Khúc Tòng Giản nói không sai, nếu như chỉ vì mấy chuyện mà Lý Tịnh đã làm để tranh quyền đoạt lợi, thì dò Khúc Nhạc có ghét bà đi chăng nữa, thì cũng tuyệt đối sẽ không nhẫn tâm đến mức đưa mẹ đẻ mình đến châu Phi, sở dĩ anh tuyệt tình như vậy, chẳng qua chỉ là vì một cô gái mà thôi. Triệu Hàm Như là điểm yếu duy nhất của anh, cũng là chiếc vảy ngược duy nhất của anh. “Vì một đứa con gái mà ngay cả tình cảm mẹ con ruột thịt1mày cũng không để ý đến, mày tẩu hỏa nhập ma rồi à?” Khúc Tòng Giản phẫn nộ chỉ vào mặt Khúc Nhạc mà mắng.
“Tôi nghĩ ông cũng chẳng có tư cách gì để nói những lời này với tôi, vì một người phụ nữ mà ông khiến cho cả Tập đoàn Hồng Hải chướng khí mù mịt, điều này thì ai cũng rõ rồi mà, nếu so sánh với nhau thì tôi vẫn còn tốt hơn ông đấy.” Khúc Nhạc đã chuẩn bị sẵn tâm lý rồi, dù Khúc Tòng Giản có mẳng gì đi chăng nữa thì8anh vẫn bình tĩnh đáp lại.
“Mày dám nói bố mày như thế à! Vì nó mà mày không cần bố mẹ mày nữa à!” Khúc Tòng Giản vừa thẹn vừa tức đến mức giơ chân lên, ném hết thảy mọi giáo dưỡng ra sau đầu, những gì Khúc Nhạc vừa nói chọc đúng vào chân đau của ông. Dù biết rõ vì Lý Tịnh nên thanh danh của ông ta đã mất sạch, nhưng ông không muốn con trai mình cứ luôn đặt chuyện này lên miệng.
Trước kia Khúc Nhạc là người trầm mặc, trưởng thành, làm gì có2chuyện nói mấy lời chanh chua thế này với cha mình, chuyện này chắc chắn là có liên quan đến Triệu Hàm Như. Vẻ mặt Khúc Nhạc lạnh lùng, Khúc Tòng Giản trách anh không nhận bố mẹ, thế nhưng hai người họ đã bao giờ đối xử với anh như con trai đầu? Trong mắt bố thì chỉ có mỗi Khúc Phong, còn trong mắt mẹ thì chỉ có quyền lực, anh chỉ là đổ thừa trong nhà này mà thôi.
“Không phải do em ấy.” Khúc Nhạc nhàn nhạt lên tiếng, lúc này anh cực kì tỉnh táo,4trái ngược lại hoàn toàn với hình ảnh nổi giận đùng đùng Khúc Tòng Giản.
“Không phải vì nó? Thế là vì quyền lực?” Khúc Tòng Giản phẫn nộ nhìn Khúc Nhạc, “Mày làm tao quá thất vọng rồi! Nếu sớm biết mày sẽ thành ra thế này thì lúc trước tao đã không giao cổ phần cho mày rồi.”
“Lúc đó ông cũng không có quyền quyết định cho hay không, đã làm sai vậy rồi thì dù ông không chủ động giao cổ phần cho tôi thì Đường lão cũng sẽ ép ông phải giao ra thôi.” Khúc Nhạc không hề để tâm đến lời nói của Khúc Tòng Giản. Nếu ông ta nói đến chuyện thất vọng thì anh còn thất vọng hơn rất nhiều. “Mày!” Ánh mắt của Khúc Tòng Giản tràn đầy vẻ chán ghét, “Vốn dĩ mày có thể này đâu, từ khi mày yêu đương với Triều Hàm Như, mày làm tao thất vọng hết lần này đến lần khác! Vì nó mà mày dám từ chối làm rể nhà họ Tiêu, rồi còn đưa chú Tiêu của mày vào tù, thậm chí còn vì nó mà tự tay tông anh trai mình vào nhà tù chuyên tra tấn người bình thường, còn mẹ mình thì đưa đến châu Phi... Rồi sau này mày định làm tao tức chết đúng không?”
“Tôi nói rồi, không phải vì cô ấy, dù là Tiểu Thiên hay là Khúc Phong, họ làm sai thì họ phải trả giá cho sai lầm của mình. Còn việc đi châu Phi cũng là lựa chọn của chính bà ấy, đừng có đổ mọi trách nhiệm lên đầu Hàm Như.” Sắc mặt Khúc Nhạc trầm xuống, nhìn cảnh cáo Khúc Tòng Giản một cái, “Tôi vẫn còn nhớ Lý Tịnh là mẹ ruột mình nên mới để cho bà ấy đến châu Phi, nếu không thì ông nghĩ Đường lão có thể tha thứ cho bà ấy một lần, thì sẽ tha thứ cho bà ấy thêm lần hai à?”
“Mày đừng có lấy Đường lão ra dọa tao. Lao lớn tuổi rồi, muốn để bà ấy về đây rồi chúng ta sẽ sống tử tế bên nhau.” Dù sao thì Khúc Tòng Giản vẫn còn nể sợ Đường lão, giọng điệu cũng bớt gay gắt hơn trước, “Trong tay bà ấy không có cổ phần, không can thiệp được vào chuyện gì của công ty nữa đâu, bố cam đoan với con đấy.”
“Ông xác định là bà ấy thật sự muốn quay về? Tôi gọi điện cho bà ấy rồi, bà ấy nói khác lắm.” Giọng điệu của Khúc Nhạc rất bình tĩnh. “Mày!” Sắc mặt Khúc Tòng Giản hoàn toàn thay đổi, “Mày nói gì với bà ấy rồi? Rõ ràng là lần trước gọi điện bà ấy đã đồng ý rồi mà!”
Trước đó Khúc Tòng Giản cũng đã gọi điện cho Lý Tịnh rồi, mặc dù tình cảm hai vợ chồng không quá mặn nồng, nhưng cưới nhau nhiều năm như vậy ông hiểu rất rõ Lý Tịnh, bà là loại phụ nữ dù lưu lạc đến tình cảnh nào đi chăng nữa cũng sẽ không từ bỏ mục tiêu của mình, cho nên chắc chắn là Khúc Nhạc đã uy hiếp Lý Tịnh điều gì đó, nếu không thì bà sẽ không đột nhiên lật lọng như vậy.
“Thật ra tôi cũng chẳng nói gì cả, chỉ báo cho bà ấy biết, bây giờ Tập đoàn Hồng Hải không còn giống như trước nữa rồi, ngày xưa bà ấy làm sai nhiều như vậy, dù thế nào thì cũng sẽ không trốn thoát nổi, nếu tôi không thanh toán thì kiểu gì cũng sẽ có người khác đến tính sổ. Nếu bà ấy nhất quyết muốn về thì cứ làm như anh cả thôi, trả giá cho sai lầm của mình đến cùng. Tôi nói vậy có sai chỗ nào không nhỉ?” Khúc Nhạc nghịch cây bút trong tay, thậm chí còn không buồn nhìn xem sắc mặt Khúc Tòng Giản trông thế nào.
Đã nói đến nước này, cả hai cha con đều tự hiểu rõ với nhau, lần này Khúc Tòng Giản muốn đưa Lý Tịnh về nước, không phải là do đề nghị của Lý Tịnh, mà là ý kiến của Khúc Tòng Giản, tất nhiên Lý Tịnh cũng sẽ tìm cơ hội để thăm dò Khúc Nhạc.
Mặc dù điều kiện ở châu Phi có gian khổ, nhưng mang danh nhân viên của Tập đoàn Hồng Hải thì bà ta có thể sống khổ đến mức nào chứ? Huống chi trong tay còn có một mỏ khoáng sản, dù sao cũng có chút quyền lực, mà về nước thì nghe rõ oai, thực ra là bị giam lỏng trong nhà. Là một người phụ nữ có dã tâm, bà tự biết mình phải lựa chọn thể nào, huống chi Khúc Nhạc còn dùng chuyện thanh toán để áp chế bà. Trước khi Khúc Nhạc rớt đài, Lý Tịnh tuyệt đối không dám hành động thiếu suy nghĩ, đứa con trai này của bà tàn nhẫn và hung hăng đến cỡ nào bà đã được thử một lần rồi, Khúc Nhạc không dễ mềm lòng như Khúc Tòng Giản, cũng không ngu xuẩn như Khúc Phong. Anh vừa thông minh lại vừa liều lĩnh, làm việc không bao giờ để lại bất kỳ kẽ hở nào.
Khúc Tòng Giản không nghĩ là Lý Tịnh sẽ khinh địch đến mức bị mấy lời này của Khúc Nhạc dọa sợ, lại càng nhíu chặt mày lại.
Người ngoài chỉ thấy Khúc Tòng Giản là một người đàn ông tao nhã, phong độ nhẹ nhàng, cũng biết là ông ta bị kẹp vào tình thế giữa con trai trưởng và vợ mình, nhưng chỉ Khúc Nhạc mới rõ ông thực ra chỉ là một người vô cùng ích kỷ mà thôi, nếu ông ta không quá trông mong vào việc vợ hiền con thảo, thì Tập đoàn Hồng Hải cũng sẽ không bị lún sâu vào vũng bùn này đến vậy.
Khúc Tòng Giản là một kẻ ích kỷ yếu đuối, lúc nào cũng nghĩ mọi người cũng như mình, nghĩ Khúc Nhạc sẽ giẫm vào vết xe đổ của mình, thậm chí còn có chứng nạn nhân hoang tưởng, lúc nào cũng sợ Triệu Hàm Như sẽ thông qua Khúc Nhạc để cướp Tập đoàn Hồng Hải.
Cho nên ngay từ đầu anh đã đoán được mục đích thực sự của Khúc Tòng Giản là gì, ông ta chỉ đơn giản muốn dùng Lý Tịnh để kích thích, thăm dò Triệu Hàm Như, ngay từ đầu ông ta đã nói là không thích Triệu Hàm Như, nên đổ hết mọi lỗi lầm của con trai mình lên đầu cô. Khúc Nhạc càng cãi lại lời ông, thì ông lại càng ghét Triệu Hàm Như.
Vốn dĩ Khúc Nhạc sợ Triệu Hàm Như phải chịu thiệt thòi, vốn dĩ định giả vờ nghe theo ý của Khúc Tòng Giản một lần, nhưng việc này sẽ khiến cô đau lòng rất nhiều, mà cô đã không muốn thì anh sẽ không miễn cưỡng.
“Tốt nhất là sau này mày đừng có hối hận vì quyết định hôm nay đấy.” Mặt Khúc Tòng Giản lúc xanh lúc trắng mất một lúc lâu, cuối cùng cũng nói ra một câu lạnh nhạt như vậy.
Khúc Nhạc chưa bao giờ sợ lời uy hiếp của bất kì người nào, dù là cha của anh thì cũng không phải là ngoại lệ, trước giờ anh chưa sợ, bây giờ lại càng không sợ. Anh nhìn qua bóng lưng có chút chật vật của Khúc Tòng Giản, lẳng lặng ngồi yên trong chốc lát rồi mới cầm điện thoại, “Trình Tử Ngôn à, Khúc Nhạc đây, lúc nào chúng ta mới có thể gặp mặt nhau đây?” “Sao vậy? Tên cuồng công việc như cậu mà cũng có lúc chủ động hẹn gặp tôi tà?” Trình Tử Ngôn ngáp một cái, vuốt vuốt hai huyệt thái dương đang đau đớn vì say rượu. Tính cách Trình Tử Ngôn hướng ngoại, lúc nào cũng trầm mê trong chuyện gái gú, rượu chè, so sánh ra thì Khúc Nhạc đúng là một tên cuồng công việc, dường như anh không cần bất kỳ điều gì để giải trí, tất nhiên là trừ cô bạn gái thần bí kia.
Nghe nói từ khi Triệu Hàm Như về nước, Khúc Nhạc đã dồn hết sự chú ý của mình vào người cô bé này, nhóm bạn của anh ta đều lén cười sau lưng Khúc Nhạc, nói Khúc Nhạc giống như một người máy hiện đại, được lập trình sẵn hai chương trình, một là làm việc, chương trình còn lại là Triệu Hàm Như.
Trình Tử Ngôn có dự cảm, cuộc điện thoại bất ngờ này của Khúc Nhạc khoảng 90% là có liên quan đến Triệu Hàm Như.
“Tôi định dẫn Triệu Hàm Như đến gặp mọi người.” Quả nhiên! Trình Tử Ngôn vỗ tay đốm đốp, “Chúng ta quen nhau lâu như vậy rồi, cậu đừng có trang trọng như vậy chứ? Cậu dẫn cô ấy đến gặp chúng tôi à? Chắc là không đơn giản như vậy rồi đúng không? Muốn gặp ông ngoại tôi đúng không?” Trình Tử Ngôn cũng tự biết thân biết phận, anh ta cũng chỉ giống như rễ hành mà thôi, Đường lão để cho anh ta tiếp quản công việc về mặt tài chính, anh và Khúc Nhạc cũng chỉ có quan hệ hợp tác với nhau, thậm chí có lúc anh ta còn phải nhìn sắc mặt của Khúc Nhạc để làm việc, nào dám để Khúc Nhạc dẫn bạn gái ra mắt mình.
“Vâng, tôi cũng định dẫn cô ấy gặp cả Đường lão nữa, phiền anh sắp xếp giúp tôi.” Giọng nói của anh rất bình tĩnh. “Nghiêm túc đến vậy cơ à? Đã muốn dẫn cô ấy đến gặp ông ngoại tôi rồi hả?” Trình Tử Ngôn cười cười, thật ra Khúc Nhạc không phải là học sinh của Đường lão, anh kết hôn với ai không cần phải được Đường lão đồng ý. Năm đó Khúc Tòng Giản cưới Lý Tịnh cũng không hề dẫn đến gặp Đường lão, dù sao Đường lão cũng là người trăm công nghìn việc, làm gì có thời gian để quan tâm xem cấp dưới của mình cưới ai gả ai. Những Khúc Nhạc đã dùng giọng điều trịnh trọng như vậy để nhờ rồi, anh dẫn Triệu Hàm Như đến gặp Đường lão, không chỉ đặt bản thân ở vị trí bậc con bạc cháu để tôn trọng người lớn tuổi, mà còn để Triệu Hàm Như được Đường lão tán thành. Một khi Đường lão đã đồng ý thì những người khác cũng sẽ không thể phản đối nữa, con đường vào Tập đoàn Hồng Hải của cô sẽ thông suốt.
“Gặp tôi thì không có vấn đề gì, nhưng còn ông ngoại... Thì anh sẽ nói với ông, nhưng ông có đồng ý gặp hay không thì tôi chưa dám cam đoan.” Trình Tử Ngôn càng thêm tò mò, biết rõ là Khúc Nhạc để bụng Triệu Hàm Như, nhưng không ngờ là sẽ để ý đến mức này, “Nghĩ kỹ thật chưa? Cậu còn trẻ như vậy, còn chưa hưởng thụ đủ cuộc sống độc thật, thậm chí còn chưa bao giờ nếm thử hương vị của những cô gái khác, giờ đã chui đầu vào rọ, không thấy phí à?”
“Không.” Khúc Nhạc đáp thẳng thừng.
Nhạt nhẽo thật đấy, Trình Tử Ngôn lắc đầu, cảm thấy anh giống như một cục đá không hiểu phong tình, cô có thể chịu đựng anh lâu như vậy đúng là không dễ dàng. “Được rồi, khó có dịp cậu hẹn tôi, lúc nào tôi cũng sẵn sàng” Nếu đã muốn gặp Đường lão thì còn phải bước qua cửa ải của anh ta đã. “Vậy buổi tối hôm nay đi.” Anh sẽ dẫn Triệu Hàm Như đến bệnh viện giờ thạch cao, mặc dù sau đó cô vẫn chưa thể cử động mạnh đến gân cốt, nhưng ít ra thì vẫn có thể đi tiếp khách. Khúc Tòng Giản rất có thể tức giận rồi ra tay làm gì đó, Khúc Nhạc phải ra tay trước để tránh mất cơ hội. “Vội vàng thế?” Trình Tử Ngôn ngạc nhiên. “Trước giờ tôi làm việc lúc nào cũng coi trọng hiệu quả.” Khúc Nhạc mỉm cười cúp điện thoại.