Khúc Nhạc thách thức nhìn Giản Lịch, gọi mấy cuộc điện thoại ngay trước mặt anh.
Bệnh viện mà Triệu Hàm Như nằm chính là một bệnh viện tư nhân rất nổi tiếng ở New York. Triển Vân Phong có giao tình rất tốt với viện trưởng. Anh bất chấp đang là nửa đêm,1không hề khách sáo chút nào mà gọi điện thoại quấy rầy người chú trước giờ luôn yêu thương anh.
Không lâu sau, nữ bác sĩ tóc vàng xuất hiện ở cửa ra vào, vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Khúc Nhạc: “Được rồi, anh đi thay đồ rồi vào cùng đi.”
Giản Lịch cũng8lắc đầu ngán ngẩm, trao đổi cái khinh bỉ với nữ bác sĩ, đã thấy nhiều cặp đôi thắm thiết, nhưng chưa bao giờ gặp đôi nào hận không thể biến thành cặp sinh đôi như này.
Triệu Hàm Như muối mặt thay đồ phẫu thuật, trên người chi chít “dấu yêu” mà anh2vừa để lại, trong phòng mổ truyền đến vài tiếng cười khẽ mập mờ. Các bác sĩ y tá đều đeo khẩu trang, hoàn toàn không nhìn ra rốt cuộc là người nào đang cười nhạo bọn họ.
Cô dùng tay phải che mặt, cảm thấy sau này thật sự không thể nào yên4ổn làm người được nữa.
“Đừng để ý đến bọn họ...” Khúc Nhạc nắm chặt tay của cô, mặc dù anh cũng đã đỏ bừng mặt, nhưng vẫn là khéo léo an ủi.
“Đứng ngoài nói chuyện không đau*!” Cô không nhịn nổi lườm anh, khó chịu đến cả người cứng ngắc. Cô đồ rằng mình không cần thuốc tê cũng đã mất hết cảm giác rồi. Anh đang đeo cái khẩu trang to đùng, tốt xấu gì cũng có cái che, không cần trực tiếp đối diện với sự cười nhạo của mấy người cái này.
*Ý: Anh không ở vị trí của em chịu nhục, sao mà hiểu được.
“Hông của anh khỏe thế nào, đâu phải em không biết.” Đôi mắt sau cặp kính lóe lên ý cười.
“Anh câm miệng!” Triệu Hàm Như hận đến nghiến răng nghiến lợi.
Cắt ruột thừa chỉ là tiểu phẫu, đến nỗi đầu óc cô vẫn rất tỉnh táo, nhất là vừa rồi còn bị bác sĩ y tá cười một tiếng, mải bối rối phẫn nộ rồi mà quên luôn sợ hãi.
“Tại anh hết đó! Sau này em còn mặt mũi nào gặp người khác chứ? !” Cô nghiến răng oán giận.
“Là lỗi của anh, là lỗi của anh hết,“ Dưới lớp khẩu trang, sắc mặt của anh tái nhợt. Cô không thể tự nhìn thấy quá trình mổ nên không thấy sợ, nhưng anh lại bị cảnh máu me hù dọa, đến giọng nói cũng run run: “Nếu sớm biết em bị viêm ruột thừa, chắc chắn đến ngay cả đầu ngón tay của em anh cũng không dám đụng vào.”
Trước giờ, anh chưa từng cảm thấy mình là người nhát gan, nhưng nhìn người mình yêu thương bị mổ banh bụng trước mặt mình, đây quả thực là đang khiêu chiến ranh giới cuối cùng về sự tiếp nhận của anh.
“Giọng anh run gì vậy? Cứ như anh sợ em lắm ấy.” Dường như cô vẫn chưa phát hiện, chỉ cảm thấy biểu hiện khác thường của anh hơi buồn cười.
“Em có đau không?” Khúc Nhạc nhìn mà cũng cảm thấy đau. Giản Lịch còn nói cái gì phẫu thuật nội soi ổ bụng chỉ là tiểu phẫu chứ, đào cái hố trên vùng bụng trơn bóng như ngọc của cô mà còn được coi là tiểu phẫu ư?
“Giả vờ giả vịt! Có mà anh chỉ ước hành hạ em đến chết ấy!” Dược hiệu gây tê làm ảnh hưởng tới suy nghĩ bình thường của cô. Cô mơ màng oán trách: “Chính anh nói, cái gì mà chết là ma của anh, có phải anh muốn em chết hay không...”
Lúc hai người hòa hảo, Triệu Hàm Như chắc chắn là một người bạn gái điển hình, dịu dàng quan tâm, khéo hiểu lòng người, khiến anh như chìm trong mật ngọt. Nhưng một khi cô thật sự tức giận trở mặt thì không thể thiếu một hồi đại chiến tanh bành, anh đã phải tốn không biết bao nhiêu tâm sức dỗ dành cô mới có thể lừa được cô hồi tâm chuyển ý, huống chi trạng thái hiện tại của cô vốn không bình thường.
“Chớ nói bậy gì mà có chết với không chết, chỉ là tiểu phẫu thôi, nhất định sẽ không sao đâu.” Anh thậm chí còn không dám nhìn thêm tình hình mổ, chỉ nhìn những y tá bưng khay dính máu đi tới đi lui đã dọa anh đến run chân rồi, hận không thể chịu đựng cơn đau này thay cô.
“Là em nói bậy sao? Rõ ràng là anh đã nguyền rủa em!” Cô không buông tha, càng nghĩ càng tủi thân.
“Anh nào dám nguyền rủa em, nếu em chết thì anh có thể sống một mình sao?” Khúc Nhạc cúi người vuốt tóc cô, ánh mắt tràn đầy vẻ đau lòng.
Trong phòng mổ vang lên một tiếng cười nhẹ không kiềm chế được. Bác sĩ mổ chính vẻ mặt ung dung đưa dao mổ cho y tá: “Tôi đã mổ cho mấy nghìn người rồi, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cặp đôi có tình cảm tốt giống hai người đó. Vừa rồi tôi cũng hoài nghi có phải mình không phải đang mổ ruột thừa mà là đang đỡ đẻ đó ...”
“Đúng rồi, suốt ca mổ cứ dính lấy nhau anh anh em em, tôi cũng không dám nhìn hai người nhiều, sợ tay mình sẽ bị run...”
“May mà chúng tôi nghe không hiểu mấy lời hai người nói, chỉ sợ cũng là mấy lời tình tứ ghê người thôi đúng không?”
“Hai người yêu nhau bao lâu rồi vậy? Sao mà tình cảm vẫn còn tốt vậy? Chưa chán nhau à?”
“Hai người truyền dạy mấy chiêu bí quyết gìn giữ tình yêu được không?”
“Hai người lần sau chú ý một chút, dù tình cảm có tốt thì cũng đừng chơi quá trớn, lúc cô mới bị đưa tới, tôi còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì bạo lực ấy chứ...”
“Chứng tỏ người ta có thể lực tốt...”
Trong phòng mổ ngập tràn tiếng cười. Vốn chỉ là một tiểu phẫu không đáng chú ý, bây giờ đã kết thúc suôn sẻ, mọi người đều vô cùng nhẹ nhõm, bắt đầu không chút kiêng kỵ nói đùa với bọn anh.
Mặt Triệu Hàm Như hết đỏ đến đen, rốt cục là con mắt nào của bọn họ nhìn ra hai người tình cảm tốt vậy? Cô và anh từ đầu tới đuôi đều đang cãi nhau, sớm biết vậy đã dùng tiếng Anh cãi nhau rồi...
Dược hiệu của thuốc tê hết rất nhanh, cô bắt đầu cảm thấy vết mổ bị đau. Thật ra vết mổ rất nhỏ, mức độ đau đớn cũng không ghê gớm, người bình thường đều chịu đựng được, chỉ có điều, cô yếu hơn người bình thường rất nhiều, nằm ở trên giường không nhịn được mà rên hừ hừ, nhìn vô cùng đáng thương.
“Cô ấy đã đau đến như thế rồi, không có biện pháp nào cho cô ấy hết đau ư?” Cô vừa rên, Khúc Nhạc đã đau lòng không thôi, lập tức tìm Giản Lịch thương lượng.
Giản Lịch đang chuẩn bị rời đi lại bị anh cưỡng ép ở lại, cũng may tính tình của anh ta rất tốt, cẩn thận kiểm tra lại một lượt với bác sĩ khác, ca mổ của rất thuận lợi, cũng không có vấn đề gì khác.
“Đau thế này là rất bình thường, sau phẫu thuật lúc nào cũng xuất hiện cơn đau như thế, nếu không thì tiêm thuốc giảm đau nhé? Có điều người thường bình thường đều chịu được, tiểu phẫu xíu xiu như vậy không cần cái này đâu, hai người có cần nghĩ kỹ lại không...”
Khúc Nhạc chau mày: “Cô ấy mà là người thường ư? Tiêm thuốc giảm đau cho cô ấy đi.”
Không phải người thường thì là cái gì? Hồ tiên chắc?
Giản Lịch nghi ngờ liếc nhìn Triệu Hàm Như, rồi lại nhìn Khúc Nhạc: “Anh có chắc chắn cô ấy thật sự đau đến mức không thể chịu được? Mà không phải đang làm nũng với anh ư?”
Khúc Nhạc lúc này mới lấy lại tinh thần. Triệu Hàm Như bị vạch trần xấu hổ muốn chết, miệng mím chặt lại, không dám rên bừa nữa. Cô nhắm mắt lại giả bộ như đã sớm ngủ thiếp đi.
Hại thay, cô còn tưởng Giản Lịch là người đàn ông tốt dịu dàng, không ngờ lại vô tình cho cô “Một đao” sau lưng. Hàm Như âm thầm hạ quyết tâm, sau này có chết cũng không tới bệnh viện này nữa. Nơi này quả thực là ngũ hành tương khắc với cô. Bác sĩ y tá ai ai cũng nhiều chuyện, ngay cả bác sĩ Giản dịu dàng cũng vạch trần cô.
Mặc dù mổ ruột thừa chỉ là tiểu phẫu, nhưng cô vẫn phải nằm viện hai, ba ngày, Khúc Nhạc từng giây từng phút túc trực bên giường bệnh chăm sóc cô, đổi đủ kiểu dỗ dành cho cô vui vẻ. Chỉ có điều, thân là một bệnh nhân, ngày nào cũng bị bó gối ở trên giường không có việc gì, dù có như thế nào cô cũng không vui được.
“Em muốn ăn tôm hùm chua cay, muốn ăn mì thịt bò, muốn ăn cá sạo hấp chanh...” Triệu Hàm Như nằm trên giường lải nhải, càng nghĩ càng thèm, càng thèm lại càng thấy uất ức.
Bình thường, khẩu vị của cô rất thanh đạm, không hay ăn những món này. Có thể là do mấy ngày nay, ngày nào cũng phải ăn đồ lỏng thanh đạm nên khiến khẩu vị của cô cũng khác đi, không hiểu sao luôn thèm ăn những mấy món khẩu vị nặng.
Khúc Nhạc cũng đành chịu mà dỗ cô ăn cháo loãng: “Mấy món đó chờ thêm ít ngày nữa nhé, anh sẽ làm cho em ăn, bây giờ vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời bác sĩ.”
“Em không muốn ăn, ngày nào cũng ăn mấy thứ này, không bằng để em chết đi cho rồi.” Cô lắc đầu, rất có cốt khí nói.
Mặt anh sầm xuống: “Đừng suốt ngày nhắc đến từ chết như vậy! Trước đây không phải em thích nhất là ăn cháo anh nấu à?”
“Vậy anh thử bữa nào cũng ăn cháo loãng xem, đến dưa cải cũng không có, cái này để cho người ăn được sao?” Triệu Hàm Như tỏ vẻ mệt mỏi.
“Em cố chịu thêm một hai ngày nữa, xuất viện rồi thì cái gì cũng được.” Khúc Nhạc dịu dàng vỗ về cô: “Anh đã nêm nếm vào cháo rồi, không khó ăn đâu.”
Từ Dương đến để đưa tài liệu cho Khúc Nhạc, từ đầu đến cuối vẫn luôn cúi đầu, biểu cảm trên mặt đã không thể dùng từ kinh ngạc để hình dung, mà phải là kinh hãi.
Bọn họ vẫn luôn biết Khúc Nhạc rất yêu Triệu Hàm Như, nhưng không ngờ ở trước mặt cô, anh lại cúi đầu đến mức này. Chỉ e Triệu Hàm Như nói muốn ăn tim của anh, anh cũng sẽ không chút do dự mà moi ra cho cô ăn.
Người này cùng với cái người tác phong mạnh mẽ đến tàn nhẫn lúc ở trong nước hoàn toàn chính là hai người.
“BOSS, chị Tử San tới rồi, “ Tạ Doãn khẽ gõ cửa phòng bệnh hai lần, sắc mặt vô cùng kỳ dị.
“Vậy tôi đi trước.” Từ Dương điều chỉnh lại tâm trạng của mình, giọng đều đều mà không mất vẻ cung kính nói với Khúc Nhạc.
“Được rồi, cứ để tài liệu ở chỗ này cho tôi, ký xong tôi sẽ báo cậu qua đây lấy.” Khúc Nhạc thản nhiên gật đầu, thuận tay lau miệng cho Triệu Hàm Như.
“Tình cảm của hai người tốt thật đó, không phải nói đã chia tay rồi sao?” Trần Tử San người chưa tới mà tiếng đã tới: “Mới ở cửa đã nghe thấy hai người anh anh em em, chia gì mà nắm chặt thế? Này chắc nắm đến gãy tay ấy nhỉ?”
Triệu Hàm Như xạm mặt lại, nhanh chóng rút tay về, mắt nhìn thẳng, dáng vẻ muốn phân rõ giới hạn với Khúc Nhạc.
Sắc mặt Khúc Nhạc lập tức khó coi, anh tức giận nói với Trần Tử San: “Chị không yên trong nhà mà ở cữ đi, chạy lông nhông khắp nơi làm gì? Lưu Kỳ cũng chẳng để ý gì cả!”
“Nhập gia tùy tục, bác sĩ cũng không nói nhất định phải nằm yên một tháng, vợ tôi nói rồi, ở cữ gì chứ, đấy chỉ là quan niệm lạc hậu, không khoa học.” Lưu Kỳ đứng sau lưng Trần Tử San đang ẵm một đứa bé, không chút do dự mở miệng bênh vợ.
“Không phải tại chị đây nghe nói hai đứa giày vò nhau trên giường đến xảy ra chuyện sao?” Trần Tử San cười vô cùng kỳ dị.
Sao chị ấy lại biết?!
Mặt Triệu Hàm Như lập tức đỏ như tôm luộc, không hẹn mà cùng Khúc Nhạc trừng mắt lườm Tạ Doãn.
“Không phải em, em thề không hề nói chuyện này với bất kỳ ai, bao gồm cả người trong công ty. Bọn họ chỉ biết chị bị viêm ruột thừa. Chỗ chị Tử San em còn không ho he một câu nào luôn.” Tạ Doãn tỏ ra kinh hãi thề với trời.
“Đừng trách Tạ Doãn, là trên diễn đàn nói đó, chính là diễn đàn du học sinh đó, mặc dù hai đứa lâu rồi không lên diễn đàn, nhưng trên giang hồ vẫn luôn lưu truyền truyền thuyết của hai đứa.” Trần Tử San ném di động cho bọn họ: “Tự hai đứa xem đi, nói tường tận đến từng chân tơ kẽ tóc, cứ như người đăng bài cũng ở hiện trường vậy...”