“Chỉ cần bọn họ an phận, không xen vào chuyện này thì không cần so đo, đối nhân xử thể luôn phải lưu lại một đường sống.” Đường lão thoải mái nói, “Được rồi, đưa điện thoại cho em gái cháu.”
“Nhóc con, sao cháu chưa nói gì mà đã đăng ký kết hôn với thằng nhóc thổi kia rồi?” Giọng điệu Đường lão ai oán. Ông vốn định làm khó dễ thằng nhóc Khúc Nhạc, ai ngờ Triệu Hàm Như lại không rụt rè, lén đăng ký kết hôn. Triệu Hàm Như cười gượng, bỗng cảm thấy áy náy.1Dù nói thế nào thì Đường lão cũng là người ông yêu thương cô, đáng ra cô phải được sự đồng ý của ông rồi mới quyết định chuyện lớn này. Có điều, cô sống một mình lâu rồi, đã quen tự quyết định việc của mình. Huống chi, cô và Khúc Nhạc ở bên nhau đã nhiều năm, chẳng khác gì vợ chồng già, đăng ký kết hôn chỉ là một nghi thức mà thôi. Lần này cô vội vã đến thành phố C, cũng vội vã đăng ký kết hôn. “Ông nội, cháu xin lỗi, khi đó8cháu đột nhiên xúc động...” Triệu Hàm Như cười xòa nói.
Đột nhiên xúc động cái gì? Khúc Nhạc lập tức trừng Triệu Hàm Như, rõ ràng là có suy nghĩ kỹ càng trong nhiều năm rồi mới quyết định. Triệu Hàm Như cười trấn an với anh, vẻ mặt chột dạ, cuối cùng cũng hiểu được hương vị bánh bích quy có nhân. “Cháu cũng biết là xúc động, không sao cả, ông cho Cục Dân chính hủy giấy hôn thú của cháu...” Giọng điệu Đường lão trở nên rất nhẹ nhàng. Khúc Nhạc muốn hộc máu, anh đợi2nhiều năm như vậy, khó lắm mới ôm người đẹp về, bây giờ chỉ cần một câu nói của Đường lão là mọi thứ không còn giá trị? Triệu Hàm Như cũng bị dọa sợ không nhẹ, đây là lần đầu tiên cô nghe nói loại chuyện hủy giấy hôn thú, nhưng cô lại không dám nghi ngờ một chút nào. Chỉ cần là chuyện Đường lão muốn làm, trên đời này không có mấy chuyện ông không làm được. “Ông nội, bọn cháu không phải xúc động, bọn cháu đã chuẩn bị chuyện kết hôn rất lâu rồi...”4Triệu Hàm Như dè dặt giả vờ đáng thương. “Chuẩn bị rất lâu mà cháu chưa từng có ý nghĩ dẫn Khúc Nhạc về nhà gặp người lớn?” Bọn họ hiểu rồi, không phải Đường lão phản đối bọn họ kết hôn, mà là ông cảm thấy bọn họ không tôn trọng ông nên tới gõ bọn họ.
Đúng là Triệu Hàm Như chưa từng nghĩ dẫn Khúc Nhạc về nhà gặp mặt người lớn, cô quen biết Đường lão thông qua Khúc Nhạc, ngay cả anh họ Trình Tử Ngôn cũng vì cô là vị hôn thê của Khúc Nhạc mà ra tay giúp đỡ. Người họ Đường nhiều như vậy, không phải ai cũng biết Triệu Hàm Như cô, nhưng ai cũng biết Khúc Nhạc. Bây giờ Đường lão muốn cô dẫn Khúc Nhạc về nhà họ Đường gặp mặt người lớn, chuyện này cũng quá bựa rồi.
Hơn nữa, Đường lão có rất nhiều con, đều là anh chị em cùng cha khác mẹ với ba cô, tình cảm chẳng sâu sắc gì, chỉ cần nghĩ tới dẫn Khúc Nhạc về một gia đình như vậy, cô lại có chút rụt rè, đừng nói là để cô dẫn anh tới thăm, dù là cô tới thăm thì cô cũng có hơi không cam lòng. Có điều, cô vẫn ngoan ngoãn nhận sai với Đường lão, tỏ vẻ khi về sẽ lập tức dẫn Khúc Nhạc về nhà gặp mặt người lớn, khó lắm mới trấn an được Đường lão đang khó chịu.
Thật không ngờ Đường lão đức cao vọng trọng, một lời đã định cũng có lúc ngây thơ như vậy. Thấy vẻ mặt buồn bực của Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như, Trình Tử Ngôn u sầu cả đếm lại vui vẻ cười ha ha. Lúc ấn ân ái ái, bọn họ chưa từng nghĩ đến cảm giác của người khác, bây giờ bị báo ứng rồi, đáng đời lắm!
***
“Đường lão, tôi có chuyện quan trọng muốn báo cáo với ông.” Bóng đêm thâm trầm, một người đàn ông có mái tóc hoa râm, khoảng chừng 60 tuổi vội vã chạy tới. Ông ta mang vẻ mặt lo lắng, giọng điệu có chút dò xét. “Ngồi đi.” Đường lão gật đầu, ý bảo ông ta ngồi đối diện.
“Quân khu tỉnh A có dị động, tôi vừa nhận được báo cáo của Trần Kiều tỉnh A, tư lệnh tỉnh A Lý Tuyển tự ý điều động quân đội bảo vệ một đám bắt cóc, ra tay với đặc công, ảnh hưởng vô cùng ác liệt.” Vẻ mặt người đàn ông nặng nề.
“Kẻ bắt cóc? Kẻ bắt cóc nào?” Đường lão không ngạc nhiên chút nào, ngược lại còn cảm thấy hứng thú hỏi.
“Sản xuất ma túy, buôn lậu thuốc phiện, có quan hệ với thể lực ngầm thành phố C, công an tỉnh A theo dõi bọn họ rất lâu rồi, không ngờ ô dù phía sau bọn họ là Lý Tuyển quân đội.” Vẻ bình tĩnh của Đường lão làm cho người đàn ông bắt đầu bồn chồn, nhưng việc đã đến nước này, ông ta chỉ có thể kiên trì nói xong. “Ồ, thể lực ngầm, chứng cứ đâu?” Người đàn ông đã chuẩn bị đầy đủ trước khi tới, ông ta mở tài liệu, đưa vài tấm ảnh cho Đường lão, “Đường lão, đây là Trương Gia, cầm đầu đám côn đồ. Mấy năm trước, anh ta là thủ lĩnh thể lực ngầm thành phố C, sau này thành phố C tiêu diệt thể lực ngầm, hắn ta trốn ra nước ngoài. Tôi nhận được tình báo trong thời gian này hắn ta sẽ về nước hợp tác với một thể lực ngầm khác, tiến hành hoạt động buôn lậu thuốc phiện với quy mô lớn. Ban đầu, tỉnh A dự định bắt đám người đó trong một lần hành động, không ngờ Lý Tuyển lại giúp đỡ và bảo vệ bọn họ.”
“Bọn họ xung đột ở đâu?”
“Trong một khu biệt thự. Đám người này chiếm một căn biệt thự, bởi vì biệt thự ở trung tâm thành phố, cho nên hai bên bắn súng, sẽ gây ảnh hưởng vô cùng tệ...” “Căn biệt thự này là biệt thự của nhà họ Triệu? Biệt thự của Triệu Minh Hoành, nhà giàu nhất thành phố C năm xưa?”
“Đường lão, ông đã biết rồi?” Khuôn mặt người đàn ông cứng lại, cảnh giác nhìn Đường lão, lẽ nào Lý Tuyển đã đến chỗ ông cụ tố cáo trước? Nếu không làm sao ông cụ biết biệt thự đó là biệt thự nhà họ Triệu?
Đường lão cười không nói, trái tim người đàn ông đập như trống dồn. Ông ta hỏi một cách hàm súc: “Từ sau khi Triệu Minh Hoành chết, biệt thự nhà họ Triệu liên hoang phế. Mấy ngày nay, không biết vì sao lại có người đi vào ở, chắc là đám người đó lợi dụng biệt thự nhà họ Triệu làm cứ điểm...” “Đã điều tra xong? Ông xác định?” Đường lão như cười như không hỏi lại. Mặc dù người đàn ông chìm nổi trong quan trường đã nhiều năm, nhưng bây giờ ngồi ở đây, dưới mi mắt của Đường lão, ông ta vẫn còn có chút chột dạ, “Chuyện này do Trần Kiều báo cáo, anh ta có chứng cứ xác thực, tôi thấy anh ta là người chính chắn tài giỏi, sẽ không phạm lỗi trong chuyện lớn này.” “Chỉ mong anh ta sẽ không phạm lỗi, nhưng có rất nhiều người, rất nhiều chuyện chúng ta đều nhìn sai.” Đường lão có ý riêng nói. Đường lão, ý ông là...” Người đàn ông nghe dạy bảo gật đầu, “Đường lão hiểu biết rõ tình huống của tỉnh A, chắc chắn phán đoán của ông sẽ không sai.”
“Con người không phải thánh hiền, ai mà có thể không sai. Ông đừng đội mũ cao cho tôi, phán đoán của tôi chưa chắc đều đúng.” Đường lão lắc đầu, “Trần Kiều nói đám người Lý Tuyển giúp đỡ kẻ bắt cóc, chứng cứ đâu?” “Chứng cứ chưa đưa lên.” Người đàn ông ngượng ngùng nói, “Bởi vì chuyện xảy ra quá gấp nên tôi muốn báo cáo sơ lược với ông trước.”
“Chuyện còn chưa điều tra rõ thì đừng vội báo cáo.” Đường lão cười cười, “Nghe hết các bên thì sáng suốt, tin theo một phía thì ngu muội, có đôi khi không thể tin hết lời Trần Kiều nói.”
Khóe môi người đàn ông giật nhẹ, nhìn như tùy tiện, lại không để lại dấu vết mà phủi sạch quan hệ với Trần Kiều, “Đường lão, ông cho tôi một câu trả lời chắc chắn đi, có phải Trần Kiều có vấn đề không? Ông cũng biết anh ta từng làm thư ký của tôi, tôi cũng từng đề cử anh ta nhiều lần, nhưng là con người thì sẽ thay đổi, từ khi anh ta đến tỉnh A, tôi thật sự có chút nhìn không thấy anh ta.”
“Trần Kiều...” Đường lão thở dài, “Đáng tiếc.”
Người đàn ông hơi thay đổi vẻ mặt, chỉ hai chữ “đáng tiếc” đã định trước kết cục của Trần Kiều. Nhưng dù sao Trần Kiều cũng là cấp dưới lâu năm của ông ta, đến cùng ông ta vẫn không nỡ, cười gượng nói: “chuyện của Lý Tuyển là tôi bị Trần Kiều nói dối rồi sao?”
“Là tôi dặn dò Lý Tuyển.” Đường lão nói. Sắc mặt người đàn ông trắng bệnh, tay cầm tách trà run lên. Chuyến đi vào đêm nay của ông ta quá buồn cười, chỉ sợ không vớt được Trần Kiều ra, mà còn phải bồi thêm ông ta vào. Đường lão cho Lý Tuyển trực tiếp chống lại Trần Kiều, hiếm khi nào ông cụ quyết liệt như vậy. Người đàn ông không xác định được ông cụ muốn động đến mức nào.
Nếu Đường lão chuẩn bị rút cây cải củ mang ra khỏi bùn, thì ông ta là người thứ nhất bị mang ra khỏi bùn. Trên người Trần Kiều đánh đậm dấu vết của ông ta, nếu Trần Kiều thật sự xảy ra chuyện lớn thì ông ta tuyệt đối không thoát khỏi liên quan. Cho nên, lúc này ông ta không thể chỉ giữ sạch mình, mà còn phải nghĩ cách cứu Trần Kiều, ít nhất phải đem chuyện lớn hóa chuyện nhỏ.
“Đường lão, có phải có hiểu lầm gì không? Tôi không dám tin một nhân tài ưu tú như Trần Kiều sẽ phạm lỗi. Có phải có người khích bác ly gián, nói dối cái gì không?” Người đàn ông hít sâu một hơi, có chút đau lòng nhức óc nói.
“Tôi biết anh ta do một tay ông cất nhắc, trước đây tôi cũng vậy, lần này còn định nâng anh ta lên một bước. Ông cũng biết giữa anh ta và Hoàng Huy, tôi vẫn luôn nghiêng về phía anh ta. Anh ta có lòng hăng hái, có mạnh dạn đi đầu, dám làm chuyện người khác không dám làm. Đôi khi phải cần người như anh ta thì mới dễ khai triển công việc. Nhưng đôi khi lá gan của anh ta quá lớn, vì có thể nâng cao một bước, vì lợi ích riêng của bản thân, làm chuyện không nên làm, lại còn càng chạy càng xa trên con đường đó. Thấy anh ta như vậy, trong lòng tôi cũng không dễ chịu. Thế nhưng sai rồi chính là sai rồi, dù là ai cũng phải trả giá thật lớn cho chuyện mình làm sai. Trốn tránh, đùn đẩy, để che đậy sai lầm mà phạm sai lầm lớn hơn, những chuyện này tuyệt đối không thể tha thứ!” Đường lão khó có khi nói nhiều như vậy, tính cách và thân phận của ông cho phép ông không cần phải giải thích gì nhiều, tối nay ông rất khác thường.
Tất nhiên người đàn ông kia cũng chú ý tới điểm này. Đường lão thật sự nổi giận! Tuy rằng ông ta vẫn không biết rốt cuộc là vì chuyện gì mà Trần Kiều lại làm cho Đường lão tức giận như vậy, nhưng Đường lão đã hạ quyết tâm, cũng đã nói đến mức này rồi, dù ông ta có tranh thủ thì cũng là không công, đành phải cố nén bất mãn đồng ý.
Thật đáng tiếc, thật không cam lòng, Trần Kiều là người có thực lực nhất trong phe phái của ông ta. Bây giờ Trần Kiều đã xảy ra chuyện, chỉ sợ sắp tới sẽ có người thừa cơ hội này giẫm cho mấy cú thật mạnh...
Người đàn ông đè nén tâm tình sôi trào vào trong đáy lòng. Chuyện này không thể cứ tính như vậy, ông ta phải nghĩ cách bàn điều kiện với Đường lão, không thể bỏ mặc Trần Kiều được, nếu Đường lão không thể lấy ra một lý do thuyết phục ông ta thì ông ta sẽ tìm một lợi thế có thể so với Trần Kiều để bàn điều kiện.