“Là mẹ đã sai, lại đi nói chuyện tình mẫu tử với loại người lòng lang dạ sói. Nếu như con thật sự còn nhận người mẹ này thì lúc đó đã không cướp Hồng Hải từ trong tay của mẹ! Con mưu đồ đã lâu1chỉ là để chờ cơ hội này, là mẹ đã tin lầm con! Quân cướp bóc! Trơ tráo!” Lý Tịnh dữ tợn nói.
Khúc Nhạc siết chặt tay. Anh hiểu, không chỉ có Lý Tịnh, mà chỉ e là Khúc Tòng Giản cũng nghĩ như vậy.
Nhưng trước8giờ anh vẫn chưa từng muốn thừa kế Tập đoàn Hồng Hải, lúc đó về nước cũng là vì lo lắng cho sức khỏe của bố mẹ, hoàn toàn không hề muốn ở lại trong nước. Nhưng tình thế từng bước từng bước đẩy anh tiến2lên phía trước, cuối cùng tới bước đường này, bây giờ giải thích cũng còn ý nghĩa gì nữa chứ?
Phải chia cách hai phương trời với người yêu, bị bố mẹ hiểu lầm căm hận, còn cả áp lực và những lời giễu cợt không ngừng4từ người ngoài. Tất cả những thay đổi long trời lở đất xảy ra trong cuộc sống hơn một năm nay của anh là điều anh chưa từng nghĩ tới. Điều giúp anh gắng gượng cắn răng đi đến hôm nay chính là trách nhiệm và lời hứa bảo vệ những người trong nhà họ Khúc.
“Mẹ nói thật cho con biết, trước đây lúc mẹ muốn thu mua Triệu thị, nếu thu mua thành công, sắt thép chính là một ngành rất quan trọng trong tập đoàn của chúng ta. Khi đó, tương lai của thị trường sắt thép rất xán lạn, mẹ sẽ có được một sự trợ lực rất lớn. Nên mẹ đã đưa ra điều kiện cực kỳ ưu đãi, thậm chí còn hứa không động đến tầng quản lý của bọn họ, không ảnh hưởng đến địa vị của Triệu Minh Hoành và Tống Du.” Lý Tịnh cũng mặc kệ rốt cuộc anh có muốn nghe hay không, tự biên tự diễn nói.
“Nhưng Triệu Minh Hoành và Tống Du lại rất không biết điều, kiên quyết chống lại dự án thu mua này, nên mẹ mới muốn tiêu diệt bọn họ, nâng đỡ Triệu Minh Vĩ. Triệu Minh Vĩ chỉ là một tên ngu xuẩn dễ dàng khống chế. Nếu không phải bố con dở chứng, đột nhiên bắt dừng này vụ thu mua này lại thì Triệu thị đã sớm là công ty con của Hồng Hải rồi.” Lý Tịnh nói những lời này rất hùng hồn, không hề áy náy hay chột dạ gì
Cho dù đã sớm đoán được, nhưng khi nghe Lý Tịnh kể về chuyện năm xưa với giọng điệu hời hợt như thế, Khúc Nhạc vẫn cực kỳ sốc, khuôn mặt luôn luôn bình tĩnh không biến sắc, trắng bệch đến đáng sợ.
“Mẹ sẽ không đích thân ra tay làm chuyện này.” Anh khó khăn mở miệng.
Lý Tịnh dương dương đắc ý nói: “Đương nhiên, là mẹ chẳng làm gì hết, chỉ đánh tiếng với chủ tịch tỉnh Trần của tỉnh A mà thôi. Nếu như ông ta có thể thúc đẩy Tập đoàn Hồng Hải chúng ta thu mua Triệu thị thành công, mẹ sẽ đặt hai hạng mục khác trong tay ở tỉnh A. Ông ta quan mới đến đốt ba đống lửa, đương nhiên sẽ đồng ý nhóm đống lửa này. Có ông ta dốc sức phối hợp rồi, mẹ lại để cho Triệu Minh Vĩ chủ động làm việc, tất cả đều tiến hành rất thuận lợi. Nên cho dù con có muốn đưa mẹ ra trước vành móng ngựa thì quả thật cũng không hề có bất kỳ chứng cớ nào, bởi vì từ đầu tới cuối mẹ chỉ gọi hai cuộc điện thoại. Hơn nữa, mẹ còn hoàn toàn không nói muốn mạng của bọn họ. Chuyện này rốt cuộc được làm như nào, mẹ hoàn toàn không hề nhúng tay.”
Những chuyện này đã sớm bằn trong dự liệu của Khúc Nhạc. Bọn họ đã lên đến địa vị này, muốn mạng ai đó hoàn toàn không cần đích thân ra tay vẫn có thể thừa cơ làm xong mọi chuyện. Huống chi Lý Tịnh và Triệu Minh Vĩ mưu đồ đã lâu, có tâm đối phó với vô tâm, Triệu Minh Hoành và Tống Du dù có giỏi giang hơn nữa cũng không phải là đối thủ của bọn họ.
“Hai mạng người, mẹ không cảm thấy chột dạ sợ hãi sao?” Khúc Nhạc nhắm hai mắt lại, cả người lạnh run, không thể nào tưởng tượng nổi mẹ đẻ của mình lại làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy.
“Ồ, bọn họ không phải do chính tay mẹ giết, mẹ sợ gì chứ? Mẹ chưa từng nói muốn bọn họ chết, chỉ muốn khiến bọn họ rời khỏi Tập đoàn Hồng Hải mà thôi. Về phần những người kia cụ thể muốn làm thế nào, không hề có liên quan gì tới mẹ, mẹ chỉ cần kết quả thôi. Cũng như chúng ta đầu tư khai khoáng vậy. Những người bị tai nạn khai thác quặng mà chết chẳng lẽ cũng phải tính sai lầm tính đó lên người chúng ta? Mẹ không tin lúc con gặp chuyện như vậy sẽ vẫn còn thiện lương nhân nghĩa. Bây giờ con cũng chỉ đang làm bộ làm tịch vì con bé kia mà thôi!” Lý Tịnh quả nhiên là không hề cắn rứt lương tâm.
“Không phải con một lòng một dạ muốn giúp Triệu Hàm Như báo thù hay sao? Vậy con cứ làm đi, thật ra mẹ rất muốn nhìn xem con có dũng khí hy sinh mẹ vì một cô gái hay không.” Lý Tịnh từng bước ép sát, không hề để lại đường sống.
Khúc Nhạc tức giận nhìn mẹ mình, đôi mắt đỏ au: “Tôi nhất định sẽ khiến bà phải hối hận vì những hành vi lúc trước!”
Lý Tịnh cười giễu g: “Ồ? Vậy mẹ rửa mắt mong chờ. Nói đến hối hận, từ lúc con về nước đến giờ, không có ngày nào là mẹ không sống trong hối hận. Mẹ không cảm thấy tương lai còn có thể tồi hơn được bây giờ nữa đâu!”
Ánh mắt của Khúc Nhạc hờ hững: “Tin tôi đi, sẽ là như vậy! Bà thật sự tưởng là mình không hề có vấn đề gì sao? Anh đã ngồi tù rồi, bà vẫn còn có thể ngồi ở đây nhàn nhã uống trà, bà cho rằng lý do là gì?”
Lý Tịnh không hề có vẻ sợ hãi chút nào: “Mẹ không cần, con đừng ra vẻ bố thí như vậy nữa. Có giỏi thì con cũng đưa mẹ vào tù đi. Có điều trước đó, mẹ cho con lựa chọn. Con muốn Tập đoàn Hồng Hải, hay là muốn Triệu Hàm Như?”
“Bà có ý gì?” Khúc Nhạc khàn giọng, ánh mắt lạnh lùng như dao.
“Nếu con muốn Tập đoàn Hồng Hải, mẹ sẽ lập tức nói chân tướng lúc trước cho Triệu Hàm Như biết; nếu con muốn Triệu Hàm Như, vậy thì hãy trả Tập đoàn Hồng Hải cho mẹ, quay về nước Mỹ của con đi!” Giọng Lý Tịnh càng ngày càng sắc bén.
“Trả Tập đoàn Hồng Hải cho bà? Bà cho rằng Tập đoàn Hồng Hải có thể tùy tiện đưa ra sao? Bà có năng lực khống chế sao? Đường lão và các cổ đông khác sẽ ủng hộ bà sao?” Khúc Nhạc khinh thường bật cười.
“Đó là chuyện của con, mẹ muốn con giao Tập đoàn Hồng Hải ra trong hòa bình, giải quyết Đường lão và những cổ đông kia, bằng không mẹ sẽ lập tức đi tìm Triệu Hàm Như. Giang sơn hay là mỹ nhân, tự nghĩ cho kỹ đi.” Lý Tịnh vẫn ung dung rót một ly trà cho mình.
Khúc Nhạc nheo mắt: “Bà dùng chuyện này để uy hiếp tôi? Dù bà có lấy được Tập đoàn Hồng Hải thì với năng lực của bà hoàn toàn không thể nào khống chế nó. Tôi vừa đi, Đường lão có thể tìm được những người khác thay thế vị trí của tôi như thường. Dù tôi có giúp bà sắp xếp ổn thỏa tất cả thì bà có thể khống chế được Tập đoàn Hồng Hải mấy ngày?”
“Được ngày nào tính ngày đó, mẹ không muốn thấy con được ngồi mát ăn bát vàng thôi.” Lý Tịnh cười lạnh, bây giờ bà ta đã trở nên điên cuồng, không còn chút lý trí nào nữa: “Người nhà họ Khúc các người không hề coi tôi là người, tôi cũng không cần để tâm đến các người. Tôi khổ cực hơn nửa đời người cống hiến cho Tập đoàn Hồng Hải, kết quả lại là lót đường cho mấy người. Tôi không cam tâm! Cho dù là chắp hai tay dâng Tập đoàn Hồng Hải cho người khác hay làm Tập đoàn Hồng Hải phá sản, tôi cũng không muốn để cho các người chiếm được món hời này đâu.
“Bọn tôi chiếm món hời sao? Tập đoàn Hồng Hải là do một tay bố gây dựng nên, dùng hết sức lực của cả nhà họ Khúc mới có Hồng Hải ngày hôm nay. Rốt cuộc là ai chiếm được của hời? Là chồng của bà? Hay là con của bà? Còn muốn khiến Hồng Hải phá sản sao? Bà điên rồi hay sao?” Khúc Nhạc thực sự không hiểu nổi ý nghĩ trong lòng Lý Tịnh. Nếu bà ta oán hận, không coi mình là người của nhà họ Khúc thì lúc đó bà ta hà cớ gì nhất định phải lấy Khúc Tòng Giản?
Lý Tịnh lười tranh luận với anh, rít lên từng chữ: “Nói vậy tức là con không muốn chọn Triệu Hàm Như sao? Không hổ là con trai của Khúc Tòng Giản, quả nhiên hiểu biết giữ hay bỏ, rất quyết đoán. Nếu đã vậy thì cũng không còn gì để nói nữa. Con cứ ở lại trong nước làm tổng giám đốc Khúc của con đi.”
“Chờ đã!” Cả người Khúc Nhạc căng lên, ánh mắt lóe lên vẻ băng giá: “Cho tôi chút thời gian.”
Ngược lại, Lý Tịnh rất vui sướng: “Được, ba ngày. Ba ngày sau, mẹ muốn câu trả lời chắc chắn của con, nhớ, không được quá hạn.”
Lúc này, Triệu Tuyết Như đang tức đến nghiến răng. Cô ta chỉ ra nước ngoài dự show dể đánh bóng tên tuổi, muốn những phương tiện truyền thông này thuận tiện chụp cho mình mấy tấm hình đẹp khí chất hơn người, đồng thời cho mình lên tin tức hot trên mạng. Nhưng cô ta không ngờ lại bị Triệu Hàm Như cướp mất ánh hào quang. Mười phóng viên đang vây quanh cô ta, nhưng câu hỏi đều liên quan tới Triệu Hàm Như.
“Cô Triệu Tuyết Như, nghe nói cô và Triệu Hàm Như là chị em họ. Tại sao cô lại không vào hội trường nghe cô ấy diễn thuyết?”
“Tin đồn chị em cô bất hòa có phải thật hay không?”
“Nguyên nhân là bởi vì bố cô đã cướp công ty của nhà cô ấy sao?”
“Có thể phát biểu tâm trạng của cô lúc này không?”
Câu hỏi mỗi lúc một sắc bén, dường như những phóng viên này đã hẹn trước rằng phải khiến cô ta sượng mặt. Dù sao cô ta cũng chỉ là một ngôi sao nhỏ không mấy danh tiếng, dựa vào trong nhà có chút tiền mà quay mấy bộ phim dở tệ, chẳng có chút thực lực nào. Người trong phái thực lực không có ai coi trọng cô ta, Qua Như thậm chí còn từng công kích cô ta. Những phóng viên giải trí này đều là kiểu người nhìn mặt bắt hình dong, không chà đạp cô ta thì chà đạp ai?
“Không có gì để nói hết, mấy người muốn biết chuyện của cô ta như vậy thì cứ phỏng vấn cô ta ấy, quấn lấy tôi làm cái gì?” Triệu Tuyết Như là người rất thích diễn trước ống kính. Nếu là chuyện khác thì cô ta đã sớm mặt mày hớn hở dẹo chảy nước trước ống rồi. Nhưng những phóng viên này lại đạp lên ranh giới cuối cùng không thể đụng vào của Triệu Tuyết Như. Chỉ cần vừa nhắc tới Triệu Hàm Như, cô ta liền mất khống chế, mất cả lý trí.
Cô ta vừa dứt lời, ánh đèn flash càng thêm mãnh liệt. Quản lý Trình Cánh vội vàng kéo cô ả qua, cười hùa theo với đám phóng viên: “Ngại quá, sức khỏe của Tuyết Như không được tốt, chúng tôi về nghỉ trước...”
“Khách sáo với đám phóng viên gió chiều nào xoay chiều nấy như vậy làm cái gì?” Triệu Tuyết Như bất mãn nổi đóa, ánh mắt đầy vẻ độc ác.
Quản lý nói thì thầm: “Đại tiểu thư của tôi ơi, cô cũng không phải không biết đám chó săn này chính là người như vậy, so đo với bọn họ làm cái gì? Tôi biết cô không thích Triệu Hàm Như, nhưng cô ấy dù sao cũng là em họ của cô, bây giờ lại đang là nhân vật gây hot, cô đi ké chút danh tiếng thì có gì không tốt chứ? Bên ngoài thổi phồng cô ấy như vậy, thì ấn tượng với cô cũng sẽ lên điểm không ít. Đều là chị em cả, nào có thù hận gì kéo dài được lâu chứ? Bây giờ cô ấy đang hot, cô hạ mình một chút cũng không sao...”
“Ai thèm!” Triệu Tuyết Như nham hiểm đáp. Cô ả không muốn sống dưới cái bóng của Triệu Hàm Như nữa.
“Cô cũng đâu phải người có khí phách như thế.” Sắc mặt Trình Cánh cũng khó coi.
Trong giới, dù danh tiếng của anh ta không nổi lắm, nhưng cũng từng dẫn dắt mấy nghệ sĩ có tiếng. Sau khi Triệu Tuyết Như và Lâm Uyển Phân trở mặt, không có quản lý nào dám dẫn dắt cô ả. Về sau, Triệu Minh Vĩ và Triệu Tuyết Như phải mang lời ngon tiền đống cầu xin anh ta nhiều lần, anh ta vì áp lực trả nợ mới đồng ý.