Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 240: HỢP TÁC

“Tôi biết rồi, cậu để lên bàn đi.” Khúc Nhạc vừa dọn dẹp phòng bếp vừa suy nghĩ phải nấu gì cho Triệu Hàm Như ăn. Cô bị anh chiều hư rồi,1cái miệng ngày càng kén ăn.

“Nếu anh không còn gì phân phó thì chúng tôi đi trước?” Bộ dáng “hiền lành” của Khúc Nhạc khiến mọi người nổi da gà, cả đám8thức thời đi về.

“Ừ, các cậu về khách sạn đi, có vấn đề gì thì có thể liên lạc bất cứ lúc nào, nửa tiếng sau mở video họp.” Khúc Nhạc “một2lòng” cắt thức ăn, thuận miệng phân phó.

“May là Hiểu Văn đi rồi, nếu cô ta còn ở đây, thấy một màn này, thì không biết sẽ khổ sở thế nào nữa.”4Cao Hoan cảm khái.

“Nếu cô ta thấy một màn này, thì e rằng cằng lún sâu hơn. Người đàn ông thâm tình luôn thu hút sự chú ý của phụ nữ hơn người đàn ông lãng tử tình trường.” Kiều Dương như cười như không nói. Cô ta là phụ nữ, ngày nào cũng làm việc chung với một người đàn ông có chất lượng cao như Khúc Nhạc, cần định lực vô cùng lớn để không động tâm.

“Làm sao có thể chứ? Đàn ông không xấu, phụ nữ không thương.” Cao Hoan cười giễu, anh ta rất có lòng tin với mị lực của mình.

“Cho nên, anh chưa từng gặp được người phụ nữ nào nghiêm túc với anh.” Kiều Dương nhìn cửa phòng Triệu Hàm Như, trong mắt xen lẫn sự hâm mộ. Người đàn ông như Khúc Nhạc là người yêu trong mơ của phần lớn phụ nữ, đẹp trai nhiều tiền, một lòng thâm tình, săn sóc tỉ mỉ, lên được phòng khách xuống được phòng bếp, chắc chắn là Triệu Hàm Như được anh nâng niu trong tay, yêu thương như bảo bối. Vận may của cô thật quá tốt rồi!

“Vậy còn cô? Cô cũng bị boss thu hút?” Cao Hoan trào phúng nhìn Kiều Dương.

“Tôi?” Kiều Dương cười giễu, “Anh nghĩ rằng tôi sẽ giẫm vào vết xe đổi của Nghiêm Hiểu Văn à? Không phải ai cũng tự mình đa tình như cô ta đâu. Không phải đồ của mình, có cầu cũng vô ích.”

Từ Dương gật đầu, người thông minh luôn biết điều mình muốn là gì.

***

“Tôi không cam lòng, tôi nghĩ bà cũng sẽ không cam lòng?” Nghiêm Hiểu Văn ăn mặc xinh đẹp nhưng vẻ mặt lại có hơi tiều tùy. Cô ta nhìn người phụ nữ trung niên trước mắt. Trong vòng một năm ngắn ngủi, bà ta già đi nhanh chóng. Thấy bà ta, trong lòng cô ta lướt qua sự đồng tình.

Hai người họ đã từng đứng ở mặt đối lập, trăm phương nghìn kế đấu nhau. Bây giờ, cô ta lại xuất hiện ở nước ngoài, vùng sa mạc hoàn cảnh tồi tệ, giật giây bà ta hợp tác. Dòng đời thay đổi, cũng chỉ là như thế.

“Tôi không cam lòng có liên quan gì đến cô?” Dù bị đày đến hoàn cảnh tồi tệ này, dù nếp nhăn nơi khóe mắt sâu hơn, thì Lý Tịnh vẫn giữ được sự tao nhã thong dong như cũ.

“Là không có liên quan. Tôi không muốn quanh co lòng vòng với bà, tôi nói thẳng luôn. Bây giờ chúng ta có chung kẻ thù, cái này là liên quan giữa chúng ta.” Nghiêm Hiểu Văn hơi nôn nóng, cô ta bôn ba nghìn dặm xa xôi đến đây, khí hậu và hoàn cảnh nơi này khiến tâm tình cô ta không ổn định, không muốn ở lại đây thêm một phút nào nữa.

“Cô nói Khúc Nhạc?” Tuy Lý Tịnh thua trong tay Khúc Nhạc, nhưng bà ta muốn đối phó với cô thư ký nhỏ trong team của anh thì vẫn rất dễ dàng. Bà ta nhanh chóng nắm giữ nhịp điệu nói chuyện, mỉm cười nói: “Cô đừng quên nó là con trai của tôi, nó không phải là kẻ thù của tôi.”

“Lý đổng, bà đừng bày vẻ mẹ hiền trước mặt tôi. Bà chỉ kém mời sát thủ giết chết Khúc Nhạc mà thôi. Trong khoảng thời gian này, e rằng ngày nào bà cũng nguyền rủa anh ta chết đi, bởi vì anh ta là người đuổi bà ra khỏi ban giám đốc, tống cổ bà ra khỏi công ty, thế lực bà khổ cực vun vén nhiều năm tan biến trong một đêm. Bây giờ, bà ở chỗ này, trên danh nghĩa là phụ trách quản lý quặng sắt, nhưng từ trên xuống dưới không có người nào là của bà, mà có không ít người của anh ta xếp vào giám thị bà. Hôm nay tôi tới đây tìm bà, chắc sẽ nhanh chóng được đặt lên bàn của Khúc Nhạc.” Nghiêm Hiểu Văn mỉm cười.

“Sẽ không.” Lý Tịnh mỉm cười. Lý Tịnh nghiện trà, dù ở trong hoàn cảnh tồi tệ này, thì bà ta vẫn giữ thói quen xa xỉ uống trà như trước, có thể thấy được tình huống của bà ta không gay go như trong tưởng tượng của Nghiêm Hiểu Văn.

“Sẽ không cái gì?” Nghiêm Hiểu Văn có chút mờ mịt.

“Sẽ không truyền tới tai Khúc Nhạc.” Lý Tịnh rất có kiên nhẫn nói, quan sát cả người cô ta vài lần, “Nghe nói cô đã từ chức? Người ngoài truyền cô tự nguyện, xem ra là không phải như vậy.”

“Là Khúc Nhạc buộc tôi tự nguyện từ chức.” Trong mắt Nghiêm Hiểu Văn hơi ướt, vẫn còn ấm ức khi nhớ tới nhục nhã lúc đó, “Tôi biết bà không tin tôi, tôi cũng không mong bà sẽ tin tôi. Tôi chỉ muốn biết bà giết ba mẹ Triệu Hàm Như như thế nào thôi.”

“Muốn gán tội cho người khác, sợ gì không có lý do. Tôi chưa từng giết ai cả. Người hại chết ba mẹ Triệu Hàm Như đã bị pháp luật trừng phạt, bọn họ có liên quan gì tôi đâu? Cô đừng hất nước bẩn lên người tôi!” Lý Tịnh mỉm cười.

“Người sáng không nói lời không rõ, bây giờ có ai không biết bà là kẻ đứng sau màn, nếu không bà cũng sẽ không bị Khúc Nhạc tống cổ đến nơi này. Anh ta đang trả thù thay Triệu Hàm Như, chẳng lẽ bà không muốn trả thù lại? Điểm yếu của Khúc Nhạc là Triệu Hàm Như, chỉ có lợi dụng cô ta mới có thể kéo anh ta xuống.” Nghiêm Hiểu Văn không cam lòng.

“Đúng là còn trẻ tuổi, cô quá ngây thơ rồi! Lòng dạ của Khúc Nhạc rất sâu, trái tim cũng rất rộng. Nó muốn Triệu Hàm Như, cũng muốn tập đoàn Hồng Hải. Cô thật sự cho rằng nó sẽ vì người đẹp không cần giang sơn?”

Trong mắt Lý Tịnh có vẻ hối hận. Trước đây, bà ta cũng ngu ngốc cho rằng Khúc Nhạc bị bà ta tóm được rồi, anh chỉ có thể như hình với bóng với Triệu Hàm Như ở nước ngoài, không ngờ anh lại về nước ngay bước ngoặt cuối cùng. Cũng chính là khi đó, bà ta mới biết anh chưa từng nghĩ buông tha Tập đoàn Hồng Hải. Anh vẫn luôn gom lực lượng, khiến bà ta nàng thả lỏng cảnh giác, cuối cùng cho bà ta một đòn mạnh mẽ. Lơ là sơ suất của bà ta khiến bà ta bỏ ra cái giá thê thảm, mười mấy năm khổ cực kinh doanh hủy hoại trong chốc lát. Dù có Khúc Tòng Giản tự mình đứng ra xin cho bà ta thì cũng không thể cứu vãn.

“Bà thất bại, không có nghĩa là tôi cũng sẽ thất bại.” Nghiêm Hiểu Văn mỉm cười. Trước kia, cô ta làm thư ký của Khúc Nhạc, làm đối thủ của Lý Tịnh, cô ta biết hết sắp xếp của Khúc Nhạc, cũng biết hết hành động của Lý Tịnh. Vì vậy, cô ta vô cùng tin tưởng mình sẽ không giẫm vào vết xe đổ của Lý Tịnh.

Khuôn mặt Lý Tịnh trầm xuống, “Khẩu khí thật là lớn!”

“Đương nhiên rồi, bởi vì tôi hiểu anh ta.” Khi xưa, Nghiêm Hiểu Văn bị tình yêu say đắm che mắt nên nhìn không rõ hiện thực, bây giờ cô ta sẽ không tái phạm nữa.

“Cô hiểu nó? Hiểu hơn cả người mẹ ruột là tôi?” Lý Tịnh giễu cợt.

“Đúng là bà sinh Khúc Nhạc, nhưng bà có từng tốn tâm tư tìm hiểu anh ta không? Bà chỉ coi anh ta là một công cụ mà thôi, ai cũng thấy rõ điều này. Bà không cần phải che giấu.” Nghiêm Hiểu Văn không chút khách sáo nói. Bọn họ đều là người luân lạc chân trời, cô ta không còn nhẫn nại nhân nhượng bà ta nữa.

“Cô nói đúng, là tôi quá khinh địch rồi. Vậy cô có ý định gì?” Lý Tịnh không những không giận mà còn cười..

“Tạm thời không thể nói cho bà biết kế hoạch của tôi.” Vẻ mặt Nghiêm Hiểu Văn kiêu căng.

“Tùy cô.” Lý Tịnh giống như không để bụng thái độ phách lối của cô ta. Bà ta tự mình thêm nước pha trà, ngoài ý muốn chủ động nói: “Không phải cô muốn biết tôi giết chết ba mẹ Triệu Hàm Như như thế nào sao? Thật ra, tôi không có tham gia vào, tôi chỉ nói với vài người rằng tôi rất ghét chướng ngại vật cản đường mình mà thôi.”

“Vài người? Bà nói Triệu Minh Vĩ?” Nghiêm Hiểu Văn nhìn chằm chằm Lý Tịnh.

“Ông ta xem như là một người.”

“Ông ta không phải là người chủ yếu nhất đúng không? Với bản lĩnh của ông ta, ông ta không thể nào phối hợp với quan chức tỉnh A được. Rốt cuộc bà dựa vào người nào ở tỉnh A?”

“Cô thông minh như vậy, đáng ra phải đoán được rồi chứ?” Lý Tịnh ung dung uống một ngụm trà, không hề nhìn Nghiêm Hiểu Văn.

“Không chắc lắm, là Trần Kiều sao?” Mặc dù cô ta biết phương hướng điều tra của Khúc Nhạc, nhưng từ sau khi anh về nước, anh đã bắt đầu nghi ngờ cô ta, giấu những việc bí mật không cho cô ta biết. Cô ta chỉ có thể dựa vào dấu vết để suy đoán vô căn cứ.

“Quả nhiên cô rất thông minh. Cô muốn dựa vào Trần Kiều?” Lý Tịnh cười.

“Triệu Hàm Như muốn báo thù, tuyệt đối sẽ không tha cho ông ta, nên tôi muốn hợp tác với ông ta.” Nghiêm Hiểu Văn thản nhiên nói.

“Hợp tác?” Lý Tịnh như nghe được chuyện buồn cười nhất trên thế giới, “Cô biết ông ta là ai không? Cô có tư cách gì hợp tác với ông ta?”

“Đương nhiên là tôi biết.” Nghiêm Hiểu Văn vô cùng bình tĩnh, không hề cảm thấy chuyện này có gì buồn cười.

“Ngay cả tôi cũng mất tư cách hợp tác với ông ta, cô thì dựa vào cái gì?” Ánh mắt Lý Tịnh sắc bén hung ác. Từ khi bà ta bị đuổi đến châu Phi, bà ta đã mất đi tất cả thể diện, không còn ở cùng một tầng lớp với Trần Kiều nữa rồi.

“Dựa vào tôi trẻ tuổi xinh đẹp.” Nghiêm Hiểu Văn mỉm cười, sóng mắt lưu chuyển tự có phong tình.

Lý Tịnh khó nén giật mình, “Theo tôi được biết, cô có bằng cấp cao năng lực giỏi, dựa vào bản thân mình cũng có thể sống rất tốt, Trần Kiều đã 60 tuổi rồi, có đáng không?”

“Chẳng phải năm xưa bà cũng tuổi trẻ thông minh sao? Sao lại đồng ý ở bên người đáng tuổi cha bà là Khúc Tòng Giản?” Nghiêm Hiểu Văn không hề cảm thấy ý nghĩ của mình có gì không ổn.

“Không ngờ cô rất giống tôi.” Lý Tịnh vuốt vuốt tóc, hoàn toàn không ngờ mình sẽ nói loại chuyện này với một cô gái không có quan hệ gì, “Tôi gả vào nhà họ Khúc, làm bà Khúc hàng thật giá thật. Còn cô muốn leo lên Trần Kiều, chỉ có thể làm người không được tồn tại ngoài ánh sáng, như vậy cô cũng nguyện ý sao?”

“Trên bản chất chẳng có gì khác nhau.” Nghiêm Hiểu Văn cười giễu, “Tạo cơ hội cho tôi và Trần Kiều, đối với bà mà nói cũng không khó lắm nhỉ?”

“Cô đang cầu xin tôi à? Cầu xin cũng nên có thái độ của cầu xin.” Lý Tịnh vuốt ve tách trà, đại khái là thời gian qua quá nhàm chán, bà ta có vài phần cảm giác cùng chí hướng với người từng là trợ lý của con trai mình.

“Tôi không cầu xin bà, tôi đang nói chuyện hợp tác với bà, chúng ta có cùng một mục tiêu, nên bà giúp tôi cũng là giúp mình. Đối với Trần Kiều, thái độ của tôi cũng rất rõ ràng, tôi là người hợp tác với ông ta chứ không phải là vật phụ thuộc.” Nghiêm Hiểu Văn ngạo mạn nói.