Có chút không tự lượng sức mình! “Chắc là không thay đổi, nhưng em vẫn muốn nói.” Triệu Hàm Như nhún vai, tính tình cô bộc trực như vậy đấy, nhất là khi bị Đường Bình Bình chọc tức một cách không thể hiểu được, cô không phạm người, người lại chủ động phạm cô, “Em không muốn gia nhập cạnh tranh của các anh, có lẽ em khách quan hơn các anh một chút.”
“Em đã gia nhập cạnh tranh rồi. Trong mắt của mọi người, em thuộc phe Tử Ngôn. Dù em và Đường lão có nói gì thì mọi người cũng sẽ cho rằng đó là ý của Tử Ngôn.” Lý Chấn Dương lạnh nhạt nói. “Cũng quá gượng ép rồi. Nói như vậy, dù1em không muốn thì cũng phải dấn vào bãi nước đục này? Căn bản không có lựa chọn?” Triệu Hàm Như nhíu mày.
“Có thể nói như vậy.” Trình Tử Ngôn cười chân thành với Triều Hàm Như, làm cô nhìn mà thấy choáng váng.
“Anh nói cho em nghe về nhà họ Đường đi. Nói thật ra, em hoàn toàn không biết gì về nhà họ Đường cả.”
Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng. Bây giờ, ngay cả đối thủ chân chính là ai cô cũng không biết. Có điều, cô suy nghĩ khá thoáng. Nếu không còn cách nào phản kháng, vậy thì thản nhiên tiếp thu thôi. Trình Tử Ngôn gật đầu. Là thế gia đứng đầu thần bí nhất, đừng nói mấy năm nay8Triệu Hàm Như vẫn luôn ở nước ngoài, ngay cả người trong nước cũng không biết nhiều. “Ông cụ cưới tổng cộng năm người vợ, bao gồm cha của em là có mười hai người con, phần lớn không cùng một mẹ.” Trình Tử Ngôn uống một hớp lớn trà, lúc này mới bắt đầu giới thiệu rõ.
“Anh giới thiệu mẹ anh trước. Mẹ anh thứ năm, bà ngoại ruột của anh là bí thư của ông cụ. Khi đó điều kiện chữa bệnh không tốt, bà ngoại sinh mẹ anh xong thì bị rong huyết mà mất. Mẹ anh do người vợ thứ ba Kim Huệ của ông cụ nuôi lớn, anh vẫn luôn gọi bà ấy là bà ngoại. Tính tình bà ngoại dịu dàng2yếu đuối, sảy thai rất nhiều lần, không sinh được đứa con của mình, cho nên bà ngoại luôn coi mẹ anh là con gái ruột, cũng coi anh là cháu trai ruột. Bà ngoại là một người rất tốt, bây giờ đã khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền nên xuất gia. Nếu có cơ hội, anh giới thiệu cho mọi người quen nhau.” Trình Tử Ngôn vốn cao ngạo, khi nhắc đến hai chữ “bà ngoại”, trên mặt có ý cười ấm áp hiếm thấy.
“Mẹ của anh không có anh em cùng mẹ, bà ngoại của anh lại không có con, trong quá trình trưởng thành của mẹ anh, chắc là khổ sở hơn các anh chị em khác?” Triệu Hàm Như4tò mò mẹ của Trình Tử Ngôn. Theo lý thuyết, địa vị trong nhà của bà sẽ không cao, nhưng con trai do bà sinh lại có thể đánh bại đám con cháu của Đường lão, được ông cụ ưu ái, điều này có chút ý vị.
Rốt cuộc là bà giấu tài, hay là Trình Tử Ngôn quá ưu tú? “Em đoán không sai.” Trình Tử Ngôn tán thưởng gật đầu, “Không hổ là học lịch sử, có thể tìm ra quy luật từ trong lịch sử. Có phải tình huống của nhà họ Đường làm em nhớ tới mấy trò cung đấu?”
“Không có. Chúng ta có thể nói vào chuyện chính không?” Triệu Hàm Như xạm mặt. “Được được được, anh biết em đang suy nghĩ gì, khẳng định là coi mẹ anh là nữ cường nhân, đúng không?” Trình Tử Ngôn bật cười, “Thật ra cảm giác khi nhìn mẹ anh và em có chút giống nhau. Mẹ anh rất đẹp, là loại đẹp dịu dàng mảnh mai, điểm đạm đáng yêu. Đương nhiên, em là trong ngoài không giống nhau, sói đội lốt cừu, còn mẹ anh là thật sự yếu đuối...”
“Nói chuyện kỳ vậy?” Khúc Nhạc nhíu mày, cô gái của anh là đáng yêu nhất, cái gì mà trong ngoài không giống nhau, sói đội lốt cừu, nghe mà bực bội.
“Cậu đúng là trung khuyển!” Trình Tử Ngôn hơi bất đắc dĩ chỉ Khúc Nhạc, cười nói: “Ba anh cũng là một trung khuyển. Ông ấy là môn sinh đắc ý của Đường lão, có địa vị rất cao trong lòng ông cụ. Ông cụ từng muốn gả đứa con gái ông cụ thương yêu nhất cho ba anh, chính là em gái cùng mẹ của Đường Đức Quang. Có người nói khi đó hôn nhân suýt thành, kết quả là ba anh vô tình gặp được mẹ anh, yêu mẹ anh ngay từ cái nhìn đầu tiên, yêu không kiềm chế được, không muốn cưới đại công chúa có quyền thế, mà muốn cưới cô gái đáng thương không có địa vị. Khi đó, đừng nói là dì cả của anh, ngay cả Đường Đức Quang từng làm anh em tốt với ba anh cũng nổi giận, tìm người dạy dỗ ba anh một trận. Nhưng ba anh rất cố chấp, mặc kệ sự phản đối của tất cả mọi người, kết hôn với mẹ anh. Mẹ anh bị anh chị em trong nhà ức hiếp, không còn cách nào khác, một mình chạy trốn tới nước ngoài. Kết quả, ba anh bất chấp tất cả đuổi theo, không biết dùng cách hèn hạ gì mà lừa được mẹ anh.”
Tính tình Trình Tử Ngôn phóng đãng không chịu gò bó, nhưng cũng không mất đi ấm áp hoạt bát. Anh ta lớn lên trong nhà họ Đường tràn ngập cạnh tranh, lại không có vặn vẹo, chứng tỏ hoàn cảnh trưởng thành của anh ta không chỉ có quyền lực và dã tâm, mà còn có tình yêu thương và hòa bình, điều này có liên quan rất lớn đến tình yêu sâu đậm của ba mẹ anh ta. Có thể thấy tình cảm của anh ta và ba mẹ rất tốt, nên anh ta mới có thể dùng giọng điệu chế giễu khi nói về bọn họ.
“Anh biết cậu lâu như vậy, mà tới lúc này mới biết thì ra ba cậu suýt cưới đại công chúa.” Lý Chấn Dương trợn tròn mắt, không thể tin nổi nói, “Đại công chúa và Đường Đức Quang chán ghét ba anh, không ngờ bọn họ suýt nữa thành người nhà...”
“Cái này gọi là vì yếu sinh hận, biết chưa? Loại chuyện cũ năm xưa này, ngẫm lại đều là lịch sử đen tối, có ai muốn nhắc lại? Khó trách anh không biết, đừng nói là anh thấy sợ, ngay cả tội lần đầu tiên nghe kể sợ ngây người.”
“Cậu nghe ai kể?”
“Ông cụ kể cho tôi nghe. Trừ ông cụ ra, anh cảm thấy có ai trong đám người trong cuộc sẽ nguyện ý kể chuyện này?” Trình Tử Ngôn tức giận nói.
“Ông nội kể với anh chuyện này? Thật không ngờ mà!” Vẻ mặt Triệu Hàm Như kỳ lạ, Đường lão bề bộn nhiều việc, không ngờ lại có lúc nhiều chuyện như vậy.
“Thật ra ông cụ rất thích tán gẫu. Khách quan mà nói, ông cụ thật sự là một người rất tốt. Nếu quan niệm của ông cụ không cực đoan như vậy thì còn tốt hơn nữa.” Trình Tử Ngôn bình thản mà bất đắc dĩ.
“Ông cụ có nhiều con cháu. Nếu không cho mọi người cạnh tranh, thì làm sao ông cụ có thể nhìn ra ai là người ưu tú, ai có tư cách trở thành người nối nghiệp dẫn dắt nhà họ Đường kế tục truyền thừa?” Lý Chẩn Dương nói đúng trọng tâm. “Có tư cách dẫn dắt nhà họ Đường kế tục truyền thừa? Tôi là người thứ nhất bị loại, bởi vì tôi không phải họ Đường.” Trình Tử Ngôn cười khổ. “Đây là điểm yếu lớn nhất của anh. Cho đến bây giờ, thái độ của ông cụ vẫn luôn mập mờ. Bởi vì anh không phải người của nhà họ Đường, cho nên ông cụ còn chưa quyết định.” Khúc Nhạc cho rằng đám nhị thế tổ nhà họ Đường nói như rồng leo, làm như mèo mửa kém xa Trình Tử Ngôn. Trình Tử Ngôn quang minh lỗi lạc sòng phẳng, biết là biết, không biết là không biết. Đối với những thứ anh ta không biết, anh ta luôn khiêm tốn nhờ chỉ bảo. Anh ta rất tin tưởng bọn họ, chưa từng ỷ vào thân phận của mình mà bày ra vẻ dạy dỗ người trong nghề. Làm việc với loại người như vậy là một chuyện rất thoải mái.
“Nếu cậu Minh Hoành còn sống, ông cụ sẽ không xoắn xuýt.” Trình Tử Ngôn cười khổ, nói bằng giọng điệu có chút ghen tị. Dù bọn họ có trả giá nhiều thể nào đi nữa, thì mãi mãi thua kém một người đã chết chưa từng gặp mặt, “Anh chưa từng thấy ông cụ biểu hiện bất công một cách không hề che giấu như vậy. Thậm chí, bởi vì cậu Minh Hoành chết, ông cụ khổ sở đến mức khó ngủ. Ở trong lòng ông cụ, cậu Minh Hoành là người nổi nghiệp thích hợp nhất.”
“Đó là vì ba em đã qua đời, ông cụ không ngừng tô đẹp cho ba em, làm ba em trở thành đứa con trai hoàn mỹ trong lòng ông cụ. Nếu ba em còn sống, e rằng ông cụ sẽ không hài lòng như thế.” Triệu Hàm Như suy nghĩ một chút, “Nếu ba em còn sống, em không mong ba trở về nhà họ Đường. Ba là người rộng rãi chính trực, lại còn phóng khoáng nghĩa khí. Tuy ba có thiên phú làm ăn, nhưng trong chuyện lục đục này, ba thật sự không chơi lại những người nhà họ Đường khác. Sống trong hoàn cảnh như vậy, chắc chắn ba sẽ không vui vẻ.”
Nhắc tới ba mình, trên mặt Triệu Hàm Như hiện lên ý cười. Dường như bên tai cô nghe thấy tiếng cười sang sảng của ba. Nếu ba mẹ còn sống, cô hy vọng bọn họ mãi mãi vui vẻ hạnh phúc, không cần bị cuốn vào đống rối loạn đó. Lúc yêu một người, người ta sẽ bất giác che gió cản mưa cho người mình yêu. Năm xưa ba mẹ dùng cách đó yêu cô, cô cũng muốn yêu họ bằng cách đó, đáng tiếc đã không có cơ hội. “Cũng đúng. Cho nên nói cuộc sống không như ý muốn, chúng ta luôn phải trả giá lớn vì những thứ mình lấy được.” Trình Tử Ngôn nhún nhún vai.
“Bây giờ em chỉ muốn biết về Đường Bình Bình. Rốt cuộc cô ta là loại phụ nữ gi?” Triệu Hàm Như rất chán ghét Đường Bình Bình. Cô không có ý định gặp cha, cô và anh em của cô ta.
“Cô ta là một người điên, cũng là một người đáng thương. Cô ta được sinh ra là có dự mưu.” Trình Tử Ngôn cười châm chọc, “Đường Đức Quang là một người vô cùng khôn khéo, lý trí gần như lạnh lùng. Ông ta biết ông cụ thích cháu gái, mà trong nhà đều là cháu trai, cho nên ông ta luôn muốn có một đứa con gái. Vì lấy niềm vui của ông cụ, ông ta dẫn mợ anh đi thụ tinh trong ống nghiệm, chọn giới tính thai nhi ngay từ đầu. Quả nhiên, ông cụ rất yêu thương đứa cháu gái này.”
Còn có loại thao tác này nữa sao? Triệu Hàm Như sợ ngây người. Đường Đức Quang có thể làm như vậy, chứng tỏ ông ta đã chơi quyền mưu tới trình độ cao nhất, thật không hiểu nổi tại sao Đường lão còn chưa hài lòng với ông ta.