Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 253: PHỎNG VẤN

“Chuyện nội chiến trong Triệu Thị có 4 nhân vật chính đó là Triệu Hàm Như, Khúc Nhạc, Triệu Minh Vĩ và người chống lưng cho ông ta…” Tổng biên tập Kha Tự Bình của tạp chí Tân Duệ hưng phấn đứng trước bảng trắng, “Chúng ta phải nghĩ thật cẩn thận xem nên bắt đầu chủ đề này từ đâu.”

Khó khăn lắm mới có thể nhận được chủ đề nhạy cảm thế này, Kha Tự Bình quyết tâm muốn đánh một trận thật lớn, những người ngồi trước mặt anh ta mặc dù1ít, nhưng đều là những người anh ta coi trọng.

“Tôi thấy khoảng 80-90% người đứng sau lưng Triệu Minh Vĩ là Trần Kiều.” Một cô gái có gương mặt rất ngây thơ, trẻ con bĩu môi.

“Mễ Lạp, đừng có xen vào.” Một cậu thanh niên cạo tóc húi cua khẽ trách, “Dù có phải là Trần Kiều hay không, thì chúng ta đều không thể đi theo đường này được, chỉ cần ông ta vẫn còn cầm quyền ngày nào, thì ngày đấy chúng ta vẫn phải tránh xa ông ta ra, coi như8không biết gì đi. Manh mối này không khai thác gì được đâu.”

“Diệp Khai nói đúng đấy, người đứng phía sau Triệu Minh Vĩ là ai thì chúng ta cũng không nên đi tìm hiểu làm gì, nhưng thử đổi sự chú sang anh em Trương Thị đi. Đợt trước có tin cho rằng họ đã bị một thế lực nào đó thủ tiêu rồi, cả thành phố đều biết hai bọn họ cùng một giuộc với Triệu Minh Vĩ, chúng ta có thể viết kha khá về chuyện anh em Trương Thị đấy.”

“Chuyện2Triệu Minh Vĩ và anh em Trương Thị cũng khá đáng để khai thác, gần đây cuộc sống của Triệu Minh Vĩ và con gái ông ta - Triệu Tuyết Như rất sinh động, cả hai người đều nhận đủ các loại phỏng vấn. Nhưng còn Triệu Hàm Như và Khúc Nhạc? họ sống ở Mỹ nhiều năm như vậy, chúng ta rất khó để biết được quy luật sinh hoạt của hai người họ. Bây giờ họ là đại gia siêu giàu, ít lộ mặt ra bên ngoài, đến tận bây giờ họ4còn chưa từng nhận phỏng vấn của bất kỳ đơn vị truyền thông nào trong nước…”

“Ai nói vậy? Tôi nhớ là trước kia Khúc Nhạc từng nhận phỏng vấn, còn nói về chuyện tình cảm giữa anh ta và Triệu Hàm Như.”

“Tôi xin, đấy mà là bài phỏng vấn à? Chỉ là một tin ngắn thanh minh sự việc thôi, chính thức chỉ có mấy câu ngắn ngủi, chẳng có gì đáng để xem cả.”

“Hình tượng của họ quá thần bí, đừng nói là dân chúng ở bên ngoài, mà ngay cả những người trong ngành truyền thông như chúng ta cũng tò mò về họ.”

“Làm gì có đại gia nào mà không sống khiêm tốn? Phàn nàn cũng vô dụng thôi, tranh thủ mà nghĩ cách gì đó đi.”

“Hôm trước tôi thử liên hệ với bạn học cấp 3 với Triệu Hàm Như, nghe nói lúc đó cô ấy là nhân vật rất nổi tiếng trong trường, dáng người xinh đẹp, thành tích tốt, gia thế tốt, lại còn thông mình, 16 tuổi đã thi đỗ trường đại học tốt nhất trong nước. Tiếc là đột nhiên cha mẹ qua đời, cô ấy không nhập học đại học trong nước nữa, mà bỏ sang Mỹ, đồng thời cũng cắt đứt liên lạc với toàn bộ bạn học hồi cấp 3.” Cô gái có khuôn mặt trẻ con tên Hạt Gạo không giấu nổi vẻ hâm mộ, “Đây đúng là con nhà người ta trong truyền thuyết, kiểu nữ thần sân trường này, dù đi đâu đi chăng nữa thì cũng là nhân vật rất đáng để chú ý, có người nói cô ấy đã rớt đài, nhưng thực ra cô ấy vẫn đang ở trên cao, không thèm ngó ngàng tới ai.”

“Được rồi, được rồi, nói vào trọng tâm đi, đừng có khen linh tinh nữa.” Diệp Khai vuốt tóc. Mễ Lạp là sinh viên đại học truyền thông, từ lúc học đại học đã đi thực tập 2 năm ở tạp chí rồi, vừa tốt nghiệp đại học đã bị tổng biên dùng tiền dụ về, là một hạt giống tốt nhưng vì còn trẻ nên cách nhìn vẫn chưa đủ tính khách quan.

“Không có.” Mễ Lạp nhún nhún vai.

“Không có gì ư? Mấy chuyện em kể thì chỉ cần tìm trên mạng là ra, sao em còn phí công như vậy làm gì?”

“Đừng có nói vậy, Mễ Lạp đã phải mất rất nhiều mối quan hệ để tìm được những tin này, điều này rất đáng để tuyên dương.” Kha Tự Bình gật đầu.

“À, năm ngoái hình như cô ấy mới trở về thành phố C một chuyến, trên đường có gặp một bạn học cùng lớp ngày xưa, nghe nói bây giờ cô ấy cực kỳ kiêu căng, rất khó để bắt lời, không hề giống cố gái đơn thuần, bình dị năm xưa. Năm đó già đình cô ấy còn quen một cậu công tử nhà giàu nữa, tên là Trịnh Hiệu Dương, cũng là bạn học của cô ấy. Cha mẹ hai bên từng rất hy vọng rằng hai người họ sẽ thành đôi, nhưng tiếc là họ không đến với nhau, năm đó Triệu Hàm Như thích một cậu thanh niên ngoài xã hội.”

“Thích một cậu thanh niên lêu lổng? Nữ thần trường học thích một thanh niên lêu lổng? Sao tôi lại ngửi thấy mùi drama đâu đây?” Diệp Khai híp mắt, “Tôi thấy đây cũng là một góc độ không tệ để khai thác đấy.”

“Không tệ cái con khỉ ấy! Bây giờ người ta đang yêu đương ổn định, anh lại đi đào chuyện cũ này ra, chẳng khác nào tạo áp lực cho họ.” Mễ Lạc lườm, “Chúng ta là tạp chí khách quan công chính, Tân Duệ, không phải là mấy tòa soạn báo chuyên đi hóng hớt.”

“Khúc Nhạc là một người làm việc rất lặng lẽ nhưng cũng rất quyết liệt, có thể thấy là anh ta rất giữ gìn Triệu Hàm Như. Nếu không đi đến đường cùng thì cúng ta đừng đi đào chuyện xấu của Triệu Hàm Như làm gì, cô ấy có một đội ngũ truyền thông giỏi, mà bản thân thực lực cô ấy cũng không yếu chút nào. Ngày xưa ở phố người Hoa bên Mỹ có một phóng viên rất nổi tiếng châm chọc cô ấy trên tivi, cô ấy lập tức đi diễn thuyết ở đại hội nữ quyền với mấy nghìn khán giả, công kích đối phương kỳ thị nữ giới, về sau phóng viến đố bị chửi rất thảm, bây giờ mất hết thanh danh, từ một phóng viên hạng A được mọi người nhớ mặt đặt tên giờ chỉ còn là một phóng viên bé nhỏ bình thường, đừng có đi lên vết xe đổ này.” Kha Tự Bình sợ sệt.

“Sếp, anh đang mềm nắn rắn buông đấy à.” Diệp Khai bật cười, “Chẳng phải chúng ta luôn tự xưng là khách quan, công chính à?”

“Tự xưng thôi, tim ai mà chẳng làm từ thịt, ai mà chẳng sống cảm tính?” Mễ Lạp mỉa mai, “Theo tư liệu em điều tra được, danh tiếng của Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như trên internet rất nổi tiếng, bởi vì họ thông minh xinh đẹp, nghiên cứu cho thấy, vẻ ngoài càng đẹp mắt thì càng dễ đạt được thiện cảm từ mọi người, mọi người so Khúc Nhạc, Triệu Hàm Như và cái bụng bia của Triệu Minh Vĩ xem, mọi người thích ai hơn? Thích ai thắng hơn?”

“Em muốn dùng dân ý để không chế quyền sở hữu trong tập đoàn à? Ấu trĩ thế!”

“Tạp chí của chúng ta làm gì có năng lực gì mà tham gia vào cuộc chiến trong tập đoàn nhà người ta.” Mễ Lạp liếc mắt, “Em chỉ muốn khiến cho bài báo tuần này có tính khách quan hơn thôi, nên đề nghị của em là trực tiếp liên hệ với Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như, phỏng vấn họ.”

“Còn Triệu Minh Vĩ thì sao?”

“Hắn đang ở trong nước, lại còn nhận đủ loại phỏng vấn khác nhau, tư liệu về hắn cứ lên mạng là thấy cả đống, mà cũng chẳng có mấy ai muốn xem bài phỏng vấn hắn đâu.”

“Ý của em là để xứng với danh tiếng tờ báo khách quan công chính, thì cứ khoe hết mặt tốt của Triệu Hàm Như ra à?”

“Chúng ta không có quyền chọn lập trường, chúng ta chỉ cho công chúng xem thứ họ muốn thôi.”

“Em đang ngụy biện!”

“Được rồi, đừng cãi nhau nữa, Mễ Lạp, cách nghĩ của em quá phiến diện rồi, chủ đề này phải làm cho thật toàn diện thì mới có thể thể hiện được tài năng, nội hàm và chiều sâu của tạp chí chúng ta, nếu không thì trông sẽ chẳng khác gì mấy tạp chí hạng ba đâu.” Kha Tự Bình gõ gõ bảng, “Mễ Lạp rất biết cách đặt vấn đề đấy, cũng rất để tâm đến chủ đề lần này, bảo sao sư tỷ của em cứ khen em suốt. Tôi giao cho em phụ trách việc phỏng vấn Khúc Nhạc và Triệu Hàm Như, còn đội ngũ truyền thông của họ thì tôi cũng sẽ giúp em liên lạc….”

“Hả? Một mình em á?” Mễ Lạp sợ ngây người, cô vừa mới tốt nghiệp xong mà đã nhận nhiệm vụ đi phỏng vấn một nhân vật lớn thế này, ông chủ quá coi trọng cô rồi.

“Tất nhiên, sao, không dám đi à?” Kha Tự Bình cười cười.

“Chỉ là em cảm thấy anh tin tưởng em hơi quá thôi.” Cô xấu hổ sờ sờ tóc.

“Tuổi tác của họ cũng không lớn, em còn trẻ mà cũng hoạt bát, có khi lại có thể đả động được bọn họ cũng nên.” Kha Tự Bình cười cười, “Huống chi trong tay tôi cũng không người quen nào có thể dùng được, đề tài này là tôi tự chọn nên nhất định phải dồn hết sức lực để làm cho thật tốt. Diệp Khai ở lại trong nước, đến thành phố C, sưu tầm các manh mối về việc Triệu Thị cấu kết cùng thế lực của Trương Long, sưu tầm chỉ là chuyện bề nổi thôi, việc chính là phải đào móc ra những chuyện bị ẩn giấu ở phía sau ấy, bây giờ Mễ Lạp tự chọn đi, ở lại trong nước để làm chân sai vặt, hay đi nước ngoài một mình gánh vác trọng trách cao cả?”

“Tổng biên đại nhân, hôm nay anh nói hay lắm, thực ra chỉ nói cho em chọn cho oai vậy thôi.” Mễ Lạp tỏ vẻ đau khổ, lời nói của Kha Tự Bình chẳng khác nào rót một chậu nước lạnh lên đầu cô.

“Em còn chưa hài lòng à, vừa tốt nghiệp xong mà đã có đãi ngộ thế này, chứng tỏ tổng biên tập rất quan tâm tới em đấy.” Diệp Khai hơi ghen tị, “Nhưng mà trước kia mấy tờ tạp chí trong nước đổ xô đi phỏng vấn Khúc Nhạc, anh ta nói rõ là không muốn nhận phỏng vấn, nên liệu em có phỏng vấn nổi họ còn thùy thuộc vào vận may đấy.”

***

“Tạp chí Tân Duệ? Tại sao lại là họ?” Triệu Hàm Như đá đá nước biển, lười biến đỡ vành nón, ngạc nhiên quay lại nhìn Khúc Nhạc.

“Họ đến tìm em à?”

“Vâng, mấy ngày nay rồi, ban đầu là liên hệ bên đội truyền thông của công ty, sau đó thì tìm đến tận chị Tử San và Tạ Doãn. Đây là lần đầu tiên em thấy phóng viên cố chấp như vậy đấy, dường như nhất định phải phỏng vấn bằng được em ấy. Nhưng mà em từ chối thẳng họ rồi. Em trời sinh đã không hợp với truyền thông rồi, mấy chuyện phiền phức này đã có đội ngũ truyền thông của công ty xử lý rồi, em không muốn liên lạc gì với họ cả, nếu cứ nhất định muốn phỏng vấn thì cứ gửi họ cái bản thảo là được.” Cô mất hứng nói, “Nhưng mà tạp chí Tân Duệ này là báo chí gì thế? Có thể tìm được nhiều người quanh em như vậy, chứng tỏ họ cũng giỏi đấy chứ, nhưng sao trước kia em lại chưa nghe đến họ bao giờ nhỉ?”

“Là một tạp chí mới của tập đoàn Báo Nghiệp, mới được mở khoảng 3,4 năm trước, khi đó em sang Mỹ rồi nên không biết là phải.” Anh ngả ra ghế nằm, thanh thản lật sách, “Mặc dù tạp chí Tân Duệ được thành lập . M mấy bài viết của họ gần đây bài nào cũng gây chấn động, được xem như là tờ tạp chí hiếm hoi trong giới mà dám đưa những tin tức người khác không dám nhắc đến lên mặt báo.”

“Vậy họ tìm em làm gì? Muốn khai thác tin gì về chúng ta à?” Vẻ mặt cô đề phòng.

“Họ muốn viết về chuyện tranh giành tập đoàn Triệu Thị, trong nước họ đang cực kì xôn xao về chuyện này. Triệu Minh Vĩ nhận lời phỏng vấn từ khắp nơi, cố tình xây dựng cho bản thân hình tượng một chủ tịch tập đoàn có trách nhiệm, còn em lại là một người lòng dạ ác độc muốn chiếm tập đoàn, có rất nhiều người đã bắt đầu đồng tình với lão ta rồi. Chuyện em tranh đoạt tập đoàn với Triệu Thị với Triệu Minh Vĩ khiến cả nước chú ý, nên tạp chí Tân Duệ để ý đến em cũng là rất bình thường.” Anh mỉm cười, không để chuyện này trong lòng.