“Chú Trịnh, chú đã từng nghe nói đến thẩm mỹ viện Khả Hân chưa?”
Triệu Hàm Như vừa dứt lời, sắc mặt An Khả Quân đột nhiên trở nên trắng bệch. Còn Trịnh Kính lại rất bình tĩnh, nếu không nhìn kỹ sẽ không phải hiện da mặt ông ta đang căng cứng, cả người đang hết sức khẩn trương.
Trịnh Kính thở dài: “Đây cũng là Trương Gia nói với cháu? Đương nhiên bọn chú biết, vì thẩm mỹ viện này là do em gái của dì An cháu1mở, An Khả Hân.”
Ánh mắt Triệu Hàm Như hiện vẻ nghi ngờ: “Dì An? Cháu chưa từng nghe dì nhắc đến người em gái này?”
Sắc mặt An Khả Quân khó coi: “Đó là em gái cùng cha khác mẹ của dì, nhỏ hơn dì mấy tuổi. Dì và cô ta không thường xuyên liên lạc.”
“Vậy bố mẹ cháu chắc cũng chưa từng quen biết cô ta mới đúng chứ?” Cô nhìn An Khả Quân với vẻ không tin.
Trịnh Kính cau mày ngắt lời: “Chuyện này… đừng nhắc lại8chuyện cũ năm đó nữa. Hàm Như, bố mẹ cháu đã qua đời lâu như vậy. Cháu nhắc lại chuyện cũ là không tôn trọng bọn họ đâu.”
Triệu Hàm Như cười, “Nhắc lại chuyện cũ là không tôn trọng bố mẹ cháu? Như chú Trịnh nói, bố mẹ cháu không những biết An Khả Hân, mà dường như còn rất quen thân?”
Lúc này, dù là Trịnh Kính hay An Khả Quân cũng đều im lặng không nói gì.
“Cháu muốn gặp An Khả Hân.”
An Khả Quân mặt trắng bệch,2gượng nói: “Chỉ sợ là không được.”
“Vì sao?”
“Cô ấy chết rồi…” Người luôn tỏ ra dịu dàng như An Khả Quân lại không thể kiềm chế biểu cảm dữ tợn trên mặt.
Trịnh Kính xụ mặt, không nói gì. Trịnh Hiệu Dương cũng im lặng, chỉ khác là trong mắt cậu ta cũng có vẻ khó hiểu và nghiền ngẫm.
“Cái gì?” Triệu Hàm Như và Khúc Nhạc nhìn nhau.
“Chuyện xảy ra từ bao giờ ạ?”
“Bảy năm trước, sau khi bố mẹ cháu xảy ra chuyện, cô ấy đã tự4sát.” Trịnh Kính lạnh lùng nói.
Triệu Hàm Như lại nhìn vào mắt An Khả Quân. Thân thể yếu ớt của bà ta gồng lên quá sức, có vẻ hận thù khó nhận ra, dù đã cố gắng giấu đi, nhưng cơ thể vẫn có những phản ứng vô thức không lừa được người khác.
“Vì sao?”
Trịnh Kính im lặng mấy giây: “Hàm Như, có một số chuyện không nên tìm hiểu đến cùng. Sự thật có thể sẽ làm tổn thương cháu…”
Cơ mặt Triệu Hàm Như giãn ra, cười lạnh, răng cắn chặt kiên trì hỏi, “Chân tướng thật sự là gì ạ?”
Vợ chồng Trịnh Kính than thở không nói lời nào, Trịnh Hiệu Dương lại chế giễu, “Bố cô gửi một số tiền lớn như thế cho người phụ nữ trẻ tuổi, còn có thể vì sao? Đơn giản là chuyện nam nữ thôi.”
Triệu Hàm Như nhìn về phía hắn, ánh mắt đầy thù hận. Trịnh Hiệu Dương run run, không hiểu sao lại chột dạ, lập tức ngồi thẳng lưng. Người nên chột dạ không phải hắn ta.
Mặc dù Trịnh Hiệu Dương mới nghe đến chuyện này lần đầu tiên, nhưng chỉ nghe bố mẹ nói dăm ba câu cũng có thể đoán được chuyện gì. Với trí thông minh của Triệu Hàm Như, cô không thể không nhận ra, chỉ là cô không muốn chấp nhận, cố ý giả ngu mà thôi.
“Hàm Như, bọn chú cũng cảm thấy có lỗi vì chuyện năm đó. Dì An vẫn luôn áy náy với hai người. Nếu như không phải bà ấy mềm lòng giữ An Khả Hân lại thì cũng bố cháu đã chẳng quen biết An Khả Hân...” Trịnh Kính thở dài: “An Khả Hân lúc đó đã làm ầm ĩ, lấy video ra uy hiếp bố cháu. Bố cháu cũng bất đắc dĩ mới phải chuyển tiền cho cô ấy. Không ai ngờ khoản tiền này lại bị rơi vào tay Trương Gia…”
Trịnh Kính nói rõ ràng, logic, lưu loát, lập tức giải thích được điểm đáng ngờ nhất năm đó.
“Đừng nói nữa!” Triệu Hàm Như nghiêm nghị quát, cô đã suýt tin đó là thật.
Thái độ của cô rất ác liệt, Trịnh Kính lại lơ đễnh. Cô càng như thế thì càng thể hiện ra sự hoảng loạn trong lòng. Triệu Hàm Như hoảng loạn dễ đối phó hơn nhiều Triệu Hàm Như im ắng khi nãy.
“Hàm Như không thoải mái, lát nữa còn phải bay về Mỹ. Chú Trịnh, dì Trịnh, chúng cháu xin phép trước.” Khúc Nhạc lập tức ôm vai Triệu Hàm Như đứng dậy, lễ phép gật đầu với vợ chồng Trịnh Kính.
Trịnh Kính nhíu mày. Khúc Nhạc khác với Triệu Hàm Như, vừa nhìn đã biết là nhân vật khó đối phó, có điều…
Ánh mắt ông ta hiện ý cười quái dị, không đáng để lo.
Ra khỏi nhà họ Trịnh, gió lạnh ban đêm liền phả vào mặt. Triệu Hàm Như hít một hơi sâu, cả người bất giác run nhẹ. Nếu không phải vừa rồi Khúc Nhạc kiên quyết đưa cô ra ngoài thì cô thậm chí còn chẳng có sức để đứng lên.
“Bình tĩnh lại.” Anh nói khẽ bên tai cô.
Triệu Hàm Như cắn chặt môi dưới, dường như muốn cắn đến chảy máu, “Không phải là em không tỉnh táo, mà chỉ là tức giận! Sao bọn họ có thể dùng cách này hạ nhục bố mẹ em!”
Vệ sĩ áo đen mở cửa xe, Khúc Nhạc ôm Triệu Hàm Như ngồi vào trong xe, mấy chiếc xe chạy thẳng ra sân bay ngay trong đêm.
Cô nhìn hình ảnh đường phố quen thuộc lướt qua trên kính xe, trong lòng lạnh lẽo, “Trịnh Kính đang nói dối!”
“Ông ta cố ý khiêu khích, muốn lòng em rối loạn.” Khúc Nhạc cũng không thấy lạ.
“Bố em không phải người như thế. Ông ấy coi Trịnh Kính như anh em, vậy mà ông ta lại đổ nước bẩn vào người ông ấy! Vô sỉ! Đầu tiên là Trương Gia cố ý nói đến thẩm mỹ viện Khả Hân trước mặt em, sau đó đến lượt Trịnh Kính nói về An Khả Hân. Chắc chắn bọn chúng cấu kết với nhau.”
Mặc dù tức giận, nhưng Triệu Hàm Như chưa từng mất đi lý trí. Phản ứng của An Khả Quân đã nhắc nhở cô, điều Trịnh Kính nói không phải sự thật.
Anh gật đầu: “Nhưng An Khả Hân chắc chắn có liên quan đến chuyện năm đó, phản ứng của An Khả Quân rất kỳ lạ. Lúc Trịnh Kính nói chuyện, bà ta chỉ cúi đầu, hai tay siết chặt, cứ như đang tức giận hoặc sợ hãi. Hình như bà ta rất hận An Khả Hân. Nếu như An Khả Hân thực sự có qua lại với bác trai, thì người nên tức giận là em mới đúng, bà ta vội như vậy làm gì?”
“Đương nhiên, nếu như Trịnh Kính nói thật, với tính cách của bà ta thì sớm đã giả mù sa mưa lao ra an ủi em, sao lại ngồi im lặng lẽ ở đó? Em không biết An Khả Hân kia là dạng người gì, nhưng nếu bà ta có qua lại với người khác thì cũng không phải bố em, mà tám phần là Trịnh Kính kia. Có điều có thêm manh mối An Khả Hân này, chuyện năm đó sẽ dễ tra hơn một chút.” Triệu Hàm Như cười một tiếng, giọng nói đầy kiên định.
“Nếu có một ngày, em có thể tin anh như tin bác trai thì tốt.” Khúc Nhạc đột nhiên nói. Một lời nói dối nếu được nhắc đi nhắc lại thì sẽ thành sự thật. Nhưng trong tình cảnh này mà lòng tin của cô dành cho Triệu Minh Hoành vẫn như cũ, khiến anh không khỏi ngưỡng mộ.
“Là anh nói phải học cách tin tưởng người mình yêu thương nhất.” Vẻ tức giận trên mặt cô dần tản đi, cô nắm chặt tay anh: “Em xin lỗi. Lúc nãy em đã suýt tin, nhưng nghĩ đến lời anh nói thì mới tỉnh táo lại, may mà có anh.”
“Anh sẽ điều tra chuyện của An Khả Hân cho em. Em đừng lo lắng, chăm sóc mình là quan trọng nhất. Anh sẽ ở cạnh em.” Khúc Nhạc thở dài.
“Trước đó em nói muốn dùng Triệu thị là của hồi môn, không phải thuận miệng nói lung tung.” Triệu Hàm Như im lặng hai giây, gò má ửng đỏ. Rõ ràng hai người đã có quan hệ thân mật nhất, chuyện gì cũng đã làm, lời nào cũng đã nói, nhưng lúc này cô vẫn không giấu được xấu hổ.
Khúc Nhạc giật mình, lúc này mới nhận ra cô đang dùng cách này để nói rõ lòng mình. Dù là Trương Gia, hay Trịnh Kính cố gắng dùng mối tình đầu kia kích động hai người, tuy vẻ mặt cô vẫn kiên cường lạnh lùng như cũ, nhưng trong lòng lại thấp thỏm, sợ anh hiểu nhầm.
Lúc trước Triệu Hàm Như đơn thuần ngây thơ, nhiệt tình yêu thương người trước, lại bị người ta lợi dụng. Đến tận bây giờ những chuyện đó vẫn còn bị moi ra để kích thích cô. Anh đau lòng còn chưa hết, sao lại đi so đo với cô?
“Trương Gia và Trịnh Kính cố ý châm ngòi ly gián. Anh để ý đến bọn họ làm gì chứ?” Khúc Nhạc vuốt ve khuôn mặt cô, cảm nhận nhiệt độ truyền đến trong lòng bàn tay.
“Lần đầu tiên đưa em về, anh đã biết trong lòng em rất thích một người, nhưng lại bị người đó tổn thương nặng nề. Khi đó anh cũng không hy vọng xa vời rằng em có thể ở bên anh. Bao nhiêu năm như thế anh mới chờ được em, còn đi so đo tình cảm lúc trẻ con làm gì? Chẳng phải quá buồn cười sao? Trịnh Kính và Trương Gia đều quá coi thường chúng ta.”
“Em biết anh không so đo, nhưng em ghét bọn họ dùng Trương Gia để kích động anh.” Trong bóng tối, ánh mắt cô như phát sáng. Cô đã không còn là cô bé ngây thơ năm đó, nghĩ mọi chuyện cũng sâu hơn.
“Huống chi, cổ phần của anh ở tập đoàn Hồng Hải cũng không nhiều. Trước mắt bọn họ có thể chịu phục anh, một là vì anh là người của nhà họ Khúc, hai là vì sau lưng anh có Đường lão ủng hộ. Nhưng nền móng của anh vẫn chưa vững, bây giờ lại gióng trống khua chiêng chọc tức bọn họ, em sợ bọn chúng sẽ trở mặt.”
“Nếu so với Hồng Hải, Triệu thị không đáng là gì. Nhưng nếu trong tay anh có thêm hơn bốn mươi phần trăm cổ phần của Triệu thị, thì anh có thể khống chế Triệu thị. Trong các lĩnh vực hoạt động của Hồng Hải cũng thiếu sản xuất sắt thép. Nếu anh đi thu mua công ty sắt thép khác, chi bằng dùng Triệu thị. Mặc dù mấy năm nay, công ty phát triển không thuận lợi, nhưng quy mô hiện nay vẫn là do bố mẹ em tự mình xây dựng, thiết bị đều tiên tiến. Nếu bọn họ vẫn còn có lẽ đã có thể phát triển nó thành công ty số một. Tiếc rằng Triệu Minh Vĩ chỉ là đồ bỏ. Nếu như anh có thể có được Triệu thị, uy tín của anh ở Tập đoàn Hồng Hải và nền móng của anh đều sẽ vững vàng hơn.”
“Em nói như vậy, anh không biết nên cười hay khóc. Em thế này khiến anh cảm thấy mình như kẻ bám váy vợ vậy.” Khúc Nhạc ôm vai cô, khẽ cười.
Anh biết lời cô nói rất đúng, Tập đoàn Hồng Hải vẫn muốn nhúng tay vào ngành sắt thép, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội tốt. Lúc trước Lý Tịnh muốn thu mua Triệu thị, nếu như thành công thì chỉ sợ đã vững vàng vượt lên đầu, nhưng cuối cùng lại bị Khúc Tòng Giản bắt dừng lại. Chuyện này khiến bà ta ghi hận trong lòng, có thể thấy trong mắt Tập đoàn Hồng Hải, Triệu thị là quả cân có trọng lượng đến mức nào.
Bây giờ, Triệu Hàm Như thật lòng hai tay dâng Triệu thị cho anh, khiến anh vô cùng cảm động, cũng có cảm giác bất an và hổ thẹn. Anh làm tất cả vì cô, nhưng cũng chỉ vì cô thôi, không phải vì Triệu thị. Nếu như nhận ý tốt của cô, giữa tình cảm của hai người có liên kết lợi ích xen vào, khiến lòng anh không thoải mái.