“Vợ tôi mặc dù không trẻ tuổi xinh đẹp như cô, nhưng cô ấy chịu vì tôi mà sinh con, cô có biết sinh con đau đớn thế nào không? Một đứa bé lớn như thế, rặn từ trong cơ thể ra...”
“Được rồi, được rồi, anh không cần phải tả cặn kẽ như thế!” Triệu Hàm Như không chịu được ngăn anh ta lại.
“Vợ tôi thực sự quá vĩ đại, nhìn cô ấy vì tôi chịu khổ nhiều như thế, trong lòng tôi rất khó chịu, đời này1tôi nhất định phải đối xử tối với cô ấy...” Lưu Kỳ vừa nói vừa nghẹn ngào.
Vì anh ta chịu khổ? Rõ ràng người muốn sinh đứa bé là Trần Tử San mà.
Triệu Hàm Như cảm thấy người này thực sự là hiếm thấy. Trần Tử San đúng là đi sai một bước, nếu không mắt cũng không nhìn nhầm đến mức này, lại đi chọn anh ta.
“Tôi nhớ rõ chị Tử San chưa kết hôn với anh? Mở miệng một câu là vợ tôi thân thiết như8thế, sẽ khiến người khác hiểu lầm đấy.” Triệu Hàm Như vén sợi tóc ra sau tai, mỉm cười.
Lưu Kỳ bị chọc trúng chỗ đau, lúng túng một giây, lúc sau da mặt dày mới phản ứng kịp, “Tôi đã cầu hôn cô ấy, mặc dù lần này cô ấy không đồng ý, nhưng biết đâu lần sau sẽ đồng ý. Dù sao cô ấy nhất định sẽ thành vợ tôi.”
Đúng là da mặt dày không ai bằng, Tạ Doãn cười thành tiếng.
“Cô và Khúc Nhạc phải đẩy2nhanh tốc độ đi, hai người ở cùng nhau lâu như thế, hiệu suất quá thấp. Nếu là tôi thì con tôi đã sớm biết đánh trận giả rồi.” Lưu Kỳ tùy tiện nói phét.
“A, hình như con tôi vừa khóc phải không?” Lưu Kỳ bỗng nhiên chú ý lắng nghe, “Tôi phải về xem con trai thế nào!”
Nhìn kẻ không tim không phổi vẫy tay với bọn cô, Lưu Kỳ vội vàng chạy trở về phòng bệnh, Triệu Hàm Như ngây ngốc đứng đó mấy giây, quay4đầu nhìn Tạ Doãn, “Vì sao không ai tin chị và Khúc Nhạc đã chia tay?”
Tạ Doãn im lặng.
“Em cũng không tin?” Nhìn biểu hiện của trợ lý vạn năng, Triệu Hàm Như cảm thấy tâm hồn yếu đuối của mình bị tổn thương nặng nề, tuy cô không đem chuyện “Huyết hải thâm thù” của bọn họ kể cho mọi người, nhưng cô cảm thấy biểu hiện quyết tâm cả đời không quay lại với anh được cô thể hiện rất rõ ràng.
“BOSS, mặc dù tôi không biết giữa hai người có chuyện gì, nhưng tôi cũng không có cảm giác hai người đã chia tay.” Biểu cảm của Tạ Doãn chân thành, cân nhắc từng câu từng chữ nói tiếp, “Cùng lắm chỉ coi như chiến tranh lạnh thôi.”
“Tôi và anh ấy không thể tiếp tục được.” Lúc Triệu Hàm Như nói câu này lại cảm thấy hơi chột dạ. Cô bảo Khúc Nhạc cho cô thêm chút thời gian, rõ ràng là đang ám chỉ cuối cùng cô vẫn sẽ quay về bên anh, ngay cả thái độ của cô cũng không kiên quyết như thế, chẳng trách những người khác đều cảm thấy cô chỉ đang nói đùa.
“Thế nhưng anh Khúc không cảm thấy như vậy.” Tạ Doãn nhún nhún vai, lấy điện thoại di động đưa cô đọc tin tức mới nhất.
“Đại gia thần bí bỏ ra hàng nghìn đô la mua đảo tình yêu ở Thái Bình Dương: Quốc đảo Fiji có hình trái tim ở phía Nam Thái Bình Dương, có diện tích hơn một trăm bảy mươi nghìn mét vuông, bị một đại gia bí ẩn người Trung Quốc bỏ ra hai mươi triệu đô la thu mua. Theo tin đồn đại gia bí ẩn này là tổng giám đốc Tập đoàn Hồng Hải - Khúc Nhạc. Anh ta mua hòn đảo này để thể hiện tình yêu với bạn gái lâu năm, có khả năng hai người sẽ cử hành hôn lễ trên đảo, tin tức này hiện nay chưa được kiểm chứng...”
Triệu Hàm Như trợn mắt há mồm nhìn nữ MC trong video vẻ mặt đầy hâm mộ đọc tin tức, cảm người đều thấy không ổn. Bọn họ đã chia tay, còn thể hiệu tình yêu cái gì? Còn lễ cưới gì chứ?
“Mấy hãng truyền thông này làm việc không có trách nhiệm, viết linh tinh như vậy!” Triệu Hàm Như thẹn quá hóa giận.
“BOSS, loại chuyện này không có lửa làm sao có khói, chúng tôi đều cảm thấy là thật.” Tạ Doãn cười nói, ngay cả cô suốt ngày đi theo Triệu Hàm Như còn tin như thế, đừng nói là người ngoài.
“Chúng tôi? Có bao nhiêu người đã xem tin này?” Cô bắt đầu thấy đau đầu, khó trách thái độ của Trần Tử San và Lưu Kỳ lại kỳ lạ như thế. Chỉ sợ tất cả mọi người đều cho rằng Khúc Nhạc đều là một người đàn ông si tình, mọi chuyện đều do cô gây sự.