Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 166: VỆ SĨ

Trần Tử San thấy Triệu Hàm Như tỏ vẻ trấn định xử lý văn kiện, thì nở nụ cười mờ ám, ánh mắt rơi lên bàn tay trái của cô.

Triệu Hàm Như hơi dừng tay trái lại, sau đó giả vờ như không có chuyện gì rút tay về, không được tự nhiên đổi tư thế ngồi.

Trần Tử San đóng1cửa phòng lại, hóng hớt: “Đau nhức eo? Chị có thuốc dán mua ở trong nước, có tác dụng lắm.”

Triệu Hàm Như xấu hổ nói: “Không cần, cảm ơn chị.”

“Xem ra tình hình chiến đấu vào hôm qua rất dữ dội…” Trần Tử San nói mập mờ, “Củi phơi lâu ngày, chỉ cần một mồi lửa cũng đủ cháy, lại8còn cháy rất lâu nữa.”

Khuôn mặt Triệu Hàm Như đỏ lên, không dám nhìn Trần Tử San, công lực của chị ấy quá thâm hậu, cô hoàn toàn không có lực chống đỡ lời nói mập mờ của chị ấy.

“Ối trời! Chiếc nhẫn sáng thật!” Trần Tử San hô lên, “Xem ra sắp có chuyện vui rồi hả? Cậu ấy2cầu hôn với em rồi à? Hai em chạy nhanh quá vậy? Mới hôm trước mọi người còn sốt ruột thay hai em, qua hôm sau lại cầu hôn rồi?”

“Vâng.” Triệu Hàm Như cúi đầu sờ chiếc nhẫn, trên mặt không giấu nổi ngọt ngào.

“Chậc chậc, hai em hợp lại là ngược bọn FA. Nghe nói hôm trước Khúc Nhạc4tới đây, hai đứa ân ái khoe mẽ trước mặt Triển Lệnh Nguyên, khiến anh ta tức giận bỏ đi. Tiếc là chị không có ở đó để xem, nhất định là rất thú vị.”

“Khoe mẽ cái gì chứ? Bọn em vốn đã ân ái, không cần phải khoe mẽ.” Triệu Hàm Như không phục nói.

“Em nói gì vậy, có suy nghĩ đến cảm giác của bọn FA như chị không? Ngay cả chị cũng bị hai em ngược, huống chi là Triển Lệnh Nguyên. Sao chị bỗng nhiên có chút đồng tình với anh ta rồi? Cảnh tượng lúc đó chắc chắn rất xấu hổ, vậy mà chị đã bỏ lỡ hình ảnh xuất sắc đó…” Trần Tử San cảm khái.

“Em không thấy vậy.” Vẻ cảm khái của Trần Tử San chọc cười Triệu Hàm Như.

“Em có thể cảm thấy cái gì? Khúc Nhạc vừa xuất hiện, e rằng trừ cậu ấy ra, thì em không thấy được cái gì hết. Trước đây còn có người cược Khúc Nhạc không theo đuổi được Triệu Hàm Như, xem ra những người đó phải thua thảm rồi.” Trần Tử San trêu ghẹo. Thấy bộ dạng tự ngược đãi bản thân sau thất tình của Triệu Hàm Như, cô mới biết cô bé này đã sớm có tình cảm sâu sắc với Khúc Nhạc rồi.

Triệu Hàm Như được tự nhiên ho khan, ngày trước ai cũng trêu ghẹo bọn họ vào những lần tụ họp, “Chuyện nhàm chán như vậy cũng có người đi cược…”

“Boss, có khách tìm chị.” Tạ Doãn gõ cửa, vẻ mặt là lạ.

“Chị nhớ hôm nay không có lịch gặp khách.” Triệu Hàm Như nhíu mày.

“Là người của công ty vệ sĩ, do anh Khúc sắp xếp.” Tạ Doãn nói.

Triệu Hàm Như mơ hồ nhớ lại Khúc Nhạc từng nói về chuyện này, có điều cô không nhớ rõ lắm, nên không để tâm, không ngờ anh thật sự tìm vệ sĩ cho cô.

Trần Tử San khó nén được ngạc nhiên, “Khúc Nhạc đột nhiên qua đây là bởi vì em bị đe dọa à? Đúng là người của phái hành động, nhanh như vậy đã sắp xếp vệ sĩ rồi.”

“Anh ấy làm quá lên rồi, em đâu quan trọng đến mức phải mời vệ sĩ chứ?” Triệu Hàm Như lẩm bẩm. Người làm việc ở phố Wall đều nắm trong tay nhiều tài chính, nhưng chưa có ai ra ngoài mà dẫn theo vệ sĩ cả.

“Chị thấy Khúc Nhạc làm đúng rồi, tìm một vệ sĩ bảo vệ em, mọi người đều yên tâm, có ai biết có tai họa ngầm gì đâu. Người ta có câu dễ cầu bảo vật, khó cầu người yêu.” Trần Tử San vỗ vai Triệu Hàm Như, vẻ mặt ước ao.

Khuôn mặt Triệu Hàm Như lại đỏ ửng, ngoan ngoãn đứng lên theo Tạ Doãn đi ra ngoài.

Nhìn bước đi khập khiễng của Triệu Hàm Như, Trần Tử San cười càng vui vẻ hơn, “Tạ Doãn, mau đỡ Boss nhà em, đừng để Hàm Như ngã.”

Khuôn mặt Triệu Hàm Như đỏ đến mức gần như rỉ máu, mãi cho đến khi cô vào phòng khách, sắc đỏ ửng trên mặt vẫn chưa tan hết.

Ngồi ở trước bàn là một người đàn ông trung niên bụng bia và một người phụ nữ trẻ tuổi lạnh lùng. Người đàn ông có vẻ là một người bình thường, không thu hút được sự chú ý của cô. Còn người phụ nữ thì khác, trên người cô ta có khí chất lạnh lẽo tiêu điều khiến cô nhìn thêm mấy lần.

“Xin chào, cô Triệu.” Người đàn ông đứng dậy thân thiết bắt tay Triệu Hàm Như, “Cậu Khúc có hợp tác với chúng tôi, chuyện cậu ấy giao, chúng tôi ưu tiên làm trước.”

Triệu Hàm Như cười cười, cô không biết Khúc Nhạc giao cho bọn họ làm chuyện gì, nên người đàn ông này nịnh nọt sai người rồi.

“Đây là Demi, cô ấy là nữ vệ sĩ ưu tú nhất công ty chúng tôi, từng làm trong đội thủy quân lục chiến và phục vụ nhiều chính khách. Đây là lý lịch sơ lược của cô ấy.” Người đàn ông đưa một phần văn kiện cho Triệu Hàm Như.

Triệu Hàm Như ngạc nhiên lật xem chiến tích huy hoàng của Demi, đây là người đã từng tắm mưa bom bão đạn, mà lại đến làm vệ sĩ cho một người ngồi trong văn phòng như cô, đúng là lãng phí tài năng mà.

“Nếu cô hài lòng thì Demi có thể bắt đầu làm việc ngay bây giờ.”

“Tôi muốn xem hợp đồng.” Triệu Hàm Như rất tò mò giá trị con người của Demi.

Người đàn ông ngẩn ra, “Công ty tôi và cậu Khúc ký hợp đồng, theo quy định thì không tiện cho cô xem.”

Đối với bọn họ mà nói, Khúc Nhạc mới là khách hàng, Triệu Hàm Như chỉ là đối tượng bảo vệ.

Triệu Hàm Như bật cười, Khúc Nhạc là một người làm việc cẩn thận, cô chỉ có thể nhận phần tâm ý này của anh thôi.

Tạ Doãn hơi mất tự nhiên nhìn vệ sĩ mới nhậm chức. Demi vẫn lạnh lùng như trước, đôi mắt sắc bén như đèn pha quét tới quét lui. Chỉ cần cô dựa gần Triệu Hàm Như một chút thôi, Demi liền đề phòng nhìn cô chằm chằm, khiến cô vô cùng khó chịu. Cô là thư ký mà, không thể không tiếp xúc với bà chủ của mình sao.

“Sắp xếp cho Demi một chỗ ngồi, ở phòng làm việc thì tôi vẫn an toàn, cô không cần đứng bên cạnh tôi.” Đây là lần đầu tiên Triệu Hàm Như dùng vệ sĩ, nên cũng hơi mất tự nhiên.

Tuy Demi lạnh lùng, nhưng lại rất hiểu ý người. Thấy nhân viên xung quanh khó chịu, cô ta rất tự giác đeo kính râm, ngồi xuống chỗ ngồi do Tạ Doãn sắp xếp.

Chỗ ngồi này là do cô ta chọn, cách phòng làm việc của Triệu Hàm Như rất gần, có thể bảo vệ mục tiêu sớm nhất, còn có thể thấy rõ tình huống ở cửa ra vào, phản ứng kịp bất cứ tình trạng bột phát nào.

Trần Tử San thấy vẻ mặt phòng bị của Demi thì bật cười, “Kiểu phô trương này có chút phong phạm của bọn nhà giàu.”

“Chị đừng trêu em, nếu không phải mọi người chuyện bé xé ra to...” Triệu Hàm Như cũng rất bất đắc dĩ.

“Đừng kéo chị vào, là người đàn ông của em lo lắng cho em. Có phải bên cạnh cậu ấy cũng có mười mấy vệ sĩ áo đen xếp thành hàng…” Trần Tử San bắt đầu nhiều chuyện.

“Chị xem phim quá nhiều rồi.” Triệu Hàm Như chịu không nổi nói.

“Không phải là một người vệ sĩ cũng không có chứ? Lá gan của cậu ấy lớn thật, nghe nói cậu ấy đắc tội không ít người ở trong nước, không sợ bọn họ…” Trần Tử San làm động tác cắt cổ hù dọa Triệu Hàm Như.

“Ngay cả thư ký cũng không dẫn theo, anh ấy luôn cảm thấy mình là một người bình thường giống khi ở nước ngoài, em cũng không thấy anh ấy có gì đặc biệt, vẫn giống hệt trước kia thôi.” Triệu Hàm Như thở dài.

Khúc Nhạc vẫn cưng chiều cô, làm trâu làm ngựa hầu hạ cô, không một chút phô trương. Cô không cảm thấy có gì không ổn, ngoại trừ tiếp xúc gần gũi, bọn họ vẫn giống như trước đây, không có chút thay đổi nào.

“Cậu ấy cũng quá xem thường bản thân rồi, nào có ai bình thường có gia thế giống cậu ấy.” Mặc dù Trần Tử San đang cười nhạo, nhưng trong lòng lại thấy yên tâm. Bọn họ và Khúc Nhạc quen biết đã lâu, thấy cậu em trai của mình đột nhiên trở thành kẻ săn mồi tài chính, khó tránh khỏi có chút không được tự nhiên, không biết nên dùng cách gì để qua lại. Bây giờ nghe Triệu Hàm Như nói như thế, cô thả lỏng khá nhiều.

“Nói đi nói lại, không ngờ Khúc Nhạc lại có tính ghen tuông.”

“Ý chị là gì?”

“Nữ vệ sĩ không khỏe bằng nam vệ sĩ, chị nghe nói các bà chủ ngân hàng đều mời nam vệ sĩ, sao cậu ấy lại mời nữ cho em? Không sợ khó bảo vệ được em à?” Trần Tử San mập mờ nháy mắt.

“Nam vệ sĩ? Em không đồng ý, cũng không có nguy hiểm gì lớn, như vậy là đuợc rồi.” Triệu Hàm Như lắc đầu.

“Nam vệ sĩ mới tốt, cao lớn khỏe mạnh, lực lượng dư thừa, vóc người cơ bắp… dù không ăn được thì cũng có thể ngắm…” Trần Tử San mê mẩn nói.

Trong đầu Triệu Hàm Như hiện lên vóc dáng của Khúc Nhạc, nhìn anh có vẻ gầy, nhưng khi cởi quần áo ra…

“Em nghĩ gì mà đỏ bừng cả khuôn mặt thế? Tám phần mười là đang nghĩ đến Khúc Nhạc? Chậc chậc, cái dáng vẻ thiếu nữ hoài xuân này của em, để chị chụp hình gửi cho cậu ấy xem. Cậu ấy mới vừa đi liền có một cô bé không kiềm chế được.” Trần Tử San giả vờ lấy điện thoại ra.

“Chị Tử San, chị đừng linh tinh nữa!” Triệu Hàm Như hoảng hốt xấu hổ kéo tay Trần Tử San, nào còn vẻ sắc bén quyết đoán của ngày thường nữa.

Trần Tử San nở nụ cười, thấy Triệu Hàm Như ngại ngùng đến mức muốn tìm một cái động để chui vào, thì mới không trêu ghẹo nữa, “Phim mới của Qua Như quay xong rồi, muốn mời chúng ta đến dự lễ ra mắt phim, em đi không?”

“Em có nhận được mail của anh ta gửi, nhưng chưa xem kỹ. Lễ ra mắt phim tổ chức ở đâu?”

“Ở thủ đô, đúng lúc em có thể đến Hồng Hải đột kích điều tra, xem Khúc Nhạc có lén nuôi mấy em thư ký xinh đẹp hay không.” Trần Tử San giật giây nói.

“Sao em có cảm giác chị không có ý tốt vậy?” Triệu Hàm Như không dám nói mình cũng hơi động lòng với đề nghị này, đương nhiên không phải là vì thư ký của Khúc Nhạc, mà là vì cô muốn gặp anh.

Rõ ràng vừa mới xa nhau, mà bây giờ cô bắt đầu nhớ anh rồi.

“Đúng vậy, chị đang chờ xem kịch vui đấy. Gì mà đại chiến kẻ thứ ba, vị hôn thê tay không xé nát thư ký…” Trần Tử San cười ha ha.

Triệu Hàm Như liếc Trần Tử San, “Chị không thể mong bọn em hạnh phúc à?”

“Chị mong bọn em hạnh phúc, khi nào thì bọn em mới kết thúc trạng thái ở hai đất nước khác nhau đây? Không thể cả đời như vậy được. Rốt cuộc là Khúc Nhạc buông tha Hồng Hải, hay là em buông tha công ty chúng ta, dù sao cũng phải nói để chị chuẩn bị tâm lý chứ?”