Mặt Khúc Nhạc hiện lên vẻ khiếp sợ, sau đó lại lập tức chuyển sang vẻ ghét bỏ: “Đáng đời!”
Rốt cuộc thì nó nghĩa là gì? Tại sao mọi người ai cũng úp úp mở mở thế?” Phản ứng của Khúc Nhạc lại càng khiến Triệu Hàm Như thấy tò mò hơn. Mọi người ai cũng biết nó là gì, chỉ có mình cô là không hiểu, cảm giác mơ hồ này thật sự rất khó chịu. Khúc Nhạc bất đắc dĩ nhìn Triệu Hàm Như, anh biết rõ một khi cô nổi lòng tò mò lên, thì nhất định phải1biết được đầu đuôi câu chuyện, nếu anh không nói cho cô thì cô sẽ đi hỏi người khác, chẳng thà anh cứ nói thẳng cho cô luôn.
Nhưng chuyện này anh nói ra thì cảm thấy cực kỳ bẩn thỉu, cuối cùng đành cầm lấy điện thoại, buồn bực tìm kết quả trên mạng đưa cho cô. Triệu Hàm Như choáng váng, không thể tin nổi đọc đi đọc lại hai lần, “Có nghĩa này thật à?”
“Ừ.” Khúc Nhạc đáp. Thấy ánh mắt của cô sai sai, anh lại vội vàng giải thích, “Anh không chơi cái này, cũng chưa thấy8bao giờ, chỉ nghe thấy người ta nói thôi. Trong số bạn bè của anh cũng có mấy người suốt ngày chơi đùa bên ngày, nhưng đối với mấy chuyện này họ cũng không dám tham gia. Sắc mặt Triệu Hàm Như đen xì lại, cô ngẩn mặt lên, hơi run run hỏi anh,”Cô ta điên rồi à?” Trước giờ Triệu Hàm Như chưa bao giờ nghi ngờ Khúc Nhạc, nếu anh có đến những buổi tiệc thế này thì nhiều năm qua anh đã chẳng giữ mình trong sạch cho cô làm gì, bây giờ điều cô chủ ý chính2là Triệu Tuyết Như.
Triệu Tuyết Như cũng không thiếu tiền, cô ả đâu nhất thiết phải bán mình như gái làng chơi vì mấy đồng tiền kia? Chuyện cô ả làm, bây giờ đã vượt ra ngoài phạm vi tiếp nhận của người bình thường rồi. “Anh nói đi, cô ta điên rồi phải không?” Triệu Hàm Như níu cánh tay Khúc Nhạc, cô chưa bao giờ cảm thấy ghê tởm đến mức này, ấy vậy mà cô và Triệu Tuyết Như lại đang chảy cùng một dòng máu. Triệu Hàm Như nhớ đến ông bà nội đã qua đời nhiều4năm trước, hai cụ già đối xử với cô rất tốt, nhưng cảm giác tốt này lúc nào cũng khiến cô thấy rất xa cách, rất khách sáo, thậm chí lúc họ nhìn cô, không hiểu sao luôn có cảm không vui. Mặc dù không biết nguyên nhân, nhưng trẻ con luôn rất nhạy cảm, nên cô chưa bao giờ thân được với ông bà nội. Nhưng Triệu Tuyết Như thì khác, mỗi lần họ nhìn thấy cô ả, đều có vẻ vui vẻ khó giấu, mặc dù cô luôn phàn nàn ông bà nội không thương mình, nhưng cô cũng biết, cháu gái mà ông bà nội thích nhất, chính là Triệu Tuyết Như.
Bây giờ họ đang trên trời cao nhìn xuống, thầy cô cháu gái mà mình dứt ruột thương yêu trở nên như vậy, thì họ sẽ đau lòng đến nhường nào.
“Cô ta điên rồi, cô ta đang muốn dùng chính bản thân mình để báo thù em.” Vẻ mặt Khúc Nhạc cũng cực kỳ tức giận, nhưng anh lại nghĩ đến chuyện xa hơn.
Dù Triệu Hàm Như hận Triệu Tuyết Như đến mức nào đi chăng nữa, thì trong mắt người ngoài, hai người vẫn là chị em. Một khi chuyện Triệu Tuyết Như đến tham gia những bữa tiệc này bị tuồn ra, thì tất cả mọi người đều sẽ liên tưởng đến Triệu Hàm Như, nhất là trong thời gian hai người chuẩn bị cưới nhau, nếu chuyện xấu này bị tuồn ra, thì người ngoài sẽ nghĩ gì về Triệu Hàm Như? Họ sẽ nghi ngờ liệu Triệu Hàm Như có phải là loại phụ nữ giống Triệu Tuyết Như không.
“Đúng là quá ngu xuẩn mới đi nghĩ ra cách báo thù thương địch tám trăm, tự làm thương mình một nghìn này!” Triệu Hàm Như hít một hơi thật sâu, siết chặt tay lại, “Em chưa bao giờ nghĩ rằng cô ta sẽ độc ác đến vậy! Không đúng, cô ta ích kỉ như vậy, dù có phóng đãng thì cũng không thể làm ra loại chuyện này, đây không phải là cách do cô ta nghĩ ra, hơn nữa cô ta điên loạn như vậy, chắc chắn Triệu Minh Vĩ cũng phải biết, nếu ông ta biết thì không thể cứ im lặng không lên tiếng, dù có bận sứt đầu mẻ trán đi chăng nữa thì ông ta cũng phải bắt Triệu Tuyết Như về lại thành phố C. Cho nên cô ta làm chuyện này, nhất định phải có người giật dây, hoặc uy hiếp! Hơn nữa thân phận của người này còn cao đến mức khiến Triệu Minh Vĩ phải kiêng kỵ, cô ta làm chuyện này chắc chắn đã có sự ngầm đồng ý của Triệu Minh Vũ rồi.” Triệu Hàm Như từ từ tỉnh táo lại.
Triệu Hàm Như hiểu rõ Triệu Tuyết Như nhất, cô ả là kẻ thù lâu năm của cô, khi còn ở nước ngoài, nhiều đêm không ngủ nổi vì chuyện thù hận, cô thường sẽ nghĩ lại về những năm tháng hai người ở chung với nhau để cân nhắc thật cẩn thận từng chi tiết một, tính cách Triệu Tuyết Như thế nào, cô cũng nhìn thấu ra từ rất lâu rồi.
Dù Triệu Tuyết Như có sa đọa thì cô ả cũng vẫn là đại tiểu thư nhà họ Triệu, thân phận cao hơn Triệu Hàm Như một bậc, muốn câu rùa vàng thì có khả năng, nhưng nếu nói cô ta tự nguyện tham gia vào loại tiệc tùng này, tự biến mình thành đồ chơi của đàn ông, thì tuyệt đối không thể.
“Trần Kiều” Hai người đồng thời lên tiếng, bây giờ Triệu Minh Vi là quân cờ của Trần Kiều, chỉ có ông ta mới có thể khiến Triệu Minh Vĩ kiêng kị đến mức này.
Những Khúc Nhạc lại nhanh chóng lắc đầu phủ nhận, “Khả năng này không lớn, với thân phận của Trần Kiều, chưa chắc ông ta đã tự mình đi làm loại chuyện thấp hèn này.”
“Đúng, loại chuyện bẩn tay này, đừng nói là Trần Kiều, bất kỳ người đàn ông bình thường nào cũng không làm được, việc này có vẻ như là của một người phụ nữ tâm ngoan thủ lạt, lòng dạ hẹp hòi.” Triệu Hàm Như chau mày, dù sao Trần Kiều cũng là đại tướng, muốn đối phó với cô thì cứ trực tiếp ra tay với cô là được, sao phải tốn công lập mưu quanh co lòng vòng như vậy làm gì. “Chắc cũng không phải mẹ anh, anh giám sát bà ta rồi, bà ấy chưa liên hệ với Trần Kiều lần nào.” Khúc Nhạc biết cô đang nghi ngờ Lý Tịnh, anh vội vàng mở miệng giải thích, sau khi anh đưa Lý Tịnh đến Châu Phi, anh lúc nào cũng dùng thiết bị nghe lén để khống chế bà ta, cam đoan việc bà ấy không thoát được khỏi khống chế của anh.
“Đợi chút.” Đột nhiên ánh mắt anh thay đổi. “Còn có một người nữa! Nghiêm Hiểu Văn! Cô ta đã đến Châu Phi một lần, khi đó cô ta đã bị đuổi khỏi tập đoàn Hồng Hải rồi, nhưng cô ta vẫn đi gặp mẹ anh.”
“Họ nói gì?”
“Họ nói chuyện trong một phòng họp độc lập... Anh không nghe được.” Khúc Nhạc xấu hổ đáp.
Khúc Nhạc theo dõi chằm chằm Lý Tịnh, mà Lý Tịnh cũng đề phòng anh, bà biết rõ năng lực của con trai, lúc lén nói chuyện bà không bao giờ cầm điện thoại hoặc máy tính vào, thậm chí trước khi tiến vào phòng họp để nói chuyện | bà còn dùng các thiết bị để quét sạch phòng họp thêm một lần nữa, cho nên mặc dù anh sắp xếp người theo dõi, nghe lén bà ta 24/24 nhưng những chuyện bà ta muốn giấu thì anh vẫn không biết được, nhưng mà tình huống này rất ít khi xảy ra, nên anh cũng nhắm một mắt mở một mắt.
Lần Nghiêm Hiểu Văn đến Châu Phi, người mà anh sắp xếp ở Châu Phi cũng chỉ báo cáo lại với anh là Nghiêm Hiểu Văn đến gặp Lý Tịnh nửa ngày rồi rời đi, còn nội dung cuộc trò chuyện đó thì người đó không biết gì cả, sau đó Khúc Nhạc cũng đã nhanh chóng sắp xếp người theo dõi Lý Tịnh một thời gian ngắn, phát hiện ra bà ta không sai Nghiệm Hiểu Văn làm gì nên anh cũng thả lỏng cảnh giác, không coi chuyện này vào mắt, bây giờ nghĩ lại thì đây đúng là sơ sót của anh.
“Bây giờ Nghiêm Hiểu Văn đang ở đâu?” Triệu Hàm Như cũng có chút ấn tượng với Nghiêm Hiểu Văn, cô vẫn nhớ rất rõ đêm đó ánh mắt cô ta nhìn Khúc Nhạc đã lóe lên tình yêu thương nồng nhiệt, cũng nhớ rõ cô ta là trợ lý đầu tiên của Khúc Nhạc xin nghỉ việc.
Nhưng cô cũng không coi Nghiệm Hiểu Văn là tình địch của mình, một trợ lý nhỏ nhoi tự mình đa tình không có tư cách để khiến cô phải đố kị, cho nên cô ta đi đâu cô cũng chẳng quan tâm, thậm chí lý do cô ta nghỉ việc cô cũng chưa hỏi qua lần nào. Nhưng mọi chuyện đã thành ra thế này, không phải là cứ không quan tâm thì có thể giải quyết được.
“Anh không biết.” Khúc Nhạc nhún vai, việc làm của anh bận rộn, nào có thời gian để ý đến một nhân viên cũ.
Triệu Hàm Như im lặng, cũng không trách được Khúc Nhạc, nếu anh quan tâm đến Nghiêm Hiểu Văn thì cố lại phải khóc mới phải.
“Hay là Tiêu Khả Nhi?” Nếu bàn về tình địch thì Tiêu Khả Nhi còn có tiêu chuẩn làm tình địch của cô hơn Nghiêm Hiểu Văn, dù sao thì trước kia cô ta cũng được nhà họ Khúc coi là con dâu, hơn nữa nếu bàn về chuyện hận thù thì Tiểu Khả Nhi có lý do để hận hai người hơn, “Bây giờ cô ta đang làm gì?”
“Không biết.” Trước giờ Khúc Nhạc không bao giờ quan tâm người phụ nào khác ngoài Triệu Hàm Như, sau khi Tiểu Thiên bị bắt vào tù thì nhà họ Tiêu hoàn toàn sụp đổ rồi, anh cũng lười quản xem Tiêu Hiểu Nhi đang làm gì, dù sao thì không có sự ủng hộ của Tiểu Thiên, cô ta cũng không gây ra nổi sóng gió gì. “Sao em cứ có dự cảm là chuyện này có liên quan đến đoá hoa đào nát nào đó của anh ở kiếp trước thế nhỉ?” Triệu Hàm Như thở dài, bây giờ cô và Khúc Nhạc là hai con châu chấu đứng cùng một sợi dây thừng, chẳng biết là ai đang làm phiền ai nữa.
Khúc Nhạc im lặng, nếu như đúng là hoa đào nát của anh... thì anh thật sự rất vô tội. “Để anh cho người đi điều tra họ, nhưng nếu như lợi dụng Triệu Tuyết Như để nhằm vào anh, thì chỉ sợ nghi phạm không chỉ có hai người họ đâu.” Khúc Nhạc cười khổ nói, Triệu Hàm Như quanh năm ở nước ngoài, đắc tội rất ít người trong nước, những kẻ thù của anh mấy năm qua, nhiều đến mức đếm không xuể, nếu không thì cũng không cần phải thuê nhiều vệ sĩ như vậy.
“Nếu nghĩ theo hướng này, thì đối phương có vẻ là đang nhằm vào anh...” Triệu Hàm Như nghĩ gì đó rồi nói, “Nhưng người này chắc chắn phải có gì đó liên quan đến Trần Kiều, nếu không thì Triệu Minh Vĩ cũng sẽ không kiêng kỵ người đó đến vậy.”
“Em đừng có nhìn anh như vậy.” Anh bất đắc dĩ giơ tay đầu hàng, “Anh thật sự không tra ra nổi bên người Trần Kiều có người phụ nữ nào đâu, ông ta làm việc cực kỳ cẩn thận, nếu đã không muốn công khai ra bên ngoài, thì trừ khi dùng đặc quyền của quốc gia, nếu không thì không thể tra ra nổi đâu.”
“Em biết rồi, chức đại tướng này ông ta cũng không làm không công.” Triệu Hàm Như có chút nhụt chí, “Chúng ta cứ thử xem xem có thể biết được chút gì từ bên ngoài không đã, dù sao thì dục tốc bất đạt.”
“Triệu Minh Vũ ngoan độc thật đấy, Triệu Cương bị phế, ông ta chỉ còn lại mỗi một đứa con gái là Triệu Tuyết Như, vậy mà cũng cam lòng để cô ta làm ra loại chuyện này...” Triệu Hàm Như rùng mình một cái, mấy năm nay Triệu Minh Vĩ cực kỳ cưng chiều Triệu Tuyết Như, thậm chí còn không tiếc bỏ ra khoản tiền lớn để nâng cô ả, nhưng bây giờ ông ta lại cứ thể buông tha cho cô ả, tình cảm của ông ta thật rẻ mạt.
“Cho nên, tóm lại chuyện này vẫn vây quanh Trần Kiều, trừ ông ta ra thì em vẫn không nghĩ ra được còn có người nào có thể khiến Triệu Minh Vĩ cúi đầu cả.” Khúc Nhạc vỗ vỗ vai Triệu Tuyết Như, “Đừng xem thường sự hấp dẫn của quyền lực đối với một người đàn ông.” Năm đó Triệu Minh Vĩ có thể vì quyền lực mà giết anh trai và chị dâu của mình, bây giờ để bảo vệ quyền lực của bản thân mà từ bỏ cả con trai lẫn con gái cũng chẳng phải là chuyện quá kỳ lạ.
Triệu Hàm Như nghiêng đầu sang nhìn anh, “Nói vậy tức là quyền lực cũng hấp dẫn với anh lắm đúng không?” “Mỗi người đều có điểm yếu của riêng mình, điểm yếu của Triệu Minh Vĩ là quyền lực, còn của anh thì là em. Tức là thứ hấp dẫn anh nhất chính là em.” Khúc Nhạc mỉm cười, bình tĩnh, khách quan nói ra mấy lời buồn nôn này. Lòng Triệu Hàm Như ngọt như mật, cười khúc khích. Mỗi ngày được anh cho ăn những lời nói mật ngọt này, cô cảm giác Khúc Nhạc là điểm yếu của cô mới đúng.