“Hàm Như, mấy năm qua, dì An vẫn luôn nhớ mong cháu…” An Khả Quân vẫn xinh đẹp dịu dàng như năm đó, ngoại trừ khóe mắt có thêm vài nếp nhăn. Thời gian như thể không để lại chút dấu ấn nào trên mặt bà ta. Bà ta kéo tay Hàm Như, vừa lau mắt, vừa nhỏ giọng nói: “Cháu ở nước ngoài vất vả, gầy đi nhiều rồi. Nhìn cháu thế này, dì An thật sự đau lòng…”
Triệu Hàm Như lặng1lẽ nhìn bà ta. Lúc còn bé, cô rất dựa dẫm vào An Khả Quân, thậm chí từ tận đáy lòng còn coi An Khả Quân dịu dàng hiền lành là tấm gương của mình. Coi việc mỗi ngày ở nhà giúp chồng dạy con, nấu cơm dọn dẹp cho người nhà là một chuyện rất hạnh phúc,
Dưới ảnh hưởng của An Khả Quân, cô cho rằng suốt ngày chinh chiến trên thương trường như Tống Du mẹ cô quá mức mạnh mẽ,8không phải là vợ hiền mẹ đảm. Mặc dù không đến mức vì chuyện này mà ảnh hưởng đến tình cảm mẹ con, nhưng cũng chính chuyện này đã ảnh hưởng trực tiếp đến nguyện vọng thi đại học của cô năm đó.
Chỉ là không ngờ, quẩn quanh một vòng, cuối cùng cô vẫn đi lên con đường mà mình không hề muốn năm xưa.
Dù sao thì cô vẫn là con gái của Tống Du, không phải của An Khả Quân.
An Khả Quân2nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Triệu Hàm Như, không đoán được cô đang nghĩ gì, trong lòng không khỏi chột dạ, nụ cười trên môi phút chốc cứng đờ.
“Cháu vốn không béo. Dì An mới là người hốc hác hơn xưa, có chuyện gì không ổn hay sao ạ?” Triệu Hàm Như thấy được vẻ lúng túng của bà ta, bèn cười cười.
An Khả Quân khựng lại một chút, biểu cảm càng cứng nhắc hơn. Phụ nữ sợ nhất là tuổi xế4chiều. Mấy năm qua, dù bà ta chăm sóc kỹ thế nào, nhưng không ngờ vẫn bị Triệu Hàm Như không thức thời đâm cho một dao.
Cũng may Trịnh Kính phản ứng nhanh nhạy, tiếp lời bà ta: “Dì An cũng vì chuyện của cháu mà suy nghĩ nhiều. Cả nhà Triệu Minh Vĩ phá hoại Triệu thị. Ban giám đốc đều do ông ta định đoạt, trong công ty toàn là người của ông ta. Cháu muốn quay về tiếp quản Triệu thị cũng không dễ dàng đâu.”
“Chú Trịnh nói phải ạ, thật ra với cháu, tiếp quản Triệu thị hay không cũng không quan trọng. Cổ phần của Triệu thị trong tay cháu cũng không có nhiều tác dụng lắm, dù sao cũng không thể đưa ra thị trường.” Cô vô tư cười cười, quay sang nói với Khúc Nhạc: “Em đưa cổ phần của Triệu thị cho anh nhé, được không?”
“Cốt lõi của Triệu thị rất tốt. Năm đó bọn anh cũng từng nghĩ đến chuyện thu mua Triệu thị, nên nếu như em đồng ý bán cho anh, anh đương nhiên sẽ đưa ra giá tốt.” Khúc Nhạc nhìn Trịnh kính rồi nói: “Nếu chú Trịnh muốn bán cổ phần ở Triệu thị, bọn cháu cũng sẽ không bạc đãi chú.”
Ánh mắt Trịnh Kính lóe lên, trừ vẻ khiếp sợ ra, trên mặt còn có vẻ khó hiểu, nghi ngờ và thăm dò.
“Hàm Như, Triệu thị là tâm huyết của bố mẹ cháu, cháu nhẫn tâm bán đi như thế sao?” An Khả Quân không tin nổi nhìn cô. Mấy năm qua, Triệu Hàm Như luôn giữ chặt số cổ phần này. Mấy cổ đông của Triệu thị đã nhiều lần thông qua luật sư để tìm cô, muốn mua lại số cổ phần đó, nhưng đều bị từ chối dứt khoát, bây giờ lại dễ dàng bán cho người ngoài như thế sao?
“Dì An, tiền bạc là vật ngoài thân. Tâm huyết của bố mẹ cháu là cháu, không phải Triệu thị. Triệu thị chỉ là một vật cũ mà bố mẹ cháu để lại mà thôi. Năm đó bọn họ cũng không trông chờ vào việc cháu thừa kế Triệu thị, bây giờ cháu bán nó đi, họ cũng sẽ không có ý kiến gì đâu ạ.” Ánh mắt Triệu Hàm Như kiên định, lạnh lẽo, tỉnh táo, hoàn toàn không hề bị tình cảm ảnh hưởng. An Khả Quân thấy thế trong lòng hoảng sợ.
Bà ta đã nhìn Triệu Hàm Như lớn lên. Trong ký ức của bà ta, cô gái này luôn trọng tình cảm, theo lý thì sẽ sống chết bảo vệ Triệu thị mới đúng, sao lại có thể nói không cần một cách vô tình như thế?
Triệu Minh Hoành hào hiệp, trượng nghĩa, Tống Du mặt lạnh tim nóng. Con gái của hai người sao có thể lạnh lùng như vậy? Bàn tay vẫn nắm chặt tay Triệu Hàm Như của An Khả Quân buông thõng.
Cuộc sống mấy năm qua ở Mỹ đã thay đổi cô hoàn toàn. Trong mắt cô bây giờ chỉ có lợi ích, không có tình cảm. Bà ta muốn lấy chuyện cũ để lôi kéo cô cũng không cảm động được cô.
“Nếu cháu đã muốn bán Triệu thị thì chú dì cũng không ngăn cháu. Nhưng bây giờ người muốn mua cổ phần của cháu không chỉ có Tập đoàn Hồng Hải. Chú thấy cháu vẫn nên suy nghĩ kỹ càng. Dù sao thì trên thương trường, ai trả cao hơn người đó được.” Trịnh Kính nói sâu xa. Nếu Triệu Hàm Như đã không bị ảnh hưởng bởi tình cảm thì càng tốt, hai bên càng dễ nói chuyện.
Trong lòng Triệu Hàm Như hơi nghi hoặc, luôn cảm thấy lão hồ ly Trịnh Kính này đang lờ mờ muốn biểu đạt điều gì đó, nhưng lại cố ý không nói rõ. Chẳng lẽ ông ta đang thử cô?
Cô âm thầm cười lạnh. Hiện giờ, cô hoàn toàn không để tâm đến Trịnh Kính, dù thế lực của ông ta ở thành phố C có lớn thế nào thì với tình hình tài chính của cô, chỉ cần vài nét bút thôi cũng đủ để đập chết ông ta rồi. Ông ta thích nói, thì một ngày nào đó chính ông ta sẽ phải tự mình mở miệng.
Đối với cô bây giờ, những chuyện có thể dùng tiền để giải quyết thì không phải là chuyện lớn.
Trịnh Kính cố tình tỏ ra thâm trầm, chờ Triệu Hàm Như chủ động mở lời. Nhưng cô cũng rất kiên nhẫn, không nói một câu nào, không khí trở nên cứng nhắc.
“Nào nào nào, không nói chuyện công việc nữa, chúng ta ăn cơm đã.” An Khả Quân rất giỏi điều hòa bầu không khí, cười nhẹ nhàng hòa giải, ân cần múc một bát canh cho Triệu Hàm Như: “Cháu ăn nhiều vào, gầy quá, cố gắng bồi dưỡng. Biết cháu đến đây, dì đã đi hầm canh, không biết đã đủ chưa, cháu ăn thử xem.”
Triệu Hàm Như khẽ cảm ơn. An Khả Quân rất giỏi nấu ăn. Từ khi còn bé, cô đã thường ăn trực ở nhà họ Trịnh. Lúc đó chưa hiểu chuyện, cô còn thường xuyên trách mẹ cô nấu ăn không ngon. Bây giờ nghĩ lại, trong lòng thấy chua xót, nhưng lại không thể phủ nhận rằng canh An Khả Quân nấu rất ngon.
Nhìn ánh mắt phức tạp của Triệu Hàm Như, Khúc Nhạc nhẹ giọng mở lời: “Dì An, Hàm Như rất thích uống canh dì nấu. Nếu như có thể, dì cho cháu xin công thức được không?”
An Khả Quân dừng tay, vẻ mặt không tin nổi nhìn anh. Hai bố con nhà họ Trịnh cũng ngạc nhiên không kém. Khúc Nhạc có ý gì, chẳng lẽ định tự tay nấu cơm cho Triệu Hàm Như ăn?
“Cô ấy kén ăn, đồ không hợp khẩu vị thì sẽ không ăn…” Khúc Nhạc không hề để ý đến phản ứng của bọn họ, chỉ nhẹ nhàng nói, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ cưng chiều.
“Nói vớ vẩn, đồ anh nấu, có bao giờ em không ăn?” Triệu Hàm Như buông thìa, nghiên túc phản bác, giọng nói có phần ỷ lại và kiêu ngạo.
“Đấy là do em không nhìn thấy anh đã phải vất vả thế nào để nghĩ xem nấu món gì cho em. Quả thật không dễ hầu hạ.”
Triệu Hàm Như liếc anh, khóe miệng không nhịn được mà cong lên. Lúc trưa còn nói sẽ không tỏ ra ân ái ở chỗ đông người, đến tối đã làm thế này trước mặt người nhà họ Trịnh, thế này có được không?
“Chuyện đó thì khó gì, chút nữa dì sẽ ghi lại cho cháu.” An Khả Quân gượng gạo cười nói. Bọn họ vốn cho rằng giữa hai người bọn họ có lợi ích lớn hơn tình cảm, bây giờ nhìn thế này, trông không giống yêu nhau vì lợi ích. Chí ít thì bây giờ, trong mắt hai người vẫn không giấu được tình cảm yêu thương.
Nghe Trịnh Hiệu Dương nói, hai người bọn họ đã quấn lấy nhau từ khi ở Mỹ, thậm chí còn ở chung, bây giờ vẫn giữ mối quan hệ thế này cũng không có gì lạ. Nhưng không ngờ Khúc Nhạc là tổng giám đốc một tập đoàn lớn như thế mà lại có thể che chở chiều chuộng Triệu Hàm Như như vậy, khiến trong lòng An Khả Quân hơi xót xa. Trong nhà họ Trịnh, bà ta chỉ được coi là bà mẹ già, bị khinh bỉ, đâu được chăm sóc như vậy.
Năm xưa, Tống Du cũng được Triệu Minh Hoành cưng chiều che chở. Bây giờ con gái bà ta cũng có may mắn như thế. Không biết hai mẹ con nhà này có bản lĩnh gì lại có thể khiến đàn ông đối xử tốt với mình như vậy.
Ánh mắt Trịnh Kính lại càng quái đản hơn, khóe miệng cũng nhếch lên cười lạnh, khiên Triệu Hàm Như thấy mà không khỏi rùng mình. Ông ta có ý đồ gì? Vẻ mặt quái đản này không phải mới xuất hiện lần đầu.
Chuyện đã đến nước này, nhà họ Trịnh chắc không còn ý định tác hợp cô với Trịnh Hiệu Dương nữa. Triệu Hàm Như đã không còn là cô bé mồ côi bất lực năm nào. Với thân phận của cô và Khúc Nhạc, nhà họ Trịnh hoàn toàn không thể làm gì được cô.
Ánh mắt Triệu Hàm Như lóe lên, không để tâm đến biểu cảm giả thần giả quỷ của Trịnh Kính nữa. Thực lực mới là đạo lý quyết định, cho dù bây giờ Trịnh Kính có dùng mưu ma chước quỷ gì thì cô cũng không sợ.
“Thấy tình cảm hai đứa tốt như thế, bố mẹ cháu nhất định sẽ vui mừng.” An Khả Quân khẽ lau mắt, che đi biểu cảm không tự nhiên của mình, trong lòng lại nghiến răng nguyền rủa hai mẹ con cô là hồ ly tinh.
“Dì An, dì đừng như thế. Cháu nghe nói Dư Mịch đã về thành phố C, chắc sẽ nhanh được uống rượu mừng của Trịnh Hiệu Dương thôi ạ. Nhớ lúc trước Trịnh Hiệu Dương đến Mỹ học, vì không từ bỏ được Dư Mịch, cậu ấy còn theo đuổi sang tận Pháp, làm tổn thương không ít cô gái đâu ạ.”
Trịnh Hiệu Dương vẫn chưa đủ trình độ, bị Triệu Hàm Như nói như vậy thì sắc mặt lập tức khó coi, trả lời cứng nhắc: “Tôi và Dư Mịch đã chia tay rồi.”
Triệu Hàm Như vờ ngạc nhiên kêu lên: “Không thể nào? Lúc đó tình cảm của hai người tốt như thế mà…”
“Năm xưa chẳng phải tình cảm giữa cô và Trương Gia cũng rất tốt sao? Bây giờ không phải cũng chia tay rồi sao?” Trịnh Hiệu Dương cười lạnh, xỏ xiên một câu. Hắn có thể giả vờ phong độ trong những chuyện khác, nhưng Dư Mịch là vảy ngược của hắn. Vừa nghe đến cái tên này, hắn đã không khống chế được mình.
“Hiệu Dương! Con nói linh tinh gì thế!” Trịnh Kính tức giận quát lớn, đập bát xuống bàn: “Xin lỗi!”
An Khả Quân co người lại. Trịnh Kính xuất thân từ giang hồ, nên không cần tức giận đã thấy uy nghi. Bà ta vẫn luôn sợ ông ta. Nhưng đã làm vợ chồng nhiều năm như vậy, bà ta đương nhiên biết Trịnh Kính lúc này không phải thực sự nổi giận, nên cũng cau mày, trách cứ Trịnh Hiệu Dương: “Cậu Khúc vẫn đang ở đây, con nhắc Trương Gia làm gì!”
Hóa ra là đang châm ngòi khích bác. Triệu Hàm Như cười xòa: “Cũng không phải chuyện gì lớn, có gì không nói được đâu ạ?”
Triệu Hàm Như vẫn hờ hững, ngay cả Khúc Nhạc cũng không hề chớp mắt, cứ như không để tâm đến chuyện của Trương gia.
“Có điều, Trương Gia và Dư Mịch khác nhau. Anh và Dư Mịch là thật lòng yêu thương nhau, còn Trương Gia là cố ý tiếp cận tôi, muốn hại chết bố mẹ tôi. Anh đánh đồng Dư Mịch với Trương Gia, có hình như không công bằng với Dư Mịch lắm.” Triệu Hàm Như nở nụ cười trào phúng, cứ như đang nói chuyện của người khác, tỉnh táo đến đáng sợ.