“Anh hiểu rồi.” Trình Tử Ngôn nhẹ nhõm thở một hơi thật dài, “Anh thích loại người hiểu chuyện như em. Nếu ông ngoại có hỏi thì em nói ý nghĩ của mình cho ông biết...”
“Ai mà thèm anh thích.” Trình Tử Ngôn còn chưa nói hết, Khúc Nhạc đã giật điện thoại nhấn phím tắt, chọc Triệu Hàm Như cười ha ha. “Tốt xấu gì anh ấy cũng là anh họ của em, anh đối xử tốt với anh1ấy một chút, đừng suốt ngày hầm hừ như vậy.” Bây giờ Triệu Hàm Như có hơi đồng tình Trình Tử Ngôn, thì ra người anh họ xui xẻo này của cô chẳng có chút uy tín nào trước mặt Khúc Nhạc, thật không biết trước nay bọn họ hợp tác thế nào nữa.
“Anh họ tiện nghi giữa chừng.” Khúc Nhạc cười giễu, vẻ mặt không cho là đúng, “Đừng để ý đến anh ấy, nằm với anh một lúc8nữa.”
“Còn ngủ nữa à? Mặt trời lên cao rồi.” Triệu Hàm Như bật cười, kéo mạnh Khúc Nhạc xuống giường. Cô cũng rất muốn lười biếng, nhưng hôm nay thì không được, “Đi, theo em đi Triệu thị một chuyến.”
“Sư tử cái đi Triệu thị dò xét lãnh địa?” Khúc Nhạc nhướng mày. “Lãnh địa của sư tử cái ở đây.” Triệu Hàm Như cười nhạo, không chịu yếu thể nhéo cơ ngực Khúc Nhạc.
“Sáng sớm đã chọc anh? Hửm?”2Khúc Nhạc nắm tay Triệu Hàm Như lại, ánh mắt tràn đầy ý mập mờ.
“Được rồi, được rồi, đừng ầm ĩ nữa...” Lúc này Triệu Hàm Như mới sợ, cười lấy lòng với Khúc Nhạc.
Hai người đùa giỡn đến trưa mới ra khỏi nhà, vừa đi tới cửa liên thấy Lý Chấn Dương ngồi trên chiếc jeep, tay cầm điếu thuốc, miệng phun vòng khói, vẻ mặt vô cùng buồn bực.
“Gì vậy? Anh tới tìm chúng tôi sao?” Triệu Hàm4Như vẻ mặt kỳ lạ đi lên. “Trình Tử Ngôn đâu?” Khúc Nhạc nhíu mày, lần này Lý Chấn Dương tới đây chủ yếu để giúp đỡ Trình Tử Ngôn, lẽ nào Trình Tử Ngôn đã xảy ra chuyện? “Yên tâm đi, anh ta không có chuyện gì.” Lý Chấn Dương hít một hơi thuốc, như cười như không nhìn bọn họ, “Chỉ sợ hai người sẽ có chút phiền phức.” “Làm sao vậy?” Phản ứng đầu tiên của Triệu Hàm Như là Trương Gia lại gây ra chuyện gì đó, khuôn mặt cô vừa có vẻ chán ghét lại vừa có vẻ khẩn trương. “Chị họ của cô cũng đến thành phố C.” Lý Chấn Dương nói với Triều Hàm Như, rồi không kiềm được nhìn sang Khúc Nhạc. “Chị họ?” Triệu Hàm Như hoàn toàn bối rối, “Chị họ nào?”
Cô nhận người ông là Đường lão, anh họ là Tình Tử Ngôn, còn những người khác của nhà họ Đường, cô không có chút hứng thú nào, căn bản không có ý định làm quen với những người đó. Thậm chí nhà họ Đường có những ai có cũng không biết.
“Đường Bình Bình.” Lý Chấn Dương từ từ nói ra ba chữ.
Đáng tiếc, dù là Khúc Nhạc hay là Triệu Hàm Như, sau khi nghe cái tên này đều không có phản ứng gì đặc biệt, bởi vì bọn họ không hề biết cô ta.
Khúc Nhạc loáng thoáng nghe người ta nói vị tiểu thư này của nhà họ Đường rất được Đường lão yêu thương, tính tình kiêu căng trời sinh, mặc kệ lời khuyên của người nhà, chạy vào giới giải trí chơi đùa. Bởi vì Đường Bình Bình không phải là ngôi sao nổi tiếng, cho nên Triệu Hàm Như chưa từng nghe tên của cô ta. Lý Chấn Dương buồn bực nở nụ cười, “Tôi đoán hai người không ăn khói lửa nhân gian mà, ngay cả Đường Bình Bình là ai cũng không biết. Quả nhiên, tôi đã đoán đúng rồi. Trình Tử Ngôn cho tôi đến đây báo với hai người, Đường Bình Bình biết thân phận của Triệu Hàm Như rồi, cô cẩn thận một chút, cô ta vốn nhỏ nhen, đừng chọc cô ta.”
“Có ý gì? Tại sao tôi phải chọc cô ta? Cô ta và Trần Kiều có giao tình?” Triệu Hàm Như bối rối. “Không phải. Cô ta là người trong giới giải trí, không quan tâm gì mấy chuyện này, nhưng cô đã đắc tội cô ta rồi.” Vẻ mặt Lý Chấn Dương càng thêm kỳ lạ. “Tôi đắc tội cổ ta? Ngay cả cô ta là ai tôi cũng không biết, thì làm sao đắc tội cô ta?”
“Cô còn nhớ Chu Lỗi không? Chính là nghệ sĩ của người đại diện Tổ Hiểu Dương đã chết đấy. Không biết Đường Bình Bình chơi trò gì mà coi trọng anh ta.” Lý Chấn Dương nhả một vòng khói, “Chúng tôi vừa mới biết chuyện này. Bởi vì Tô Hiếu Dương xảy ra chuyện nên Chu Lồi bị công ty Trung Thiên phong sát, Đường Bình Bình rất bất mãn, e rằng cô ta sẽ tìm cô hỏi cho ra lẽ.”
“Cô ta muốn tìm thì tìm Đỗ Như Tùng, chuyện này đâu có liên quan gì tôi?” Triệu Hàm Như cau mày, cô không có tâm tình để ý tới đại tiểu thư, đại tiểu thư có năng lực thì tự mình đi nâng Chu Lỗi, tìm cô gây phiền phức làm gì?
“Ai không biết người đứng sau Trung Thiên là cô? Lúc đầu vốn chẳng liên quan gì đến cô, nhưng khi cô ta biết cô cũng là cháu gái Đường lão thì lại khác. Cô cũng biết đám anh chị em trong đại gia tộc, khó tránh có loại tâm tình hơn thua. Cô ta vốn là người hẹp hòi, thường xuyên qua lại, liền dời hận lên người cô. Biết cô tới thành phố C, cô ta cũng theo tới rồi, chẳng mấy chốc sẽ tới tìm cô.” Lý Chấn Dương bất đắc dĩ nói, “Nói thẳng với cô luôn, trong chuyện này tôi không giúp được gì, chỉ có thể báo tin trước, còn những chuyện khác thì thật sự không thể giúp được.”
Hai người đều là thái nữ của nhà họ Đường, lòng bàn tay là thịt, mu bàn tay cũng là thịt, chắc chắn Đường lão sẽ thiên vị hai người họ. Còn đám người anh ta thì khó mà nói, ai cũng không đắc tội nổi. Nếu một trong hai người không thoải mái, đi cáo trạng với Đường lão, thì bọn họ chịu không nổi rồi. Phải biết rằng ngay cả anh họ ruột Trình Tử Ngôn của hai người cũng không có tiết tháo mà né tránh, anh ta có thể tới mật báo, coi như là đủ giảng nghĩa khí. Tâm tình vốn đang tốt, lại bị những lời nói của Lý Chấn Dương làm loạn lên. Nhìn chiếc jeep lao đi, Triệu Hàm Như mím môi không nói lời nào. “Đừng nóng giận, anh luôn đứng bên phía em mà.” Khúc Nhạc nắm hai vai Triệu Hàm Như. “Anh biết Đường Bình Bình không?” Triệu Hàm Như buồn buồn hỏi.
“Từng nghe nói, nhưng không có ấn tượng gì nhiều. Anh ra nước ngoài từ nhỏ, mấy năm trước mới trở về, không có qua lại nhiều với người trong giới bọn họ.” Khúc Nhạc nắm tay Triệu Hàm Như, nghiêm túc nhớ lại, “Đường lão có không ít cháu trai, nhưng lại rất ít cháu gái, cộng thêm em cũng chỉ có ba người, cho nên ông ấy khá thiên vị cháu gái. Đường Bình Bình ở bên cạnh Đường lão từ nhỏ, về mặt tình cảm mà nói, tình cảm của bọn họ sâu đậm hơn em một chút, nên cô ta có chút kiêu căng. Nói cô ta coi trọng Chu Lỗi, bất bình thay cho anh ta, chẳng bằng nói cô ta sợ sự xuất hiện của em làm cho cô ta thất sủng nên cố ý bới móc em.” “Em biết, nên em mới khó chịu. Ai muốn tranh giành tình cảm với cô ta đâu? Em có anh cưng chiều là đủ rồi.” Triệu Hàm Như rầu rĩ không vui nói. Khúc Nhạc bị Triệu Hàm Như vô tình hay cố ý trêu chọc làm cho tâm tình tốt lên. Anh cảm thấy cô gái nhà anh là bảo bối đáng yêu mềm mại nhất trên đời, lời nói âu yếm không chút suy nghĩ lại khiến lòng người ta tràn đầy ấm áp, Đường Bình Bình gì đó ngay cả một sợi tóc của cô cũng không bằng, vậy mà muốn tranh giành tình cảm với cô.
Bọn họ chẳng thèm! Bởi vì chuyện của Đường Bình Bình nên tâm tình của Triệu Hàm Như không tốt. Lúc vào cao ốc Triệu thị, cả người cô còn mang khí thể âm trầm, làm cho các nhân viên vốn thấp thỏm lo âu càng thêm hoảng sợ. “Có phải vị boss lớn này của chúng ta vừa lên chức là cắt giảm nhân viên? Anh nhìn vẻ mặt âm trầm của cô ta kìa, chỉ nhìn thôi là thấy sợ.”
“Hôm qua khuôn mặt của cô ta còn có ý cười, kết quả là cô ta cười hì hì thay đổi toàn bộ ban giám đốc và tầng lớp quản lý. Hôm nay tâm tình của cô ta không tốt, cô ta có thể "huyết tẩy" Triệu thị không?”
“Thật khó mà nói, vua nào triều thần nấy mà.”
“Tôi nghe nói Triệu thị của chúng ta sắp phá sản. Hôm qua mở đại hội cổ đông, cô ta nói chính cô ta bày mưu đặt kế để ngân hàng ngừng cho chúng ta vay tiền, đám nhân viên đến đòi lương cũng là ý của cô ta...”
“Tại sao lại như vậy chứ? Tốt xấu gì cô ta cũng là người thừa kế của Triệu thị mà, nói không cần là không cần sao?” “Có tiền tùy hứng thôi. Cô ta làm tài chính, trong tay có tiền, không thiếu chút tiền này. Nói không chừng người ta còn cảm thấy Triệu thị là trói buộc.” “Aizz, còn tưởng rằng sau khi cô ta tiếp nhận công ty, tháng ngày sau này của chúng ta sẽ khá hơn một chút, nào ngờ...” “Đừng suy nghĩ nhiều như vậy, mau chuẩn bị tìm công việc mới đi.”
“Nhìn dáng vẻ có dự tính sẵn của cô kìa, đã tìm được chỗ tốt sao?”
“Ha ha ha...”
“Ôi chao, là động tác của tôi quá chậm, tôi phải mau gửi sơ yếu lý lịch mới được.” Lúc này, các nữ nhân viên không còn vẻ động tâm nữa, mà chỉ lén lúc nhìn Khúc Nhạc. Dù là nam hay nữ nhân viên thì trên mặt đều có vẻ bối rối và không biết làm sao, tất cả giống như đang chờ tuyên án cuối cùng. “Em cười một cái đi, em dọa cả đám bọn họ rồi kìa!” Khúc Nhạc nhìn là hiểu ngay suy nghĩ của đám nhân viên, chợt cảm thấy buồn cười. “Gì?” Triệu Hàm Như bất giác hồi hồn, nghi ngờ nhìn Khúc Nhạc.
“Em đến công ty để làm yên lòng nhân viên, kết quả em lại nghiêm mặt như thế, nhân viên không được an ủi, mà còn bị hoảng sợ.” Khúc Nhạc buồn cười nhìn Triệu Hàm Như, anh biết cô nghiệm mặt không phải vì dọa đám nhân viên, mà là vì cô thất thần, nhưng đám nhân viên không biết điều này.
“À, ô.” Triệu Hàm Như lập tức hiểu, trên mặt có thêm ý cười. Đáng tiếc, tư thể của cô không hề có sức thuyết phục.
“Triệu Hàm Như nở nụ cười...” “Vì sao tôi càng sợ hơn vậy? Luôn cảm thấy nụ cười của cô ta mang theo cảm giác mái đao soàn soạt làm thịt lợn dê...”
“Tôi cũng cảm thấy như vậy, cười không có ý tốt...” “Nghe nói lúc ở Mỹ, cô ta làm không ít công ty sụp đổ, buộc người ta phá sản khóc ròng ròng, vậy mà cô ta còn cười...”
“Thật tàn nhẫn, thảo nào người ta nói cô ta là nữ ma đầu phố Wall, nơi cô ta đi qua, ngay cả cô cũng không lớn nổi...” “Mấy người đừng nói bậy, hôm qua Triệu Minh Vĩ và Trịnh Kính đều bị bắt, vài vị cổ đông và người ở tầng lớp quản lý có quan hệ với hai người đó cũng đã xảy ra chuyện, những con tôm tép chúng ta vẫn nên yên phận một chút.” “Toàn bộ gặp chuyện không may? Thật là tàn nhẫn, có Hồng Hải làm chỗ dựa đúng là không giống!” “Tôi thấy không phải là công lao của Hồng Hải, vị Triệu tổng này của chúng ta cũng có hậu trường cứng rắn đấy. Không chỉ là Hồng Hải, nghe nói trong thủ đô còn có một đại nhân vật là trưởng bối của cô ta.” “Không thể nào! Đại nhân vật nào vậy?”
“Không biết là người nào, nhưng tôi có thể xác định là bên trên cổ ta có người. Trần Kiều tỉnh A cũng bị bắt vì chuyện này, cô nói xem năng lực của cô ta bao lớn mà có thể làm được như vậy, đó là lão đại tỉnh A đấy, nói bị bắt là bị bắt...” “Trưởng bối? Nhất định là trưởng bối của Khúc Nhạc. Gia thể bối cảnh của Triệu tổng và Tổng tổng đều có thể tra ra, không nghe nói trưởng bối hai nhà Triệu Tổng có nhân vật tài giỏi gì. Nếu thật sự có thì năm xưa hai người đó sẽ không dễ chết như vậy. Cho nên, nhất định là bởi vì cha mẹ chồng tương lai...”