Nhật Ký Sa Lầy Của Nữ Phụ

Chương 164: NỘI TÌNH

Khúc Nhạc không cười mà nghiêm túc nói: “Sau khi về nước, anh có đi tìm cảnh ngục trại tạm giam của thành phố C, hỏi được vài tin tức.”

Triệu Hàm Như ngây người, trong mắt phủ lên một lớp nước. Cô vòng tay ôm eo của anh, ngập ngừng nói: “Em nghĩ rằng…”

“Nghĩ rằng anh sẽ không giúp em điều tra?” Khúc Nhạc nâng cằm1Triệu Hàm Như lên, “Chuyện anh đã đồng ý với em, sao có thể không làm?”

“Nhưng khi đó...” Vẻ áy náy trên mặt cô ngày càng nhiều, khi đó bọn họ đã chia tay.

“Chúng ta không chia tay, anh sẽ không đồng ý, sau này đừng nói những lời đó nữa.” Anh cúi đầu cắn môi cô.

“Khúc Nhạc, cảm ơn anh! Cảm ơn anh đã làm8nhiều cho em như vậy…” Triệu Hàm Như dụi mặt vào ngực Khúc Nhạc làm nũng.

“Còn thiếu câu không có gì báo đáp, chỉ có thể lấy thân báo đáp.” Khúc Nhạc nở nụ cười, giọng điệu vừa dụ hoặc vừa trêu ghẹo.

“Không phải em đã lấy thân báo đáp rồi sao? Nhưng không thể quá độ…” Triệu Hàm Như cúi đầu, không dám nhìn Khúc2Nhạc.

Anh bật cười thành tiếng, quyết định không trêu cô nữa, bắt đầu nói ra những phát hiện ở thành phố C.

“Trương Long là một tên côn đồ có tính cách nóng nảy, lại còn có một chút lòng hiệp nghĩa, nếu không trước đây ông ta sẽ không cứu em. Mặc dù ông ta và Trương Gia là anh em, nhưng tính cách lại hoàn4toàn khác nhau, có điều quan hệ giữa bọn họ rất tốt. Em cho rằng Trương Gia là người không quyết đoán, Trương Long là người dễ xúc động, đều không phải là người làm việc lớn, nên không quá để ý đến bọn họ, xem ra là em xem thường bọn họ rồi.”

Mỗi người đều có rất nhiều mặt, tính cách thật sự của anh em nhà họ Trương chưa chắc như bề ngoài họ thể hiện, cũng có thể là do thời gian mài giũa nên tính cách của bọn họ thay đổi.

Còn cô, cô luôn bị ấn tượng vốn có che mắt. Cô chưa từng nhắc về Trương Long với thám tử tư, cũng chưa từng để trong lòng. Theo cách nhìn của cô, Trương Long là một tên côn đồ, bây giờ trở thành lão đại cũng không phải là chuyện lạ. Sau khi Triệu Minh Vĩ đắc thế, Trương Long theo ông ta làm giàu. Dù sao thì cấp dưới có tài của Triệu Minh Hồng, không phải bị Triệu Minh Vĩ mượn hơi, thì là bị xa lánh. Một tên côn đồ biết xem xét thời thế, leo lên cái cây Triệu Minh Vĩ là chuyện bình thường. Vì vậy, cô không dốc sức điều tra anh em nhà họ Trương. Trong mắt cô, bọn họ chỉ là nhân vật nhỏ không đáng giá nhắc tới.

Nếu không phải Khúc Nhạc giúp cô điều tra chuyện năm xưa, nhìn từ những góc độ khác, tìm ra được một ít manh mối, thì cô vẫn còn bị điểm mù trong suy nghĩ của bản thân lừa dối, “Ý anh là vụ em bị bắt cóc rồi được cứu là mưu kế của bọn họ?”

Từ sau khi cha mẹ gặp chuyện không may, cô trở nên vô cùng mẫn cảm đa nghi, hoàn toàn không tin tưởng bất cứ một ai ở bên cạnh cha mẹ.

“Không phải là không có khả năng này.” Anh biết lúc cô còn trẻ đã từng thích Trương Gia, tuy đó là đoạn tình cảm đơn phương non nớt, bây giờ cô cũng đã không còn chút tình cảm gì với Trương Gia, nhưng sâu trong lòng anh vẫn có chút ghen tuông.

“Nếu thật sự là như thế, thì anh em họ quá mưu mô rồi.” Triệu Hàm Như nhắm mắt lại, khi đó cô hoàn toàn đắm chìm trong chuyện cổ tích anh hùng cứu mỹ nhân, không nhận ra được Trương Gia có gì không ổn. E rằng Triệu Minh Hồng và Tống Du đã nhạy bén cảm giác được chân tướng không đơn giản, nên mới kiên quyết phản đối bọn họ ở bên nhau.

Vừa phải trấn an con gái, vừa phải đề phòng anh em có mưu đồ xấu, có thể tưởng tượng được lúc đó vợ chồng Triệu thị phải khó xử như thế nào.

“Sao ba mẹ lại sinh ra đứa con ngu ngốc như em?” Triệu Hàm Như cắn răng nói, vẻ mặt hối hận, nghĩ đến chuyện cô không quan tâm, cố tình gây chuyện, thì hận không thể tát bản thân vài cái.

“Em muốn làm gì?” Khúc Nhạc kéo tay Triệu Hàm Như lại, anh biết phải nhanh chóng giải quyết xong việc này, cô mới có thể yên tâm làm vợ anh.

“Em không làm gì nhiều bọn họ được, muốn động đến bọn họ, nhất định phải chặt gãy cái cây làm chỗ dựa cho bọn họ trước.” Khuôn mặt cô sầm xuống, dù là đối phó với Trịnh Hiệu Dương, Trịnh Kính hay là Triệu Minh Vĩ, cô đều có tính toán trước. Chỉ với anh em nhà họ Trương, cô mới có chút bất đắc dĩ.

Bọn họ là côn đồ không đi đường sáng, còn vũ khí trong tay cô lại là đấu đá thương nghiệp. Nói về tiền, cô có thể bỏ tiền đánh chết bọn họ. Nhưng nói về thủ đoạn ác độc, cô lại không bằng bọn họ.

Huống chi, Trương Long xuất thân côn đồ, phát triển đến bây giờ, ngay cả Trịnh Kính cũng không khống chế được. Ông ta đã trở thành vua một cõi, thám tử tư chưa chắc dám đến gần ông ta.

Triệu Hàm Như không biết sau lưng anh em nhà họ Trương có một mình Triệu Minh Vĩ, hay là còn người khác nữa. Sự xuất hiện của anh em nhà họ Trương đã tăng thêm độ khó trong kế hoạch đối phó với Triệu Minh Vĩ của cô.

“Lẽ nào Trịnh Kính không liên quan gì đến chuyện này?”

Cho tới bây giờ, cô vẫn không có chứng cứ trực tiếp chỉ ra Trịnh Kính hại chết cha mẹ cô. Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy Trịnh Kính là người xảo trá đa đoan, hám lợi, tuyệt đối không phải người hiệp nghĩa. Với thực lực của ông ta, ông ta hoàn toàn có thể biết được có người muốn ra tay với cha mẹ cô.

“Dù ông ta không nhúng tay vào chuyện này, thì cũng là ôm thái độ đứng nhìn, muốn đục nước béo cò, tìm được chỗ tốt trong Triệu Thị. Nhưng ông ta lại không ngờ, anh em nhà họ Triệu còn trẻ mà lại có dã tâm lớn…” Triệu Hàm Như lạnh giọng nói.

Ai cũng biết Triệu Thị là một cái bánh ngon, ai cũng muốn tới cắn một cái. Có điều, năng lực của Triệu Minh Hồng và Tống Du quá mạnh, bọn họ quản lý Triệu Thị như một khối sắt. Nếu muốn chia cái bánh Triệu Thị ra, thì phải diệt trừ hai người họ trước.

Dùng thủ đoạn quang minh lỗi lạc, bọn họ chơi không lại vợ chồng Triệu thị, nên mới dùng cách đơn giản thô bạo nhất.

Trong mắt cô dâng lên một lớp sương mù, tức giận đến mức ngực phập phồng, “Một mình Triệu Minh Vĩ không làm được chuyện này, anh em nhà họ Trương, Trịnh Kính đều có liên quan. Sau lưng bọn họ còn có một đám người mơ ước Triệu Thị, thậm chí có thể có người của chính phủ…”

Khuôn mặt của Triệu Hàm Như căng ra, đây là chỗ khó nhất. Dân không đấu với quan, dù cô có nhiều tiền thì cô cũng chỉ là một thương nhân mà thôi. Vốn cho rằng chuyện đơn giản, nào ngờ lại phức tạp đến vậy.

Khúc Nhạc lẳng lặng nghe, không có ý cắt ngang lời nói của cô.

“Em nhớ trước lúc ba em xảy ra chuyện, ba qua lại thân thiết với thị trưởng Tống Kỳ và phó thị trưởng Chu Minh của thành phố C…” Triệu Hàm Như khép hờ mắt, cố gắng nhớ lại chuyện năm xưa, nhưng mà khi đó cô không quan tâm nhiều đến xung quanh, chỉ biết đắm chìm trong thế giới nhỏ của mình.

Nhà cô từng ăn cơm vài lần với thị trưởng Tống Kỳ và phó thị trưởng Chu Minh, cũng có chút giao tình với con cháu nhà bọn họ, nên cô cố lắm mới có thể nhớ lại việc này.

Triệu Thị là trụ cột kinh tế của thành phố C, muốn động đến Triệu Thị... nhất định phải được phó thị trưởng hoặc cấp bậc cao hơn đồng ý, cũng có thể là lãnh đạo tỉnh đã đánh tiếng. Cổ họng Triệu Hàm Như hơi khô rát, e rằng không phải chỉ đơn giản là nội bộ Triệu Thị tranh quyền đoạt lợi, nói không chừng còn dính tới tranh đấu chốn quan trường.

Ánh mắt của cô thay đổi liên tục, cuối cùng trở nên kiên định.

“Em định làm gì?” Thấy vẻ mặt kiên quyết của Triệu Hàm Như, Khúc Nhạc đã biết quyết định cuối cùng của cô, nhưng vẫn hỏi lại.

“Chuyện gì cũng sẽ để lại dấu vết, dù nó đã trôi qua rất nhiều năm. Em có kiên trì của mình.” Triệu Hàm Như cười cười.

“Có thể điều tra được danh sách quan chức ở tỉnh A và thành phố C vào khoảng thời gian bác trai bác gái gặp chuyện không may, cũng có thể điều tra được quá trình nhậm chức của bọn họ. Nếu muốn điều tra theo hướng đó, thì phải tốn rất nhiều thời gian và sức lực.” Khúc Nhạc dịu dàng nói.

“Có bao nhiêu đó thì có là gì. Nếu không có anh thì em vẫn còn nghĩ mọi chuyện rất đơn giản.” Triệu Hàm Như nàng lắc đầu cười khổ.

“Đôi khi đơn giản hóa vấn đề không phải là chuyện xấu, bác trai bác gái trên trời có linh, cũng sẽ không hy vọng em sống khổ sở như vậy.” Khúc Nhạc ôm Triệu Hàm Như vào trong ngực. Nếu có thể, anh muốn cưng chiều cô cả đời, không để cô nhiễm những thứ dơ bẩn đó.

Năm xưa, vợ chồng Triệu thị cưng chiều cô, tạo thành tính cách ngây thơ của cô, là hy vọng cô có thể vui vẻ sống hết đời, mãi mãi không cần tiếp xúc với những chuyện xấu xa.

Khúc Nhạc khuyên giống Tống Du, cô hiểu ý tốt của bọn họ, nhưng lại không muốn làm theo.

“Yên tâm đi, em sẽ không vì báo thù mà không từ thủ đoạn, em sẽ sống thật vui vẻ, sẽ không lôi mình xuống địa ngục, như vậy mới không phụ lòng bảo vệ em nhiều năm của ba mẹ. Nhưng em cũng muốn những người hại ba mẹ gặp báo ứng.” Triệu Hàm Như nở nụ cười, ánh mắt lạnh lẽo, lúc nhỏ cô có ba mẹ cưng chiều, bây giờ cô có Khúc Nhạc che chở, làm sao cô dám để mình gặp nguy hiểm.

“Em có kiên trì, nhưng cũng có lòng tham, không có ai vĩnh viễn không lộ ra sơ hở, càng không có chuyện hoàn toàn xóa đi dấu vết.” Chuyện càng phức tạp, cô lại càng phải tỉnh táo cẩn thận.

Khúc Nhạc cười dung túng, đưa điện thoại cho cô, “Lúc đến thành phố C, anh có chụp mấy bức ảnh.”

Triệu Hàm Như nhìn cửa lớn đóng chặt, dây leo bò hoang trên biệt thự, vành mắt ươn uớt, nơi đây chứa ký ức và thời gian tốt đẹp nhất của cô, mà cô ngay cả dũng khí quay về đối mặt cũng không có.

“Đây là tổng bộ của Triệu Thị, chắc là năm xưa em hay đến đó lắm hả?”

“Bây giờ không giống xưa nữa, cái loại khí thế từ tận xương không còn.” Triệu Hàm Như nhìn kỹ ảnh chụp, thật ra thì tòa nhà vẫn khí thế như trước, Triệu Minh Vĩ rất vui lòng đầu tư ngoài mặt tiền.

“Dân bản xứ cũng nói như vậy, bọn họ rất nhớ lúc hai bác còn sống.”

“Nhớ thì có ích gì? Lúc ba mẹ xảy ra chuyện, không ai đứng ra nói một câu, bây giờ thì ngoan ngoãn làm cấp dưới của Triệu Minh Vĩ xin cơm ăn. Bọn họ cảm thấy Triệu Minh Vĩ không thỏa mãn được bọn họ, nên mới oán hận mà thôi.” Cô lạnh giọng nói, không chút nhớ nhung người và thành phố C.