Đây thật sự là lần đầu tiên Triệu Hàm Như gặp Đường Bình Bình. Ngoại hình của cô ta vô cùng xinh đẹp, hoàn toàn có vốn lăn lộn trong giới giải trí, nhưng cô lại không có chút ấn tượng nào, có thể thấy được nhà họ Đường bảo vệ cô công chúa này rất tốt. Tuy có ở trong giới giải trí, nhưng lại luôn làm việc phía sau màn, người thường rất khó điều tra được tư liệu của cô ta. “Không biết tôi?” Đường Bình Bình cười nhạt, nhìn Khúc Nhạc, hỏi: “Đừng nói Khúc tổng cũng nói không biết tôi nhé?”
“Cô Đường, mời vào bên trong.” Khúc Nhạc nắm tay Triệu Hàm Như, nhìn Đường Bình Bình, lạnh nhạt mà không mất lễ ra hiệu mời. Đường Bình Bình tới gây chuyện, bọn họ không thể ầm1ĩ với cô ta ở đại sảnh được. Đây là tình huống gì?
Người trong đại sảnh nghển cổ lên bóng chuyện. Là tình nhân cũ của Khúc Nhạc đánh tới cửa sao?
Hai người phụ nữ tranh giành một người đàn ông? Hình như suất diễn này còn rất đặc sắc. Triệu Hàm Như nghiêm mặt. Đường Bình Bình cố ý! Cô ta cố ý chọn nơi đông người, trên mặt viết rõ hai chữ “gây chuyện”, còn dùng tư thế phách lối như vậy để làm người ta hiểu lầm.
Trong phòng khách, Tạ Doãn bưng nước trà cho ba người rồi lùi ra cạnh cửa đứng. Vốn loại việc nhỏ như bưng trà đưa nước không cần trợ lý Tạ Doãn tự mình làm, thế nhưng lòng người Triệu thị chưa định, Triệu Hàm Như không muốn để cho quá nhiều người8biết chuyện của Đường Bình Bình, đành phải để Tạ Doãn tự mình đứng ở cửa canh chừng.
Đường Bình Bình nâng tách trà lên, khinh thường nhìn thoáng qua, vẻ mặt ghét bỏ, “Loại trà cũ rích thấp kém này cũng không cảm thấy ngại mà lấy ra đãi khách.”
“Thích uống thì uống.” Triệu Hàm Như nhấp một hớp nước trà, lấy lại vẻ kiêu ngạo. Đường Bình Bình nhỏ mọn, cô phải nhịn cô ta? Đây là đạo lý gì? Mời cô ta uống trà còn lãng phí trà của cô đấy!
“Nghe nói cô lớn lên ở thành phố C, thảo nào không được dạy dỗ tử tế.” Đường Bình Bình cười lạnh, Triệu Hàm Như kiêu ngạo càng làm lửa giận của cô ta lớn hơn. Một thiên kim tiểu thư hoang dã bị nhận ngang, so thế nào được2với cô ta được lớn lên trong sự vây quanh của mọi người?
“Cô Đường không ngại đến trước mặt Đường lão nói mấy lời này. Nếu cô thấy ngại, chúng tôi có thể thay cô chuyển lời.” Triệu Hàm Như còn chưa kịp nói cái gì, Khúc Nhạc đã nói trước. Anh không chịu được nhất là khi có người nói Triệu Hàm Như không đúng.
“Ở đây tới lượt anh nói chuyện sao? Anh đừng tưởng anh cưới cô ta là anh sẽ trở thành người nhà họ Đường. Cô ta không được gia tộc thừa nhận, cũng chỉ là một đứa con riêng mà thôi.” Đường Bình Bình khinh thường nói. Cô ta biết Khúc Nhạc, ở trong mắt cô ta, nhà họ Khúc chỉ là một gia tộc dựa vào nhà họ Đường trong thời gian dài. Khúc Nhạc chỉ4là một con chó của ông nội nuôi, có tư cách gì chống đối đại tiểu thư là cô ta? “Tôi có ba mẹ, thật sự không dám nhận cái danh con riêng.” Triệu Hàm Như lạnh lùng nhìn Đường Bình Bình, “Tôi không cần gia tộc thừa nhận, càng không cần cô ở đây khoa tay múa chân, nói ẩu nói tả. Mong cổ sau này đừng tới đây làm phiền tôi, cả đời không qua lại với nhau, còn có thể để cho nhau chút mặt mũi.”
“Tôi mà cần có cho tôi mặt mũi à? Cô là cái thứ gì chứ? Triệu Hàm Như, cô chỉ là đứa trẻ lớn lên trong nhà giàu mới nổi, đừng có mộng mơ trèo cao. Cửa nhà họ Đường chúng tôi không phải là người như cô có thể vào.” Đường Bình Bình cảnh cáo.
“Cô mắc chứng vọng tưởng, nên đi chữa bệnh, bớt ở chỗ này nói bậy. Tôi không muốn vào cửa nhà họ Đường của cô, cô cũng đừng đến Triệu thị trêu chọc tôi, nếu không đại tiểu thư nhà họ Đường bị bảo vệ đuổi ra ngoài thì rất khó coi.” Tượng đất cũng có ba phần tính tình, bị Đường Bình Bình nhục nhã một trận, dù cô sớm có chuẩn bị tâm lý thì cũng khó tránh giận tím mặt.
“Tạ Doãn, tiễn cô Đường ra ngoài.” Khúc Nhạc kéo Triệu Hàm Như đứng dậy, Đường Bình Bình cố ý tới chọc giận bọn họ, bọn họ chẳng có gì có thể nói với cô ta. “Không cần! Tôi không muốn đi, ai dám động đến tôi?” Đường Bình Bình cười giễu, “Hai người đừng coi trọng mình quá. Ở nhà họ Đường, hai người không là cái gì cả.”
“Đúng là một người điên không thể nào trò chuyện được, không ngờ nhà họ Đường lại dạy dỗ ra một người không có giáo dưỡng như vậy. Cô thật sự cho rằng cô là đại tiểu thư tài trí hơn người? Rời khỏi nhà họ Đường, có cái gì cũng không phải, còn tôi không cần nhà họ Đường cũng có thể sống thật tốt.” Triệu Hàm Như khinh thường nói. Cô chợt đứng dậy đi ra ngoài, “Tạ Doãn, em giữ ở cửa, cô Đường thích ngồi đó bao lâu thì ngồi, nếu cô ta dám quấy rối thì để bảo vệ đuổi cô ta ra ngoài.”
“Cô dám?” Đường Bình Bình cũng đứng lên, “Triệu Hàm Như, nếu cô muốn trở về nhà họ Đường thì tốt nhất cổ đừng có đắc tội tôi!”
“Tại sao tôi lại phải trở về nhà họ Đường? Tôi đã kết hôn rồi, chồng tôi không phải họ Đường.” Triệu Hàm Như nhìn Đường Bình Bình như nhìn một đứa ngu ngốc, “Cô đừng tưởng rằng ai cũng coi trọng thân phận con gái nhà họ Đường như cô. Ba mẹ tôi đã qua đời, với tôi mà nói, họ Triệu hay họ Đường gì cũng được, cùng lắm thì tôi theo họ chồng.”
Khúc Nhạc hơi ngạc nhiên. Mặc dù anh biết Triệu Hàm Như đang nói cho hả giận, nhưng trái tim anh vẫn nhảy nhót tung tăng, khóe mắt đuôi mày đều thẩm ý cười. Những người trong công ty thường xuyên thấy hình ảnh ấm áp giữa hai người, còn Đường Bình Bình lại lần đầu tiên thấy cảnh này, trong lòng lại ghen tị.
Cô ta quen không ít bạn trai, nhưng lại không có người đàn ông nào nhìn cô ta bằng ánh mắt như thế. Thứ cô ta không có, Triệu Hàm Như dựa vào cái gì mà có? Triệu Hàm Như chỉ là một đứa con hoang lưu lạc bên ngoài, vì sao ông nội lại yêu thương con bé này, vì sao nó lại được gả cho một người đàn ông tốt như vậy? Đường Bình Bình và Khúc Nhạc tiếp xúc không nhiều lắm, ấn tượng về anh chỉ là người của Trình Tử Ngôn, là người vô tình vô nghĩa, rất yêu thương vị hôn thê. Khi đó, Đường lão còn chưa nhận Triệu Hàm Như, Triệu Hàm Như chỉ là một bé gái mồ côi, không tạo được uy hiếp với cô ta, nên cô ta chỉ nghe tin tức mà thôi, hoàn toàn không có chú ý.
Ai có thể ngờ Triệu Hàm Như là cháu gái của Đường lão, còn được ông cụ coi trọng, nhiều lần ngoại lệ vì cô, thậm chí xử lý đồng chuyện xấu xa nhà cô, phái Trinh Tử Ngôn và Lý Chấn Dương tới giúp đỡ, ngay cả ông lớn Trần Kiều cũng bị kéo xuống ngựa, có thể thấy được sức nặng của cô ở trong lòng ông cụ. Điều này làm cô ta ngồi không yên, không chỉ có cô ta, mà còn người lớn nhà cô ta và nhóm người đại biểu lợi ích của nhà cô ta đều ngồi không yên. Ai cũng không hy vọng vào lúc này Trình Tử Ngôn có thêm một quân cờ nặng ký. Có thể sự xuất hiện của Triệu Hàm Như sẽ đánh vỡ cân bằng ăn ý vốn có.
Cho nên cô ta tới đây.
Vốn chỉ đến dò xét ranh giới cuối cùng của Triệu Hàm Như, thuận tiện xả cơn ghen ghét. Nhưng vào giờ phút này, cô ta nhìn Khúc Nhạc nghiêng người che trước mặt Triệu Hàm Như, trong lòng cô ta lại nổi lên cơn sóng lớn.
Nói về xuất thân luận dung mạo, cô ta không kém Triệu Hàm Như một chỗ nào, vậy mà bên người Triều Hàm Như lại có một người đàn ông một lòng một dạ bảo vệ cô đủ chỗ.
Không công bằng!
Đường Bình Bình là trưởng nữ, bên trên có mấy người anh trai, Đường lão rất coi trọng đứa cháu gái này. Cô ta bị nuông chiều từ nhỏ tạo nên tính cách vặn vẹo, ai cũng nhắm một mắt mở một mắt. Cô ta là đại tiểu thư nhà họ Đường, có cái gì mà cô ta không có, dù không có thì cô ta cũng sẽ giành cho có.
Cô ta nhìn chăm chú Khúc Nhạc, trong mắt lóe lên ý muốn phải có bằng được. Cô ta nở nụ cười, lấy một tấm danh thiếp từ trong ví ra nhét vào túi áo Khúc Nhạc, “Đây là danh thiếp của tôi, lúc rảnh rỗi hãy gọi cho tôi.” Triệu Hàm Như ngây người. Cô ta có ý gì? Nhục nhã cố xong rồi coi trọng chồng của cô? Ngay trước mặt người vợ là cô, đưa danh thiếp quyến rũ chồng cô? Thủ đoạn đơn giản thô tục, dù là gái đứng đường cũng không làm được. Rốt cuộc cô ta nghĩ gì vậy? Triệu Hàm Như bị mạch não của vị đại tiểu thư này dọa sợ ngây người, trong chốc lát không phản ứng kịp.
Khúc Nhạc cũng không hiểu ra sao, nhưng nhiều hơn là cảnh giác, anh không hiểu Đường Bình Bình, không biết cô ta là hạng người gì, không hiểu tại sao cô ta lại bày ra vẻ cảm thấy hứng thú với anh, nhưng anh sẽ không tự mình đa tình cho rằng cô ta có ý với mình.
Đường Bình Bình nhìn Triệu Hàm Như tức giận đến mức phát run bằng ánh mắt khiêu khích, “Tôi ghét nhất là loại người nhìn có vẻ yếu đuối vô tội như cô, con nhóc ngây thơ chỉ biết quyến rũ đàn ông bằng thủ đoạn. Cho nên, cô cứ giả vờ đáng thương đi. Những thứ của cô, tôi sẽ lấy lại từng cái một.”
Cô ta không chút lưu luyến xoay người đi, hoàn toàn không cho hai người họ cơ hội phản ứng.
Cái quỷ gì vậy? Nếu không phải nhiều năm giáo dưỡng còn ở đó, thì Triệu Hàm Như sẽ phải nổi điên nhào lên nắm Đường Bình Bình lại hỏi cho rõ ràng. Tướng mạo yếu đuối vô tội của cô có liên quan gì đến cô ta? Khúc Nhạc là chồng hợp pháp của cô, cô đứng bên cạnh anh, lại trở thành tiểu bạch hoà quyến rũ đàn ông?
“Từng gặp kẻ không nói lý, lại chưa từng gặp người mở to mắt nói bậy như vậy!” Triệu Hàm Như tức giận đến mức không biết nói gì cho đúng, gặp loại người điên tâm lý vặn vẹo, tự quyết định như vậy, hoàn toàn là có lý mà không nói được.
Cô cảm thấy mình là người không có duyên chị em, dù là chị họ Triệu Tuyết Như trước kia, hay là chị họ Đường Bình Bình bây giờ, đều hận không thể diệt trừ cô cho sảng khoái.
“Cô ta cố ý chọc giận em, em bình tĩnh một chút.” Khúc Nhạc Vỗ nhẹ lưng Triệu Hàm Như, nhẹ giọng trấn an.