Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 245: GIẾT NGƯỜI

Chuyện này cũng quá đơn giản, trước sau lấy ra chi phiếu bốn mươi triệu, rốt cuộc cô bé này có bao nhiêu tiền? Có thể xem nhẹ tiền đến mức này, làm tài chính kiếm được nhiều tiền vậy sao? Sớm biết cô có nhiều tiền như vậy, anh ta nên đòi nhiều hơn một chút, cũng không phải là cô trả không nổi. Có điều, anh ta phải giữ đạo nghĩa giang hồ, đã nói ra miệng rồi thì sẽ không dễ dàng1lật lọng.

Trương Gia đọc được vẻ động lòng trên mặt anh Báo, khuôn mặt hắn lập tức xám như tro tàn. Hắn quá coi thường Triệu Hàm Như rồi, tài sản và ánh mắt của cô không còn như ngày xưa nữa. Ngày xưa cô là một thiên kim tiểu thư hoàn toàn không có đầu óc, bất cứ người nào cũng có thể lừa gạt cô. Còn bây giờ, dù dưới sự uy hiếp của Trình Báo, cô cũng có thể mặt không đổi8sắc tung ra điều kiện dụ người, làm cho anh ta phản chiến.

Đổi lại là hắn, hắn cũng không thể chống lại sự mê hoặc của 40 triệu đôla cho không.

Huống chi, quan hệ giữa hai anh em họ và Trình Báo không thân thiết lắm, cũng chỉ là một chút dính dáng quyền lợi mà thôi. Bây giờ bọn họ đã hoàn toàn thất thế, Trình Báo chăm sóc bọn họ là vì xuất phát từ đạo nghĩa giang hồ, đương nhiên cũng có2một ít tâm tư coi bọn họ như đàn em mà sai sử.

Trương Gia rất rõ ràng hai anh em họ không tới mức giá 40 triệu đôla, cho nên Trình Báo gặp Triệu Hàm Như càng ra tay càng hào phóng, thì bọn họ sẽ lập tức mất đi giá trị sử dụng.

“Anh Báo…” Trương Gia luôn bình tĩnh đến giờ phút này không giữ được bình tĩnh nữa. Hắn nhìn Triệu Hàm Như với ánh mắt cầu xin, “Chuyện không phải như cô4Triệu nói, cô ấy có chút hiểu lầm với tôi, tôi có thể giải thích...”

“Cô Triệu muốn nghe không?” Ma lực của đồng tiền quả nhiên đáng sợ. Ở trước một số tiền lớn, Trình Báo cũng thu lại thái độ gây chuyện, rất tôn trọng mà hỏi một câu.

“Nói thật là không muốn nghe. Cái miệng của anh ta như xe lửa chạy, tôi không tin một chữ nào của anh ta nói. Có điều, tiền này không phải là tiền mua mạng, dù sao thì tôi cũng là người tuân thủ pháp luật, mạng người rất đáng quý, không phải dùng tiền là có thể mua. Tôi chỉ hy vọng sau này anh Báo "chăm sóc" hai anh em họ nhiều một chút mà thôi.” Triệu Hàm Như cười tủm tỉm nói.

Bộ dáng nghiêm trang này của Triệu Hàm Như chọc cười Trình Báo, giết người mà còn muốn ra vẻ vô tội? Tuổi cô bé này còn nhỏ, nhưng lại giống hệt lão già đó, không chịu để bẩn tay một chút nào, “Không thành vấn đề, tôi sẽ chăm sóc tốt bọn họ.”

Giọng nói Trình Báo thâm trầm, Trương Gia và Trương Long lại thở thật dài, dù thế nào thì cũng bảo vệ được cái mạng nhỏ này, giữ được núi xanh không sợ không có củi đốt, chỉ cần còn sống là còn cơ hội xoay người. Năm xưa bọn họ có thể từ trong vũng bùn giãy giụa ra một con đường, bây giờ chỉ là về điểm bắt đầu mà thôi.

Nào ngờ, ngay lúc này, Trình Báo nhã nhặn vô hại đột nhiên làm khó dễ, trong khi mọi người còn chưa phản ứng kịp, anh ta móc súng chỉa về phía đầu Trương Long.

“Đoàng!”

Một tiếng súng vang lên, máu văng khắp nơi, trên ót Trương Long xuất hiện một lỗ máu, không kịp làm ra vẻ ngạc nhiên, cứ như vậy mà ngã xuống.

“A Long!” Vài giây sau, Trương Gia hồi hồn hét một tiếng tê tâm liệt phế, dùng hết sức toàn thân nhào lên người Trương Long, ôm chặt thi thể của hắn khóc rống.

Trong khoảnh khắc xảy ra biến cố, Demi chỉ kíp tới ngăn trước người Triệu Hàm Như, mặc dù chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi, nhưng trên người Triệu Hàm Như vẫn dính vào mấy giọt máu tươi.

Cô ngơ ngác nhìn hoa máu trên áo của mình và vũng máu tươi đang dần lan ra, trong không khí tràn ngập mùi máu, máu trên người Trương Long chảy về phía cô. Thậm chí cô có thể thấy hơi nóng bốc lên của máu.

Lúc nãy Trương Long còn hung ác hùng hổ, lúc này Trương Long đã trở thành một thi thể không còn hơi thở. Hắn không thể tin nổi, mở to đôi mắt vô thần nhìn cô.

Mấy năm nay, Triệu Hàm Như từ một cô bé ngây thơ trở thành kẻ săn mồi tài chính, có tất cả năng lực của thị trường chứng khoán. Cô tự nhận mình đã trải qua sóng to gió lớn, không sợ hãi thế giới này nữa. Nhưng đây là lần đầu tiên cô tận mắt nhìn thấy một người chết trước mặt, cô bị dọa không nhẹ.

“Triệu Hàm Như, tôi sẽ không bỏ qua cho cô!” Trương Gia xoay đầu lại, trong mắt đầy tơ máu đỏ thẫm, thù hận thiêu đốt hừng hực.

Tuy Triệu Hàm Như chưa từng nghĩ sẽ để cho Trương Long sống khỏe mạnh, nhưng cô cũng chưa từng nghĩ sẽ để cho hắn chết một cách dễ dàng như vậy. Cô muốn đánh cho hắn trở về nguyên hình, làm cho hắn sống hèn mọn trên thế giới này, nhận hết khổ sở dằn vặt trong đời. Một giây trước, Trình Báo vừa mới đồng ý. Một giây sau, hắn lại giết người…

Ánh mắt thù hận của Trương Gia khiến Triệu Hàm Như hồi hồn. Cô xem như không có chuyện gì xảy ra kéo chéo quần, lạnh nhạt nói: “Một súng của anh Báo quá hời cho anh ta rồi.”

Trong mắt Trình Báo hiện lên ý cười, cô bé này bình tĩnh thật, tuy sắc mặt hơi tái, nhưng lại có thể ổn định lại trong thời gian ngắn như vậy, cũng xem như là một nhân vật hung ác rồi, “Cô đang trách tôi à?”

“Làm sao tôi dám? Anh Báo làm việc đâu tới lượt tôi khoa tay múa chân.” Triệu Hàm Như cầm tách trà lạnh ngắt trên bàn lên uống cạn sạch, nước trà lạnh lẽo lướt qua cổ họng cô, khiến cô tỉnh táo hơn một chút.

Cô biết rõ Trương Gia, Trương Long và thế lực phố người Hoa có chút cấu kết, đáng lẽ cô không nên xúc động tới đây, quân tử không nhịn được việc nhỏ, cô cầm an nguy của mình đi cược, đúng là không có lời. Khúc Nhạc đã dặn đi dặn lại không cho phép cô tùy tiện dính vào. Nếu để anh biết chuyện hôm nay, thì không biết anh sẽ tức giận thành bộ dáng gì nữa.

Cô thầm cười khổ, bây giờ không phải là lúc hối hận, việc cần làm trước mắt là nghĩ cách thoát thân.

Trình Báo rất hài lòng với phản ứng thức thời của Triệu Hàm Như, “Cô Triệu là một người thông minh. Tôi nhận người bạn là cô, để tỏ lòng thành ý của mình, cái mạng của Trương Long xem như quà ra mắt của tôi.”

Ai muốn mạng của Trương Long? Rõ ràng là anh ta muốn kéo cái chết của Trương Long lên người cô. Triệu Hàm Như cắn chặt răng, không dám thể hiện ra chút bất mãn nào. Ban ngày ban mặt, Trình Báo dám bắn chết một người trước mặt mọi người, người dân trong quán trà hoảng sợ chạy trốn tứ phía, nhưng đã qua lâu rồi mà vẫn không có cảnh sát tới hỏi…

Khóe mắt cô nhìn cảnh sát đang đi tuần tra ở cách đó không xa, bọn họ như không nghe được tiếng súng, đi lung tung không có mục đích.

Cảnh sát tuần tra là giả, bảo vệ Trình Báo mới là thật!

Triệu Hàm Như không chút nghi ngờ, chỉ cần Trình Báo mở miệng, tất cả mọi người sẽ nói cô nổ súng giết Trương Long, cảnh sát cũng sẽ đúng lúc xuất hiện bắt cô, sau đó sẽ là một loạt chứng cứ chứng minh cô giết người trên toà án.

“Sợ sao?” Nụ cười của Trình Báo không còn tao nhã nữa, mà mang theo kiêu căng hung ác nham hiểm, không chút che giấu đắc ý. Thân là kẻ ngang ngược có dã tâm, anh ta rất hưởng thụ cảm giác bị người sợ hãi.

“Sợ.” Triệu Hàm Như thẳng thắn thừa nhận, Trình Báo không tuân thủ quy củ giang hồ hơn cả Murs. Trước mặt loại người này, chỉ có thể tỏ ra yếu kém.

“Không cần sợ, con người của tôi luôn thích người thông minh.” Trình Báo cười xán lạn, đẩy chi phiếu trở về, “Mấy năm nay cô giúp Murs kiếm không ít tiền, lần nào tôi cũng đỏ mắt khi nghe anh ta khoe khoang. Cô không ngại giúp tôi chứ? Cô lấy lại số tiền này đi, cuối năm tôi muốn nhìn thấy nó biến thành tám chục triệu.”

“Anh tin tưởng tôi vậy sao?” Triệu Hàm Như cười khổ, không phải cô không có lòng tin với đầu tư của mình, mà là cô thật sự không mò ra tính tình của vị lão đại này, mới vừa rồi còn công phu sư tử ngoạm đòi tiền cô, bây giờ lại đột nhiên đổi tính trả chi phiếu lại. Nếu anh ta nhận tiền chấm dứt chuyện này thì còn dễ xử lý. Anh ta không làm vậy, mà luôn miệng đòi lợi ích với cô, đây mới là chỗ phiền phức.

“New York không phải là thiên hạ của Murs, cô có thể giúp anh ta kiếm tiền thì không có lý do từ chối tôi. Cô nói đúng không?” Trình Báo nhìn Trương Gia đang oán hận điên cuồng, “Tôi giúp cô coi chừng con rắn độc này, coi như là báo đáp của tôi, khoản giao dịch này có lợi không?”

“E rằng tôi không có quyền từ chối.” Triệu Hàm Như cười khổ, có cảm giác Trình Báo là dao thớt, cô là thịt cá, dù anh ta có đồng ý coi chừng Trương Gia hay không thì cô cũng không thể nói chữ “không”, nếu không hôm nay cô sẽ không ra khỏi phố người Hoa được.

“Quả nhiên cô Triệu là người thông minh...”

“Anh Báo, Lưu lão đại tới.” Một đàn em chạy vội lên lầu, nhỏ giọng nói bên tai Trình Báo.

“Không phải lão già đó rửa tay gác kiếm rồi sao? Ông ta tới làm gì?” Trình Báo cau mày, rất không vui khi lời nói của mình bị người cắt ngang.

“Chịu người nhờ vả, hết lòng vì việc người khác. Dù biết cậu không muốn gặp tôi, thì lão già tôi cũng gắng tới một lần.” Một giọng nói sang sãng từ thang lầu truyền tới.

Người đi trước là một ông lão tóc hoa râm, sắc mặt hồng hào, tinh thần khỏe mạnh, vô cùng có khí thế.

Ánh mắt Triệu Hàm Như rơi lên người đi sau, vóc dáng cao gầy tao nhã, hình như anh vừa từ hội trường chạy tới, mặc trang phục chính thức, vẻ mặt vội vã, ánh mắt lo lắng tìm bóng dáng cô.

Cô vừa định gọi anh, lại thấy ánh mắt của anh đột nhiên chuyển thành nghiêm khắc cảnh cáo. Cô rụt cổ lại, không dám nhiều lời. Trước khi anh đi, anh đã dặn đi dặn lại không cho phép cô tới phố người Hoa, cô cũng đã liên tục đồng ý, nào ngờ vừa xoay người cô đã quên sạch. Bây giờ cô rơi trong hoàn cảnh nguy hiểm, phải dựa vào anh tới cứu, cô không phải chột dạ mới là lạ.

“Lão đại, lời này của ông không khách sáo rồi, tôi có thể không gặp tổng thống, cũng không dám không gặp ông.” Trình Báo đứng dậy cười nói, thái độ vô cùng cung kính. Năm xưa, anh ta chỉ là một đàn em của Lưu lão đại, thân phận địa vị ngày hôm nay của anh ta là do một tay Lưu lão đại nâng đỡ. Anh ta có thể không cung kính sau lưng Lưu lão đại, nhưng lại không dám lỗ mãng ngay mặt, ít nhất mặt ngoài phải làm cho ra hình dạng.