Đầu óc Trần Kiều kêu gào hỗn loạn, nhưng điều duy nhất ông ta có thể xác định chính là, thể lực phía sau Triệu Hàm Như nhất định rất mạnh1mẽ, nếu có thể mau chóng hỏi thăm ra là tốt nhất. Trần Kiều nặng nề thở dài. 1 Trên danh nghĩa ông ta vẫn là người đứng đầu tỉnh A8nhưng vì bị cấp trên để mắt tới nên ai ai cũng đều xa lánh ông ta, muốn phân rõ giới hạn với ông ta. Bây giờ ông ta ngay cả2thăm dò tin tức cũng rất khó, chỗ dựa của Triệu Hàm Như là ai, chỉ sợ đã có không ít người biết, nhưng đến lượt ông ta lại trở nên4hết sức gian nan.
Chẳng lẽ bây giờ mệnh lệnh của ông ta đã không còn tác dụng với cả đám tiểu lâu la rồi ư? Trần Kiều đấm mạnh lên mặt bàn. Cuối cùng, ông ta hạ quyết tâm, quyết định không chờ tiếp nữa.
Mặc dù nhiều nhất chỉ cần đợi thêm một hai ngày nữa là có thể tra ra rốt cuộc chỗ dựa thực sự của Triệu Hàm Như là ai, nhưng thời gian quá quý giá, ông ta không thể để lãng phí thời gian chờ đợi vô dụng nữa, nếu đã quyết định muốn làm, đêm nay nhất định phải có quyết định.
Nghiêm Hiểu Văn nhìn ông ta âm trầm xách áo khoác đi ra ngoài. Đèn sau xe nhanh chóng lóe ánh đỏ, Trần Kiều lái xe chầm chậm rời khỏi biệt thự.
Trong lòng cô ta thấy thế lượng, lại mơ hồ có chút cảm xúc vui sướng.
Thật ra bọn họ đều hiểu rằng Triệu Hàm Như dám gióng trống khua chiêng khiêu khích bọn họ ở trên địa bàn tỉnh A như vậy, thể lực của chỗ dựa phía sau nhất định rất lớn. Nhưng chuyện đã đến nước này, ngoại trừ buông tay đánh cược một lần thì cũng chỉ có bó tay chịu trói. Kết cục của hai con đường đều không hề tốt đẹp gì, nhưng chỉ cần còn lại một phần vạn khả năng, bọn họ cũng chỉ có thể liều một lần.
“Sau khi Nghiêm Hiểu Văn về nhà không lâu, Trần Kiều lại đột nhiên đi ra ngoài, bỏ lại người theo dõi ông ta.” Trình Tử Ngôn nhìn hai người đang không nhanh không chậm ăn bít tết, cảm thấy thật sự là hoàng để không vội, thái giám đã vội, rõ ràng là hai người này gây ra chuyện mà bọn họ lại tỏ ra dáng vẻ an nhàn: “Tôi đã sai người đi thăm dò xem trước đó Nghiêm Hiểu Văn đã gặp ai rồi.” “Còn có thể là ai nữa? Tám mươi phần trăm chính là Trương Gia.” Khúc Nhạc vừa cắt bít tết cho Triệu Hàm Như, vừa không thèm để tâm chút nào nói.
“Chất lượng thịt bò làm bít tết hôm nay không đủ mềm, không ngon bằng anh làm.” Triệu Hàm Như như không có việc gì mà oán giận chuyện chẳng liên quan, vẫn không quên phát thức ăn cho chó. “Hôm nay không đủ thời gian để làm, lần sau anh sẽ làm cho em.” Khúc Nhạc sờ tóc cô, trấn an nói.
Trình Tử Ngôn muốn phát điện: “Hai người chú ý một chút đi, đến lúc nào rồi mà còn ở đó khoe ân ái! Trần Kiều đã ra ngoài một mình, chắc chắn là sắp có động thái! Hai người không lo lắng chút nào sao?” Triệu Hàm Như chỉ cười: “Lo lắng thì có ích lợi gì? Có anh ở đây rồi, em vô cùng yên tâm.” “Bọn tôi vừa mới kết hôn, bây giờ cũng coi như đang hưởng tuần trăng mật.” Lời Khúc Nhạc nói vô cùng súc tích, nhưng nói gần nói xa lại bóng gió nói chớ quấy rầy bọn tôi. “Hưởng tuần trăng mật? Lúc trước không phải cậu còn phách lối mua một hòn đảo để cầu hôn em gái tôi hay sao? Bây giờ lại chui lủi ở đây hưởng tuần trăng mật, không cảm thấy mất mặt à?” Nhớ tới chuyện này, Trình Tử Ngôn lại cảm thấy tức nghẹn. Bình thường nhìn Khúc Nhạc có vẻ không hiểu phong tình, ai biết vừa ra tay liền kinh thiên động địa, chuyện mua đảo gây xôn xao một hồi, câu được không ít trái tim rung rinh của các thiếu nữ, trong nháy mắt đã hạ thấp mấy cái túi xách hàng hiệu không có tâm được tặng tùy tiện bởi anh.
“Dứt khoát tối nay bọn em sẽ bay đến đảo Domony, dù sao thì chuyện ở đây có đã có anh trai thân yêu của em rồi.” Triệu Hàm Như cười tí từng cố ý nói khích. Mấy ngày nay, tính tình Trình Tử Ngôn rất nóng nảy, quả thực chỉ hơi tí đã giận dỗi rồi.
“Em đừng hòng bỏ lại anh. Em mà đi thì anh cũng sẽ lập tức trở lại thủ đô. Nếu không phải ông đã dặn dò phải bảo đảm sự an toàn của em thì em cho rằng anh sẽ chịu tới đây sao?” Trình Tử Ngôn bất mãn nói, nhất là anh còn phải ở lại biệt thự Triệu gia cùng bọn họ, nghe nói đây chính là một ngôi nhà ma quanh năm có ma trơi, dù Triệu Hàm Như đã kêu người ta quét dọn sửa sang rồi, nhưng vẫn còn khí tức âm u lởn vở khiến anh rất không thoải mái.
Lòng anh gờn gợn nhưng lại không dám nói, sợ cô em họ này sẽ truyền chuyện này đến tai ông cụ. Ông thiên vị cả nhà em họ như thế nào là chuyện rõ như ban ngày, anh thở dài: “Hay là tối nay chúng ta ở lại đây bàn bạc cho kỹ đi, anh cảm thấy chuyện của Trần Kiều rất không bình thường...”
“Chuyện này chúng tôi hiểu sao được? Bọn tôi chỉ biết đầu tư kiếm tiền thôi, những chuyện khác hoàn toàn không biết. Đúng rồi, tôi và Hàm Như vẫn còn đang tân hôn, chúng tôi về phòng trước đây.” Khúc Nhạc dửng dưng kéo Triệu Hàm Như đứng dậy.
“Này! Cậu quá đáng rồi đấy!” Trình Tử Ngôn quýnh lên, hai người này không khỏi đi quá nhanh rồi đấy, bọn họ vừa đi, ngay cả phòng ăn cũng trở nên âm trầm: “Ngọn đèn này sao lại tối vậy chứ!”
Vừa dứt lời, đèn phòng ăn liền rất phối hợp mà nhấp nháy hai lần, Trình Tử Ngôn lập tức bị dọa sợ đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Người đâu, người đâu...” “Thưa anh Trình, có gì sai bảo ạ?” Một người giúp việc vội vàng chạy tới. “Đèn có chuyện gì vậy?” Trình Tử Ngôn cố gắng để mình trấn tĩnh lại, không thể để mất mặt trước mặt người giúp việc, nhưng giọng nói vẫn không kiềm chế được mà run rẩy. Thật ra ở biệt thự có rất nhiều người, nhưng anh vẫn cảm thấy rất không có cảm giác an toàn, không dưng cậu lại xây nhà to như thế này làm cái gì? Thật sự tưởng rằng là điền trang Dowton*à? * Điển trang Downton hay Tu viện Downton tên tiếng Anh: Downton Abbey là một bộ phim truyền hình của Anh, mở đầu với một sự kiện lịch sử hàng hải, là vụ đắm tàu Titanic vào tháng Tư năm 1912. Phim kể về gia đình Bá tước Grantham cư ngụ tại điền trang Downton Abbey, và những hậu quả họ phải gánh chịu sau vụ đắm tàu này.) “Thưa anh Trình, biệt thự đã nhiều năm không được tu sửa, có rất nhiều thiết bị bị hỏng, phụ tải của dây điện có hạn, có lúc điện áp bị bất ổn, chập chờn mấy cái là bình thường.” Người giúp việc cung kính giải thích. Bình thường cái quỷ! Trình Tử Ngôn vừa định mắng, nhưng lại bị chữ “Quỷ” dọa cho sắc mặt trắng bệch.
Anh hết chịu nổi rồi, ban ngày còn không cảm giác được có cái gì đó, nhưng khi trời tối, cảm giác này lại càng lúc càng mãnh liệt, giống như có thứ gì đó đang ở trong tối rình mò anh. Bọn họ mang theo không ít vệ sĩ đến đây, bên ngoài còn có quân đội canh gác, cho dù là con ruồi cũng không bay vào được, cho nên anh cũng không sợ có người ám toán.
Nhưng mấy thứ siêu nhiên chính là thứ con người không thể khống chế được, hình ảnh những bộ phim kinh dị đã từng xem trước kia cùng nhau xông lên đầu, đột nhiên, anh bị bóng đen trên tường làm giật mình hét lên, vội vã nhắm mắt lại lẩm bẩm cầu nguyện: “Cậu, mợ, cháu là cháu bên ngoại của cậu mợ, tới để báo thù cho cậu mợ, cậu mợ đừng tìm nhầm người...”
Trình Tử Ngôn bỗng mở mắt ra, phát hiện người giúp việc đã lui xuống, nhưng bóng đen vẫn còn, anh sợ đến suýt chút nữa ngất đi, tập trung nhìn lại, anh mới phát hiện đấy là cái bóng của chính mình, đành ngượng ngùng lau vết mồ hôi lạnh.
Triệu Hàm Như ngồi ghế dài trong vườn hoa dựa vào vai Khúc Nhạc, nhìn thấy màn này trên máy tính, cô cười đến gập cả người. “Lúc mới quen anh ấy, không cảm thấy anh tếu như thế.”
“Lúc ở trước mặt người ngoài, cậu ta luôn thích bày ra dáng vẻ kiêu ngạo cao cao tại thượng, dường như tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của cậu ta, nhưng thật ra cậu ta rất dễ mềm lòng.”
“Không những mềm lòng mà gan cũng nhỏ nữa.” Vừa nghĩ tới hình ảnh người đàn ông đàn ang cao lớn như Trình Tử Ngôn lại run lẩy bẩy cầu khẩn, cô lại không nhịn được buồn cười.
“Bên này có động tĩnh rồi.” Khúc Nhạc ra hiệu với cô, zoom hình đến một camera khác, một bóng người hơi lén lút đang đứng ở góc tường gọi điện thoại, anh nhanh chóng gõ vài cái trên bàn phím rồi đưa tai nghe cho cô, một người một bên nghe lén cuộc đối thoại của người kia.
“Còn tưởng rằng Trương Gia sẽ để hắn trực tiếp ra tay chứ.” Triệu Hàm Như có phần thất vọng giật tai nghe xuống: “Sao bây giờ hắn ta lại vẫn giữ được bình tĩnh vậy?” “Con người hắn ta âm hiểm ích kỷ, không đến cuối cùng thì sẽ không dùng đến người của mình đâu, trước kia người của hắn ta đã trà trộn vào biệt thự Triệu gia nhưng lại vẫn luôn án binh bất động, chỉ giám thị chúng ta, chứng tỏ bây giờ hắn ta vẫn còn chưa đến cùng đường tuyệt lộ. Trước kia, hắn ta muốn mượn tay Triệu Minh Vĩ và Trịnh Kính để giết người, bây giờ hắn lại muốn mượn tay Trần Kiều, cho nên hắn ta sẽ cho người giám sát chúng ta chứ tuyệt đối sẽ không động thủ trước.” Lúc ấy cổ nhất thời nảy sinh ý nghĩ chuyển về biệt thự Triệu gia, mặc dù người cô dùng đều là những người cũ trong nhà năm đó, nhưng dù sao thì nhân lực vẫn chưa đủ, vẫn để người của Trương Gia trà trộn vào.
Nếu không phải Khúc Nhạc nhạy cảm phát hiện ra trong phòng của cô giấu một cái camera bí mật, bọn họ vẫn sẽ không biết trong biệt thự có kẻ gian trà trộn. Chuyện lợi dụng camera để giám sát này, Khúc Nhạc cũng không hay làm, nhưng cũng đã từng thử một lần ở trên người Triệu Hàm Như. Sau khi bị cô phát hiện đã nổi đóa một trận với anh, anh cũng tém tém lại, nhưng dù sao anh cũng là am tường cách làm này, vô cùng mẫn cảm với camera, không chỉ phát hiện ra trước tiên mà còn lập tức dùng camera giám sát ngược lại Trường Gia.
Mặc dù Trương Gia biết lợi dụng camera để kiểm soát người khác, nhưng lại không tinh thống kỹ thuật thao tác thực tế, vẫn phải mời mấy hacker thường ăn dầm ở dề trong quán net ra tay, kỹ thuật của bọn họ không có cửa trước mặt hacker TOP5 thế giới là Khúc Nhạc, quả thực là múa rìu qua mắt thợ, chỉ qua hai ba lần đã sập bẫy của anh mà không biết.
Đây cũng là nguyên nhân khi Trình Tử Ngôn đã gấp đến chân tay bứt rứt mà Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như vẫn có thể bình tĩnh như thường, không những động tác nhỏ của Trương Gia ở đây đã ở trong tầm kiểm soát của bọn anh mà bọn họ còn lần theo con đường này, tìm được nơi Trương Gia đang ẩn nấp. “Nếu lúc này chúng ta thật sự đi hưởng tuần trăng mật thì bọn họ quả là đấm vào bị bông, khó chịu không để đâu cho hết.”
“Không đi được đâu, lúc này chắc chắn là Trần Kiều đã bố trí cửa ải ở sân bay, nhà ga và cổng vào cao tốc, ông ta muốn vây khốn chúng ta ở tỉnh A.” “Nếu thật sự muốn đi thì cũng không phải không có cách nào.” “Đương nhiên, chỉ cần em muốn thì nhất định sẽ có cách.” Khúc Nhạc cưng chiều cười. “Hai người bọn cậu quá đáng lắm luôn á, thật sự muốn phủi mông rời đi ư?” Trình Tử Ngốn nổi giận đùng đùng lại đây, nghe mơ hồ chữ được chữ không. Vừa nghe thấy hai người này đang bàn bạc ném cục diện rối rắm này cho
mình, anh ta lập tức nổi đóa. “Ơ, đây là cái gì vậy?” Trình Tử Ngôn nổi đóa được nửa chừng bỗng vô tình nhìn thoáng qua hình ảnh trên máy vi tính của Khúc Nhạc, những cửa sổ nhỏ ấy nhìn không hề lạ lẫm, chính là camera rải rác ở biệt thự nhà họ Triệu: “Cái đệt! Thằng nhãi cậu cũng đủ nham hiểm đấy! Bảo sao tôi cứ cảm thấy rờn rợn như có người đang âm thầm rình mò tôi, thì ra là cậu đang giở trò!”
“Không phải ta.” Khúc Nhạc bình tĩnh nói.
Triệu Hàm Như vội vàng ra hiệu cho anh im lặng, nhỏ giọng giải thích: “Là người của Trương Gia, hắn ta cho người bố trí rất nhiều camera ở trong này để giám sát nhất cử nhất động của chúng ta, người giúp việc phục vụ ở trong này có ba người là người của hắn ta, anh đừng đánh động quá lớn, khiến hắn ta phát giác ra.” “Bọn em đã biết rõ mà còn dám ở đây?” Trình Tử Ngôn sắp nổ não rồi: “To gan cũng không thể chơi như vậy được, bọn em rõ ràng chính là muốn chết!”