“Cảnh ca, anh đứng đực người ra gì vậy?” Âu Dương Hạo đi đến trước mặt anh, tỏ vẻ bất mãn: “Đã hỏi được là ai chưa?”
“Không phải người trong giới.” Trình Cảnh cười gượng với cậu ta. Âu Dương Hạo tỏ1vẻ không tin, tức giận nói: “Sao có thể chứ? Người ngoài giới nào có thể nổi tiếng được như vậy chứ? Vậy bọn họ chắc chắn là đã xuất đạo rồi.”
Trình Cảnh vẫn cười gượng: “Vấn đề là người ta không8muốn thổi, người đi lối VIP không phú thì quý, chưa hẳn liển đã thèm đặt giới giải trí ở trong mắt. Ngày mai chúng ta vẫn có thể lên hot search, nhưng chỉ sợ là không phải là bọn họ được2dựa hơi chúng ta, mà là chúng ta được hơi từ bọn họ.”
“Anh có ý gì?” Âu Dương Hạo thiếu niên đắc chí, lòng tự trọng cực cao, nghe anh ta dăm lần bảy lượt tỏ ra yếu thế như vậy, cậu4ta lập tức trở nên khó chịu. “Người ngồi trong chiếc xe vừa lái đi chính là Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như.” Trình Cảnh thở dài, mơ hồ có chút tiếc nuối, nếu là bọn họ ra sớm một chút, nói không chừng còn có thể gặp mặt chào hỏi.
“Khúc Nhạc?” Mặc dù Âu Dương Hạo lăn lộn trong giới giải trí nhưng vẫn biết được các ông lớn trong giới chính trị và kinh doanh, huống chi vị này còn là nhân vật lớn tuổi còn trẻ mà đã có địa vị cao, Khúc Nhạc vốn là một truyền kỳ, bị anh cướp đi hào quang, mặc dù không cam tâm nhưng vẫn có thể chấp nhận được, có điều: “Vậy Triệu Hàm Như là ai?” “Cô ấy là vị hôn thê của Khúc Nhạc. Khúc Nhạc còn mua một hòn đảo tặng cô ấy đó...”
“Ồ, thì ra là cô ấy, em biết em biết...” Âu Dương Hạo xem thường nói, phần lớn người dân trong nước đều không có ấn tượng quá sâu sắc với Triều Hàm Như, biết đến sự tồn tại của cô cũng chỉ là bởi vì Khúc Nhạc chơi lớn mua một hòn đảo để cầu hôn cô.
“Cậu chớ xem thường cô ấy, cô ấy là đại cổ đông công ty Trung Thiên của Đỗ Như Tùng đó, cũng là đại cổ đông của tập đoàn IG. Tài sản của cô ấy cũng hề không thua kém Khúc Nhạc đâu.” Trình Cảnh nói một cách đầy sâu xa. “Ô?” Lúc này, cuối cùng Âu Dương Hạo cũng kinh ngạc. Tập đoàn Hồng Hải mặc dù rất khủng những khoảng cách với giới giải trí dù sao cũng quá xa, cũng không có cảm giác tồn tại quá lớn với cậu ta. Nhưng công ty Trung Thiên lại không giống vậy, không ai có thể rung chuyển địa vị hiện tại của nó ở trong giới giải trí, bọn họ muốn nâng đỡ một người hoặc là phong sát một người đều là chuyện dễ như trở bàn tay.
“Anh và Đỗ Như Tùng quen nhau cũng là nhờ cô Triệu giới thiệu đó.” Trình Cảnh đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, trước giờ rất biết dát vàng lên mặt mình. Trên thực tế, Triệu Hàm Như trực tiếp bảo Tạ Doãn cho anh một khoản tiền rồi đuổi, hoàn toàn không có khả năng chú ý đến nhân vật nhỏ như anh ta này đi con đường nào, làm sao lại giới thiệu anh ta cho Đỗ Như Tùng chứ.
Nhưng Trình Cảnh lại rất biết thuận cột trèo lên, nửa thật nửa giả lôi kéo quan hệ với Triều Hàm Như, hay đúng ra là lôi kéo quan hệ giữa anh ta và Đỗ Như Tùng. Nếu như không phải Đỗ Như Tùng cho anh ta vài phần thể diện thì Âu Dương Hạo cũng sẽ không nổi nhanh như vậy. “Hai người bọn họ là người ngoài ngành, truyền thông chú ý bọn họ như vậy làm gì?” Âu Dương Hạo hiếm khi chịu cảnh cô quạnh như vậy, trong lòng vẫn cảm thấy bức bối, bị người ngoài ngành cướp danh tiếng, còn khiến người ta cảm thấy nhục nhã hơn cả bị mấy ngôi sao nhỏ giẫm đạp, cũng không biết ngày mai truyền thông sẽ viết về cậu ta như thế nào đây.
“Chỉ bằng tài sản của hai người bọn họ, thiệt thòi này chúng ta nhất định phải ăn, còn phải cam tâm tình nguyện ăn.” Trình Cảnh vẫn luôn rất hiểu nhìn mặt mà nói chuyện, vừa liếc mắt liền biết trong lòng Âu Dương Hạo đang suy nghĩ gì, vỗ bờ vai của cậu ta mà an ủi: “Không nói những cái khác nữa, hôm nay ầm ĩ như thế, ít ra có thể khiến bọn họ nhớ cậu.”
Tất cả ngôi sao lớn nhỏ của giới giải trí trong nước nhiều như vậy, người có thể khiến Triệu Hàm Như nhớ được có thể đếm được trên đầu ngón tay, nếu không phải chuyện bủa vây ở sân bay hôm nay, chỉ sợ là cô hoàn toàn chẳng hề nghe qua cái tên “ Âu Dương Hạo” này. “Nhớ được em thì có ích lợi gì? Chẳng lẽ có thể khiến em nhận được thêm mấy đại ngôn, thêm mấy bộ phim chắc? Em cũng chẳng thèm.” Âu Dương Hạo vô cùng kiêu ngạo. Thân là tiểu thịt tươi đang hot, công việc của cậu ta đã nhiều ngập đầu rồi, đại ngôn và phim truyền hình nhận nhiều đến mỏi tay, công ty đồng ý nâng cậu ta rất nhiều, cậu ta không hề thiếu cơ hội.
“Nhận phim điện ảnh, nhận phim điện ảnh thì coi trọng rồi chứ, mấy bộ phim thần tượng ba xu ấy dù cậu có nhận được một trăm bộ cũng không bằng nhận được một bộ phim giành được giải thưởng điện ảnh của đạo diễn lớn.” Trình Cảnh vỗ vỗ bờ vai của cậu ta: “Bây giờ mặc dù cậu nhận được nhiều đại ngôn và phim thần tượng, nhưng lại không phải kể lâu dài. Cậu nhất định phải nhận được mấy bộ phim điện ảnh thì địa vị của cậu trong giới giải trí mới xem như thực sự vững bền.”
Âu Dương Hạo bị anh ta nói như vậy cũng không hề tỏ ra bất mãn. Trình Cảnh nói có đạo lý, cậu ta hiểu, nếu không phải thật lòng suy nghĩ về tương lai của cậu ta, Trình Cảnh đại khái có thể khuyến khích cậu điên cuồng nhận đại ngôn và mấy bộ phim ba xu, ép khô từng chút từng chút giá trị của cậu ta.
“Ý của anh là cô ta có thể giúp em nhận được phim điện ảnh?” Trình cảnh không trả lời thẳng: “Cậu biết nghệ sĩ Triệu Tuyết Như từng theo tôi chứ? Cô ta chính là chị họ của Triệu Hàm Như.” “Không thể nào? Cô ta ngay cả chị họ mình còn không nâng được, anh còn để em trông cậy vào cô ta?” Âu Dương Hạo khó hiểu mà nhìn anh ta.
“Cái gì không nâng được? Triệu Tuyết Như bị phong sát chính là nhờ công lao của cô ấy đó! Mặc dù là hai chị em, nhưng ân oán hào môn, cậu hiểu sao được. Bọn họ có thù oán đó, hận không thể bóp chết đối phương. Nghe nói công ty Trung Thiên của Đỗ Như Tùng chính là do cô ấy bỏ vốn thành lập, mục đích chính là đuổi Triệu Tuyết Như ra giới giải trí. Triệu Tuyết Như khi đó vênh váo lắm. Bố cô ả có tiền, suốt ngày vung tiền khắp nơi đầu tư mà vẫn không nổi tiếng được, cậu nói xem là tại sao? Chính là vì bị cô ấy dùng nhiều tiền hơn để đàn áp đó. Còn nhớ khi đó Triệu Tuyết Như suýt chút nữa nhận được phim mới của Qua Như, kết quả Triệu Hàm Như lại xuất hiện chặn ngang một gậy, quấy nhiều cơ hội này của cô ả, cuối cùng Quan Cẩm lại được hời.”
Tình Cảnh cảm khái nói: “Cho nên mới nói, đắc tội ai chứ đừng đắc tội với mấy nhà tư bản, thủ đoạn thật sự là vừa nham hiểm vừa tàn nhẫn, mà thật ra cũng không thể tính là âm hiểm được, chỉ là dùng tiền đè mà thôi, vừa rất đơn giản vừa thô bạo...” “Quan Cầm à...” Âu Dương Hạo nhớ tới hình bóng yếu đuối mỹ lệ ấy, trong mắt lóe lên chút lửa nóng. Mặc dù cô ấy lớn hơn cậu ta mấy tuổi, nhưng cậu ta lại thích kiểu phụ nữ như vậy, yếu đuối vô tội, điềm đạm đáng yêu, có thể kích thích ham muốn bảo vệ của đàn ông. “Đúng vậy, Quan Cầm cũng gặp may thật, quan hệ giữa Qua Như và Triệu Hàm Như rất tốt. Nghe nói Qua Như còn từng theo đuổi qua cô ấy, lúc ấy vai chính được anh ta đo ni đóng giày cho Triệu Hàm Như. Nhưng mà người ta là ông trùm trong giới tài chính, không hề có hứng thú làm ngôi sao giải trí, thật sự là hời cho Quan Cầm vì dáng dấp giống Triệu Hàm Như đến mấy phần.” Trình Cảnh vô cùng cảm khái, Quan Cầm cũng là bởi vì bộ phim này mà phất lên, bằng không mấy năm nay cũng chẳng thể lên được như vậy: “Quan Cầm cũng rất biết nịnh bợ lấy lòng, quan hệ giữa cô ta và Triệu Hàm Như cũng không tồi, lúc ấy vì lấy lòng Triệu Hàm Như mà giẫm đạp Triệu Tuyết Như không ít.”
Khi đó Trình Cảnh vẫn còn là người đại diện của Triệu Tuyết Như, mọi người đều vì chủ của mình, anh ta cũng ngáng chân Quan Cầm không ít, có thể tính là hiểu khá rõ “Đối thủ” này, biết bởi vì Quan Cầm và Triệu Hàm Như qua lại khá thân thiết, nên Qua Như và Đỗ Như Tùng mới nhìn Quan Cầm bằng ánh mắt khác.
Sắc mặt Âu Dương Hạo trầm xuống. Cậu ta không muốn nghe Trình Cảnh dùng giọng điệu mỉa mai như thể để nói về Quan Cầm: “Nói như vậy tức là lúc đó anh cũng là bởi vì tiền nên mới rời khỏi Triệu Tuyết Như?”
Trình Cảnh không hề phật lòng, người không vì mình, trời tru đất diệt: “Xem như thể đi. Triệu Hàm Như mở cho anh cái giá gấp đôi, còn hứa cho anh một tiền đồ tốt đẹp, hễ là người đều biết nên chọn như thế nào.”
Âu Dương Hạo vẫn biết Trình Cảnh mặt dày, nhưng không ngờ lại dày đến mức này, vì tiền bội bạc, lại còn đắc chí, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Vậy có phải sẽ có một ngày anh cũng vì tiền mà quay lưng với em hay không?”
“Sao có thể so cậu với Triệu Tuyết Như được chứ? Triệu Tuyết Như vung nhiều tiền như vậy mà bao nhiêu năm vẫn chẳng nổi tiếng được, vừa nhìn đã biết là không có tiền đồ. Cậu không giống vậy, cậu chính là gà nhà đang nổi, chỉ cần cậu đi con đường chân chính thì không sợ không nói được.” Trình Cảnh cười xởi lởi, xưa nay không hề che giấu vẻ bợ đỡ của mình.
“Vậy nếu ngày nào đó em hết thời, chỉ sợ anh chính là người đầu tiên vứt bỏ em mà đi rồi.” Nếu đổi lại Âu Dương Hạo của quá khứ, cậu ta sẽ nhẫn nhịn giọng điệu này. Nhưng hôm nay tâm trạng thực sự rất xấu, thái độ của Trình Cảnh quả thật đã đổ thêm dầu vào lửa.
“Cho nên cậu đừng để mình hết thời.” Trình Cảnh cười như không cười nhìn cậu ta. Âu Dương Hạo mặc dù tuổi nhỏ thành danh, nhưng thực sự quá ngây thơ, ở nơi như giới giải trí từ trước đến giờ đều là nâng cao giẫm thấp, chẳng lẽ cậu ta còn đòi anh ta phải trung thành ư?
“Cậu phải ngoan ngoãn nghe lời anh, anh sẽ không để cậu hết thời đâu, nếu cậu mà nổi giận mà nghe người khác xúi bậy làm liều, vậy thì khó mà nói được.” Trong mắt Trình Cảnh cất giấu chút mỉa mai. Sắc mặt Âu Dương Hạo càng khó coi hơn. Trình Cảnh chính là đang uy hiếp công khai, cậu ta tức anh ách, muốn quát vào mặt lão đàn ông khiến người ta buồn nôn này, nhưng cuối cùng vẫn không dám. Thái độ im lặng của cậu ta khiến Trình Cảnh cảm thấy hài lòng. Người đại diện không thể so với thư ký được, cũng không phải nơi trút giận của cậu ta. Bình thường anh ta có thể xuống nước mà dỗ dành Âu Dương Hạo, nhưng trên đại sự, cậu ta nhất định phải tuyệt đối nghe theo anh ta. “Triệu Hàm Như về nước rồi, tôi sẽ nghĩ cách liên hệ để gặp cô ấy một lần, đến lúc đó cậu thể hiện cho tốt vào.” Trình Cảnh đã bắt đầu tính toán nịnh bợ như thế nào. “Anh nói cái gì? Anh muốn tôi thể hiện như thế nào?” Âu Dương Hạo đỏ mặt, cảm thấy rất nhục nhã.
“Cái gì mà thể hiện như thế nào? Cái này mà cũng phải hỏi anh hả?” Trình Cảnh sửng sốt một lát mới ngớ ra, anh ta khó tin cười to: “Cậu nghĩ đi đâu vậy? Cậu cho rằng anh để cho cậu dùng mỹ nhân kế để lôi kéo cô ấy hả? Cô ấy và Khúc Nhạc sắp kết hôn rồi, còn có thể vừa mắt cậu chắc?”
Trình Cảnh thật sự cảm thấy rất buồn cười. Khúc Nhạc vừa trẻ trung vừa giàu có, đẹp trai lại trung tình, đặt anh và Âu Dương Hạo cùng một chỗ, người bình thường đều biết nên chọn như thế nào, huống chi với dung mạo của Triệu Hàm Như, nếu thật sự vừa mắt Âu Dương Hạo thì vẫn là Âu Dương Hạo được hời, vậy mà cậu ta còn làm ra dáng vẻ uất ức như thế, thật sự là điêu.
Lúc này, Triệu Hàm Như cũng không biết Trình Cảnh đã bắt đầu suy nghĩ để gà nhà đang hot tới nịnh bợ mình. Cô và Khúc Nhạc vừa mới ngồi lên xe, dáng vẻ có hơi chật vật, trong lòng vẫn còn sợ hãi liếc mắt nhìn nhau, cả hai không nhịn bật cười thành tiếng.
“Chúng tôi cũng thật là tai bay vạ gió.” Lui tới sân bay nhiều lần như vậy, đây là lần đầu tiên gặp phải tình cảnh này, người đi lối VIP trước giờ không nhiều, trước đó hoàn toàn không ngờ sẽ trùng hợp đụng phải fan tới đón ngôi sao: “Lần sau chúng ta tới sân bay cũng phải học theo mấy ngôi sao, đeo kính râm mũ lưỡi trai gì gì đó, đèn flash thật sự rất chói.”