ông coi trọng đứa cháu gái nửa đường nhận lại này đến mức nào. Tình cảnh lập tức vì điều này mà trở nên nghiêm túc, những lời bàn tán khó nghe sau lưng lập tức bớt đi, mặc dù trong lòng bọn họ vẫn bất mãn với Triều Hàm Như như cũ, nhưng cũng không dám thể hiện ra ở ngay trước mặt Đường lão.
Nhìn Đường lão đến gần, Đường Bình Chi hơi hoảng hốt, rồi lập tức nháy mắt với Đường Bình Bình. Đường Bình Bình cũng không phải kẻ ngốc, cô ta nhanh chóng thu lại vẻ giận dữ, giả bộ ra vẻ điềm nhiên như không có việc gì.
Nhưng Đường lão là tinh anh trong tinh anh, ông đã nhìn Đường Bình Bình lớn lên, sao lại không nhìn ra vẻ tức giận vẫn còn sót lại trên mặt cô ta cơ chứ: “Sao vậy? Ai chọc tức Bình Bình của ông vậy?”
Trong lòng Đường Bình Bình lập tức ấm áp, mặc dù ông đã nhận Triệu Hàm Như nhưng trong lòng ông nhất định vẫn thích nhất cô cháu gái này, bằng không đã không vừa nhìn thoáng qua đã bất bình vì cô ta. Cô ta tiến lên ôm lấy cánh tay Đường lão, hờn dỗi cáo trạng: “Ông nội, là anh họ Tử Ngôn đó, anh ấy nói cháu không tôn trọng anh ấy, không biết kinh trên nhường dưới.”
“Từ lúc nào đã đến lượt cháu giáo huấn Bình Bình vậy?” Đường lão quả nhiên vô cùng thiên vị, vừa mới tới đã không chút do dự quở mắng Trình Tử Ngôn.
Hình ảnh như vậy, ngoại trừ Triệu Hàm Như ra, tất cả mọi người đều không cảm thấy kinh ngạc. Đường Bình Chi cũng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Đường lão vẫn yêu thương Đường Bình Bình như cũ là được rồi. Gần đây Trình Tử Ngôn quá đắc ý, vừa đúng lúc mượn cơ hội này hạ thấp mặt mũi của anh, xem anh còn dám lôi kéo người khác khắp nơi hay không.
“Anh Tử Ngôn không chỉ giáo huấn không thôi đâu, anh ấy còn nói vị chị họ này với người thì nghiêm, với mình thì dễ nữa.” Triệu Hàm Như mỉm cười nói, còn không thèm gọi tên của Đường Bình Bình ra mà trực tiếp gọi cô ta là “vị chị họ này “, ai thân ai sơ, vừa nghe đã biết.
Trong lòng Đường Bình Chi trầm xuống, anh ta đã tính sót sự tồn tại của bà cô này. Địa vị của cô ở trong lòng ông cụ chưa chắc đã thấp hơn Đường Bình Bình.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Đường lão trầm giọng nói, là ống kêu Triệu Hàm Như quay về Đường gia, ông cũng biết kỳ thật trong lòng cô cũng không tình nguyện. Người xử sự khiêm tốn như cô sẽ không chủ động đi gây sự, nhưng dáng vẻ tủi thân ấm ức lúc này của cô khiến người vốn thương cháu gái là ông rất khó chịu.
Đường Bình Chi vội vã mở miệng hoà giải: “Mấy chị em lúc nói chuyện phiếm có qua lại vài câu, đứa nhỏ Bình Bình này từ trước đến nay vốn không biết giữ mồm giữ miệng nên mới nổi giận nói Hàm Như không tôn trọng nó. Cũng do Bình Bình đã quá đáng, anh Tử Ngôn không nhìn nổi nên mới nói Bình Bình vài câu. Kết quả con nhóc này liền ầm ĩ nổi giận, còn đi mách tội với ông.” Đường Bình Chi lại thay đổi sang dáng vẻ nghiêm khắc: “Bình Bình, em đã biết lỗi chưa? Còn không mau xin lỗi Hàm Như đi!”