“Đây là vị hôn thê của tôi, Triệu Hàm Như, còn đây là Nghiêm Nam Sinh, Lan Tín Minh, Quan Hàng, người vừa đi ra ngoài là Lý Chấn Dương.” Khúc Nhạc giới thiệu sơ qua một câu, từng ly từng tí bảo vệ cô bên mình, “Lúc bên Mỹ cô ấy bị tai nạn giao thông, mới tháo bột hôm1nay, đi đứng vẫn còn bất tiện, còn không khí chỗ này thì quá kém.”
“Khụ… khụ.” Mấy người đang ngồi hút thuốc lập tức xấu hổ tắt thuốc, rồi gọi nhân viên đến bật to điều hòa lên.
Mấy người bạn này hoàn toàn khác với đám bạn bên khoa kỹ thuật của Khúc Nhạc. Mặc dù mỗi người ăn mặc một8phong cách nhưng vẫn có điểm chung là phong thái cuồng ngạo khí phách.
Trình Tử Ngôn thì không phải nói, anh ta là người lớn nhất trong này, vững vàng ngồi một mình giữa ghế sofa, tỏa ra phong thái khống chế toàn bộ căn phòng.
Mà Nghiêm Nam Sinh thì có một đôi mắt rất đào hoa, nhìn quanh cũng có2cảm giác phong lưu. Lan Tín Minh thì cạo đầu húi cua, vẻ mặt cực kỳ bướng bỉnh. Quan Hàng thì có chút giống Khúc Nhạc, trầm mặc ít nói, là loại người không có chút cảm giác tồn tại nào.
Không biết nhóm người mỗi người một vẻ này chơi với nhau thế nào đây?
“Khúc Nhạc, chú trở nên lắm mồm4thế này từ bao giờ vậy...” Trình Tử Ngôn bất đắc dĩ nhìn dáng vẻ lề mề lắm lời của Khúc Nhạc, có chút tiếc rèn sắt không thành thép. Mặc dù anh ta biết rõ là Khúc Nhạc thích cô bé này, nhưng thói quen này cũng hơi quá đà rồi nhé.
Chỗ này là địa bàn của Trình Tử Ngôn, gần đây họ đều quen gặp mặt nhau ở đây, nào ngờ hôm này vừa đến Khúc Nhạc lại đã chọn ba lấy bốn, tất cả chỉ vì sợ khiến cô gái của mình chịu thiệt thòi. Cuối cùng mọi người cũng hiểu được câu nói của Vương Bình trước kia ‘nâng trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan’ là có ý gì rồi.
“Tôi biết chỗ cậu có phong cảnh tốt, nhưng chỗ đó nhiều bậc cha chú lắm, anh không đủ kiên nhẫn để ứng phó họ đâu.” Trình Tử Ngôn giải thích, nếu đổi lại là trước kia, thì anh ta sẽ không bao giờ giải thích mấy chuyện nhỏ nhặt này, nhưng hôm nay là lần đầu tiên Khúc Nhạc dẫn bạn gái gặp mặt họ, nên anh vẫn phải cho họ chút mặt mũi.
Câu lạc bộ Kinh Hoa của Khúc Nhạc toàn các quan to hiển quý đến chơi, đa số toàn là những người lớn tuổi, nếu gặp thì khó tránh khỏi việc phải chào hỏi nhau một lượt rồi lại khách sáo với nhau vài câu, mà chỗ quán bar này thì là thiên đường của các thiếu gia. Bình thường hình tượng Trình Tử Ngôn lúc nào cũng là nghiêm túc đứng đắn, chỉ khi ở chỗ này anh ta mới được thả lỏng, nếu nói chuyện không hợp thì trực tiếp giáo huấn là được, dù sao trong nhóm thiếu gia tiểu thư cũng chẳng có ai trâu bò bằng anh ta.
Ghế lô này được trang hoàng tinh xảo, tầm nhìn cũng là góc đẹp nhất trong cả quán rượu, thiết kể ở tầng trệt giúp họ có thể dễ dàng quan sát được tình hình ở sàn nhảy dưới lầu.
Triệu Hàm Như tò mò nhìn xuống sàn nhảy, bên dưới có mấy vũ nữ mặc đồ khiêu gợi đang múa cột, chỉ thấy đám trai gái bên dưới đang cực kỳ phấn khích, thỉnh thoảng lại có vài tiếng sói tru quỷ kêu.
“Em dâu, thấy diễn xuất chỗ anh thế nào? Mấy cô gái này đều là vũ nữ cao cấp nhất đấy.” Trình Tử Ngôn tự hào nói, “Còn có cả màn trai nhảy thoát y, lần sau bảo Khúc Nhạc dẫn em tới xem.”
“Dẫn cô ấy đi nhìn mấy thứ ấy làm gì?” Khúc Nhạc nổi cáu.
“Nhìn xem, đúng là vảy ngược, vừa nhắc đến một cái đã tức điên lên rồi.” Trình Tử Ngôn cười ha hả, “Trước kia Khúc Nhạc chẳng khác gì Tiểu Hàng, lúc nào cũng im im ngồi đấy, buồn vui chẳng nói, hôm nay lại dễ xúc động thế này anh thấy không quên.”
“Anh hùng khó qua ải mỹ nhân.” Nghiêm Nam Sinh mỉm cười nói, “Khúc Nhạc khác Quan Hàng, Khúc Nhạc từ nhỏ đã già trước tuổi rồi, còn Quan Hàng thì không. Mọi người có nhớ lúc cậu ta còn nhỏ không? Còn nghịch ngợm hơn cả Lan Tín Minh…”
“Ai rồi cũng sẽ thay đổi thôi, bây giờ Tiểu Hàng nhà chúng ta thành đại gia khoa học rồi.” Trình Tử Ngôn vỗ vỗ vai Quan Hàng. Quan Hàng bằng tuổi với Khúc Nhạc, cả hai đều là nhỏ tuổi nhất đám này, hơn nữa lại còn là em họ của Trình Tử Ngôn, nên quan hệ hàng người lại càng thân thiết với nhau hơn.
Trong mắt Quan Hàng hiện lên một chút đau xót, quay sang Triệu Hàm Như, nói nhẹ, “Em đừng để ý đến mấy câu chuyện phiếm của họ, bình thường Khúc Nhạc tới đây cùng lắm cũng chỉ uống rượu thôi, còn mấy chuyện này nọ thì cậu ấy rất đứng đắn.”
“Em không lo gì cả đâu.” Triệu Hàm Như cười tươi, quay sang nhìn Khúc Nhạc một cái, tự tin đáp.
Quan Hàng giật giật khóe môi, im lặng một lát. Anh ta cảm thấy rất hâm mộ Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như.
Quan Hàng biết rõ, từ khi còn mười bảy, mười tám tuổi là Khúc Nhạc đã nhìn trúng cô gái này rồi, cứ thế bảo vệ cô ấy lớn lên. Yêu nhau lâu như vậy, cuối cùng họ cũng có thể về chung một nhà, còn anh ta thì lại đánh mất người con gái của mình ở độ tuổi giống hai người.
Gieo nhân nào thì gặt quả nấy, anh ta gieo xuống cái ác, thì nhận lại quả đắng, đắng đến mức anh ta phải dùng cả đời này để nếm trải.
Nghiêm Nam Sinh huýt sáo, “Khúc Nhạc, cậu đừng có mà đắc ý quá, được con gái tin tưởng quá cũng chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì đâu, nó chứng tỏ là cậu không có chút sức quyến rũ nào đấy.”
“Đừng có nói to thế, tôi vốn dĩ không có mị lực mà.” Khúc Nhạc không hề phật ý chút nào, chỉ chăm chú quan sát Triệu Hàm Như, hơi tí là nắm lấy tay cô. Anh không phải là loại ngựa đực như Trình Tử Ngôn và Nghiêm Nam Sinh, không cần trêu hoa ghẹo nguyệt để chứng tỏ sức hấp dẫn của bản thân, chỉ cần tập trung trông coi thật kỹ cô gái của mình thôi là đủ rồi.
“Hai người không ngán nhau chút nào à? Ở bên nhau bao nhiêu năm rồi còn gì? Vẫn chưa chán à?”
“Không cảm thấy mệt mỏi chút nào về mặt tình cảm, hay về mặt thẩm mỹ à?” Nghiêm Nam Sinh cực kỳ tò mò, từ trước tới giờ anh ta chưa bao giờ hẹn hò với ai mà được quá ba tháng cả.
“Bảy năm trôi qua, mỗi người thay đổi một chút, sao có thể thấy mệt về mặt thẩm mỹ được chứ?” Lan Tín Minh cười nhạo, “Bây giờ coi như họ đang yêu một đối phương hoàn toàn mới, vẫn còn lạ lẫm lắm.”
“Đợt trước có tin Khúc Nhạc đang yêu một cô gái tàn tật, em dâu, em có ngại không?” Khuôn mặt của Nghiêm Nam Sinh cực kỳ tinh xảo, nhưng lúc giơ tay nhấc chân hoàn toàn không có vẻ gì là nữ tính cả, tính tình cũng rất phóng khoáng.
“Mấy bài báo kia viết cũng đúng mà, mặc dù chụp em hơi xấu một chút, nhưng mấy chuyện này cũng chẳng đáng để em chú ý đến.” Triệu Hàm Như nghiêm trang đáp.
Nghiêm Nam Sinh cười ha hả, “Em cũng thoáng phết đấy chứ, mấy cô bạn gái của anh để ý mấy chuyện này lắm, nếu ai dám chụp mấy cô ấy xấu thì họ sẵn sàng liều mạng luôn. Mà anh cũng thấy lạ, tại sao lần này Khúc Nhạc không gỡ tin tức này xuống? Bình thường cậu ta bảo vệ em kỹ lắm mà, trước kia mấy lần hai người bị chụp ảnh, cậu ta toàn đập tiền để đè mấy tin ấy xuống đấy.”
“Bạn gái của Nghiêm thiếu toàn là các nữ minh tinh nổi tiếng, tất nhiên là sẽ để ý đến hình tượng của mình rồi. Em đây chỉ là một người bình thường, đẹp hay xấu thì cũng như nhau cả thôi.” Triệu Hàm Như cười cười, bị chụp ảnh xấu mới đầu cô cũng hơi xấu hổ, nhưng sau đó chỉ cười trừ mà thôi. Thời gian này Khúc Nhạc dồn hết sự chú ý vào chuyện hôn sự của hai người, khi thấy mấy tin ấy không ảnh hưởng gì tới cô, anh cũng mặc kệ bỏ qua.
“Em ở nước ngoài nhều năm mà? Sao cũng biết anh?” Nghiêm Nam Sinh hơi tò mò về Triệu Hàm Như.
“Em ở nước ngoài chứ có phải ở ngoài Trái Đất đâu. Mấy anh đều là các nhân vật quan trọng, em không muốn biết cũng khó.” Với thân phận của Khúc Nhạc thì bạn bè của anh có thể kém đến mức nào chứ, nên khi thấy mấy người này ở ghế lô, Triệu Hàm Như cũng không quá ngạc nhiên.
“Cậu không nói trước thật à?” Nghiêm Nam Sinh nghi ngờ nhìn sang Khúc Nhạc.
“Anh nghĩ tôi rảnh lắm à? Ở với cô ấy lại nhắc đến các anh làm gì? Mất không khí lắm.” Khúc Nhạc bình thản nói ra mấy câu khiến mọi người giận điên lên.
“A, biết rồi, Đỗ Như Tùng nói với em về tôi đúng không?” Nghiêm Nam Sinh vỗ tay ra tiếng, lúc này mới bắt đầu nhìn chính diện vào thân phận của Triệu Hàm Như, cô không chỉ là vị hôn thê của Khúc Nhạc mà còn là đại cổ đông của công ty Trung Thiên, Đỗ Như Tùng đã từng nhắc đến cô về anh ta, thái độ còn cực kỳ tôn sùng.
“Nghiêm thiếu là trùm truyền thông, anh Đỗ rất sùng bái anh đấy ạ.” Triệu Hàm Như gật đầu, sảng khoái thừa nhận.
“Người cậu ta tôn sùng là em đấy, cái danh trùm truyền thông này của tôi có một nửa là nhờ gia thế rồi, còn Đỗ Như Tùng có thể lèo lái được công ty nhỏ ấy đến ngày hôm nay, hoàn toàn dựa vào bản lĩnh của chính cậu ta đấy chứ. “Nghiêm Nam Sinh nhìn cô với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu, “Tôi có một người bạn rất muốn gặp em, để khi nào đó tôi có thời gian thì sẽ giới thiệu hai người với nhau.”
“Ai?” Khúc Nhạc đề phòng nhìn anh ta.
“Cậu gấp cái gì? Tôi không cướp mất vợ cậu đâu.” Nghiêm Nam Sinh tức giận nói, “Là một cô gái, Tiêu Giai Vũ, gần đây cô ấy nghĩ đến việc mở rộng thị trường, cô ấy cảm thấy tòa soạn Tân Tinh của mình còn mạnh hơn công ty của Đỗ Như Tùng nhiều, nếu em nguyện ý góp vốn với cô ấy thì chắc chắn giá trị thị trường của Tân Tinh sẽ tăng vọt lên cho mà xem.”
“Tiết Giai Vũ? Con gái của Hoàng Huy?” Trình Tử Ngôn lười nhác mở miệng, “Cô ấy còn thiếu tiền à? Cậu nghĩ vậy mà cũng đòi lên phố? Cha mẹ cô ấy có biết không?”
“Làm gì có ai chê tiền? Con gái bây giờ toàn tìm cảm giác an toàn ở tiền thôi.” Nghiêm Nam Sinh cảm thán, đàn ông truyền thống như anh ta bây giờ cũng cảm thấy nói chuyện yêu đương với con gái bây giờ chẳng thà nói chuyện tiền nong còn hơn.
Triệu Hàm Như đồng tình gật đầu lia lịa.
“Này em gật đầu là thế nào? Anh không cho em cảm giác an toàn à?” Khúc Nhạc hừ lạnh, càng nhìn dáng vẻ gật đầu như mổ thóc của cô anh lại càng cáu điên lên.
“Cơ sở kinh tế quyết định kiến trúc thượng tầng, em không biết nếu không có tiền thì liệu có cảm giác an toàn hay không, nhưng chắc chắn sẽ không chắc chắn như bây giờ.” Triệu Hàm Như cười cười, thật lòng nói.
Nghiêm Nam Sinh lại huýt sáo một hơi, “Hey boy, sau này Khúc Nhạc cậu không phấn chấn nổi được đâu.”
“Cậu ta làm gì có lúc nào phấn chấn?” Lan Tín Minh lắc đầu liên tục. Nhìn dáng vẻ thâm tình của Khúc Nhạc, anh ta biết ngay là trước mặt Triệu Hàm Như thì anh chẳng có chút quyền uy nào, tình cảm là vậy, ai yêu nhiều là thua.
“Có vốn liếng của người trong nghề thì hai người giúp Tiết Giai Vũ đi. Cô ấy là thanh mai trúc mã của Nghiêm Nam Sinh đấy.” Trình Tử Ngôn cười cười, liếc mắt sang.
“Đi đi, đừng có nói nhảm nữa.” Nghiêm Nam Sinh có chút mất tự nhiên.” Tiết Giai Vũ quá mạnh mẽ, làm gì có ai tiêu thụ nổi.
Trình Tử Ngôn cười to, “Cậu quá nhát gái thì có, Tiết Giai Vũ là hotgirl đấy, mạnh mẽ là mạnh mẽ thế nào?”
Muốn nói đến mạnh mẽ thì vẫn còn kém Triệu Hàm Như rất nhiều. Anh ta nhìn cũng rõ, cô gái nhỏ bé nhìn có vẻ yếu ớt này, chính là kiểu người trong bông có kim, chẳng trách tại sao Khúc Nhạc lại bị cô nắm chặt trong tay.
“Tính ra thì tôi còn kém hơn Khúc Nhạc, tôi nhận.” Nghiêm Nam Sinh cười tủm tỉm đầu hàng.
“Mọi người cứ bàn chuyện của mình đi xem nào, tự dưng kéo tôi vào làm gì?” Khúc Nhạc lườm mọi người một cái. Anh biết là họ đang trêu anh sợ vợ, sợ vợ thì sợ chứ sao, cũng chẳng có gì mất mặt cả.