“Tất nhiên là không, anh đang rất nghiêm túc đấy.” Khúc Nhạc cực kỳ nghiêm túc nói, “Anh thật sự chưa chuẩn bị sẵn sàng. Mấy năm nay chúng ta vẫn luôn ở hai nơi khác nhau, bây giờ được về ở chung với nhau rồi, anh hy vọng chúng ta sẽ có thêm thời gian để tận hưởng thế giới hai người, còn về chuyện con cái, anh nghĩ là để thêm một thời gian nữa nhé!”
“Vậy thì cứ thuận theo tự nhiên đi.” Cuối cùng tâm trạng của Triệu Hàm Như cũng trở nên thoải mái hơn hẳn, “Anh cũng biết cách an ủi người khác đấy.”
“Anh chỉ an ủi em thôi.” Khúc Nhạc nắm chặt lấy tay Triệu Hàm Như.
Những người khác nào có liên quan gì đến anh chứ? “Hàm Như, cháu đấy à?” Một bà1thím tóc xoăn ngạc nhiên đến gần hai người, đến nhìn sát vào mặt Triệu Hàm Như, khiến cô phải hoảng sợ lùi lại về sau hai bước, “Cháu trưởng thành rồi, chút nữa thì dì nhận không ra nữa rồi...” Triệu Hàm Như trợn mắt lên nhìn bà thím có chút quen quen trước mặt, hình như đúng là người quen của cô, “Dì họ?” “Đúng vậy, đúng vậy, dì còn sợ cháu không nhận ra dì nữa.” Bà thím cười cười, “Cháu càng ngày càng giống mẹ cháu.”
Vẻ mặt Triệu Hàm Như đen lại, ai cũng biết thật ra cô không hề giống mẹ, mà khá giống bà nội đã mất... Nào ngờ bà dì này nhận ra cô rồi, mà vẫn trợn mắt nói dối là cô giống mẹ được.
“Chào dì, tình cờ quá.” Triệu Hàm Như8xa lạ cười cười.
Bà dì họ này là chị họ của mẹ Triệu Hàm Như, tính về quan hệ họ hàng thì không quá thân thiết, mà cũng chẳng xa lạ gì với nhà cô. Năm đó cha mẹ cô vẫn còn sống, bà dì này đến nhà cô nịnh nọt không ít. Sau này đột nhiên cha mẹ qua đời, chỉ để lại mình cô, bà dì này lập tức tuyệt giao với cô, ngay cả tang lễ của cha mẹ cô bà cũng chỉ vội đến ló mặt một chút rồi đi.
Khi đó vẻ mặt dì Tống Cẩn cực kỳ lạnh lùng, vẻ mặt mỉa mai nhìn người mang tiếng là họ hàng này, không một ai lên tiếng lấy lại công bằng cho gia đình Triệu Hàm Như, nhắc nhở Triệu Hàm Như phải quên đi các2mối quan hệ trong nước, mà phải nhớ lấy sắc mặt đáng ghê tởm của đám người thấy lợi quên nghĩa này. Mấy năm qua cô không hề quên ai trong số những người đó.
Qua gian gian mới hiểu được lòng người. Năm đó mặc dù bà dì họ này không bỏ đá xuống giếng, nhưng khi Triệu Hàm Như đứng trong đáy vực của sự đau khổ, bà ấy cũng chẳng hiền hòa, dịu dàng gì với cô, mà cũng chẳng đưa tay ra giúp đỡ cô.
Vẻ mặt Triệu Hàm Như rất lạnh lùng, nhưng dì họ lại rất nhiệt tình, bà nhìn Khúc Nhạc đang đứng cạnh đó vài ba lần, “Nghe nói cháu kết hôn rồi à, ôi, đây là chồng cháu ư? Thật là tuấn tú lịch sự, mẹ cháu năm đó cực kỳ ưu tú,4bây giờ cháu là trò giỏi hơn thấy đấy... Nếu cô ấy dưới suối vàng mà biết được, chắc chắn sẽ rất vui. Hôm nay gặp được cháu đúng là có duyên, buổi tối cháu qua nhà dì dùng bữa đi.”
“Để hôm khác đi dì.” Triệu Hàm Như nhẹ nhàng lùi ra sau một bước, vô sự mà ân cần, không phải cướp thì cũng là trộm, “Buổi tối cháu có hẹn người nhà cùng nhau ăn cơm rồi.” “Cháu đừng khách sáo nữa, cháu làm gì còn người nhà nào nữa, dì còn lạ gì? Ở thành phố C cháu không có người thân, tên Triệu Minh Vi kia đáng chết vạn lần. Hắn hại chết bố mẹ cháu, đừng nói là cháu ngồi ăn cơm với ông ta đấy nhé.” Bà dì họ vẫn không chịu từ bỏ ý định.
“Ông ta còn không có tư cách làm người nhà của cháu, người nhà của cháu là những ai cùng chung hoạn nạn khó khăn với cháu, còn những người mà chỉ biết bỏ đá xuống giếng, thấy chuyện là bỏ chạy thì làm có tư cách gì để làm người thân của cháu chứ?” Nụ cười trên mặt Triệu Hàm Như không hề thay đổi, nhưng những lời mà cô nói ra lại chua ngoa, từng câu từng chữ đều là đang ám chỉ bà dì họ này, mà nói khó nghe hơn thì cô tình nguyện ngồi ăn cơm cùng Triệu Minh Vĩ còn hơn là có dính dáng gì đến bà dì họ này.
Mặc dù bà dì có chậm hiểu đến mấy đi chăng nữa, cũng nghe ra được sự oán hận của Triệu Hàm Như, liên tục giải thích, “Hàm Như, dì biết là cháu đang trách dì năm đó đã để mặc cháu, nhưng nhìn lại tình hình lúc đấy xem, dì muốn giúp cháu cũng không giúp nổi. Huống chi lúc đó dì ruột của cháu là Tổng Cẩn cũng trở về rồi còn gì. Dù sao thì các cháu cũng phải mông chạy đi Mỹ, còn gia đình dị thì vẫn còn phải sinh hoạt ở thành phố C, nểu dì đắc tội với Triệu Minh Vĩ thì sao có thể sống tiếp nối? Cháu đi hỏi thăm một vòng mấy người tâm phúc của bố mẹ cháu xem, mấy năm qua họ sống thế nào? Dì thật sự rất sợ mà... Nhưng nhiều năm như vậy, dù chưa từng quên gia đình cháu, quanh năm suốt tháng dì đều đến giúp bố mẹ cháu tảo mộ, mà nhà cháu cũng suýt bị phá bỏ, cũng là các dì liều mình bảo vệ đấy, nếu không thì máy ủi đất đã sớm ủi cái nhà ấy đi rồi.”
“Vậy thì phải cảm ơn dì quá.” Mặc dù ngoài miệng Triệu Hàm Như nói cảm ơn, nhưng ai cũng nghe ra được mấy câu này chẳng hề có chút thành ý nào. Bà dì này chẳng qua cũng chỉ nịnh hót thế thôi, biết rõ cô sắp đông sơn tái khởi, muốn đến đây tranh thủ tí lợi, “Cháu nhớ là dì có một anh con trai mà nhỉ, bây giờ anh họ sao rồi?”
“Anh họ cháu tính tình rất hoạt bát, năng lực làm việc cũng giỏi, có điều vận may lại kém, vì lo việc của nhà cháu mà đắc tội với Triệu Minh Vĩ, cuối cùng lại bị ông ta đuổi đi. Cháu phải biết, anh họ của cháu là do mẹ cháu đề cử vào Triệu thị đấy. Lúc bố mẹ cháu còn sống thì tốt rồi, mọi người đều nể mặt bố mẹ cháu, để cho anh cháu ít mặt mũi. Sau này Triệu Minh Vĩ lên nắm quyền, cực kỳ soi mói anh họ cháu, nhìn anh họ cháu mắt không vừa mắt, mũi không vừa mũi, rồi sau đó lấy cớ đuổi anh cháu đi. Bây giờ anh họ cháu vẫn còn đang ở nhà tìm việc. Nó có nói với dì là muốn quay lại Triệu Thị làm việc, dù làm trâu làm ngựa, bưng trà rót nước thôi cũng được.” Dáng vẻ bà dì cực kì thành thật, tỏ ra gia đình mình trung thành và tận tâm lắm.
Chuyện bưng trà rót nước mà để cho anh họ đi làm đúng là dùng dao mổ bò để thái thịt lợn rồi.” Triệu Hàm Như cười gượng hai tiếng.
Đột nhiên Triệu Hàm Như cảm thấy mình còn phải cảm ơn Triệu Minh Vĩ. Cậu con trai duy nhất của bà dì này là lưu manh đầu đường xó chợ, thế mà mẹ vẫn cho anh ta vào Triệu thị làm việc. Xem ra năm đó cha mẹ cô mềm lòng hơn có rất nhiều, một người lười nhác như vậy, nếu Triệu Minh Vĩ không khai trừ anh ta thì cô cũng sẽ đuổi anh ta đi đầu tiên, tính ra thì cũng phải cảm ơn Triệu Minh Vĩ giúp cô gánh cái danh bạc ơn bạc nghĩa này.
“Bây giờ đường công danh của cháu xán lạn, hay dẫn anh họ cháu đi đi. Nghe nói cháu có rất nhiều công ty đúng không, cháu cứ chọn bừa lấy một cái cho anh họ cháu quản lý đi, đều là người trong nhà, cũng chẳng thiệt đi đường nào cả.” Bà dì họ kia lén nhìn Khúc Nhạc một cái, kéo Triệu Hàm Như lại, “Bây giờ cháu giàu như vậy, lại còn có chồng đẹp mã thể này, chắc chắn là anh ta đang nhằm vào tiền của cháu đấy, nếu không thì cũng đang tính toán gì đấy
cháu. Đến lúc đó anh ta lừa cháu chuyển hết tiền cho anh ta, rồi quay lại bỏ cháu đấy, cháu sẽ mất cả chì lẫn chài rồi thì cứ ở đó mà khóc. Cứ để anh họ cháu đến Triệu thị trông coi giúp cháu đi, đều là người nhà mình cả, không giúp cháu thì giúp ai? Sau này còn có một đường lui.”
Triệu Hàm Như trố mắt, đột nhiên cảm thấy bội phục tư duy của bà dì này, nói mê nói sáng mà mặt không đỏ, chân không run, thiếu chút nữa thì ngay cả cô cũng không phản bác được. Cũng may bây giờ cô không còn là cô nhóc yếu ớt nhu nhược năm nào. Cô bĩu môi, ra vẻ oan ức nói: “Sao có thể làm vậy được chứ? Cháu rất yêu chồng cháu, nếu anh ấy nhằm vào tiền của cháu, thì cháu đưa hết tiền của cháu cho anh ấy là được, miễn là có thể buộc chặt anh ấy lại là được. Nếu anh ấy không quan tâm cháu thì cháu cũng chẳng thiết sống nữa, nào cần gì đường lui chứ!” “Ấy, dì làm vậy cũng là để tốt cho cháu đấy chứ! Sao lại không chịu hiểu chuyện gì cả vậy?” “Cháu không cần phải hiểu chuyện, cháu là một cô gái đang mê muội vì tình! Cháu bị chồng mê hoặc thần hồn điên đảo rồi, dù dì có nói thế nào thì cháu cũng không đổi ý đâu!” Triệu Hàm Như kiên quyết nói.
Bà dì họ há miệng định nói gì đó, dáng vẻ này của Triệu Hàm Như đúng kiểu vò đã mẻ lại còn sứt, cực kỳ giống con trai độc nhất của bà, mà bà thì chẳng có cách nào để trị được kiểu người vô lại thế này. “Cháu ngu muội như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ phải hối hận!”
“Bây giờ cháu không thấy hối hận! Cùng lắm thì cháu không sống nữa! Tiền cũng chỉ là vật ngoài thân, sinh ra không cầm được, chết đi cũng chẳng mang theo nổi, chồng cháu đã thích rồi thì cứ cho anh ấy, chỉ cần anh ấy không rời khỏi cháu thì cháu cũng chẳng cần gì cả, cam tâm tình nguyện cho anh ấy hết.” Triệu Hàm Như vào vai một cô gái bị tình yêu làm cho mê muội.
“Cháu... cháu... cháu làm vậy không sợ làm phụ lòng bố mẹ à?” Dì họ chán nản. “Bố mẹ cháu biết cháu thế này rồi, họ chắc chắn sẽ thông cảm với cháu.”
“Được rồi, dì thấy thế này nhé, nếu cháu thấy khó xử, thì cứ sắp xếp cho anh họ cháu một chức gì đó trong công ty đi.” “Cháu giao công ty cho chồng cháu rồi, cháu không quản mấy chuyện này đâu.” Vẻ mặt Triệu Hàm Như cực kỳ vô tội.
“Vậy cháu bảo chồng cháu sắp xếp cho anh họ cháu một chức quản lý là được mà!” Giọng bà dì the thé, “Đều là họ hàng với nhau, chút chuyện nhỏ này mà nó cũng không giúp được à?” “Cháu không nói với chồng cháu đâu, nếu chọc anh ấy mất hứng thì sao? Cháu không muốn mất chồng đâu.” Triệu Hàm Như ngốc nghếch lắc đầu, “Dì họ, sao dì cứ phải bắt anh họ ra ngoài làm việc làm gì, làm việc nhiều vất vả lắm, dì có mỗi một anh con trai như vậy mà lại để cho anh ấy ra ngoài làm việc? Cũng không phải là không nuôi nổi, dì làm vậy đúng là đày đọa anh ấy.”
Bà dì chán nản, mấy câu này rất quen tại, ngày xưa con trai bà cũng từng nói mấy câu y chang thế này với bà, “Đàn ông đàn ông sao có thể không đi làm được?”
“Sao không được? Làm việc bên ngoài vừa mệt mỏi lại vừa tù túng, lại còn hại sức khỏe, anh họ là con trai độc nhất, không thể chịu khổ như thể được.” Triệu Hàm Như tận tình khuyên nhủ, “Dì cứ để anh ấy ở nhà sinh cháu cho dì là được.”
“Nó không có việc làm, làm gì có cô gái nào chịu sinh con cho nó? Con gái bây giờ ai cũng hám của hám tài, đúng là đồ đào mỏ!” Bà dì họ lo lắng thở dài, thật ra trong thâm tâm bà cũng không muốn cho con trai chịu khổ, nếu không thì bà cũng sẽ không đi khắp nơi tìm việc cho con trai mình như vậy, “Nếu không thì cháu cứ sắp xếp cho nó một chức vị gì đó trên danh nghĩa cũng được, mỗi tháng đúng hẹn thì phát lương cho nó, rồi nó cũng sẽ không đến làm để gây phiền cho cháu đâu...”
Nói vậy mà cũng nói ra được? Mặt dày thật đấy.