Lời này khiến Nhâm Hoài Quân không có cách nào tiếp nổi. Những năm nay ông cũng mơ hồ biết chút chuyện của Triệu Hàm Như và Khúc Nhạc, mặc dù chi tiết không rõ ràng lắm, nhưng qua nhiều năm như vậy, tình cảm của bọn họ vẫn luôn rất tốt là sự thật không thể tranh cãi. Nếu bọn họ là một cặp đôi bình thường thì chỉ sợ bọn họ đã sớm kết hôn, nhưng thân phận của bọn họ lại quá nhạy cảm, sức ảnh hưởng rất1lớn.
“Anh Khúc còn dễ nói chuyện một chút, tin rằng IG và Trung Thiên đều rất vui vẻ tán thành hôn nhân của hai người, nhưng nếu cô muốn có được tán đồng của Tập đoàn Hồng Hải thì chuyện này vẫn rất phiền phức. Không nói đến những cái khác, cửa đầu tiên là phải lấy được sự tán đồng của Khúc Tòng Giản, đừng nhìn ông ta nho nhã yếu đuối, thiếu quyết đoán, bây giờ cũng không có quyền lực gì trong tay, giống như đang an nhàn8hưởng tuổi già, nhưng muốn qua cửa của ông ta lại không dễ đâu.” Nhâm Hoài Quân cũng có thể coi là đã nhìn cô trưởng thành, coi cô như con cháu của mình, khi nói chuyện cũng kiêng kỵ nhiều.
“Tại sao?” Triệu Hàm Như chưa từng tiếp xúc với Khúc Tòng Giản, lần gặp duy nhất chính là lần vội vàng ở hội sở, cô có thể cảm nhận được Khúc Tòng Giản không thích cô, Khúc Nhạc dường như cũng có không ý định để bọn họ tiếp xúc2quá nhiều.
Khi đó cô lơ đễnh, cảm thấy dù mình có kết hôn với Khúc Nhạc thì cũng sẽ không quá gần gũi với ông, cho nên hoàn toàn không có để bụng chuyện này, bây giờ xem ra thật sự đúng là không đơn giản như vậy: “Chẳng lẽ là bởi vì người tên Tiêu Khả Nhi ấy?” “Tiêu Khả Nhi?” Nhâm Hoài Quân tỏ vẻ mờ mịt, vô cùng lạ lẫm với cái tên này. “Chính là con gái của Tiêu Thiên, Tiêu gia và Khúc gia là thế4gia, nghe nói lúc trước bọn họ có ý định để Khúc Nhạc cưới Tiêu Khả Nhi...” Chuyện này đã trôi qua quá lâu, đến mức cô chỉ còn nhớ mang máng.
Nhâm Hoài Quân kiên định khẽ lắc đầu: “Tiêu gia? Không thể nào. Tiêu Thiên đã ngồi tù, Khúc gia sẽ không ra mặt vì một người đã vô dụng. Nhưng Khúc gia rất phức tạp, điểm này hẳn là cô phải biết chứ? Người thừa kế mà Khúc Tòng Giản chú trọng là Khúc Phong, trong hai đứa con trai, ông ta vẫn luôn thiên vị Khúc Phong hơn một chút, kết quả Khúc Phong lại bị Khúc Nhạc tổng vào tù. Vì chuyện này, Khúc Tòng Giản vẫn luôn đối oán giận Khúc Nhạc. Mà
mẹ Khúc Nhạc, Lý Tịnh cũng coi là một nữ cường nhận rất có dã tâm, mấy năm nay bà ta khiến Tập đoàn Hồng Hải rối tung rối mù, cho nên bất kể là Khúc Tòng Giản hay các cổ đông khác của Tập đoàn Hồng Hải, thậm chí là cấp trên của những người đó đều không mặn nhạt lắm với "Nữ cường nhân, bọn họ hy vọng Khúc Nhạc cưới một cô vợ có gia thế hiển hách nhưng đầu óc đơn giản hơn, người phụ nữ như vậy sẽ dễ khống chế hơn. Nếu không được thì sẽ một bước, cưới một người ngố tàu có gia thế trong sạch cũng vẫn trong phạm vi tiếp nhận được của bọn họ.”
Ý còn đang ngủ của Nhâm Hoài Quân chính là, kiểu người duy nhất bọn họ không thích chính là một người có tính cách mạnh mẽ, năng lực trác tuyệt như cô kết hôn với Khúc Nhạc, nguyên nhân rất đơn giản, sợ cô nhúng tay vào đại quyền của Tập đoàn Hồng Hải.
Triệu Hàm Như cười giễu”Thôi đi. Bọn họ cũng quá nhất thống thiên hạ rồi đấy?”
Tập đoàn Hồng Hải với người ngoài là miếng bánh thơm ngon, nhưng đối cô mà nói thật đúng là chẳng có hấp dẫn gì hết: “Vậy thì bổ sung một điều trong thỏa thuận trước hôn nhân, tôi không thèm cổ phần trong tay Khúc Nhạc, cũng không có bất kỳ quyền hành gì ở Tập đoàn Hồng Hải.” Nhâm Hoài Quân không đồng ý ngay: “Việc này chỉ e phải trưng cầu ý kiến của Khúc tổng. Mong muốn của những người đó không đại diện cho ý kiến của Khúc tổng, trong lòng cậu ta, chỉ sợ cô mới là người mà cậu ta tín nhiệm nhất.”
Trong mối quan hệ hôn nhân, bất cứ chuyện gì đều có thể xảy ra, một khi Khúc Nhạc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tin rằng anh sẽ tình nguyện giao hết sự nghiệp trong tay mình cho Triệu Hàm Như, mà không phải những người có dã tâm, thời thời khắc khắc mơ ước quyền lực, lúc nào cũng muốn cướp đoạt quyền lực của anh.
Triệu Hàm Như cau mày, hiển nhiên không thích nghe giả thiết của ông ta: “Tôi thật sự rất chán ghét Tập đoàn Hồng Hải, một chiếc thuyền cũ hỏng tan tác mà vẫn còn nhiều người chen lấn muốn trèo lên như vậy.” “Đừng nói vậy, người chèo thuyền là chồng chưa cưới của cô đó.”
“Anh ấy thật là quá xúi quẩy, bị ép lên chiếc thuyền hỏng này, bọn họ còn tưởng rằng tôi thèm thuồng lắm đấy.” Nhâm Hoài Quần bật cười: “Chỉ sợ cô là người đầu tiên nói như vậy.”
Bất kể nói thế nào, Tập đoàn Hồng Hải là ông lớn của giới tài chính, đây là sự thật không thể tranh cãi, giá trị của tất cả công ty thuộc tập đoàn vượt quá ngàn tỷ, dù chiếc thuyền này có thùng hàng trăm hàng ngàn lỗ thì vẫn có thể khiến người ta vì lên thuyền mà tranh nhau đến đầu rơi máu chảy.
Nhâm Hoài Quấn cười nói: “Phàn nàn thì phàn nàn, chỉ sợ cô phải chuẩn bị kỹ càng để chiếc thuyền này. Sau khi hai người kết hôn, cô chính là vợ của cậu ta, chẳng lẽ vợ chồng không phải là nên che chở, gánh vác một phần cho nhau sao? Dù cô có khăng khăng tách bạch quan hệ giữa hai người thì người khác cũng chẳng tin đâu.”
“Tóm lại là một câu thôi, sau này tôi cũng phải giống như anh ấy, chịu đựng những con người đáng ghét ấy, đúng không?” Khó trách Khúc Nhạc lại phẫn nộ như vậy, bây giờ đến ngay cả cô cũng cảm thấy rất khó chịu.
Nhâm Hoài Quân cười: “Không cần lo lắng, cô vẫn còn chúng tôi mà. Tập đoàn Hồng Hải mặc dù cao cao tại thượng, nhưng chúng ta cũng đâu kém. Cô không phải đứa nhỏ mồ côi không có gì trong tay, nếu bọn họ tạo áp lực với cô thì vẫn còn chúng tôi gánh vác ở đằng trước, sẽ không để cho cô chịu uất ức đâu.” Triệu Hàm Như hơi ngẩn ra, ngay sau đó hé miệng cười: “Được, nếu đã vậy, chuyện này cứ giao cho mọi người đó, tôi không muốn tranh thủ chút gì từ chỗ Khúc Nhạc hết, tất cả đều nghe theo sắp xếp của ông. Có điều nếu đám người cậy già lên mặt ở Hồng Hải ấy tới chỉ tay năm ngón thì không cần khách khí đâu, đàn áp hết sự kiêu ngạo của bọn họ cho tôi. Dù sao trong mắt bọn họ, tôi đã là kẻ dã tâm rồi, làm mọi chuyện tàn nhẫn một chút cũng khá là phù hợp với hình tượng của tôi.”
Triệu Hàm Như ngồi trên xe lăn thoạt nhìn có vẻ ốm yếu đáng thương, nhưng lúc nói chuyện lại mang theo vẻ sát phạt vô cùng không tương xứng với vẻ ngoài của cô. Hai người lại nói đến chuyện xây dựng công ty đầu tư ở trong nước của cô thêm một lát nữa. Thấy khuôn mặt bệnh nặng chưa lành lộ ra vẻ mệt mỏi, Nhâm Hoài Quân lúc này mới thức thời cáo từ. Triệu Hàm Như nghiệm mặt cười khổ: “Tạ Doãn, em tiễn luật sư Nhâm cho chị, chị phải đi nằm trước đây. Vốn định dưỡng bệnh cho thật tốt, kết quả sau khi về nước còn vất vả hơn cả ở nước ngoài, rốt cuộc là đã lớn tuổi, không chịu nổi giày vò nữa rồi.” “Cô nói lớn tuổi ở trước mặt tôi ấy hả?” Nhâm Hoài Quân đứng dậy nở nụ cười, mang theo vẻ trìu mến của trưởng bối đối với vãn bối. Tạ Doãn đứng cạnh ông hơi cứng đờ ra.
Triệu Hàm Như đang phiền muộn day huyệt thái dương nên không phát hiện ra, Nhâm Hoài Quân lại nhạy cảm nhận ra được sự lạ lùng của cô thư ký nhỏ này. “Luật sư Nhâm, ông ngọc thụ lâm phong, vẫn chẳng thay đổi chút nào so với mười năm trước.” Triệu Hàm Như ngẩng đầu cười lém lỉnh.
Nếu so sánh Triệu Hàm Như của hiện tại với quá khứ, ngược lại đã thay đổi không ít. Cô trở nên ung dung tự tin hơn, quan trọng nhất chính là trên người bớt đi sự oán hận nồng đạm, nhiều hơn mấy phần hoạt bát đáng yêu, sự thay đổi như thể chắc hẳn là do Khúc Nhạc mang đến, khó trách Tống Cẩn lại khen anh không dứt miệng.
Nhâm Hoài Quân cười vui mừng: “Cô nghỉ ngơi cho tốt, chuyện tiếp đó có thể sẽ nhàm chán, nghe nói ở Mỹ cô đã khuấy lên động tĩnh không nhỏ, có rất nhiều người muốn kết bạn với cô, nhưng có thể thoái thác thì cứ thoái thác, thân thể của cô gần đây không được tốt, vẫn là phải chú ý giữ gìn cẩn thận, có gì cần tôi hỗ trợ thì cứ mở miệng.”
“Tôi biết rồi, mấy chuyện không tốt đẹp đó chờ tôi khỏe hơn rồi nói sau, bộ dáng hiện tại của tôi cũng không thích hợp để gặp khách.” Triệu Hàm Như khoát tay tạm biệt với ông ta, rồi kêu hộ dưỡng đưa mình về phòng nghỉ ngơi.
“Luật sư Nhâm, mời đi bên này.” Tạ Doãn vẫn cúi đầu như cũ, giọng nói rất nhỏ, lại lộ ra vẻ xa cách.
Nhâm Hoài Quân cúi đầu nhìn cô. Ông mới này gặp cô gái này được mấy lần, lần nào gặp mặt cô cũng đều cúi đầu, tận lực giữ khoảng cách với mình. Ông chỉ nhớ được xoáy đầu của cô, đến tướng mạo cô cũng mơ mơ hồ hồ, có điều thần thái cúi đầu của cô không hiểu sao lại nhìn rất quen: “Cô gái, trước khi cô tới làm việc cho Hàm Như, có phải chúng ta đã từng gặp mặt hay không?”
Tạ Doãn hơi dừng bước, rồi lại lập tức khôi phục vẻ bình thường: “Không hề.” Nhâm Hoài Quân nghĩ ngợi, cô gái này tuổi không lớn lắm, lúc ông du học ở Mỹ, cô vẫn còn chưa ra đời, hẳn là chưa từng gặp mặt. “Vậy có phải tôi từng đắc tội với cô hay không?” Ông vẫn đầy bụng nghi hoặc. “Không hề.” Giọng của Tạ Doãn lạnh như băng. “Vậy tại sao cô lại trốn tránh tôi? Tôi rất đáng sợ sao?” Nhâm Hoài Quần bật cười, mặc dù ông đã qua tuổi bốn mươi, nhưng được giữ gìn rất tốt, tự thấy mình vẫn là ông chú phong độ ngời ngời, cô gái này lại tránh mình như tránh xà, không khỏi quá không bình thường.
Tạ Doãn nghiệm rằng: “Luật sư Nhâm, ông suy nghĩ nhiều quá rồi. Thứ cho tôi không thể tiễn xa.” Nhâm Hoài Quân nghe được hận ý từ trong lời nói của cô, không khỏi giật mình, hình như không chỉ là đắc tội đơn giản rồi.
Triệu Hàm Như là bị mùi thơm của thức ăn làm tỉnh lại. Cô mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ ra, phát hiện Khúc Nhạc đang ngồi ở bên giường, trên tủ đầu giường để một bát canh nóng, mùi thơm ngon và hơi nóng bay lên.
Cô nhìn chằm chằm bát canh, bất giác nuốt nước bọt. Khúc Nhạc vốn tâm tình chẳng mấy tốt đẹp cuối cùng cũng mỉm cười: “Dùng chiêu này gọi em rời giường thật là bách phát bách trúng.” “Không phải ai đến em cũng đều không từ chối đâu, đừng nói em như heo vậy chứ.” Triệu Hàm Như kiêu ngạo lườm anh. “Ừ đúng là một con heo, chỉ biết ăn rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn.” Anh không thẳng thắn công nhận, sau đó tự giác bưng chén canh lên đút cô ăn, “Đã thế lại còn là một con heo kiêu ngạo kén ăn khó hầu.”
Tay phải của Triệu Hàm Như không bị gãy xương, cô hoàn toàn có thể tự ăn uống, nhưng Khúc Nhạc lại rất thích bưng chén để bón cho cô ăn, giống như cô là người tàn tật đã bị gãy hết tứ chi, mà cô cũng rất hưởng thụ cảm giác được anh nuông chiều, một người thích đánh, người còn lại thì tình nguyện chịu đau, người ngoài cảm thấy buồn nôn, nhưng hai người lại thấy rất tình thú.
“Em thấy chỉ ăn với ngủ là hết ngày mất rồi.” Triệu Hàm Như lầm bầm, “Sao canh cá hôm nay ngon thế? Tay nghề của anh mới lên à?” “Cá hôm nay rất tươi.” Khúc Nhạc ngước mắt lên, có chút ai óan, “Vốn dĩ anh định làm cá kho tàu để chúc mừng ngày kết hôn của chúng ta đẩy...”
“Khụ, khụ, khụ...” Triệu Hàm Như bị sặc canh cá, “Việc này anh cũng chuẩn bị xong rồi? Đừng có nói là chúc mừng kết hôn mà chỉ có mỗi món cá kho thôi nhé? Không còn món nào khác à?” “Em đừng có mơ nữa, chưa kết hôn thì em chỉ có thể uống canh cá mà thôi?” “Sao anh thực tế thế? Đây là thái độ của anh với vị hôn thê của mình đấy à?” Triệu Hàm Như hờn dỗi cắn thìa.
“Đừng có nghịch nữa, cẩn thận cắn nát thìa bây giờ.” Khúc Nhạc buồn cười nhìn cô, nhưng cũng không dám dùng sức rút thìa ra, sợ làm cô bị thương.