“Nước đục thì mới dễ bắt cá chứ.” Trình Tử Ngôn lại nghĩ rất lạc quan.
“Người không phạm ta, ta không phạm người. Em cũng chẳng thích dây vào chuyện tranh quyền đoạt lợi này của các anh đâu, nhưng hôm nay Đường Bình Bình chọc em, em chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu.” Triệu Hàm Như hừ lạnh, việc này dù thế nào thì cô cũng không nuốt trôi nổi, dù Đường Bình Bình có phải là người của Đường Bình Chi, hay bị ai đó khác sai khiến đi chăng nữa, thì cô cũng sẽ báo đáp" mấy người này thật tử tế.
“Em định làm thế nào?” Trình Tử Ngôn hứng thú mở to mắt, hoàn toàn không có ý1định ngăn cô lại. “Em định dây vào chuyện này à? Đường Bình Bình không dễ chọc đâu.” Lý Chẩn Dương không chịu nổi, kéo Trình Tử Ngôn lại “Đừng có gây chuyện nữa! Hai đứa nó mới cưới xong, sao lại kéo chúng nó vào rắc rối chứ!”
“Chuyện này mà gọi là rắc rối à? Hàm Như bị bắt nạt, anh cũng không tin là Khúc Nhạc lại để yên cho cô ta.” Trình Tử Ngôn không chịu nghe lời khuyên của Lý Chấn Dương, mà lại còn quay sang khích tướng Khúc Nhạc.
“Đừng có gọi Khúc Nhạc, chuyện của em thì để em tự lo.” Triệu Hàm Như lập tức mở miệng bảo vệ Khúc Nhạc, nhìn độ ương ngạnh của8Đường Bình Bình là đủ biết ở nhà cô ta được chiều chuộng đến cỡ nào. Cho nên Triệu Hàm Như không muốn để Khúc Nhạc dính vào chuyện ân oán giữa cô và Đường Bình Bình. Vì cô và Đường Bình Bình đều là cháu gái của Đường lão, dù thế nào thì ông cũng không thể quá thiên vị ai được, nhưng nếu Khúc Nhạc tham gia vào chuyện này thì anh sẽ trở thành bia đỡ đạn cho hai người.
“Em xót nó đến thế cơ à?” Trình Tử Ngôn cười nhạo, “Thật ra em tự đi tìm Đường Bình Bình để đòi lại công bằng là cách giải quyết hợp lý nhất rồi, thân phận hai đứa tương đương, lại2đều là cháu gái của ông ngoại, dù em có đến quấy Đường Bình Bình một trận thì cô ta cũng chỉ có thể ngồi chịu trận thôi. Đường Đức Quang và Đường Bình Chi dù có ỷ vào thân phận của mình thì cũng không sẽ không ra tay vì mấy chuyện cỏn con này đâu, em tự ra mặt còn tiện hơn là bọn anh.”
“Trước kia nghe nói Đường Bình Bình nhằm vào cậu Chu Lỗi gì đó ở công ty Trung Thiên mà? Mặc dù việc lần này không liên quan lắm, nhưng anh thấy em có thể ra tay từ chuyện này đấy, Hàm Như tính cách ôn hòa, không hợp với việc đi tìm loại người chanh chua4như Đường Bình Bình chút nào.” Khúc Nhạc nắm tay Triệu Hàm Như, cô bảo vệ anh, mà anh cũng không nỡ để cô bị người khác bắt nạt. Trình Tử Ngôn nháy mắt mấy cái, Khúc Nhạc đang coi nữ ma đầu này là thỏ non à? Bản thân anh ta thấy Triệu Hàm Như cũng chẳng khác gì vị Đường Bình Bình đang khiến người khác đau đầu kia. “Tiểu minh tinh Chu Lỗi ư? Chuyện này thật à? Đường Bình Bình làm trong ngành giải trí nhiều năm, kiểu gì chẳng thấy đủ các loại tiểu thịt tươi khác nhau, Chu Lỗi chẳng qua là cái cớ của cô ta thôi, cùng lắm cũng chỉ là một thứ đồ chơi vô giá trị trong lòng Đường Bình Bình thôi, ra tay với cậu ta chẳng có ích gì đâu.” Trình Tử Ngôn phản đối.
“Tôi chỉ thấy Chu Lỗi là mấu chốt của vấn đề lần này thôi chứ không bảo là phải ra tay với cậu ta. Trần Kiều đã chết, Trương Gia lại bám vào nhóm người Đường Bình Bình, chúng ta ở lại thành phố C cũng chẳng có ý nghĩa gì, thà cứ về Bắc Kinh trước, sau đó điều tra thử xem chỗ Chu Lỗi có manh mối gì không. Cậu ta chỉ là tiểu minh tinh tuyến mười tám, sao lại lọt được vào mắt Đường Bình Bình được chứ? Tôi còn nhớ trong công ty Trung thiên còn có một minh tinh khác đang khá nổi, tên là u Dương gì đấy, tính ra thì còn nổi tiếng hơn Chu Lỗi rất nhiều nhưng cũng không lọt nối vào mắt xanh của Đường Bình Bình, vậy sao Chu Lỗi lại có thể chứ? Hơn nữa, người đại diện của cậu ta chết kỳ quặc như vậy, liệu sau chuyện này còn có bí mật gì không? Liệu có liên quan gì đến nhóm Đường Bình Bình không?” Khúc Nhạc đưa ra một loạt vấn đề đáng ngờ.
“Cũng có lý đấy, mặc dù Nghiêm Hiểu Văn gây ra không ít chuyện ở Bắc Kinh, nhưng chúng ta vẫn không thể chắc chắn được liệu người phía sau cô ta có phải là Trần Kiều hay không, hay rốt cuộc cô ta và Trần Kiều cũng chỉ là quân cờ của một ai khác?”
“Có lẽ ngay từ đầu Đường Đức Quang đã không để ý gì đến Nghiêm Hiểu Văn, dù sao thì mục tiêu của họ cũng chỉ là Hàm Như, khi đó Hàm Như chưa quen Đường lão, cùng lắm thì cũng chỉ là một doanh nhân mới hồi hương mà thôi, tôi nghĩ mấy người đó cũng chưa hẳn là có địch ý với Triều Hàm Như, chủ yếu là họ muốn thông qua Hàm Như để xúc phạm đến chúng ta mà thôi.”
“Nào ngờ Hàm Như cũng là người nhà họ Đường C chuyện của Trần Kiều giống như một hồi chuông cảnh báo, khiến họ nhận ra sự thiên vị của Đường lao đối với Hàm Như. Lúc này họ mới bắt đầu để phòng Hàm Như, chuyên hôm nay chỉ là thăm dò thôi, chắc không liên quan gì đến mấy chuyện trước kia Nghiêm Hiểu Văn làm đâu. Nhưng Khúc Nhạc nói cũng có lý, chuyện ở tỉnh A cũng đã được giải quyết rồi, chúng ta phải nhanh chóng quay về Bắc Kinh thôi.”
“Được, đợi em bàn giao xong chuyện ở đây thì chúng ta sẽ lập tức quay về Bắc Kinh. Nhưng mà em vẫn muốn đi gặp Trịnh Kính và Triệu Minh Vĩ thêm một lần nữa, mọi chuyện phải rõ ràng đã.” Mặt Triệu Hàm Như lạnh nhạt, nhưng lại mang theo vẻ khổ sở khó phát hiện ra.
Những hận thù, những đau khổ quấn lấy cô suốt bảy năm qua cuối cũng đã chấm dứt, nhưng sau khi cảm thấy thỏa mãn Triệu Hàm Như lại có chút mờ mịt. Nếu Trịnh Kính và Triệu Minh Vĩ không phản bội thì liệu bố mẹ cô có thể khỏe mạnh sống đến bây giờ không? Cô sẽ ra sao? Liệu có thể thành công được như hôm nay? Liệu có thể cưới được Khúc Nhạc hay không?
Tiếc là trên đời này không có hai chữ “nếu như.
“Trước khi gặp Triệu Minh Vĩ em có muốn gặp Triệu Tuyết Như một lần không? Cô ta cứ nằng nặc đòi gặp em.” Lý Chấn Dương hỏi, gần đây anh ta bị Triệu Tuyết Như làm phiền muốn chết rồi. “Được.” Triệu Hàm Như cười lạnh, cô chưa gặp lại cô chị họ này cũng khá lâu rồi. Cô chỉ biết cô ả đã phát điên rồi, lúc nào cũng sa đọa tự tử. Đột nhiên Triệu Hàm Như cảm thấy rất ngạc nhiên, rốt cuộc khi bị dồn đến đường cùng rồi thì ả ta muốn nói gì với cô chứ?
Triệu Tuyết Như đắp lên mặt một lớp phấn dày đặc, làm khuôn mặt cô ta lộ vẻ sáng bóng thiếu tự nhiên, khiến người ta nghĩ đến các kỹ nữ cao cấp của Nhật Bản thời xưa, mặt trắng như bột mì, còn mỗi thì lại đỏ mọng. Trên thái dương cô ả vẫn còn vương vài giọt mồ hôi, thậm chí trên trán còn lộ rõ từng vệt mồ hôi dài, nhìn có vẻ rất chật vật.
Thật ra Triệu Tuyết Như vốn rất xinh đẹp, dáng người trước lồi sau lõm, cũng có thể coi là một tiểu mỹ nhân, nhưng không hiểu cô ta lên cơn gì mà lại muốn theo đuổi hình tượng thanh lệ của Triệu Hàm Như, chính vì thế đã làm rất nhiều cuộc phẫu thuật thẩm mỹ, khiến mặt trở nên rất khác lạ. Mọi biểu cảm của cô ta trở nên cứng nhắc, xấu đến mức chỉ có ba phần là giống người, bảy phần còn lại thì giống quỷ. Triệu Hàm Như nhìn cô ả với ánh mắt vừa thương cảm lại vừa châm chọc. Triệu Tuyết Như cũng dùng ánh mắt tràn đầy vẻ địch ý để nhìn cô. Ngay từ đầu cô ả đã biết Triệu Hàm Như là một mầm tai họa. Nếu như năm đó cô ả và Trương Gia quyết đoán hơn một chút, giết chết cô sớm hơn, thì bây giờ cô ả cũng không phải sống trong tình cảnh này rồi.
Mà bây giờ, gia đình 4 thì tan nát, nhưng Triệu Hàm Như lại sống cực kỳ thoải mái, lại còn ngồi chễm chệ trên ghế sofa, nhìn ả với ánh mắt đầy soi mói, khuôn mặt cô láng mịn, không một nếp nhăn. Mặc dù năm nay cô mới hơn hai mươi, nhưng Triệu Tuyết Như chỉ hơn có cổ một tuổi thôi, khóe mắt đã bắt đầu xuất hiện rất nhiều nếp nhăn.
Ánh mắt đố kỵ của Triệu Tuyết Như chuyển sang Khúc Nhạc. Người đàn ông lạnh lùng nho nhã này đang nhìn ả với vẻ đầy cảnh giác. Anh bảo vệ Triệu Hàm Như, chỉ sợ là ả sẽ làm cô bị thương.
Vì sao sau khi bị Trương Gia đá rồi mà Triệu Hàm Như có thể tìm được một người đàn ông tốt như vậy?
Đáng lẽ trước kia ả nên để Trương Gia ngủ với Triều Hàm Như, rồi mới bảo hắn đá cô. Giá như Triệu Hàm Như mang thai nghiệt chủng thì càng tốt, vậy thì sau này cô sẽ không thể tìm được người đàn ông tốt như vậy nữa. Triệu Tuyết Như lắc đầu, ánh mắt ả hơi ngẩn ra, thi thoảng cô ả ảo giác thấy Triệu Hàm Như đang bất lực giãy giụa, thút thít nỉ non cầu xin ả. Nhưng sau khi trợn mắt lên, ả chỉ thấy dáng vẻ đắc chí vừa lòng của cô mà thôi...
“Chị đòi gặp tôi bằng được để làm gì?” Triệu Hàm Như dù bận nhưng vẫn ung dung thưởng thức cảm xúc trên mặt Triệu Tuyết Như, phẫn nộ, oán hận, tiếc nuối, còn có chút khó hiểu, vẻ mặt cô ả lúc trắng lúc xám, nhìn cực kỳ đặc sắc.
“Triệu Hàm Như, mày hủy nhà tạo, sau này mày sẽ gặp báo ứng.” Triệu Tuyết Như nghiên răng nghiến lợi nói. Triệu Hàm Như mỉm cười, vẻ mặt bình tĩnh, “Chính gia đình chị mới là người hủy nhà của tôi, bố mẹ tôi đã bị nhà chị hại chết, chính vì thế nên bây giờ chị mới thành ra thế này, các chị mới là người gặp báo ứng. Nghe nói mấy năm qua Triệu Cương vẫn đang ngồi tù đúng không? Nếu chị thấy cô đơn quá thì để tôi nghĩ cách cho... Để Triệu Cương được tạm tha nhé? Để hai anh em nhà chị bầu bạn với nhau, chăm sóc lẫn nhau.”
Triệu Hàm Như tỏ vẻ rộng lượng.
Triệu Cương ngồi tù mấy năm, bị đánh đập đến mức trở nên đần độn mất trí rồi, hoàn toàn mất đi khả năng tự sinh hoạt, hằng ngày lúc nào cũng phải có người chăm sóc. Nếu để Triệu Cương ra tù thật thì Triệu Tuyết Như cũng không thể cứ thế mặc kệ hắn được, mà để chăm sóc được hắn thì Triệu Tuyết Như lại phải bỏ ra rất nhiều tiền, cho nên Triệu Hàm Như dám đánh cược, bây giờ Triệu Tuyết Như chỉ ước giá như Triệu Cương ở trong tù cả đời cho rồi. “Chúng tạo không cần mày phải giả vẻ từ bi.” Quả nhiên, Triệu Tuyết Như bối rối đáp lại. Bố cô ả là Triệu Minh Vĩ, ông ta có tiền nên cô ả mới muốn cứu ông ta ra, còn Triệu Cương thì Triệu Tuyết Như hoàn toàn không muốn dây vào, “Mày thả bố tao ra trước đã.” “Thả? Tôi có bắt bố chị đâu.” Triệu Hàm Như cười mà như không cười. “Tâm lý Triệu Minh Vĩ có vấn đề, bản thân ông ấy tự đồng ý đến bệnh viện tâm thần để chữa trị rồi, chuyện này chẳng liên quan gì đến tôi cả. “Bố tao rất bình thường, tâm lý bố tao không có vấn đề gì cả!” Triệu Tuyết Như rít lên.
“Tự mình đi hỏi bố chị đi, hỏi tôi thì có nghĩa lý gì chứ?” Triệu Hàm Như thương cảm cười cười, “Triệu Tuyết Như, tự nhìn xem mặt chị đã biến thành cái gì rồi kìa. Làm như vậy có đúng không? Đi tham gia loại tiệc tùng ấy chỉ để trả thù tôi, rồi bị người ta đùa cợt, nhục nhã như vậy mà chị có thể nhịn được à? Bố của đứa bé trong bụng chị là ai chị cũng không rõ, lúc làm phẫu thuật chắc chị đau khổ lắm nhỉ? Chị nghĩ tôi sẽ bị ảnh hưởng chắc? Chị làm cách này chính là đả thương địch một trăm thì tự tốn mất một nghìn đấy.”
“Triệu Hàm Như, tao hận mày!” Triệu Tuyết Như nhớ đến khoảng thời gian bị Nghiêm Hiểu Văn khống chế rồi phải sống sa đọa. Chẳng ai trên đời này lại chủ động để thân thể mình bị chà đạp như vậy, nhưng Triệu Tuyết Như không có lựa chọn, ả sẵn sàng đánh đổi tất cả để có thể hạ gục được Triệu Hàm Như.