“Bây giờ em thấy sao? Có khó chịu chỗ nào không?” Giản Lịch dịu dàng hỏi cô. Dáng vẻ dịu dàng này của anh ta càng khiến Khúc Nhạc nhíu chặt mày lại, khó chịu lườm hai người.
Bạn trai chính quy vẫn còn ở đây, tên Giản Lịch này dám đến đây xum xoe là có ý gì? “Đuổi anh ấy ra ngoài đi, không thấy anh ấy thì em sẽ thấy cực kỳ thoải mái.” Triệu Hàm Như đang cáu sẵn, thấy anh lườm mình thì càng tức1hơn.
Khúc Nhạc nhìn Triệu Hàm Như với ánh mắt không thể tưởng tượng nổi, không ngờ trước mặt tình địch mà cô không hề cho anh chút mặt mũi nào. Uổng công anh coi cô như trân bảo, hận không thể moi hết tim gan của mình ra cho cô, kết quả bây giờ tình yêu của anh lại bị cô chà đạp thành thế này đây.
Tính tình Khúc Nhạc vốn cao ngạo, bây giờ bị cô nói vậy, mất hết mặt mũi trước mặt bao nhiêu y bác8sĩ nên cảm thấy rất khó chịu. Anh đen mặt đập cửa rời đi.
Mặc dù chính miệng Triệu Hàm Như đuổi Khúc Nhạc đi, nhưng anh vừa rời đi thì cô lại thấy tủi thân, nước mắt tràn bờ mi. Bầu không khí tại hiện trường cứng đờ lại, các bác sĩ ngại ngùng nói vài câu khách sáo, sau đó xấu hổ chạy hết ra ngoài, chỉ còn mỗi Giản Lịch ở lại. “Em bị thương rất nặng, tức giận như vậy không tốt cho vết thương chút2nào. Vừa nãy nhịp tim và huyết áp của em đều vượt qua ngưỡng bình thường, nhỡ chẳng may miệng vết thương ở tim và phổi bị rách ra thì em sẽ lại bị nguy hiểm đấy.” Giản Lịch ôn hòa nói, “Dù có tức đến cỡ nào thì cũng phải nhớ, thân thể của em là quan trọng nhất.”
Triệu Hàm Như miễn cưỡng cười cười với anh ta, “Tạm thời em không khống chế nổi tính tình của mình thôi.”
“Hai người quen nhau nhiều năm như vậy rồi4mà còn không biết tính của nhau nữa à? Mặc dù trong thời gian này Khúc Nhạc chọc em tức lên là sai, nhưng mấy ngày nay vì chuyện của em mà áp lực tâm lý của Khúc Nhạc cũng rất lớn. Nếu hôm qua em vẫn chưa tỉnh lại thì chắc anh ta cũng sẽ chết theo em đấy. Trong tình huống này anh ta hơi nóng tính thì cũng là chuyện bình thường. Thế sao đang yên đang lành hai người lại cãi nhau?”
Sự bình tĩnh, nhỏ nhẹ của Giản Lịch hoàn toàn dập tắt cơn giận của Triệu Hàm Như. Trong lòng cô cũng bắt đầu có chút cảm giác áy náy. Hôm qua lúc mới thấy Khúc Nhạc cô cũng bị dọa sợ. Một người đàn ông tuấn tú, hiên ngang như anh mà dường như già hẳn đi mười tuổi chỉ trong một đêm, trong tiểu tụy vô cùng.
Khúc Nhạc quan tâm đến cô nhiều bao nhiêu, Triệu Hàm Như biết rất rõ. Cô cũng biết là vừa nãy anh nổi nóng là vì nghĩ cho sự an toàn của cô.
Nhưng cô không thể tha thứ việc anh dùng giọng điệu bá đạo như vậy để nói chuyện với cô.
cả hai không còn là những sinh viên mới ra trường năm nào rồi, một người đang quản lý Tập đoàn Hồng Hải, người còn lại thì đang quậy tung cả thị trường tài chính lên. Cả hai đều là những nhân vật lớn trong giới tài chính, phong cách sát phạt quyết đoán đã sớm dung nhập vào cuộc sống của hai người rồi, thậm chí ăn cả vào cách nói chuyện, hành vi thói quen hằng ngày.
Mặc dù Khúc Nhạc lúc nào cũng dịu dàng bao dung với cô, nhưng cũng sẽ có lúc vô tình tỏ vẻ cường thể, bá đạo. Mà Triệu Hàm Như cũng vậy, mặc dù hay làm nũng, tỏ vẻ mảnh mai trước mặt anh, nhưng thi thoảng vẫn sẽ có lúc không khống chế nổi mà trở nên mạnh mẽ, ác liệt.
Hai người cường thể như nhau ở cùng nhau, rất khó để cúi đầu thỏa hiệp với đối phương.
Năm đó khi hai người quản lý một quỹ ngân sách bảo hiểm rủi ro, dường như lúc nào cũng dính lấy nhau, chuyện gì cũng đều thương lượng với nhau, rất ít khi xảy ra tranh cãi. Mà bây giờ hai người vẫn đang hợp tác với nhau trong công việc, mặc dù vẫn còn ăn ý với nhau như trước kia, nhưng lại cãi nhau rất nhiều.
Triệu Hàm Như mím môi, đột nhiên cảm thấy bị quan. Nếu cứ tiếp tục như vậy... có khi nào hai người sẽ chia tay luôn không? “Hai đứa trải qua nhiều khó khăn như vậy rồi, nếu chia tay được thì chia tay từ lâu rồi. Chia tay không nổi thì em cứ ngoan ngoãn cam chịu số phận đi.” “Anh nói đỡ giúp anh ấy?” Triệu Hàm Như buồn cười nhìn Giản Lịch, mặc dù anh ta và Khúc Nhạc mỗi lần gặp nhau không đến mức giương cung bạt kiếm, nhưng không khí giữa hai người này lúc nào cũng rất lạ. Cô biết rõ là Giản Lịch không thích Khúc Nhạc, nhưng không ngờ là anh ta lại nói đỡ cho anh, thế này có vẻ là quá tốt tính rồi.
“Lạ lắm à?” Giản Lịch vui vẻ ôn hòa, “Nói thật thì anh rất ghét anh ta. Lúc anh thích em, lúc nào anh ta cũng nhằm vào anh, thậm chí bây giờ anh ta vẫn còn dùng ánh mắt nghi thần nghi quỷ nhìn anh, chẳng ai trên đời này thấy thoải mái nối đâu.”
“Khụ khụ...” Triệu Hàm Như xấu hổ hắng giọng.
“Anh là tên bại tướng trong tình trường còn chưa xấu hổ, em xấu hổ cái gì?” Giản Lịch buồn cười nhìn cô, “Chuyện đã qua nhiều năm như vậy rồi, em nghĩ là anh vẫn còn canh cánh trong lòng á?” “Không, em không biết...” Triệu Hàm Như càng xấu hổ hơn.
“Thật ra thì em rất cố chấp. Nhiều năm như vậy em chỉ yêu mỗi Khúc Nhạc, mà ngay cả khoảng thời gian chia tay với anh ta, em vẫn rất tự giác giữ khoảng cách nhất định với tất cả những người khác giới, thái độ của em rõ ràng như vậy, anh tuyệt vọng từ lâu rồi, em không cần phải xấu hổ đâu.” “Em không xấu hổ.” Triệu Hàm Như giải thích cực kỳ thiếu thuyết phục. Giản Lịch cười cười, “Dù hai người có lợi hại, hay chật vật đến mức nào đi chăng nữa, thì em vẫn chỉ yêu mỗi anh ta. Cho nên, anh không thua anh ta, mà là thua em.” Triệu Hàm Như không phản bác lại được, đành phải im lặng.
Trừ mối tình thời trẻ con kia ra, thì hơn 20 năm qua Triệu Hàm Như chỉ thích một người đàn ông duy nhất, là Khúc Nhạc.
Nếu Khúc Nhạc vô tình vô nghĩa giống Trương Gia, thì có lẽ Triệu Hàm Như sẽ có thể nhanh chóng thoát khỏi mối tình này, nhưng anh lại đối xử với cô toàn tâm toàn ý, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, sao cô có thể thoát nổi chứ? Tình cảm tích lũy theo năm tháng, cứ thế dần trở nên mênh mông như biển lớn lúc nào không hay.
“Không rời khỏi Khúc Nhạc được, thì ngoan ngoãn ở cạnh anh ta đi. Trên đời này làm gì có chuyện gì không thể từ từ bàn bạc với nhau rồi cùng giải quyết? Sao cứ phải gân cổ lên cãi sống cái chết với nhau làm gì? Vừa rạn nứt tình cảm, lại vừa hại sức khỏe.”
“Bác sĩ Giản, hôm nay anh biến thành chuyên gia tư vấn tình cảm đấy hả?” Triệu Hàm Như ranh mãnh nhìn anh ta. Giản Lịch rất ít khi nói về chuyện tình cảm với cô. Dù sao thì anh ta cũng từng theo đuổi cô, đề tài này khiến hai người đều cảm thấy có chút xấu hổ. Giản Lịch thông minh như vậy, tất nhiên sẽ không nói lung tung, hôm nay thái độ khác thường của anh ta lại khiến Triệu Hàm Như cảm thấy không quen. “Tình cảm của em làm ảnh hưởng đến sức khỏe rồi, nên cũng thuộc phạm trù nghề nghiệp của anh.” Giản Lịch đùa đùa nói.
Mặc dù Triệu Hàm Như chưa bao giờ nói, nhưng Giản Lịch biết rõ, cô sẽ sớm về nước. Cô giàu có như vậy, mà anh ta chỉ là một bác sĩ bình thường, sau chuyến đi này, có lẽ cả đời sau hai người cũng không có cơ hội gặp lại nhau nữa rồi.
Những lời vốn định nói, cuối cùng cũng không đủ can đảm để nói ra, mà lại còn ngu ngốc nói đỡ cho tình địch nữa, càng nghĩ Giản Lịch lại càng thấy ảo não.
Triệu Hàm Như nhếch miệng, vết thương trên người vẫn còn rất đau nên cô không dám cười ra tiếng.
“Nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài trước đi, có chuyện gì thì cứ gọi anh.” Giản Lịch mỉm cười, nhìn liếc qua khuôn mặt tái nhợt gầy yếu của Triệu Hàm Như, sau đó nhanh chóng rời đi.
Đến giờ phút này thì anh ta cũng chỉ có thể chúc phúc cho Triệu Hàm Như mà thôi.
Khúc Nhạc tức giận lái xe rời khỏi bệnh viện, nhưng lại đến sân trước thì anh lập tức cảm thấy hối hận. Triệu Hàm Như bị thương nặng như vậy, trên người đau đến thế, vốn dĩ cô đã nóng tính rồi. Bây giờ thương nặng liệt giường rồi, nóng tính hơn một chút thôi, sao anh lại không chịu nhịn chút nữa chứ?
Cô đuổi anh đi, chẳng lẽ anh lại đi thật?
Biết rõ là nếu đi thì cả hai người đều không thoải mái, thì sao vẫn cứ đi?
Vẻ lạnh lùng ở khóe mắt, đuổi mày Khúc Nhạc dần bớt đi, lòng anh mềm nhũn ra. Nếu Triệu Hàm Như không chịu đi thì anh ở lại với cô là được, miễn là hai người ở cùng nhau là được.
Lúc Giản Lịch đẩy cửa ra, Khúc Nhạc vừa lượn một vòng ở bên ngoài, chuẩn bị vào phòng xin lỗi. Thấy đối phương, cả hai đều ngạc nhiên. Ánh mắt Giản Lịch lập tức hiện vẻ vui vẻ ranh mãnh, mà ánh mắt Khúc Nhạc thì bùng lên sự tức giận.
Nhất là khi Khúc Nhạc thấy Triệu Hàm Như đang nhàn nhã nằm trên giường bệnh xem tivi, dường như không hề bị cuộc cãi vã của hai người làm ảnh hưởng, cơn giận vừa dịu xuống của anh lại dần bùng lên.
“Anh ta làm gì ở đây vậy?” Khúc Nhạc đóng cửa lại, buồn buồn hỏi.
“Đoán xem, bác sĩ đến phòng bệnh để làm gì? Bán cổ phiếu à?” Triệu Hàm Như tức giận nói.
“Tại sao các bác sĩ khác không tới mà chỉ có mình anh ta chứ?” Khúc Nhạc cười lạnh, “Đến xem tâm bệnh của em à?”
“Đúng, anh ấy đến xem tâm bệnh cho em, tiện thể giáo dục em đừng có suốt ngày cãi nhau với anh, phải ngoan ngoãn nghe lời anh.” Triệu Hàm Như lườm anh. Cô biết rõ tính anh hay ghen rồi, nhưng toàn là những người quen nhau nhiều năm như vậy rồi, sao anh vẫn còn ghen nổi chứ?
Khúc Nhạc nghẹn lời, vẻ mặt hơi xấu hổ. Anh không tin là tình địch của mình lại nói tốt hộ mình như vậy, nhưng cô cũng chẳng có lý do gì để lừa anh. Chẳng lẽ anh thật sự lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử? Khúc Nhạc có chút áy náy, vẻ mặt hơi chột dạ xen lẫn chút ảo não. Vốn dĩ trong lòng anh Giản Lịch là một người khiêm tốn, bây giờ thăng cấp thành một người công bằng, rộng lượng và khiêm tốn, hoàn toàn đối lập với hình tượng ghen tuông tôi ngày của bản thân, nghĩ vậy Khúc Nhạc lại càng cảm thấy xấu hổ hơn.
“Vậy em nghĩ thông chưa?” Không cần quan tâm xem ý Giản Lịch là gì, anh ta đã cho một bậc thang rồi, thì Khúc Nhạc cũng thức thời đi xuống.
“Nghĩ thông cái gì?” Cô hất mặt, lười biếng nói. “Ngoan ngoãn ở cạnh anh. Đừng có trẻ con nữa, em khó chịu thì anh cũng không dễ chịu nổi.” Anh dịu dàng ngồi xuống cạnh cô, nhẹ nhàng nói.
“Em không khó chịu.” Cô hừ lạnh, quay đầu sang chỗ khác.
“Nhưng anh khó chịu, vừa nãy em đuổi anh ra ngoài, khiến lòng anh đau hết cả lại.” Khúc Nhạc nhìn Triệu Hàm Như, giọng nói cực kỳ oan ức, “Em muốn làm gì anh cũng đồng ý hết, đừng có đuổi anh đi nữa nhé?”
Mặc dù là biết rõ là Khúc Nhạc đang giả vờ, nhưng dáng vẻ đáng thương này vẫn khiến Triệu Hàm Như động lòng. Chuyện cãi nhau vừa nãy cũng không trách anh được, tính tình cô cũng chẳng vừa, nhưng lần nào người xin lỗi cũng là anh, từ chuyện này có thể thấy là anh đã bao dung cô rất nhiều.
“Vậy anh đừng có ép em về nước nữa.” Mặc dù mềm lòng, nhưng Triệu Hàm Như vẫn không quên mặc cả.
“Được rồi, anh không ép em nữa.” Thái độ ngoan ngoãn của Khúc Nhạc hoàn toàn khác với dự đoán của Triệu Hàm Như, “Anh ở lại với em.”
“Gì cơ? Ối, đau...” Cô kích động ảnh hưởng đến vết thương trên người, đau đến mức không nói nên lời.
“Từ từ thôi, từ từ, đừng kích động!” Anh vội vàng lo lắng kiểm tra miệng vết thương của cô.
“Anh vừa nói gì cơ?” Cô hít sâu một hơi, không tưởng tượng nổi nhìn anh. “Anh nói là anh sẽ ở lại đây cùng em. Em ở lại bao lâu thì anh sẽ ở bấy lâu, chúng ta cùng tiến cùng lùi.” Anh nói rõ ràng rành mạch từng chữ một.
Triệu Hàm Như trợn mắt há hốc miệng ra. Cô có nghe nhầm không? Khúc Nhạc muốn phá bỏ toàn bộ kế hoạch để ở lại Mỹ?