Giọng nói của Trình Tử Ngôn rất lớn, Khúc Nhạc ở cạnh Triệu Hàm Như cũng nghe thấy rất rõ ràng, sau khi nghe thấy hai chữ “Lý Tịnh”, ánh mắt anh lập tức trở nên buồn bã, cả người như bị áp suất thấp bao phủ.
Lại là bà ta...
Khúc Nhạc quan tâm1đến tình mẹ con, nhưng bà lại không hề có tình cảm với anh.
Triệu Hàm Như lặng người đi, chỉ biết có thể ngạc nhiên nhìn Khúc Nhạc, thật cô cũng nhận ra được, Lý Tịnh chắc chắn phải có vai trò gì đó trong chuyện này.
Mấy năm qua, Lý Tịnh bị trục8xuất khỏi bộ quản lý của Tập đoàn Hồng Hải, phải ở nơi xa xôi lạc hậu đến vậy, việc bà hận hai người thì Triệu Hàm Như hoàn toàn đoán được, nhưng đối với Khúc Nhạc mà nói, mẹ mình vì đoạt quyền mà không tiếc việc cấu kết với người ngoài2lại một lần nữa làm tổn thương anh, lần nào chuyện này cũng làm tổn thương anh...
“Mấy chuyện này hai đứa đừng lo, ông ngoại đã ra tay rồi, ông cho người dẫn Lý Tịnh từ châu Phi về, sau này bà ấy sẽ ngoan ngoãn ở nhà làm bà Khúc. Ông ngoại4còn dặn anh nhắn hai đứa một câu, dù sao thì Lý Tịnh cũng là mẹ ruột của Khúc Nhạc, cứ để lại cho bà ấy chút mặt mũi, Hàm Như không cần so đo chuyện cũ với bà ấy, mà Khúc Nhạc cũng đừng ra tay làm gì cả. Hai đứa cứ sống thật tốt, còn người xấu thì để ông làm cho.” Khả năng bắt chước của Trình Tử Ngôn rất tốt, nói giống hệt thần thái và giọng điệu của Đường lão.
Hai người nhìn nhau, theo ý của Đường lão thì về sau chắc Lý Tịnh sẽ hoàn toàn bị giam lỏng, Đường lão không thể tự mình làm chuyện này, ông chỉ có thể ép Khúc Tòng Giản rồi dùng danh nghĩa của Khúc Tòng Giản để giam lỏng Lý Tịnh, đương nhiên cũng đồng thời giam lỏng Khúc Tòng Giản.
Thù giết con, cuối cùng cũng chỉ là giam lỏng, thế này là quá nhân từ rồi.
“Thế còn Trần Kiều thì sao?”
“Dù sao thì Trần Kiều cũng là tướng quân, chúng ta không thể cứ thể để ông ta rớt đài được, chắc chắn phải chuẩn bị thật cẩn thận, điều tra tất cả các chứng cứ về những việc phạm pháp của ông ta, những chuyện này cần phải có thời gian, nên hôm nay anh mới đặc biệt dặn em này, đừng có nóng ruột, đánh rắn động cỏ!” Trình Tử Ngôn nghiêm túc nói, “Ông ngoại sắp xếp cho em mấy ngày tới về nhà, để chính thức giới thiệu em cho mọi người trong nhà biết, đợi mọi người biết thân phận của em xong thì chuyện của Trần Kiều sẽ từ từ được giải quyết, tóm lại là con cá lớn này chắc chắn sẽ không lọt lưới đâu. Nào ngờ hai đứa lại nóng lòng chạy về thành phố C như vậy, giờ chỉ sợ hai đứa mới bước chân vào tỉnh A là đã bị bọn họ theo dõi rồi.”
Ánh mắt Triệu Hàm Như hơi lóe lên, cô nở nụ cười, “Lần này em đến không phải là nhằm vào Trần Kiều, ai mà chẳng biết em có thù với Triệu Minh Vĩ. Lần này em tới đây là để đòi lại chút tiền lãi thôi, Triệu Minh Vĩ nhởn nhơ nhiều năm như vậy là đủ rồi. Từ trước đến giờ em chưa bao giờ đầu đá chính diện với Trần Kiều, chắc ông ta cũng không chủ động ra tay đâu nhỉ?”.
“Ông ấy sẽ không ra tay trực tiếp, nhưng ông ấy sẽ dung túng cho cấp dưới của mình ra tay với em. Triệu Minh Vĩ sẽ không ngồi yên chờ chết đâu, em cũng biết là từ trước đến giờ ông ta cũng có cấu kết với thể lực ngầm của thành phổ C còn gì, trước kia là Trương Long, bây giờ là Trịnh Kính. Hai người cứ thể đơn thương độc mã xông vào vòng vây của người ta, đúng là quá liều lĩnh!” Trình Tử Ngôn liên tục thở dài.
“Ai bảo anh là em nóng vội?” Triệu Hàm Như không hề sợ hãi, cười đáp.
“Con bé này, em cố ý đúng không?” Trình Tử Ngôn không cam lòng lên án, chiêu tiền trảm hậu tấu này của Triệu Hàm Như đã đảo lộn hoàn toàn kế hoạch của anh ta, “Con nhóc không có lương tâm này, em không tin ông ngoại đến thế à?”
“Không phải là em không tin ông ngoại, em thấy nóng ruột thôi.” Triệu Hàm Như cười đùa, đánh chết cũng không chịu thừa nhận. Triệu Hàm Như chưa bao giờ nghi ngờ quyết tâm muốn báo thù cho cha mẹ cô của Đường lão, nhưng dù sao thì ông cũng lớn tuổi, quyền lực trong tay cũng đã tản ra ngoài ít nhiều, thể lực Trần Kiều lại lớn, hiện đang là thời kỳ nhạy cảm trong chính trị, có khi lại có người cố tình kéo dài, giải vây cho Trần Kiều, dù sao thì không mấy ai rõ liệu Đường lão còn có mấy năm nữa, mà Trần Kiều thì đang trẻ trung khỏe mạnh, mấy năm qua căn cơ của ông ta ở tỉnh A rất sâu, Hoàng Huy đối đầu với Trần Kiều mà còn phải chịu thiệt mất mấy lần, người như vậy thì chắc chắn sẽ có nhiều người nể mặt.
Trước kia Triệu Hàm Như nghĩ chưa sâu, vốn dĩ chỉ muốn cản bước Trần Kiều lại, còn chuyện đánh ông ta rớt đài, thì còn phải tìm thời cơ, cứ từ từ rồi tính. Nhưng tình huống bây giờ đã khác, sự nghiệp của Trần Kiều chắc chắn phải dừng lại tại chổ này, cô không thể đợi thêm nữa, cô muốn nhân cơ hội này để đạp Trần Kiều xuống ngựa, khiến ông ta mãi mãi không xoay người lại được.
Nhưng điều Triệu Hàm Như lo, đó là cấp dưới của Đường lão, nhất là những người có quan hệ huyết thống với cô, kiểu như các bác, các cô, các chú mà cô chưa được gặp mặt lần nào. Chuyện của Tô Hiểu Dương đã khiến cô nhận ra rằng, chuyện đã xảy ra ở quán bar Tây Sơn, tức là hung thủ không chỉ là nhằm vào cô, mà còn nhằm vào Trình Tử Ngôn. Con cái của Đường lão rất đông, nhìn trên bề nổi thì có vẻ hòa thuận, nhưng quan hệ của mọi người là cạnh tranh lẫn nhau, sao không thể không có lục đục nội bộ được chứ? Trình Tử Ngôn cũng đã hiểu, bây giờ Triệu Hàm Như đang đứng về phía anh ta, tức là cô đã trở thành cái gai trong mắt người khác. Nếu có người cố ý gây khó dễ, thì chuyện Trần Kiều có khả năng cao sẽ xảy ra vấn đề. Quan hệ của Triệu Hàm Như và Trần Kiều bây giờ là kẻ thù một sống một chết, nếu Trần Kiều thắng ván cờ này thì cuộc sống của cô chắc chắn sẽ không dễ chịu, cho nên cô liều mình đạp nồi dìm thuyền, tự xông vào chỗ hiểm để kéo Trần Kiều xuống nước cùng mình. “Em quá mạo hiểm rồi, quân tử không lập tường vây phía dưới bao giờ, còn em thì ngược lại, tự mạo hiểm bản thân đã đành, lại còn kéo cả Khúc Nhạc làm loạn theo mình nữa...” Trình Tử Ngôn bị cô chọc đến mức không biết phải nói gì cho đúng, tự lấy sự an toàn của bản thân để ép ngược lại anh, trên đời này chắc chỉ có cô mới làm nốt việc này.
“Không phải do cô ấy lôi kéo, em tự đòi đi cùng đấy.” Khúc Nhạc nhàn nhạt đáp. Anh từng để Triệu Hàm Như gặp nguy hiểm một lần rồi, sau đó anh đã phải sống trong sự hối hận không biết bao nhiêu ngày đêm. Giờ anh tuyệt đối không để cô đi một mình nữa, dù có phải liều mạng thì anh cũng sẽ tự bảo vệ cô cho thật tốt.
Khúc Nhạc đột nhiên chen vào khiến Trình Tử Ngôn nghẹn họng một lúc, cũng biết là Triệu Hàm Như đang muốn bỏ qua để này, bực bội liếc mắt, “Được rồi, tôi biết tình cảm hai người tốt rồi, được chưa? Bây giờ không phải là lúc cho hai đứa chim chuột nhau đâu, đi về đi, tạm thời đừng có hành động thiếu suy nghĩ, đợi anh sắp xếp người cho hai đứa...” “Trước khi đến em đã thông báo cho cổ đông Tập đoàn Triệu Thị rồi, xế chiều nay sẽ mở cuộc họp cổ đông.” Triệu Hàm Như khoan thai đáp, bây giờ cô không chỉ muốn hành động, mà còn là hành động mạnh là đằng khác. “Em! Sao em không thương lượng với anh trước hả?” Trình Tử Ngôn trợn mắt há mồm, nói xong anh ta cũng lập tức tự hiểu là mình hỏi lố, chuyện Tập đoàn Triệu Thị là việc tư của Triệu Hàm Như, nào đáng để cô thương lượng với anh ta? Nhưng Trình Tử Ngôn sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên gặp người không cư xử theo lẽ thường như cô, “Triệu Minh Hoành và Trịnh Kính đồng ý à?”
Cổ đông lớn nhất của Triệu Thị là Triệu Hàm Như, thứ hai và thứ ba lần lượt là Triệu Minh Vĩ và Trịnh Kính, chỉ cần hai người họ không đồng ý, thì cuộc họp cổ đông này cũng không thể mở được. “Đồng ý chứ, sao lại không đồng ý?” Triệu Hàm Như nở nụ cười, cô vờn hai người đó như mèo vờn chuột nhiều năm như vậy, bây giờ cô không nhịn được, thì họ cũng không nhịn nổi, nhất là Triệu Minh Vĩ, mất đi hai đứa con rồi, bây giờ trừ việc ngả bài với Triều Hàm Như, liều mạng cá chết lưới rách thì ông ta không còn lựa chọn nào khác. Buổi họp cổ đông chiều nay, chắc chắn sẽ cực kỳ đặc sắc. “Em đúng là ăn hết tim hùm gan báo rồi. Thành phố C là địa bàn của họ, em không lo là họ sẽ đối xử với em như với bố mẹ em năm đó à.” Trình Tử Ngôn chỉ cảm thấy cảm giác bất lực xông lên đầu mình. “Em khong lo, dù sao thì cũng có các anh còn gì? Dù Triệu Minh Vĩ kinh doanh ở thành phố C nhiều năm, nhưng chỗ này vẫn có pháp luật mà, ông ta không có năng lực một tay che trời đâu.” Triệu Hàm Như nói rất dịu dàng, nhưng cũng đồng thời ép anh ta phải dứt khoát đứng về phía mình.
Trình Tử Ngôn im lặng một lát, trừ bất đắc dĩ, anh ta vẫn chỉ thấy bất đắc dĩ, “Trước khi mở cuộc họp cổ đông anh cam đoan với em, hai đứa sẽ cực kỳ an toàn ở thành phố C, nhưng em cũng đừng ép Triệu Minh Vĩ và Trịnh Kính quá đà, mặc mạng của hai người đó không quý bằng mạng của em và Khúc Nhạc đâu. Bây giờ đưa điện thoại cho Khúc Nhạc.”
Người anh em, đột nhiên anh thấy có chút đồng tình với cậu, phải phục vụ một chủ nhân to gan lớn mật đến vậy thật sự không hề dễ dàng chút nào.” Trình Tử Ngốn vừa dứt lời, Triệu Hàm Như liền đen mặt, rốt cuộc anh ta là anh trai của ai vậy?
“Được rồi.” Khúc Nhạc cười cười vén mấy sợi tóc của Triệu Hàm Như ra sau tai, vừa ôn hòa lại vừa dung túng.
“Sự an toàn của con bé nằm trong tay cậu đấy, cậu cũng biết là ông ngoại coi trọng con bé đến mức nào rồi, dù thế nào đi chăng nữa cũng đừng để con bé bị làm sao.Anh và Chấn Dương sẽ lập tức đến thành phố C, trước lúc đấy thì phải kiềm chế con bé, đừng có để nó xúc động rồi gặp chuyện đấy.” Trình Tử Ngôn bất lực nhắc nhở.
Khúc Nhạc nhướng mày, Trình Tử Ngôn và Lý Chấn Dương đích thân đến thành phố C, chuyện này nằm ngoài dự đoán của anh.
“Yên tâm đi, Hàm Như trước giờ chưa bao giờ hành xử theo cảm tính đâu.” Khúc Nhạc nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Triệu Hàm Như, Trình Tử Ngôn vẫn chưa hiểu cô đủ rõ, nếu có đúng là loại người xúc động dễ bị chọc giận, thì sao có thể đi ra nước ngoài chịu nhục 10 năm được? Thời gian dài đằng đẵng như vậy, nhiều đau khổ đến thế mà cô vẫn có thể chịu đựng nổi, sao có thể không nhịn nổi thêm vài ngày nữa?
Triệu Hàm Như chỉ đang ép mọi người phải tốc chiến tốc thắng mà thôi, để hắt Trần Kiều xuống đài, cố đã chuẩn bị mọi thứ từ rất lâu rồi. Còn Đường lão thì lại mới bắt đầu, nếu vội vàng thì chắc chắn sẽ không thể triệt để hạ gục vị đại tướng này được, mà nếu không quật ông ta triệt để thì trong lúc thở dốc, có khi ông ta lại giống như kiểu qua gió xuân lại mọc, lại cấu kết được với cấp dưới của Đường lão cũng nên. Chẳng hạn như Trình Tử Ngôn, mặc dù anh ta là anh họ của cô, cũng đang đứng về phía cô, nhưng nếu Trần Kiều tung ra phần thưởng đủ hấp dẫn, thì liệu anh ta có phản bội lại có hay không?
Mặc dù đây chỉ là suy đoán, nhưng Triệu Hàm Như tuyệt đối không cho phép khả năng này tồn tại, cho nên phải ra tay với Trần Kiều, hơn nữa còn phải đánh cho ông ta không có cơ hội trở tay. Trong tay Đường lão chồng chất các loại tư liệu khác nhau, những tư liệu này là từ văn kiện báo cáo mà hôm trước Triệu Hàm Như giao cho ông, mặc dù vẫn còn rất nhiều chi tiết cần được xác minh lại thật cẩn thận, nhưng chỗ tài liệu này cũng đủ để làm cái cớ cho ông ra tay rồi. “Ông ngoại, Hàm Như quá to gan, ông khuyên em ấy đi.” Trình Tử Ngôn cười khổ nói, “Bây giờ em ấy lèm nhèm như vậy mà còn chạy đến thành phố C thật sự rất nguy hiểm...” “Nguy hiểm? Chẳng lẽ thành phố C thì không chịu sự kiểm soát của pháp luật?” Đường lão tháo kính xuống, ánh mắt cực kỳ lạnh lùng, “Để ông chống mắt lên xem, ai dám làm ẩu với con bé!”