“Tin thì sao? Mà không tin thì sao chứ? Mày câm miệng lại là được!” Mặc dù 10 năm trước đã bắt tay nhau mưu sát Triệu Minh Hoành, nhưng quan hệ của Triệu Minh Vĩ và Trịnh Kính vẫn hết sức ác liệt.
Trịnh Kính không chịu nổi sự ngu xuẩn của Triệu Minh Vĩ, còn Triệu Minh Vĩ thì không vừa mắt dáng vẻ cao cao tại thượng của Trịnh Kính, tóm lại là cả hai người đều1ghét nhau. Mấy năm qua hai người hợp tác với nhau cũng là vì bất đắc dĩ, chứ thực ra cả hai lúc nào cũng chỉ muốn lao vào cắn xé nhau.
“Muốn tạo câm miệng ư? Không dễ vậy đâu.”Giọng Triệu Minh Vĩ hơi nghẹn lại vì bị Trịnh Kính xách cổ, ông ta ho khan, “Tao đã sớm mớm chuyện năm đó của ông cho thám tử tư của Triệu Hàm Như rồi, nghĩ xem liệu cô ta8có biết không? Tao có chiếm tập đoàn Triệu Thị, nhưng Tổng Du và Triệu Minh Hoành không phải do tao biết, người ra tay là mày và Trương Long. Bây giờ Trương Long chết rồi, Trương Gia cũng đã trốn, tạo thể nào thì mày cũng thấy rồi đẩy, theo thủ đoạn ngoan độc của cô ta, mày nghĩ cô ta sẽ bỏ qua cho mày ư?”
“Mày đi chết đi!” Cuối cùng Trịnh Kính không kìm nổi cơn2giận, lộ nguyên vẻ hung ác của bản thân, đấm mạnh vào mặt Triệu Minh Vĩ.
Sau khi đánh mấy nhát cho hả giận, Trịnh Kính giống như một quả bóng bị xẹp hơi, ngồi bệt xuống đất. Năm đó quan hệ ông và Triệu Minh Hoành giống như anh em một nhà, thậm chí còn thân thiết hơn cả Triệu Minh Vĩ và Triệu Minh Hoành. Triệu Minh Hoành thành tâm đối xử Trịnh Kính, mà ông ta cũng4rất kính phục người anh trai này. Nếu lúc đó không phải bất đắc dĩ, ông ta cũng sẽ không ma xui quỷ khiến đồng ý ra tay với Triệu Minh Hoành, mấy năm qua Trịnh Kính cũng hối hận rất nhiều, nhưng chuyện đã xảy ra rồi, có hối hận thì cũng chẳng làm được gì...
Mặt Triệu Minh Vĩ sưng phù lên như thủ lợn, những ánh mắt ông ta thì vẫn điên cuồng như cũ, ông ta cố ngồi dậy, “Bây giờ mà cũng đến đường cùng rồi, muốn tránh được kiếp này, thì chỉ còn cách là khiến Triệu Hàm Như biến mất hoàn toàn khỏi tỉnh A mà thôi.”
Từ trước tới nay Trịnh Kính vẫn rất ghét Triệu Minh Vĩ, nếu năm đó không đi sai một bước, thì có chết ông ta cũng không muốn dây vào Triệu Minh Vĩ, nhưng bây giờ những lời Triệu Minh vĩ nói lại giống như thuốc độc, cứ rỉ từng chút một vào tai Trịnh Kính.
“Cô ta chết rồi thì vẫn còn Khúc Nhạc ra tay giúp cô ta, mày nghĩ hai chúng ta có thể chống lại được cả Tập đoàn Hồng Hải à?” Trịnh Kính thở phì phò, mỉa mai nói: “Trước kia chỉ có mỗi Lý Tịnh thôi mà mày còn hận không thể quỳ xuống đất liềm chân bà ta, bây giờ lại dám chống lại hai người họ ư? Đừng quên, Khúc Nhạc là tổng giám đốc Tập đoàn Hồng Hải, giậm chân một cái là có thể đóng cửa hàng loạt cửa hàng lớn nhỏ. Ông dám đấu với Khúc Nhạc ư? To gan quá nhỉ.”
“Khúc Nhạc cũng đến thành phố C cùng nó còn gì? Bây giờ đã làm là làm cho trót, cứ khiển cả hai người họ biến mất đi.” Triệu Minh Vĩ vò đã mẻ lại sứt, nhưng vẫn còn ra giọng hào khí, “Tôi nghe nói lần này Khúc Nhạc đỡ Triệu Hàm Như lên đài nên đã đắc tội không ít cổ đông của Tập đoàn Hồng Hải. Nếu chúng chết thì cũng chưa chắc đã có người đi tìm ngọn nguồn. Trên đời này còn thiếu gì người, chết bớt hai người rồi thì kiểu gì chẳng có người bổ sung vào.”
Ánh mắt Trịnh Kính có chút dao động, “Với thân phận của họ bây giờ mà không có ai đi điều tra ư? Sao có thể Đám cấp dưới của họ làm ăn kiểu gì vậy?” “Trịnh Kính, uổng công ngày xưa mày sống như một người hùng, bây giờ lại nhát như chuột thể: Triệu Hàm Như và Khúc Nhạc mới được bao nhiêu tuổi, có được bao nhiêu căn cơ? Đám cấp dưới kia chỉ là mấy đứa nhóc vắt mũi chưa sạch, tức giận thì sao chứ? Triệu Hàm Như là đứa cô nhi không cha không mẹ, Khúc Nhạc thì có cặp cha mẹ chỉ mong nó chết đi cho rồi. Nếu chúng chết đi thì những người đó cảm ơn chúng ta còn chưa xong, đi truy cứu cái gì chứ.”
Mặc dù lời của Triệu Minh Vĩ khó nghe, nhưng lại khiến tâm trạng Trịnh Kính có chút thả lỏng.
Nói thật xem, đằng sau mày là ai?” Trịnh Kinh đột nhiên xách cổ Triệu Minh Vĩ lên, “Với cái đầu này của mày chắc chắn không nghĩ ra nổi mấy lời này rồi.”
“Mày cũng tự biết người đứng sau tao là ai rồi còn gì.” Triệu Minh Vĩ không những không sợ mà còn cực kỳ đắc ý. Ai mà chẳng biết ông ta là người của Trần Kiều, gần đây nếu không được Trần Kiều chống lưng thì ông ta đã bị Triệu Hàm Như ép chết từ lâu rồi
Ánh mắt Trịnh Kính lóe lên, một lúc sau ông mới bỏ tay ra, “Chuyện này là ý của ông ta à?” Bản thân Trịnh Kinh cũng tự biết năng lực của Trần Kiều, người này lòng dạ ác độc. Ngày trước chuyện Lý Tịnh muốn giết Triệu Minh Hoành và Tống Du cũng là do cấp dưới của Trần Kiều bày mưu đặt kể làm ra. Nếu năm đó cấp dưới của Trần Kiều không lấy tính mạng của con trai Trịnh Kính ra đe dọa thì ông ta cũng sẽ không ra tay giết Triệu Minh Hoành, cảm giác hoảng sợ khi đó đến tận giờ ông vẫn chưa quên.
Sau đó, mặc dù cái chết kỳ quặc của hai vợ chồng họ Triệu cũng khiến dư luận xôn xao một thời gian, nhưng chuyện này vẫn bị Trần Kiều ép xuống, gây ra chuyện lớn như vậy mà Trần Kiều không những không bị ảnh hưởng gì, trái lại còn càng thăng tiến hơn trước, có vị trí vô cùng vững chắc ở tỉnh A, càng chứng tỏ bối cảnh của Trần Kiều lớn đến nhường nào. Nếu Trần Kiều đứng sau ủng hộ việc giết Triệu Hàm Như và Khúc Nhạc, thì chuyện này cũng không có gì bất khả thi, chỉ đơn giản là diễn lại tiết mục vợ chồng Triệu Minh Hoành năm ấy mà thôi, có cán bộ cấp cao chống lưng cho thì còn gì để ngại nữa. Trịnh Kính đắn đo suy nghĩ, đột nhiên có chút hâm mộ Triệu Minh Vĩ, ông ta đã bị dồn đến chân tường rồi, rất dễ để quyết định. Nhưng Trịnh Kính vẫn còn phải nghĩ về cuộc sống sau này của bản thân, nghĩ cho đứa con trai cả tài giỏi của mình, rồi thì vì đứa con nhỏ thơ dại...
Càng nghĩ lại càng thấy băn khoăn. Ngộ nhỡ Triệu Minh Vĩ chỉ lừa ông thôi? Nhỡ Triệu Hàm Như vẫn chưa biết chuyện gì thì sao?
Nên giật khẩu Triệu Minh Vĩ trước, hay nên hợp tác giết Triệu Hàm Như và Khúc Nhạc trước? “Thế mày định làm thế nào?” Nghĩ một hồi lâu, cuối cùng Trịnh Kính cũng hạ quyết tâm.
Triệu Minh Vĩ thẳng thắn nói hết mọi chuyện, “Tôi nghe nói Triệu Hàm Như và Khúc Nhạc đang ở biệt thự nhà họ Triệu, bây giờ chỉ cần đóng tay động chân ở bếp ăn, tạo thành sự cố nổ khí ga là có thể tiễn hai người đó về Tây Thiên rồi, rồi cứ báo với mọi người đó chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi là xong chuyện.”
“Mày trêu tao đấy à?” Trịnh Kính lạnh lùng nhìn Triệu Minh Vĩ. Ông biết Triệu Minh Vĩ là một tên ngu, nhưng không ngờ chỉ số thông minh của Triệu Minh Vĩ lại thấp đến mức nói không nghĩ thế này, “Biệt thự Triệu gia to như vậy, chỉ một vụ nổ khí ga thôi mà cũng có thể nổ bay cả biệt thự ư? Mà chuyện lớn như vậy mày nghĩ người sau lưng mày giải quyết được hả? Chẳng may nổ biệt thự những người không chết thì sao? Xử lý thế nào? Nếu muốn làm thì tự đi mà làm, đừng có lôi tao vào.” “Sao có thể: Đây chỉ là ý tưởng của tao thôi, còn làm cụ thể như thế nào thì là việc của mày. Năm đó tao cũng không động tay vào việc gì cả, giờ cũng chẳng biết phải làm sao, mấy chuyện này mày là người trong nghề mà.” Triệu Minh Vĩ cười cực kỳ vô lại, dù sao thì ông ta cũng chẳng còn gì để mất nữa rồi.
Trịnh Kinh nghẹn lời, Triệu Minh Vĩ vốn không hề có ý định dẫn khí ga cho nổ biệt thự nhà họ Triệu thật, mà chỉ thuận miệng nói thế thôi, chung quy lại thì ông ta vẫn chỉ muốn đổ hết trách nhiệm lên đầu mình. “Tao không biết gì cả, mày tự đi mà nghĩ cách giải quyết.” Trịnh Kính cũng không ngu. Ông ta đá mạnh Triệu Minh Vĩ một nhát, “Triệu Hàm Như muốn báo thù tao thì tao sẽ tự đấu với cô ta đến cùng, nhưng trước đó thì đừng hòng kéo tao xuống nước.” Lúc này Triệu Minh Vĩ mới luống cuống kéo lại Trịnh Kính, “Tao bố trí mấy tay súng bắn tỉa rồi, chỉ cần mày chịu phối hợp với tao là có thể giết được hai người đó.”
“Gì cơ? Tay súng bắn tỉa? Ở đâu ra đấy?” Trịnh Kính quay phắt lại, lập tức hiểu ra, chắc chắn là Trần Kiều, chỉ có Trần Kiều mới có thể sắp xếp được sát thủ như vậy.
Trịnh Kính âm thầm hạ quyết tâm, “Thành thật nói hết kế hoạch của mày cho tao nghe nào, đừng có cợt nhả nữa.” “Đến nước này rồi thì tao còn cợt nhả gì được nữa? Nếu chúng không chết thì sẽ đến lượt chúng ta đấy.” Triệu Minh Vĩ cười khổ, “Mặc dù Triệu Hàm Như biết mày giết cha mẹ cô ta nhưng không hiểu sao cô ta lại không trở mặt. Mày cứ giả vờ như không biết gì, trong buổi họp cổ đông tới, mày bắt chuyện với nó, giả vờ đứng về phía nó để trở mặt với tao, rồi lại giả mù sa mưa, hẹn nó ra du thuyền ở bến tàu nói là muốn nói về chuyện năm đó của Triệu Minh Hoành và Tống Du. Nó cố chấp về chuyện của cha mẹ mình như vậy, dù có nghi ngờ thì vẫn sẽ đến, sát thủ của tao mai phục sẵn ở đó, chỉ cần cô ta xuất hiện, là sẽ chết chắc.”
Du thuyền ở bến tàu rất ít người đi lại, lúc đó ông chỉ cần ném cô ta và Khúc Nhạc xuống biển, rồi báo mất tích, dù người khác có muốn tìm thì cũng không thể vớt lên được.” Cách làm tàn nhẫn này chính xác không phải là những gì mà tên đần Triệu Minh Vĩ này có thể nghĩ ra được, Trịnh Kính lại càng tin vào việc Triệu Minh Vĩ được Trần Kiều ủng hộ về việc này.
Chỉ cần lửa Triệu Hàm Như đến bến tàu mà thôi, cũng không cần phải đóng tay động chân vào việc gì, Trịnh Kính dần có lòng tin hơn vào kế hoạch này. “Nhưng con bé này bây giờ đa nghi lắm, không dễ tin tạo đến thế đâu, tạo sợ nó sẽ không đi theo tạo.” Trịnh Kính nghĩ đến Triệu Hàm Như lại cảm thấy có chút dè dặt, ông ta đoán không ra suy nghĩ của cô, rốt cuộc cô có biết là năm đó Lý Tịnh đã sai người giết vợ chồng họ Triệu không? Nếu biết thì tại sao còn yêu Khúc Nhạc? Chẳng lẽ cô còn đang chuẩn bị trả thù cả Khúc Nhạc? “Nó sẽ đi thôi, nếu không đi thì phải ép nó đi. Động tay chân với xe của nó, hoặc ép tài xế chở đến, nếu không thì cho người giết vệ sĩ của nó, rồi bắt nó đến bến tàu, còn chuyện sau đó thì cứ giao cho tao.” Triệu Minh Vĩ cười lạnh, sao ông ta có thể để yên cho Trịnh Kính đứng ngoài chuyện này? Đã lên thuyền này rồi, thì không ai được phép xuống giữa chừng. “Mày điên rồi? Giết từng ấy vệ sĩ? Mày muốn lên báo hay sao mà làm ra chuyện lớn như vậy? Nếu muốn giết đám vệ sĩ ấy ngay trong thành phố thì chẳng bằng trực tiếp giết Triệu Hàm Như và Khúc Nhạc luôn đi cho rồi, còn đến bến tàu làm gì nữa?” Trịnh Kính vỗ bàn, “Mày cho sát thủ mai phục ở trụ sở Tập đoàn Triệu Thị, đợi chúng đến họp thì cứ thể nhắm thẳng đầu mà bắn, khỏi tốn công bày vẽ.”
“Giết người trước mặt toàn bộ cổ đông của Tập đoàn Triệu Thị? Tao thấy mày điên rồi ấy.” “Triệu Minh Vĩ, chuyện đến nước này rồi mày còn trông mong gì nữa? Mày đã là phế nhân rồi, nghĩ giết hai người đó thì mày có thể tránh được một kiếp thật à?” Trịnh Kính lấy súng, dí vào đầu Triệu Minh Vĩ, cười buồn, “Dù sao thì cũng là chết, hay mày cứ gánh chuyện này đi, rồi sau khi mày chết tao sẽ báo thù cho mày sau.”