Khúc Nhạc nhìn Trình Tử Ngôn, lại khôi phục dáng dấp lạnh nhạt, hoàn toàn khác người dịu dàng thâm tình lúc nãy.
“Tuyệt kỹ thay đổi sắc mặt của cậu có thể đi xin chứng nhận di sản văn hóa phi vật thể thay đổi thất thường,1tuyệt đối không ướt át bẩn thỉu, xem như tôi phục cậu rồi.” Trình Tử Ngôn giơ ngón tay cái, “Ông ngoại còn lo lắng Hàm Như bị cậu ức hiếp, tôi thấy với vẻ cuồng sủng vợ này của cậu, không bị em ấy ức hiếp8là vui rồi. Tôi nói cho cậu biết, không thể cưng chiều phụ nữ như cậu được, còn tiếp tục cưng chiều thì em ấy sẽ nhảy lên mái nhà lật ngói, người khổ là cậu.”
Mấy chữ “cuồng sủng vợ” lấy được lòng Khúc Nhạc, anh cười2nói: “Tôi nhớ ông Đường bảo cậu chăm sóc bảo vệ Hàm Như thật tốt, không biết nếu ông Đường biết lời cậu vừa nói thì sẽ làm gì cậu.”
“Tôi coi cậu là anh em mới nói những lời đó, nếu cậu bán đứng tối thì cũng4quá không nghĩa khí rồi.” Trình Tử Ngôn ôm vai Khúc Nhạc, “Tôi nói này em rể, tôi thật sự tò mò, sao cậu có thể yêu một người nhiều năm như vậy? Bên cạnh cậu có nhiều người đẹp qua lại, cậu thật sự không động lòng với ai sao? Cậu chưa từng thử với người khác, làm sao biết em ấy mới người thích hợp nhất?”
Anh ta thật sự tò mò, động lòng lúc còn thiếu niên ngây thơ mười mấy tuổi, sao có thể kiên trì nhiều năm như vậy? Năm đó Triển Lệnh Nguyên cũng hỏi anh ta vấn đề này, bọn họ đều là “tay tình trường già đời”, nhưng lại không thể hiểu nổi cảm giác ba nghìn con sông chỉ lấy một gáo nước uống. Dưới cái nhìn của bọn họ, trên đời này có rất nhiều phụ nữ, mỗi người mỗi kiểu làm cho người ta không dứt bỏ được, thử đi thử lại cũng không biết ai mới là người thật sự thích hợp với mình.
“Gặp phải người mình thích, tại sao phải suy nghĩ thích hợp hay không thích hợp?” Khúc Nhạc hỏi ngược lại, yêu chính là yêu, chẳng có chút tính toán nào, lẽ nào gặp gỡ người mình thích, còn phải nhiều lần cân nhắc tính toán xem có thích hợp hay không, có đáng giá hay không sao?
Trình Tử Ngôn ngây ngẩn cả người, nếu bàn về thích hợp, thật ra Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như là cặp đối không nên ở bên nhau nhất, không chỉ có nhiều nguyên lão trong Tập đoàn Hồng Hải, mà ngay cả người có tính cách hiền lành ấm áp như Khúc Tòng Giản cũng phản đối một cách cực đoan, càng không nhắc tới giữa bọn họ còn có một kẻ thù giết cha của Triệu Hàm Như là Lý Tịnh.
Vậy mà hết lần này tới lần khác, hai người vượt qua con đường có vô số áp lực, đi thẳng đến ngày hôm nay, ăn ý và thâm tình trong mắt Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như khi nhìn đối phương không phải là giả. Rõ ràng là hai người oai phong trong giới tài chính, biết tính toán cân nhắc lợi hại, lại không có đặt tâm tư lẫn lộn vào trong tình cảm. Tình cảm của bọn họ với đối phương chân thành tha thiết thuần túy, giống như hai đứa học sinh trung học yêu nhau một cách đơn thuần, không mang theo một tia tạp chất.
Trình Tử Ngôn phục rồi, người giống như bọn họ ít lại càng ít, biết rất rõ không thích hợp, nhưng vẫn liều mạng muốn ở bên nhau, thật ra người như vậy mới là thích hợp nhất, “Ông ngoại vốn không cần lo lắng, cậu gặp Hàm Như là phúc của cậu, Hàm Như gặp cậu là phúc của em ấy.”
Triệu Hàm Như khoác áo ngủ lười biếng đi xuống lầu, mái tóc dài như rong biển xõa rối tung trên vai, hơi ẩm ướt do vừa mới tắm, làm cho vóc dáng mảnh mai có thêm vài phần xinh đẹp.
Thím Lưu thấy cô xuống lầu, vội vàng dọn cơm lên bàn, chỉ là bên cạnh bàn còn có một cô gái xa lạ buộc tóc đuôi ngựa, cô ta đang dùng ánh mắt soi mói nhìn Triệu Hàm Như.
Đã lâu rồi Triều Hàm Như không bị người khác nhìn với ánh mắt vô lễ như vậy nên có hơi sửng sốt.
Thím Lưu vội kéo vai cô gái, vẻ mặt xin lỗi nói: “Cô Triệu, đây là con gái Hiểu Nguyệt của thím, con bé là sinh viên Đại học Thủ đô, hôm nay không có tiết học nên đến thăm thẳm.”
Triệu Hàm Như cười khách khí với thím Lưu, “Đại học Thủ đô không tệ, thím Lưu thật là có phúc.”
“Đâu có đâu có...” Tuy ngoài miệng thím Lưu khiêm tốn, nhưng trên mặt lại không che giấu được kiêu ngạo và tự hào, có thể thi đậu Đại học Thủ đô đều là người ưu tú nghìn dặm mới tìm được một. Thím Lưu làm thuê cho gia đình nhà giàu, mặc dù tiền lương cao, nhưng trình độ học vấn lại có hạn, vậy mà thím Lưu lại có thể bồi dưỡng được một đứa con gái ưu tú như vậy, không biết là ước ao của bao nhiêu người.
Hiểu Nguyệt xoay đầu, vẫn không che giấu vẻ mặt khinh thường. Dáng vẻ lười biếng của Triệu Hàm Như làm cô ta vô cùng chướng mắt, cũng chỉ là một con mèo lông vàng, một món đồ chơi bị đàn ông nuôi dưỡng mà thôi, có tư cách gì tới đánh giá trình độ đại học và mẹ của cô ta.
Triệu Hàm Như không biết tại sao cô gái có địch ý với mình, mà cô cũng không quan tâm, chỉ cúi đầu uống canh người đàn ông của cô nấu. “Cậu Khúc thật yêu cô Triệu, sáng sớm đã thức dậy hẩm canh, lại còn đặt đồng hồ báo thức, nhắc thím bỏ thêm nguyên liệu, không hề qua loa một chút nào.” Thím Lưu từng làm cho nhiều gia đình, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người đàn ông để ý bạn gái mình như vậy.
“Anh ấy biết cháu kén ăn.” Triệu Hàm Như cười nhạt. Thật ra lúc đầu cô cũng không kén ăn như thế, hoàn toàn là bị Khúc Nhạc chiều hư.
Dựa vào cái gì? Vẻ mặt Hiểu Nguyệt càng thêm không cam lòng. Hôm nay cô ta không có tiết học, vốn định đến đây giúp đỡ mẹ, giảm nhẹ gánh vác của bà, lại không ngờ vô tình gặp được nam chủ nhân của căn nhà này. Người đàn ông đỏ đẹp trai xuất sắc, khiến người ta vừa gặp đã thương, đáng tiếc là người đàn ông ưu tú đó vẫn có tính nết của con nhà giàu, bao nuôi phụ nữ trong nhà, mặc dù cô ta có chút mất mát, nhưng vẫn dõi theo bóng dáng của anh.
Anh vừa đi, cô ta liền thất hồn lạc phách, vô tâm giúp đỡ mẹ làm việc, liên tục hỏi chuyện của anh, nhưng mẹ cô ta là người tuân theo quy củ, giữ miệng quá chặt, dù với con gái ruột cũng không chịu tiết lộ một chữ, đến bây giờ ngay cả tên của anh cô ta cũng không biết.
Còn người phụ nữ bị coi là món đồ chơi lại ở trong phòng ngủ tới trưa mới tỉnh dậy, loại phụ nữ này không có nội hàm, không có tài hoa, không có mục tiêu, thậm chí không có tôn nghiêm, ngoại trừ biết làm đàn ông vui vẻ trên giường thì cái gì cũng không biết.
Hiểu Nguyệt càng nghĩ càng oán giận, sao người đàn ông đẹp trai như tiên giáng trần đó lại thích loại phụ nữ này, lại còn tự tay hầm canh cho cô ta? Dựa vào cái gì? Chỉ bằng vẻ ngoài không tệ sao? Mặc dù cô ta biết khi loại phụ nữ này hết thời thì sẽ không khá giả gì, nhưng cô ta vẫn tức giận bất bình.
Cô ta khổ cực đi học nhiều năm, vậy mà chỉ thi đậu Đại học Thủ đô, áp lực bài vở và áp lực cuộc sống làm cho cô ta hy vọng có một người đàn ông ưu tú yêu mến cô ta, nhưng đàn ông cùng lứa đều quá ngây thơ, mà đàn ông trong xã hội lại quá tục tằng, khó lắm mới thích một người, thì người này lại coi trọng một người phụ nữ chỉ có dung mạo chứ không có não. Ông trời cũng quá không công bằng với cô ta.
Thím Lưu thấy con gái không thích hợp, vội kéo cô ta vào phòng bếp, nhỏ giọng trách mắng: “Không phải con nói tới giúp mẹ một tay sao? Đừng gây chuyện!”
“Con không có!” Hiểu Nguyệt ngang ngược xoay người. “Đừng cho rằng mẹ không biết tâm tư của con, cậu Khúc và cô Triệu sắp kết hôn rồi, con sớm chết tâm đi!” Thím Lưu không ngờ đứa con gái luôn luôn khéo léo của mình lại mắc lỗi này, nhất thời giận mà không có chỗ phát tiết.
“Nếu mẹ sinh con đẹp một chút thì con cũng không cần tuyệt vọng như thế này!” Hiểu Nguyệt bị ghen tị làm cho mê muội đầu óc, nói chuyện không lựa lời. Sao một người đàn ông tốt như vậy lại có thể cưới một người phụ nữ chỉ biết ăn uống vui đùa? Đàn ông tốt trên đời này bị mù hết rồi sao? Loại phụ nữ không có tính cách độc lập sớm muộn gì cũng bị vứt bỏ...
Cô ta hung hăng nguyền rủa, nhưng vẫn không có cách nào giảm bớt sự bất mãn trong lòng.
Thật ra dung mạo của cô ta không xấu, coi như là một người đẹp thanh tú, nhưng so với loại người đẹp yếu ớt khiến đàn ông đau lòng là Triệu Hàm Như thì có một sự chênh lệch rất xa.
Thím Lưu tức giận đến mức muốn hôn mê bất tỉnh. Sớm biết để con gái đến đây sẽ làm nó có tâm tư không nên có thì nói cái gì bà cũng không đồng ý. “Thím Lưu, Tạ Doãn tới rồi, thêm một bộ chén đũa.” Lời nói của Triệu Hàm Như cắt ngang cơn giận của thím Lưu. Bà hít sâu một hơi, hung hăng trừng Hiểu Nguyệt, rồi thay khuôn mặt tươi cười đưa chén đũa cho Tạ Doãn.
“Không cần, không cần...” Tạ Doãn hoảng sợ, “Boss, đây là món do anh Khúc nấu, em nào dám ăn.”
“Rốt cuộc ai là boss của em? Chị bảo em ăn thì em cứ ăn, ngồi xuống đi, vừa ăn vừa nói chuyện, đang ăn mà bị nhìn chằm chằm thì chị cũng không thấy ngon miệng.” Giọng điệu của Triệu Hàm Như mang theo kiên quyết không thể nghi ngờ, Tạ Doãn đành phải ngồi xuống. Đối diện với cặp mắt tràn đầy địch ý của Hiểu Nguyệt, Tạ Doãn không hiểu ra sao cả. Cô từng gặp thím Lưu, nhưng chưa từng thấy bà dẫn theo cô gái kỳ lạ này, chẳng lẽ là đầu bếp nữ mới tới?
“Cô gái đó là ai vậy? Em trêu chọc cô ta à?” Tạ Doãn thấy thím Lưu lại kéo cô gái về phòng bếp thì càng thêm khó hiểu. “Con gái của thím Lưu, chắc là chị trêu chọc.” Triệu Hàm Như lơ đễnh nói, chỉ là một cô gái viết hết tâm sự lên mặt mà thôi, không đáng cho cô để bụng. “Làm sao vậy?” Vẻ mặt Tạ Doãn hơi nghiêm lại, Triệu Hàm Như không giống là người chủ động trêu chọc người khác.
“Khúc Nhạc chọc khoản nợ phong lưu, cô bé cảm thấy bất công cho anh ấy, đại khái là cảm thấy loại phụ nữ lấy sắc hầu người như chị không xứng với nam thần của cô ta.” Triệu Hàm Như chẳng những không có tức giận mà còn cảm thấy hơi buồn cười. Hiểu Nguyệt này ngu ngốc ra mặt như thế, chắc chắn sau này thím Lưu sẽ không cho cô ta xuất hiện ở đây nữa, nên hoàn toàn không cần lo lắng.
Tạ Doãn cũng thấy buồn cười, lại lười phản ứng với cô gái ngây thơ đó, trực tiếp báo cáo công việc với Triều Hàm Như. Hiểu Nguyệt còn không cam tâm, thím Lưu không cho cô ta đi ra ngoài. Cô ta ghé vào khe cửa rình coi hai người phụ nữ bên ngoài, không ngờ người tới mặc đồ công sở, không biết có phải bọn họ đang làm bộ làm tịch hay không. Rất nhanh sau đó, cô ta không dám có ý nghĩ như vậy nữa, bởi vì người phụ nữ bị cô ta cho rằng trong đầu chất đầy rơm rạ nói liên tục từ ngữ chuyên ngành, xen lẫn phần lớn tiếng Anh, hơn nữa tốc độ nói chuyện rất nhanh, mang theo sự mạnh mẽ không thể nghi ngờ. Đến cô ta là sinh viên Đại học Thủ đô, vậy mà có phân nửa cô ta nghe không hiểu. Nhưng cô ta lại nghe hiểu mấy từ chuyên ngành, xem ra bọn họ đang nói về vấn đề tài chính. Người phụ nữ khoác áo ngủ chỉ biết ngủ trên giường là bà chủ của người phụ nữ có vẻ là tinh anh trong thương giới, Hiểu Nguyệt có cảm giác tam quan của cô ta vỡ vụn.