“Anh ta yêu tôi? Không, anh ta không yêu tôi, người anh ta yêu lúc nào cũng là chính bản thân anh ta mà thôi. Chắc cô chưa biết, anh ta điên rồi, từ trong ra ngoài, anh ta rõ ràng là một tên điên!” Dư Mịch chau mày, hiển nhiên là đang nhớ lại về những ký ức không mấy tốt đẹp. “Để nhục mạ tôi, mà sau khi chúng tôi quay lại, anh ta còn tìm đến vô số người phụ nữ khác rồi đến trước mặt tôi... Được rồi, buồn nôn lắm, đừng nói về chủ đề này nữa.”
“Thực ra lúc đi học tôi rất ghen tị với cô. Bố mẹ Trịnh Hiệu Dương thích cô, ghét tôi, lúc chúng tôi yêu nhau, tôi đã phải chịu rất nhiều áp lực.1Tôi thường nghĩ, nếu tôi có gia cảnh của cậu, chắc hẳn họ sẽ không đối xử với tôi như vậy, tôi chẳng thua kém cô điều gì ngoài bố mẹ cả. Nhưng trong thâm tâm tôi vẫn biết là cô không thích anh ta, mà anh ta cũng chẳng có ý gì với cô, nhưng tôi vẫn không nhịn được mà đố kỵ, buồn cười nhỉ?” Dư Mịch cười khổ nói.
“Ừ buồn cười lắm.” Triệu Hàm Như nâng chén trà, ưu nhã nhấp nhẹ một ngụm trà nhài. Bất giác nhíu mày lại, không muốn có bất kỳ liên quan gì đến Trịnh Hiệu Dương, “Cô gọi tôi ra chỉ để nói những chuyện này...” “Tớ biết cô sẽ cảm thấy mấy chuyện này rất nhàm chán, nhưng có mấy lời nếu không8nói thì tôi cứ cảm thấy canh cánh trong lòng, xin lỗi cô!” Dư Mịch nói rất khách khí, nhưng lại cực kỳ kiên quyết. Dù sao thì chưa chắc cô ta đã có cơ hội gặp lại Triệu Hàm Như, nên hôm nay có thể ngồi nói chuyện riêng với cô vài câu thì tranh thủ nói hết những điều đã giấu trong lòng bao năm qua ra.
“Cô có nhớ ngày trước Trịnh Hiệu Dương từng nghe lời cha mẹ anh ta để đến Mỹ gặp cô không? Thật ra sau lần đó anh ta đã thay đổi hoàn toàn, trước đó rõ ràng là anh ta có yêu tôi, nhưng sau khi bị cô từ chối anh ta lại bắt đầu nhớ mãi không quên cô, thậm chí mình còn vô tình2phát hiện ra là anh ta có thuê thám tử để theo dõi cô...”.
“Anh ta thuê người để theo dõi tôi? Lúc tôi còn ở Mỹ?” Triệu Hàm Như giật mình, nếu Dư Mịch không nói thì cô cũng không bao giờ biết chuyện này. Vốn dĩ tưởng rằng mình ở nước ngoài, rời xa mọi người thì họ sẽ không thể theo dõi hành tung của cô, nào ngờ Trịnh Hiệu Dương vẫn theo dõi được cô. Nếu Trịnh Hiệu Dương mới được thám tử để điều tra cô, liệu Trương Gia và Triệu Minh Vĩ thì sao? Liệu họ có từng điều tra cô?
“Đúng vậy, tôi từng thấy vài tấm ảnh của cô trong ngăn kéo của anh ta, tất cả đều là ảnh chụp lén, thậm chí còn có mấy tấm4ảnh của cậu và anh Khúc, ảnh chụp riêng của cô thì anh ta cất rất cẩn thận, nhưng ảnh chụp chung với anh Khúc thì ở giữa có vết dao...” Dư Mịch vừa nghĩ lại liền rùng mình một cái, “Tên Trịnh Hiệu Dương này đúng là đồ biến thái! Hai người đến thành phố C rồi nhớ phải cẩn thận, bổ của anh ta là Trịnh Kính là một con rắn độc ở đây đấy, có khi anh ta sẽ ra tay với hai người cũng nên...”
Dư Mịch không biết gút mắc nội bộ của Tập đoàn Triệu thị, lời nhắc nhở này của cô ấy hoàn toàn xuất phát từ ý tốt. Đột nhiên Triệu Hàm Như cảm thấy có tiền thật tốt, có tiền nên vợ chồng cô có thể thuê được rất nhiều vệ sĩ, trước kia bị tên biến thái Trịnh Hiệu Dương đó nhìn chằm chằm mà không xảy ra chuyện gì đúng là rất may mắn.
Nhưng mà tôi nghĩ anh ta không muốn làm tổn thương cô đâu. Nếu so sánh ra thì người anh ta hấn chắc là Khúc Nhạc. Nếu trực giác của tôi đúng thì anh ta đang coi anh Khúc là tình địch. Nếu trước kia tôi từng là cánh hoa hồng đỏ trong lòng anh ta, thì sau nhiều năm dây dưa mình chỉ còn là một con muỗi mà thôi. Còn cô từng là hạt gạo trắng, vì cao xa không chạm tới được nên dần trở thành ánh trăng sáng trong lòng anh ta.” Vẻ mặt Dư Mịch bắt đầu trở nên trào phúng, “Đàn ông là vậy đấy, càng không chiếm được thì sẽ càng nghĩ đến. Anh ta chưa từng nghĩ đến cảm nhận của bất kỳ ai khác, năm đó tôi quá ngây thơ.”.
Khóe miệng Triệu Hàm Như hơi co giật. Cô không hề muốn biến thành cái gì mà ánh trăng sáng, nếu có thể thì cô tình nguyện biến thành một tia sét, đánh phát chết luôn tên cuồng bản thân Trịnh Hiệu Dương đó đi. Mặc dù cô biết chuyện năm đó chẳng liên quan gì đến anh ta, nhưng cô cực kỳ chán ghét loại người bá đạo như Trịnh Hiệu Dương, lúc nào cũng muốn cả thế giới phải xoay quanh mình, việc này xuất phát từ cá nhân cô, chứ cũng chẳng liên quan gì đến ân oán tình cừu của cha mẹ hai người cả. Nếu tính ra thì Khúc Nhạc và Trịnh Hiệu Dương đều là con của kẻ thù của Triệu Hàm Như. Nhưng cô yêu Khúc Nhạc đến mức thần hồn điên đảo, còn đối với Trịnh Hiệu Dương thì trừ chán ghét ra thì chẳng có cảm giác gì khác.
Khúc Nhạc thầy Triệu Hàm Như mang vẻ mặt kỳ quái đi ra, lập tức vội bước đến, “Sao thế?”
“Không có việc gì, chỉ hàn huyên chút chuyện thôi” Triệu Hàm Như cười hai tiếng cho qua chuyện. Cô không muốn tâm trạng Khúc Nhạc cũng bị kéo xuống theo mình, liền xốc lại tâm trạng, chuyển sang chuyện khác, “Anh có nhìn trúng cái nhẫn nào không?”
“Anh chọn được 5 đối nhẫn cho em xem rồi, em nhìn xem có thích cái nào không?” Khúc Nhạc biết rõ là chuyện cô vừa nói có 8, 9 phần là liên quan đến Trịnh Hiệu Dương, bản thân anh cũng rất chán ghét người đàn ông này. Nếu cô đã không muốn nói thì anh cũng giả vờ không biết, coi như không có chuyện gì đáp lời cô.
“Ánh mắt anh Khúc rất tốt, trong 5 đôi anh chọn thì có 3 cặp là hàng kinh điển của nhãn hàng chúng tôi, còn 2 đôi khác là kiểu dáng mới được thiết kế năm nay...” Quản lý thận trọng giới thiệu. Mới đầu ông ta đã cảm thấy hai người nhìn quen mắt. Sau khi nghe thấy vợ chồng Dư Mịch nói, ông ta liền nhận ra thân phận của hai người, có điều ông ta không thể hiểu nổi tại sao hai người này lại chạy đến thành phố C để mua nhẫn cưới.
Với thân phận của Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như mà nói thì quản lý của cửa hàng mẹ ở Bắc Kinh cũng không có tư cách tiếp đón hai người, chỉ cần hai người gọi một cuộc, thì giám đốc chi nhánh chính ở nước ngoài sẽ tự tới, rồi gọi các nhà thiết kế hàng đầu của công ty đến để bàn bạc kiểu dáng với hai người, sao phải tự mình tới cửa hàng nhỏ này chứ.
Đây là nhẫn cưới, là nhẫn mà lúc nào họ cũng phải đeo trên tay, không phải là một món trang sức bình thường!!! Quản lý không biết mình đã trúng vận may gì mà có thể được tiếp đãi hai vị vừa có tiền vừa có địa vị này. Dù hai người chỉ tùy tiện vào xem rồi không mua gì đi chăng nữa thì cửa hàng đã cảm thấy rất vẻ vang, ngay cả giám đốc của chi nhánh cũng phải đích thân hỏi thăm tình hình ở đây rồi.
Dù ông ta đã gặp rất nhiều tinh anh rồi, nhưng lúc này vẫn cảm thấy vốn từ của mình quá hạn hẹp, nói năng có chút lộn xộn. Thi thoảng ông ta còn phải lén nhìn biểu cảm của hai người, sợ chọc hai người mất hứng.
Cũng may là Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như đều tập trung vào việc chọn nhẫn, không so đo với ông ta.
“Em thấy đổi này được đấy, kiểu dáng đơn giản.” Triệu Hàm Như chỉ vào một đối trong đó, cười nói, Khúc Nhạc chưa bao giờ thích những thứ phức tạp rườm rà, nhẫn cưới là thứ anh sẽ phải đeo trên tay thường xuyên, tất nhiên là phải chọn loại anh thích nhất rồi. “Nhưng anh lại thích đôi kia nhất.” Khúc Nhạc chỉ vào đôi nhẫn khác, cơ bản 5 đôi anh chọn đều là loại thiết kế đơn giản, nhưng đôi nhẫn anh vừa chỉ vào thì có cảm giác rất mạnh mẽ, là mẫu thiết kế mới ra của năm nay.
Hai người nhìn nhau cười cười, cô chọn trúng phong cách anh thích, mà anh cũng chọn trung phong cách cô thích nhất.
“Nhẫn cưới ngày nào cũng phải đeo, chọn kiểu dáng đơn giản chút là được rồi, mẫu này rất đơn giản, vĩnh viễn sẽ không quá hạn...” Triệu Hàm Như vẫn có khuynh hướng chọn kiểu dáng đơn giản kia, cố chấp nói tiếp. “Nói dễ nghe quá, nói thẳng là không mua nổi mẫu mới kia là được mà.” Một người phụ nữ đang ngồi ở ghế cao chọn lựa vòng cổ kim cương khinh thường mở miệng, nói xéo hai người. Cô ta vừa lên tiếng, toàn bộ cửa hàng liền yên tĩnh, không khí xung quanh trở nên cực kỳ xấu hổ. Quản lý không tin nổi tại mình, người phụ nữ này dám nói họ không mua nổi cặp nhẫn cưới? Ông ta không nghe lầm chứ? Hai người này chỉ cần tùy tiện nói một câu là có thể mua được cả công ty trang sức này đấy!
Triệu Hàm Như nháy mắt mấy cái, cảm thấy rất nực cười, đã bao nhiêu năm cô chưa từng nghe qua ba chữ không mua nổi" rồi nhỉ? Vì quá buồn cười, nên cô lại chẳng cảm thấy tức giận chút nào.
Khúc Nhạc cũng đã quen với việc người qua đường nói bừa, cũng chẳng để ý đến lời cô ta nói, tiếp tục chú ý đến việc chọn nhẫn.
Nhưng cửa hàng trưởng và các nhân viên thì lại quan trọng hóa vấn đề lên, sau khi được quản lý bày mưu tính kế, nữ nhân viên đang phục vụ cô gái kia ngọt ngào cười nói: “Xin lỗi khách hàng, hôm nay cửa hàng chúng tôi tạm thời ngừng buôn bán một thời gian, ngài có thể quay lại chọn đồ vào lần khác ạ.” “Ý gì vậy? Mấy người đuổi tôi đi? Có nhầm không, tôi là khách hàng đấy! Cô có biết là tôi đã đến đây mua bao nhiêu đồ trang sức rồi không?” Cô gái kia trợn mắt lên nhìn nữ nhân viên với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, vỗ mạnh vào quầy thủy tinh rồi sằng giọng: “Dựa vào cái gì mà mấy người dám đuổi tôi đi?”
Nhân viên cửa hàng hơi rụt rụt khóe miệng. Mọi người cũng có chút ấn tượng với cô gái này. Cô ta là gái làng chơi, không biết tại sao lại trở thành một trong số bạn gái của Trịnh Hiệu Dương. Vì rất thích hãng trang sức này nên thường xuyên đến cửa hàng xem đồ, thi thoảng lại mua vài thứ lặt vặt lẻ tẻ.
“Quý khách, thật xin lỗi, khi có khách quan trọng chúng tôi sẽ tạm thời đóng cửa, xin ngài thông cảm.” Nhân viên chân thành đáp lại.
Sau khi nhận ra thân phận của Khúc Nhạc, quản lý đã từng định đóng cửa hàng để đón hai người, nhưng Khúc Nhạc không để ý đến mấy người này, mà trong cửa hàng cũng không có nhiều khách lắm, nên ông ta cũng không vẽ thêm chuyện, nào ngờ cuối cùng lại có một vị khách không biết điều thế này.