“Tập đoàn Triệu Thị phá sản rồi thì đống cổ phần trong tay cô chỉ là một đống giấy lộn, làm gì còn quyền lợi hợp pháp nào để bảo vệ?” Mấy cổ đông tức giận nói. Mặc dù Triệu Minh vĩ khiển Tập đoàn Triệu Thị loạn hết lên, nhưng ít ra thì sản nghiệp vẫn còn đó, hằng năm mọi người vẫn được hưởng hoa hồng. Nhưng một khi đã phá sản thì họ sẽ mất cả chì lẫn chài.
1
“Ai nói chúng1ta không có quyền lợi hợp pháp để bảo vệ? Chúng ta phải tính toán cho rõ ràng chứ? Hôm nay tôi có dẫn theo nhân viên thẩm định tài chính tới, tôi nghi ngờ Tập đoàn Triệu Thị rơi vào tình trạng này là vì mấy năm gần đây có người lợi dụng chức vụ để tham nhũng, kiểm lời bỏ túi riêng qua các khâu trung gian. Cho nên tôi đề nghị tiến hành thẩm định tài chính toàn diện đối với8cả Tập đoàn Triệu Thị. Các cổ đông như chúng ta cũng sẽ có lời giải thích hợp lý về việc này.”
Triệu Hàm Như cứ cắn mãi không chịu buông chuyện này, nhưng sắc mặt Triệu Minh Vĩ vẫn rất bình tĩnh, không hề bối rối lấy nửa phần. Mặc dù không biết Triệu Hàm Như sẽ dùng cách gì để gây khó dễ cho mình, nhưng việc cổ làm khó dễ đã nằm trong dự liệu của ông ta. Trong cuộc chiến này,2nếu Triệu Hàm Như không chết thì ông ta sẽ chết, vậy nên chẳng có việc gì mà phải tức giận vào lúc này cả.
“Triệu Thị phá sản rồi thì kiểm định tài chính làm gì? Nếu có người thật sự kiệm tiền lời riêng thì họ sẽ trả lại tiền cho chúng ta chắc?” Có một cổ đông cười lạnh. “Ăn những thứ không nên ăn thì phải nôn ra chứ. Người kiếm tiền lời ở khâu trung gian, nếu không muốn vào4tù... thì sẽ tình nguyện dùng tiền để hóa giải mọi chuyện.” Lời của Triệu Hàm Như thành công khiến vài thành viên của ban giám đốc đứng ngồi không yên. Mấy người họ có quan hệ rất mật thiết với Triệu Minh Vĩ và Trịnh Kinh, mấy năm qua họ đã kiểm không ít tiền từ Triệu Thị. Bây giờ Triệu Hàm Như luôn miệng nói tham nhũng tiền lời trung gian, ai cũng biết là đang ám chỉ bọn họ. Phòng họp đột nhiên yên tĩnh trở lại. Hiện giờ Triệu Hàm Như mạnh đến mức điên cuồng, họ cũng không biết phải đáp lời cô ra sao.
“Triệu Minh Vĩ, Triệu Thị phá sản là vì ông! Bây giờ chỉ cần ông chủ động từ chức, rời khỏi Triệu Thị thì nói không chừng tập đoàn còn có một hy vọng sống lại!” Một cổ đông ngồi ở góc hẻo lánh đột nhiên đứng lên, nghiêm khắc nói lớn.
Khóe môi Triệu Minh Vĩ hơi vểnh lên, ông ta không ngờ vào giây phút này người phản đối ông lại là mấy nhân viên nhỏ bé có chút xíu cổ phần trong tay.
Thời Triệu Minh Hoành còn làm chủ, ông có cho nhân viên cầm ít cổ phần trong tay. Tập đoàn Triệu Thị có rất nhiều cổ đông, nhưng những nhân viên thì có khá ít cổ phần. Bình thường họ không hề có quyền gì để lên tiếng. Từ trước đến nay, Triệu Minh Vĩ chưa bao giờ để những người này vào mắt, nên mỗi lần mở cuộc họp cổ đông, ông ta sẽ chỉ uy hiếp hoặc thu mua các cổ đông lớn, còn những cổ đông nhỏ như các nhân viên thì ông ta mặc kệ.
Nhưng Triệu Thị phá sản, những người bị tổn thất lợi ích lớn nhất lại là những nhân viên bình thường thế này. Họ làm việc ở Triệu Thị gần cả đời người, cổ phần của Triệu Thị chính là tấm vé bảo đảm cho nửa đời sau của họ. Nếu Tập đoàn Triệu Thị phá sản rồi thì họ sẽ thật sự mất đi tất cả.
Chính vì vậy, họ mới nắm chắc cơ hội, lên tiếng làm khó dễ Triệu Minh Vĩ trong lúc các cổ đông khác đều im lặng. Thái độ của Triệu Minh Vĩ vẫn cao ngạo như trước. Dù các cổ đông có hung tợn đến mấy đi chăng nữa thì ông ta vẫn không coi ai ra gì, chỉ khinh thường cười lạnh, “Triệu Hàm Như, mày chỉ trông cậy vào việc mấy người này giúp mày nói chuyện thôi sao?”
Mấy cổ đông nhỏ này cũng chỉ có thể nói miệng thôi, hoàn toàn không hề có tư cách của một cổ đông chính thức. “Tôi chưa bao giờ trông cậy vào ai cả.” Triệu Hàm Như mỉm cười đáp, “Bỏ phiếu đi, để xem mọi người có tán thành để Triệu Minh Vĩ tiếp tục giữ chức chủ tịch không? Có đồng ý với việc tiến hành thẩm định tài chính với Tập đoàn Triệu Thị không? Dù kết quả thế nào thì tôi cũng đồng ý, nhưng tôi tuyệt đối không chấp nhận việc kéo dài chuyện này. Tôi không có nhiều thời gian để dài dòng với mấy người.” “Đợi thêm một lát nữa...” Vẻ mặt của đám cổ đông cực kỳ khó xử, rất khó để đưa ra quyết định ngay lúc này.
Loa công suất lớn ở dưới lầu nói càng lúc càng to, “Triệu Minh Vĩ, mau trả tiền mồ hôi nước mắt lại đấy! Triệu Minh Vĩ, mau trả tiền mồ hôi nước mắt lại đây...” Các cổ đông toát hết mồ hôi một, tiếng động dưới lầu giống như tiếng gọi đòi mạng họ vậy, nhưng họ vẫn không thể dứt khoát đưa ra quyết định. “Có vẻ mọi người không muốn bỏ phiếu luôn rồi. Không sao, dù sao thì mấy ngày nữa, sau khi Tập đoàn Triệu Thị phá sản thì vẫn phải tiến hành thẩm tra tài chính thôi, chỉ là chậm hơn 1, 2 ngày gì đó.” Triệu Hàm Như tỏ vẻ biết lắng nghe. Đúng là khinh người quá đáng, sắc mặt Triệu Minh Vĩ thâm trầm, không nhìn ra cảm xúc của ông ta. Trái lại, vẻ mặt Trịnh Kính lại cực kỳ tức giận. Mặc dù lão ta và Triệu Minh Vĩ trước giờ không ưa gì nhau, nhưng thấy dáng vẻ hùng hổ dọa người này của Triệu Hàm Như, lão ta vẫn có cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ. Nếu biết người hại chết Triệu Minh Hoành là lão ta thì cô chắc chắn sẽ không bỏ qua.
“Được rồi, đã vậy thì cuộc họp hôm nay đến đây là kết thúc...” Triệu Hàm Như đứng lên.
Nhanh vậy sao?! Trịnh Kinh ngạc nhiên. Việc này không giống với kế hoạch của lão ta! Trịnh Kính cắn răng, quyết định dù thế nào đi chăng nữa cũng phải ngăn Triệu Hàm Như lại. “Đợi chút, tôi đồng ý tiến hành bỏ phiếu, nếu mọi người không phản đối thì bây giờ lập tức bắt đầu!” Trịnh Kính nhìn ra cửa, tâm trạng bất ổn. Khúc Nhạc nhìn ánh mắt lập lòe của Trịnh Kính, sắc mặt lại càng lạnh hơn. Anh tập trung theo dõi theo nhất cử nhất động của ông.
Mấy người đã bất mãn với Triệu Minh Vĩ từ lâu nhưng bị uy hiếp lập tức ngẩng mạnh đầu lên, không hiểu sao Trịnh Kính lại đột nhiên đổi ý. Lúc nãy lão ta còn hợp tác với Triệu Minh Vĩ cơ mà. Chẳng lẽ là vì một loạt chuyện xấu vừa xảy ra, Trịnh Kính cũng sợ Tập đoàn Triệu Thị bị Triệu Hàm Như làm cho phá sản, nên mới quay đầu bỏ chạy?
Không chỉ là mấy cổ đông lớn nghĩ vậy, mà tất cả mọi người trong phòng họp cũng đều nghĩ thể. Mặc dù Trịnh Kính là người trong giang hồ, nhưng lại không hề có chút nghĩa khí nào. Chuyện quay đầu phản bội này, ông ta cũng đã làm không ít lần rồi. Trịnh Kính vừa tỏ thái độ, các cổ đông đứng về phía ông ta cũng lập tức đồng ý. Còn Triệu Minh Vĩ cũng chỉ nghiệm mặt không nói lời nào, cũng không lên tiếng phản đối.
Kết quả bỏ phiếu cũng rất dễ đoán, Triệu Minh Vĩ phải rời khỏi chức chủ tịch Tập đoàn Triệu Thị. Nhóm cổ đông thở phào nhẹ nhõm, lén nhìn Triệu Hàm Như. Triệu Minh Vĩ xuống đài rồi, thù của cô cũng được báo rồi, chắc cô sẽ không ép Tập đoàn Triệu Thị phá sản nữa chứ?
“Bây giờ mày hài lòng chưa?” Sắc mặt Triệu Minh Vĩ tái nhợt. Mặc dù đây là chuyện nằm trong dự đoán, nhưng ông ta vẫn không thể khống chế tâm trạng oán hận của bản thân lại được.
“Sao tôi có thể thỏa mãn dễ dàng như vậy được? Ông không biết lòng tham của con người là vô đáy sao? Năm đó năng lực ông có hạn, nhưng vẫn được bố tôi đề bạt lên làm phó tổng giám đốc, ông có hài lòng không? Lòng tham không đáy, chắc ông phải hiểu rõ câu này hơn bất kỳ ai khác chứ nhỉ.” Triệu Hàm Như mỉm cười, những ánh mắt lại ánh lên vẻ thù hận.
“Vậy rốt cuộc thì cô muốn thế nào? Thẩm tra tài chính Triệu Minh Vĩ? Dù ông ta có vấn đề về mặt tài chính thật đi chăng nữa thì hai đứa con ông ta thành ra như vậy rồi, hằng năm phải để biết bao nhiêu tiền cho họ. Tôi thấy ông ta cũng chẳng có tiền để đến đâu.” Một cổ đông tức giận bất bình. Ông ta lên tiếng hông phải là vì Triệu Minh Vĩ, mà vì Tập đoàn Triệu Thị đã thành ra như vậy rồi, bây giờ việc cấp bách nhất là cứu vãn tập đoàn, cứ cắn chặt Triệu Minh Vĩ cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.
“Không có tiền bồi thường thì vào tù. Năm đó bố tôi bị báo cáo tài chính, bị đưa vào tù vì một tội danh mà có lẽ ông ấy còn không mắc phải, cuối cùng còn bị người ta hại chết trong đó. Bây giờ có người cắt xén tiền công quỹ, nếu tôi để người đó trốn thoát khỏi lưới pháp luật, bố mẹ tôi trên trời có linh thì chắc chắn sẽ không yên lòng.” Triệu Hàm Như nghiêng người về phía trước, cười đẩy ác ý, “Cho nên đã ăn vào bụng bao nhiêu, thì tốt nhất ngoan ngoãn nôn trả ra cho tôi bấy nhiêu. Nếu nốn không nổi thì cứ đi tù mà sám hối chuộc tội.”
Nghe xong, không chỉ Triệu Minh Vĩ và Trịnh Kính, mà cả không ít cổ đông có liên quan đến chuyện năm đó đều đứng ngồi không yên. Hóa ra Triệu Hàm Như trở về không phải là để giành lại Triệu Thị, mà là để truy cứu trách nhiệm. Dù họ có nhượng bộ đến mức nào đi chăng nữa thì cô vẫn sẽ không buông tha.
“Chuyện năm đó qua lâu như vậy rồi, bây giờ để truy cứu lại cũng chẳng có ý nghĩa gì. Dù sao thì Triệu Minh Vĩ cũng là chú ruột của cháu, Triệu Minh Hoành trên trời có linh thiêng thì cũng không muốn nhìn thấy người một nhà tương tàn thể này đâu.” Triệu Minh Vĩ và Trịnh Kính không dám nói chuyện, nhưng một cổ đông lớn tuổi khác nghĩ chuyện năm đó không liên quan lắm, bèn đứng ra hòa giải.
Đúng là trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi chết. Người nhà họ Triệu tranh quyền đoạt lợi, cuối cùng lại cứ thể chốn vui cả một tập đoàn, mà bây giờ các cổ đông còn chưa hồi lại được vốn nữa chứ.
“Chú ruột: Tôi thấy không phải, bố tôi là con nuôi mà, không có chút liên quan gì về huyết thống với Triệu Minh Vĩ. Tôi nghĩ Triệu Minh Vĩ là người rõ chuyện này nhất.” Triệu Hàm Như khinh thường cười, “Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, còn chuột con thì mãi mãi chỉ là chuột mà thôi. Bố mẹ Triệu Minh Vì không thể sinh ra được đứa con ưu tú như bố tôi đâu.”
“Gì cơ?” Các cổ đông ngồi đây không ai ngờ là hôm nay mình sẽ nghe được chuyển động trời như vậy, tất cả đều ngây người. Ngay cả Trịnh Kinh cũng hoảng hốt. Ông ta quen Triệu Minh Hoành và Triệu Minh Vĩ nhiều năm như vậy, mà cũng chưa bao giờ nghĩ hai người không phải là anh em ruột! Nhưng nghĩ cẩn thận lại thì có vẻ cũng có lý, hai anh em bọn họ không giống nhau chút nào. Triệu Minh Hoành nổi tiếng là đẹp trai phong lưu, nếu không thì năm đó Tổng Du cũng sẽ không lấy ông. Mặc dù Triệu Minh Vĩ trông cũng không quá xấu, nhưng nếu hai người đứng cạnh nhau thì vẫn khác xa nhau rất nhiều.
Trịnh Kính nhớ đến hồi Triệu Minh Hoành còn sống, hai người uống rượu với nhau. Khi có rượu vào người, nhắc đến bố mẹ và Triệu Minh Vĩ, vẻ mặt của ông lúc nào cũng mang một nụ cười đắng chát. Lúc đó Trịnh Kính không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng Triệu Minh Hoành bất mãn về việc cha mẹ thiên vị con trai út mà thôi. Bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ Triệu Minh Hoành đã sớm biết mình chỉ là con nuôi rồi.
“Triệu Hàm Như, mày ác miệng nói vậy về ông bà nội mày mà mày không thấy xấu hổ hả?” Triệu Minh Vĩ đập bàn, ngoài mạnh trong yểu mắng Triệu Hàm Như.
Từ nhỏ ông ta đã xem thường Triệu Minh Hoành, vì ông ta biết rõ Triệu Minh Hoành chỉ là một đứa con hoang được nhặt về nuôi. Đến khi có ông ta rồi, thì đứa con hoang kia không còn giá trị gì cả.
Mặc dù cha mẹ không quẳng Triệu Minh Hoành đi, nhưng vẫn dồn hết tình thương cho con ruột của mình. Triệu Minh Hoành chẳng khác gì một người hầu trong gia đình họ. Ông ta cũng quen với việc gọi Triệu Minh Hoành đi tới đi lui, sai Triệu Minh Hoành làm việc khắp nơi. Trong mắt ông ta, Triệu Minh Hoành phải làm trâu làm ngựa cho nhà họ Triệu, phải làm người hầu cho họ cả đời thì mới có thể báo đáp được công ơn dưỡng dục của họ.
Thế nhưng dù ở trường hay ngoài xã hội, một người hạ đẳng như thể lại lúc nào cũng cao hơn ông ta một cái đầu, về sau còn cưới được Tống Du - một bông hoa vừa thông minh, xinh đẹp, lại lạnh lùng. Trong lòng Triệu Minh Vĩ cảm thấy cực kỳ oán hận, nếu bố mẹ không nuôi Triệu Minh Hoành thì sao ông lại có thể sống được, vậy thì làm gì có Tập đoàn Triệu Thị chứ? Theo lý thì Triệu Thị phải thuộc về người nhà họ Triệu của ông ta, là của Triệu Minh Vĩ mới phải, rồi sau này là của con trai ông ta - Triệu Cương! Thế nhưng Triệu Minh Hoành lại không biết thức thời, lúc nào cũng giữ rịt lấy Triệu Thị cho vợ chồng mình, hoàn toàn không có ý định giao Triệu Thị cho ông ta.