“Đằng kia có phải Khúc Nhạc hay không?” Tiếng bàn tán rì rầm phá tan bầu không khí đang tốt đẹp.
Mấy sinh viên nữ ghé đầu xì xào bàn tán, vừa nheo mắt nhìn trộm bọn họ, vừa cầm điện thoại chụp ảnh “tách tách“.
Lông mày của1Khúc Nhạc nhăn hết lại, rốt cuộc cũng hiểu tại sao những ngôi sao lại ghét cay ghét đắng đám paparazzi rồi.
“Sao hôm nay Khúc Nhạc lại tới vậy? Anh ấy cũng tốt nghiệp đại học thủ đô chúng ta sao?”
“Chưa từng nghe, không phải kêu anh8ấy đã ra nước ngoài từ nhỏ hay sao?”
“Chẳng lẽ là bởi vì người bên cạnh anh ấy...”
“Àaa…” trên mặt đám người đang buôn chuyện hiện lên ý cười mập mờ mà rõ ràng.
“Ai da, hâm mộ quá đi, sớm biết có cơ hội thì tôi cũng2đã thử cố gắng một lần rồi.”
“Không biết cô gái tốt số này học khoa nào vậy nhỉ.”
“Sao cậu biết cô ấy tốt số, nhà giàu đâu có dễ gả như vậy? Hơn nữa, vị hôn thê Triệu Hàm Như của Khúc Nhạc cũng không phải ngọn4đèn cạn dầu đâu, không chừng có thủ đoạn âm tàn đang chờ lấy cô gái đó đó...”
Hai người không nghe được rõ những lời bàn tán xì xào của mọi người, nhưng cũng biết là đang bàn tán hai người bọn họ, mặc dù bọn anh yêu đương quang minh chính đại, nhưng bị người vây xem bàn tán như thế vẫn hơi ngại ngùng. Cô cười nhạo nhìn anh, lấy làm kỳ lạ: “Thật sự là không ngờ đấy, danh tiếng của anh lại lớn như thế?”
“Đừng để ý tới những người nhàm chán này.” Khúc Nhạc mặt xạm lại, kéo tay cô giả bộ như không có việc gì mà bỏ đi, bởi vì tuổi tác và tướng mạo của anh có thể coi là ngon ăn trong mấy lão sếp già, cho nên mấy năm nay truyền thông rất nhiệt tình đưa tin về anh, Trình Tử Ngôn và Nghiêm Nam Sinh hết lần này tới lần khác nói những tin tức bề nổi này rất có lợi cho anh, không cho anh rút lui, lại còn thêu cho anh thành vị trí “TOP1 bảng xếp hạng nam thần đáng gả nhất “, khiến anh cũng chẳng hiểu sao lại nổi tiếng. Đương nhiên loại chuyện này cô không hỏi đến, anh sẽ tuyệt đối không dám chủ động nói.
“Thật không ngờ anh lại nổi tiếng như vậy, đi trong sân trường đại học mà cũng bị người ta nhận ra, anh ký hợp đồng với công ty Trung Thiên của Đỗ Như Tùng đi, xuất đạo luôn.” Triệu Hàm Như bị anh kéo đi, trên đường nhận được không ít ánh mắt hoặc hâm mộ hoặc ghen tỵ.
“Nói chuyện chua vậy, anh có thể hiểu là em đang ghen, phải không?” Khúc Nhạc bỗng quay đầu lại, bởi vì câu nói của cô mà dâng lên ý cười.
“Đúng đấy, trong lòng em rất bất công, dựa vào cái gì mà anh có nhiều fan như vậy, còn em lại không có chứ?” Triệu Hàm Như cười ha hả.
“Em có một mình anh là có thể bù đắp được tất cả rồi.” Anh ôm eo cô, hiên ngang tuyên bố.
Hai người bất tri bất giác đi đến cửa hội trường lớn, cô hơi ngạc nhiên chỉ vào bức ảnh to đùng ở cửa ra vào: “Hôm nay Cao Ngưỡng Bình diễn thuyết ở trong này, chúng ta vào xem một chút nhé?”
“Cậu ta diễn thuyết thì có gì hay mà xem chứ, không phải hôm trước em vừa mới gặp cậu ta rồi à.” Khúc Nhạc giận dỗi nói. Anh khó khăn lắm mới được hẹn hò với cô một lần, cô còn muốn lãng phí thời gian xem Cao Ngưỡng Bình diễn thuyết, không khỏi quá xem thường người khác rồi.
“Dù sao cũng là bạn bè, cổ vũ một chút thôi mà, lỡ như không có ai đến xem cậu ấy diễn thuyết thì sao, cậu ấy sẽ đau lòng đó.” Biết anh là chúa hay ghen, cô cố ý tỏ vẻ vô tội nói.
Cô làm anh ngây ra, ngay sau đó cười to lên. Mặc dù biết với địa vị của Cao Ngưỡng Bình bây giờ, diễn thuyết của anh hẳn là sẽ hạn chế số người, bọn họ bỗng dưng xuất hiện ở đây, chỉ sợ sẽ không trà trộn vào được, nhưng nghe cô cố tình chê bai Cao Ngưỡng Bình, cả người anh đều thấy vui vẻ lên.
Anh bỏ xuống vẻ âm u trước đó, tràn đầy phấn khởi nói: “Được, chúng ta vào xem.”
Quả thật là chúa hay ghen, nhưng đúng là dễ dụ thật, cô nhìn anh một cái, cũng cúi đầu nở nụ cười.
Ngoài dự liệu của bọn họ chính là, bọn họ đi vào hội trường rất thuận lợi, không ai tới cản, bởi vì…
Buổi diễn thuyết của Cao Ngưỡng Bình đã kết thúc rồi, hội trường rộng lớn chỉ có một mình dì tạp vụ đang quét sàn...
Cô khẽ lắc đầu tiếc nuối: “Ây da, thật là tiếc quá. Không biết cậu ta nói có hay bằng em không...”
Khúc Nhạc thấy buồn cười: “Chắc chắn không thể so với em rồi. Trong lòng anh, cô gái nhỏ nhà anh là giỏi nhất.”
Anh ôm cô đi ra ngoài, nhớ tới cô dáng vẻ tự tin mà độc lập của cô lúc diễn thuyết ở đất Mỹ đã chinh phục không biết bao nhiêu khán giả. Anh không nhịn được cúi đầu hôn lên xoáy tóc của cô, dáng vẻ mạnh mẽ bá đạo ấy của cô thật mê người, dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ lúc này đây cũng đáng yêu khó tả, cô gái của anh sao lại đẹp như vậy chứ.
“Khúc tổng!” Lãnh đạo trường đi cùng Cao Ngưỡng Bình từ phía sau hội trường lớn đi vòng ra, khóe mắt nhìn thấy Khúc Nhạc đang ôm một cô gái trẻ, trong lòng không khỏi căng thẳng, đừng nói là thay lòng đổi dạ thật đấy nhé.
Người ta đã chủ động lại đây rồi, Khúc Nhạc đành phải bất đắc dĩ buông Triệu Hàm Như ra, gật đầu với anh ta một cái xem như chào hỏi.
Cao Ngưỡng Bình lúc này mới thấy rõ dáng vẻ của cô gái trẻ ấy, cuối cùng cũng trút được gánh nặng trong lòng, bước nhanh về phía trước mấy bước, khẽ cười gọi: “Hàm Như.”
Hừ! Làm như thân thiết lắm ấy, thái độ nhiệt tình như vậy là có ý gì?
Khúc Nhạc hơi khó chịu, kéo cô gần về cạnh mình.
Triệu Hàm Như cười dịu dàng vươn tay ra, đang chuẩn bị bắt tay Cao Ngưỡng Bình thì bị anh kéo một phát, trọng tâm không vững mà hơi lảo đảo. Cô tức giận quay đầu trừng mắt lườm anh, ghen tuông chẳng phân biệt trường hợp quá rồi đấy.
“Cao tổng hôm nay về trường cũ diễn thuyết, còn rất nhiều chuyện phải làm, chúng ta đừng quấy rầy cậu ấy nữa.” Khúc Nhạc tỏ ra vô tội giải thích.
Cao Ngưỡng Bình cười hết sức vui vẻ: “Không quấy rầy, không quấy rầy đâu, trước đó tôi nghe người tôi nói Khúc tổng dẫn theo một sinh viên nữ trẻ tuổi đi dạo sân trường, tôi còn căng thẳng đó, xem ra là tôi lo thừa rồi.”
Khúc Nhạc mặt xạm lại, không hiểu sao người ngoài lại thích bịa đặt tin tức ngoài lề về anh như thế: “Bọn họ mù mắt à? Chỉ nhận ra tôi mà không nhận ra cô ấy ư?”
Từ tin lần trước cái gì mà yêu cô gái tàn tật, giờ lại yêu sinh viên nữ, bọn họ không nhận ra người phụ nữ bị bọn họ truyền đi truyền lại thật ra là cùng một người sao?
“Ồ, hay là em biết Xuyên kịch biến diện?” Nụ cười của cô vẫn không đổi, mấy tin tức ngoài lề về anh chỉ coi như trò cười.
*Xuyên kịch (hay nghệ thuật Biến diện) có nguồn gốc từ tỉnh Tây Nam Tứ Xuyên, thường được biểu diễn trên sân khấu nhạc kịch và kỹ thuật của nó liên quan đến đôi bàn tay, là một bí mật cha truyền con nối. Nghệ nhân chuyển từ một mặt nạ này sang một mặt nạ khác và để lộ ra khuôn mặt mới ngay trong chớp mắt trước toàn thể khán giả.
Cao Ngưỡng Bình cười to: “Là bọn họ tự cho rằng Triệu Hàm Như danh chấn phố Wall hẳn là phải một mẫu dạ xoa ba đầu sáu tay, kiểu gì cũng không muốn tin rằng cô lại nhìn vô hại như thế. Nào nào nào, để tôi giới thiệu cho cô mấy vị sư huynh của tôi...”
“Trần tổng, Khưu tổng, Trang tổng, đây chính là Triệu tổng Triệu Hàm Như, không phải tiểu sư muội đại học thủ đô của mấy anh đâu.” Cao Ngưỡng Bình cảm thấy hôm nay này thật là hồ đồ, có thể coi như thành tiết mục diễn thuyết ngắn vô số lần tại các trường hợp khác biệt.
Mấy người đàn ông trung niên kinh ngạc đến sắp rớt mắt ra ngoài, đành phải cười khan nói: “Triệu tổng, thật sự là không ngờ được cô lại trẻ như vậy...”
Dáng vẻ lại còn ngây thơ vô tội nữa...
Ai biết Triệu Hàm Như lại có dáng vẻ như thế này chứ? Trước đó ở trên tạp chí, không phải cô khí thế bức người, rất có phong phạm của nữ ma đầu hay sao? Sao vừa gỡ bỏ lớp trang điểm xuống lại giống sinh viên đại học vậy?
Đáng sợ nhất chính là, vừa rồi bọn họ lại còn cảm thấy cô thanh thuần! Sao lại không nhìn ra bản chất hung tàn bên trong cô chứ?
Người phụ nữ tiếng ác đồn xa này bây giờ lại y như con chim non nép vào người Khúc Nhạc, cười vô cùng ngây thơ dịu dàng, không hề có chút kệch cỡm nào. Dường như cô vốn ngây thơ đơn thuần như thế, hình ảnh đẹp đến mức không hề có chút cảm giác không hài hòa nào, hoàn toàn phá vỡ tưởng tượng về nữ cường nhân của bọn họ.
Lúc này rốt cuộc bọn họ cũng hiểu được Khúc Nhạc rồi, cưới một người võ có thể ra ngoài tay xé tứ phương, văn có thể ở nhà làm một đóa hoa nhỏ, thật sự là ước mơ chung của tất cả đàn ông.
“Em khách khí với bọn họ như vậy làm gì?” Anh tỏ vẻ ngạc nhiên, tâm tình đang tốt đã bị đám người này quấy rầy phá vỡ rồi, rõ ràng thời gian hẹn hò khó lắm mới có, sao không dưng lại biến thành tin tức buôn dưa rồi.
“Được rồi, được rồi, đừng nóng, không phải lại được là nhân vật nam chính trong tin đồn hay sao? Em còn không ngại thì anh ngại gì chứ?” Cô cười hì hì nói.
“Anh giữ mình trong sạch như thế, kết quả lại bị bọn họ ngang nhiên nói thành công tử đào hoa, sao có thể dễ chịu được chứ?” Anh thật oan uổng, ngoài cô ra, anh hoàn toàn chưa từng tiếp xúc gần gũi với người phụ nữ nào khác, tấm lòng si sáng như nhật nguyệt, truyền tới truyền lui lại thành tình cảm bê bối, bất luận thân phận thay đổi như thế nào thì đều vẫn là cô, vậy mà cô lại không cảm động chút nào.
“Em biết, em biết mà, trở về em sẽ lập tức kêu bọn họ đăng weibo thanh minh, dù là cô gái tàn tật hay em gái nữ sinh, tôi đều nhận hết, thế nào? Em đây đúng là bụng làm dạ chịu mà.” Triệu Hàm Như lập tức trấn an nói.
Dáng vẻ lấy lòng của cô khiến khóe môi anh hơi nhếch lên. Với tính cách của cô, nếu không phải yêu anh tha thiết thì sao có thể dỗ dành anh như vậy được chứ? Bên nhau nhiều năm như vậy, anh không có ngày nào có thể dừng yêu cô, mà tình yêu của cô cũng khiến anh càng ngày càng yêu cô.
Nhưng nghĩ tới tình cảnh bây giờ của cô, anh lại hơi đau lòng, Đường lão có thể coi là đã chấp nhận cô rồi. Nhưng dù vậy, Nghiêm Hiểu Văn và Trần Kiều khí thế hung hăng, anh cũng không biết bố mẹ anh có dính đến hay không, hiện tại, dư luận chung rất bất lợi với cô.
Bằng không mấy người đàn ông vừa rồi đã không nhận nhầm cô thành sinh viên đại học thủ đô, phần lớn mọi người đều hoàn toàn không cho rằng bọn họ cuối cùng có thể đến với nhau.
“Quên đi, bây giờ em cũng đã ở trên đầu sóng ngọn gió rồi.” Anh nhìn dáng vẻ cười không tim không phổi của cô, đáy lòng dâng lên sự dịu dàng vô hạn, có được một người bất chấp tất cả, không chùn bước đứng bên cạnh mình, theo mình ngắm nhìn phong cảnh khắp thế gian, nắm tay mình đương đầu với mưa gió như vậy là chuyện may mắn biết dường nào.
Hai người sánh vai đi đến cổng đại học thủ đô, lái xe đã lái xe tới từ lâu, vệ sĩ ở bên cạnh không hài lòng nhìn bọn họ.
“Anh Khúc, cô Triệu vì an toàn của hai vị, chuyện này không có lần sau đây đấy.”
“Chúng tôi biết rồi, ngại quá, vất vả cho mọi người rồi.” Triệu Hàm Như xin lỗi cười xin lỗi vệ sĩ. Bọn họ hiếm khi tùy hứng một lần, bỏ lại vệ sĩ, tự mình ra ngoài đi chơi, mặc dù biết bọn họ kỳ thật vẫn luôn đi theo sau, nhưng hành vi cố ý bỏ lại vệ sĩ của bọn họ vẫn là có vẻ không tôn trọng người khác.
Hai người trước giờ luôn làm việc thận trọng, lần này lại tùy hứng cải trang ra ngoài đi chơi, làm sinh viên mấy tiếng, đối với bọn họ đã là chuyện rất xa xỉ rồi.
Thời gian trôi tên đã rời cung, tiến thẳng về phía trước, không thể quay đầu, bọn họ hiện tại đã không phải là sinh viên nữa, dù có mặc áo thun quần jean tay nắm đi dạo sân trường, ăn quà vặt cũng không thể thay đổi thân phận và trách nhiệm của bọn họ.